Trần Phong được bà Lưu dẫn đi qua một hành lang dài tăm tối, ẩm thấp. Hắn cố gắng đếm từng bước chân, ghi nhớ từng khúc quanh, từng âm thanh, dù là nhỏ nhất. Mùi h·ôi t·hối xộc thẳng vào mũi khiến hắn nhíu mày, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình thản, không để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào. Hắn biết, lúc này càng tỏ ra sợ hãi, hắn càng dễ gặp nguy hiểm. Hắn cố gắng hít thở đều đặn, tập trung lắng nghe, phân tích từng âm thanh, từng mùi hương xung quanh.
Cuối hành lang là một cánh cửa gỗ cũ kỹ, ọp ẹp. Bà Lưu đẩy nhẹ cánh cửa, ánh sáng le lói từ bên trong hắt ra, rọi vào khuôn mặt già nua, nhăn nheo của bà ta, tạo thành những mảng sáng tối quái dị.
"Vào đi, Trần Phong." Bà Lưu nói, giọng nói vẫn trầm ấm, nhưng ẩn chứa một sự lạnh lẽo khó tả. "Ở trong này đợi một lát, sẽ có người đến gặp con."
(Vào trong rồi, chẳng khác nào cá nằm trên thớt.) Trần Phong thầm nghĩ, cảm giác bất an càng lúc càng dâng cao. Hắn cố gắng cảm nhận luồng linh khí trong cơ thể, nhưng vẫn không thể lưu thông, dường như đã bị thứ gì đó phong bế.
Trần Phong khẽ gật đầu, giả vờ ngoan ngoãn bước vào trong. Căn phòng không lớn, nhưng khá sạch sẽ, khác hẳn với sự nhếch nhác, bẩn thỉu bên ngoài. Giữa phòng đặt một chiếc giường gỗ đơn sơ, phủ một tấm chăn mỏng. Trên tường treo vài bức tranh phong cảnh, nét vẽ vụng về, màu sắc nhợt nhạt, nhưng cũng đủ để tạo nên chút sinh khí cho căn phòng tăm tối này.
"Con cứ ở đây nghỉ ngơi." Bà Lưu nói, rồi đóng cửa lại, để mặc Trần Phong một mình trong căn phòng.
Tiếng khóa cửa lách cách vang lên, như tiếng tử thần đang gõ cửa. Trần Phong đứng lặng im giữa phòng, cảm nhận sự tĩnh mịch bao trùm, cố gắng hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh. Hắn biết, mình đã rơi vào bẫy, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ hy vọng. Hắn phải tìm cách thoát ra khỏi đây, phải sống sót. Hắn cố gắng cảm nhận không gian xung quanh, từng chi tiết nhỏ nhất, từ nhiệt độ, độ ẩm, cho đến mùi hương trