0
Bánh xe kẽo kẹt lăn trên con đường mòn gập ghềnh, hai bên là rừng cây um tùm, rậm rạp. Đoàn xe Vạn Thông chậm rãi di chuyển, tiếng vó ngựa, tiếng người nói chuyện, tiếng côn trùng rả rích hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản hòa âm hỗn tạp của màn đêm.
"Lão Hà, chuyến này đi Bạch Vân Thành chắc phải mất năm ngày đường nhỉ?" Một giọng nam trung niên vang lên từ phía đầu đoàn xe, có phần mệt mỏi.
"Phải đấy, Lão gia. Đường xá xa xôi, lại thêm mấy hôm nay trời mưa, đường trơn trượt, đi lại khó khăn." Một giọng nói khác già dặn hơn đáp lại. "Nhưng mà lão gia yên tâm, chúng ta đã thuê bốn vị hảo thủ Vạn Kiếm Tông hộ tống, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì."
"Ừm, hy vọng là vậy." Giọng nam trung niên thở dài. "Chuyến hàng này quan trọng lắm, không thể để xảy ra sơ suất."
Trần Phong ngồi trong xe ngựa, tập trung lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, thầm phân tích. Hóa ra, đoàn xe này do một vị phú ông, có lẽ là chủ nhân của thương đoàn Vạn Thông, dẫn đầu. Lão gia? Xem ra cũng là người có tiền có thế ở thế giới phàm nhân này. Còn ba người kia, chắc là người làm, hoặc là quản gia của ông ta.
Hắn hơi nghiêng đầu, như đang cố gắng thu thập mọi âm thanh xung quanh, hình dung bố cục của đoàn xe. Theo như hắn cảm nhận, đoàn xe có ba chiếc xe ngựa. Hai chiếc xe phía sau chở đầy hàng hóa, có lẽ là lương thực, nhu yếu phẩm, được bảo vệ bởi đám lính đánh thuê của thương đoàn. Còn chiếc xe đầu tiên, sang trọng hơn, chắc chắn là nơi vị phú ông kia đang ngồi.
(Một đoàn xe ba chiếc, hai chiếc chở hàng, một chiếc chở người. Xem ra, vị phú ông này cũng khá cẩn thận đấy.)
Trần Phong thầm nghĩ. Hắn biết, trong thế giới tu tiên, c·ướp b·óc, g·iết người đoạt bảo là chuyện thường xảy ra. Một đoàn xe chở đầy hàng hóa, lại đi qua những nơi hẻo lánh, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu của những kẻ tham lam.
(Nhiệm vụ lần này, xem ra không đơn giản như mình nghĩ.)
Trần Phong khẽ cau mày. Hắn không sợ nguy hiểm, nhưng hắn không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện vô bổ. Hắn phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, kiếm đủ 100 điểm cống hiến, rồi quay về Vạn Kiếm Tông tu luyện.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, màn đêm dần buông xuống. Đoàn xe dừng lại bên một con suối nhỏ, nghỉ ngơi qua đêm.
"Mọi người nghỉ ngơi tại đây, sáng mai chúng ta lại tiếp tục lên đường." Vị phú ông, được gọi là Vương lão gia, nói với đám lính đánh thuê và phu xe.
"Vâng, lão gia." Đám người đồng thanh đáp.
Trần Phong xuống xe, tìm một gốc cây lớn, ngồi xuống nghỉ ngơi. Hắn tập trung tinh thần, lắng nghe mọi động tĩnh xung quanh, cảnh giác trước mọi động tĩnh dù là nhỏ nhất.
Đúng lúc này, hắn cảm nhận được tiếng bước chân đang tiến lại gần. Hắn hơi nghiêng đầu, hướng về phía phát ra âm thanh.
"Trần sư huynh, huynh cũng ở đây à?" Một giọng nói trẻ tuổi vang lên.
Trần Phong nhận ra, đó là một trong ba đệ tử ngoại môn của Vạn Kiếm Tông, được thuê để bảo vệ đoàn xe cùng hắn.
"Ừm." Trần Phong gật đầu. "Các ngươi cũng nghỉ ngơi đi."
"Vâng." Ba tên đệ tử ngoại môn, một tên Luyện Khí tầng 4, một tên Luyện Khí tầng 3, và tên còn lại là Luyện Khí tầng 2, gật đầu, rồi ngồi xuống bên cạnh Trần Phong.
"Trần sư huynh, huynh là đệ tử thân truyền của Đại Trưởng Lão, sao lại phải đi làm nhiệm vụ cấp thấp như thế này?" Tên đệ tử Luyện Khí tầng 4, tên là Triệu Đức, tò mò hỏi.
"Ta muốn rèn luyện bản thân, tích lũy kinh nghiệm." Trần Phong đáp, giọng điệu bình thản.
"Ồ, sư huynh quả là người có chí khí." Triệu Đức nói, giọng điệu có chút ngưỡng mộ. "Không như một số kẻ, ỷ vào gia thế, suốt ngày chỉ biết ăn chơi hưởng lạc."
Trần Phong im lặng, không nói gì. Hắn biết, Triệu Đức đang ám chỉ ai. Ở Vạn Kiếm Tông, không ít đệ tử xuất thân từ các gia tộc tu tiên, ỷ vào gia thế mà hống hách, coi thường người khác.
"Trần sư huynh, huynh thật sự bị mù sao?" Tên đệ tử Luyện Khí tầng 2, tên là Lưu Cường, rụt rè hỏi.
"Phải." Trần Phong thản nhiên đáp.
"Vậy... vậy làm sao huynh có thể tu luyện được?" Lưu Cường hỏi tiếp.
"Ta có cách riêng của mình." Trần Phong đáp, không muốn giải thích nhiều.
"Sư huynh thật lợi hại." Lưu Cường cảm thán.
"Đúng vậy, không chỉ lợi hại, Trần sư huynh còn rất khiêm tốn, không hề kiêu ngạo như một số kẻ khác." Tên đệ tử Luyện Khí tầng 3 tên Tôn Mẫn, nói thêm vào.
Trần Phong khẽ mỉm cười, không nói gì. Hắn biết, ba tên đệ tử ngoại môn này đang cố gắng lấy lòng hắn. Cũng phải thôi, hắn là đệ tử thân truyền của Đại Trưởng Lão, tương lai có thể nói là tiền đồ vô lượng. Kết giao được với hắn, đối với họ mà nói, không có hại gì.
(Ba tên này, cũng không đến nỗi nào. Có thể lợi dụng được.)
Trần Phong thầm nghĩ. Hắn biết, trong thế giới tu tiên, đơn đả độc đấu không phải lúc nào cũng là thượng sách. Đôi khi, có thêm vài kẻ "tay sai" cũng không phải là chuyện xấu.
Sau một hồi trò chuyện, ba tên đệ tử ngoại môn dần trở nên thân thiết với Trần Phong hơn. Họ kể cho hắn nghe về cuộc sống của đệ tử ngoại môn, về những khó khăn, vất vả mà họ phải trải qua.
Trần Phong im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại đưa ra vài lời khuyên nhủ, động viên. Hắn biết, đây là cách tốt nhất để thu phục lòng người.
Đêm khuya, mọi người dần chìm vào giấc ngủ. Trần Phong vẫn ngồi dựa lưng vào gốc cây, tinh thần vẫn tỉnh táo. Hắn không ngủ, mà đang âm thầm vận chuyển linh khí trong cơ thể, tu luyện Phiêu Miểu Kiếm Quyết.
Đột nhiên, Trần Phong cảm nhận được một luồng sát khí đang tiến lại gần. Hắn tập trung tinh thần, lắng nghe, hướng về phía phát ra luồng sát khí.
"Có biến!" Trần Phong thầm kêu lên.
Hắn vội vàng đánh thức ba tên đệ tử ngoại môn, rồi nói nhỏ:
"Cẩn thận, có kẻ địch đang đến gần."
Ba tên đệ tử ngoại môn giật mình tỉnh giấc, vội vàng rút v·ũ k·hí ra, sẵn sàng chiến đấu.
"Kẻ địch ở đâu?" Triệu Đức hỏi, giọng nói có chút run rẩy.
"Ta không biết, là một đám người." Trần Phong tập trung cảm nhận, "nhưng ta có thể cảm nhận được sát khí của chúng."
Đúng lúc này, từ trong rừng cây, một đám người áo đen, bịt mặt, tay cầm v·ũ k·hí, lao ra, t·ấn c·ông đoàn xe.
"Có thích khách!"
"Bảo vệ lão gia!"
"Giết!"
Tiếng la hét, tiếng binh khí v·a c·hạm nhau vang lên chói tai, phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.
"Bọn chúng có bao nhiêu người?" Triệu Đức run giọng hỏi, tình thế trước mắt khiến hắn không khỏi hoang mang.
"Không rõ, nhưng không dưới 20." Trần Phong cau mày, "Các ngươi mau chóng bảo vệ đoàn xe, mau chóng rút lui, để ta chặn bọn chúng lại."
"Nhưng mà, Trần sư huynh, huynh..." Triệu Đức lo lắng nói, "Một mình huynh sao có thể chống lại bọn chúng?"
"Không sao, ta có thể cầm cự được một lúc." Trần Phong nói, "Mau đi đi, đừng để đoàn xe gặp nguy hiểm."
Nghe vậy, ba tên đệ tử ngoại môn tuy vẫn còn lo lắng, nhưng cũng đành nghe theo lời Trần Phong, chạy về phía đoàn xe, vừa chạy vừa la lớn:
"Bảo vệ đoàn xe mau chóng rút lui, Trần sư huynh sẽ yểm trợ phía sau!"
Nghe vậy, đám lính đánh thuê và phu xe tuy kinh ngạc, nhưng cũng không dám chậm trễ, vội vàng thúc giục ngựa kéo xe chạy về phía trước.
Vương lão gia từ trong xe ngựa ló đầu ra, lo lắng hỏi:
"Chuyện gì vậy?"
"Lão gia, có thích khách t·ấn c·ông, Trần sư huynh đang chặn bọn chúng lại, bảo chúng ta mau chóng rút lui!" Triệu Đức lớn tiếng báo cáo.
"Trần sư huynh?" Vương lão gia sửng sốt, "Là vị thiếu niên mù lòa kia sao?"
"Vâng, chính là hắn." Triệu Đức gật đầu.
"Hắn... hắn có thể chống lại bọn thích khách sao?" Vương lão gia nghi ngờ hỏi.
"Chuyện này..." Triệu Đức ấp úng, không biết trả lời thế nào.
Hắn cũng không tin rằng Trần Phong, một tên đệ tử mới, lại có thể chống lại một đám thích khách đông đảo như vậy. Nhưng tình thế cấp bách, hắn cũng không còn cách nào khác, đành phải tin tưởng Trần Phong.
"Mau, mau chóng rút lui!" Vương lão gia hạ lệnh, "Chuyện còn lại, giao cho Trần thiếu hiệp vậy."
"Rõ!"
Đoàn xe lại tiếp tục lăn bánh, hướng về phía trước. Trần Phong đứng giữa vòng vây của đám thích khách, khuôn mặt vẫn bình tĩnh, không chút sợ hãi.
"Hừ, một tên mù lòa mà cũng dám cản đường bọn ta?" Tên thích khách dẫn đầu, một đại hán cao lớn, vạm vỡ, cười khẩy. "Chán sống rồi sao?"
Trần Phong im lặng, không nói gì. Hắn tập trung cảm nhận, cố gắng xác định vị trí của từng tên thích khách.
"Lên, g·iết hắn!" Tên thích khách dẫn đầu ra lệnh.
Đám thích khách đồng loạt xông lên, t·ấn c·ông Trần Phong từ mọi phía.
"Tới hay lắm!"
Trần Phong lên tiếng, rồi không lùi mà tiến tới, xông thẳng vào đám thích khách.
"Chỉ là một đám tiểu tặc, cũng dám làm loạn!" Trần Phong thầm nghĩ, trong lòng tràn đầy tự tin.
Hắn vung tay lên, một luồng linh khí mạnh mẽ bắn ra, đánh trúng một tên thích khách đang xông tới. Tên thích khách kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã lăn ra đất.
"Cái gì?" Tên thích khách dẫn đầu kinh ngạc, không ngờ rằng Trần Phong lại có thể ra tay nhanh gọn và chính xác đến vậy.
"Hắn đang giấu diếm tu vi!" Một tên thích khách khác hét lên.
"Hừ, cùng nhau lên, g·iết hắn!" Tên thích khách dẫn đầu gầm lên, rồi vung đao chém về phía Trần Phong.
Trần Phong hơi nghiêng người tránh thoát, rồi tung ra một chưởng, đánh trúng ngực tên thích khách dẫn đầu.
"Phập!"
Tên thích khách phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo lui về phía sau.
"Thủ lĩnh!" Đám thích khách kinh hãi kêu lên.
"Lần này, phải cho các ngươi nếm mùi lợi hại." Trần Phong lạnh lùng nói.
Hắn tập trung tinh thần, cảm nhận từng luồng khí lưu chuyển. Hắn đang âm thầm nâng tu vi hiển thị lên Luyện Khí tầng 6, chuẩn bị tung ra một đòn quyết định.
"Luyện Khí tầng 6, hiển!" Trần Phong thầm ra lệnh cho hệ thống.
Ngay lập tức, khí tức trên người hắn tăng vọt, mạnh mẽ hơn rất nhiều. Đám thích khách cảm nhận được sự thay đổi này, không khỏi biến sắc, trong mắt lộ rõ vẻ kinh hãi.
"Hắn... hắn là Luyện Khí tầng 6!" Một tên thích khách run rẩy nói.
"Không thể nào! Hắn rõ ràng chỉ là Luyện Khí tầng 3 mà!" Tên thích khách dẫn đầu, lúc này đã đứng dậy, ôm ngực, nhìn Trần Phong với ánh mắt không thể tin nổi.
"Chịu c·hết đi!" Trần Phong quát lớn một tiếng, rồi lao vào giữa đám thích khách, như hổ vào bầy dê.
Hắn không sử dụng kiếm, mà chỉ dùng tay không, nhưng mỗi quyền, mỗi chưởng của hắn đều ẩn chứa sức mạnh kinh người, khiến cho đám thích khách không thể chống đỡ.
"A... a... a..."
Tiếng la hét thảm thiết vang lên không ngừng. Từng tên thích khách ngã xuống, không c·hết thì cũng b·ị t·hương.
Trần Phong như một vị thần c·hết, thoắt ẩn thoắt hiện giữa vòng vây, gieo rắc nỗi kinh hoàng cho kẻ địch. Hắn không hề nương tay, không hề do dự, bởi hắn biết, đây là thế giới tu tiên, một thế giới mạnh được yếu thua, một thế giới mà lòng nhân từ đồng nghĩa với c·ái c·hết.
"Chạy mau, chúng ta không phải là đối thủ của hắn!"
"Hắn... hắn là quái vật!"
Đám thích khách hoảng loạn, không còn ý chí chiến đấu, lần lượt tháo chạy tán loạn.
Trần Phong đứng giữa bãi chiến trường, hơi nhíu mày, trên người dính đầy máu tươi của kẻ địch. Hắn đưa tay lên sờ nhẹ dải băng vải, cảm nhận sự thô ráp quen thuộc, rồi hít sâu một hơi, cố gắng điều hòa nhịp thở.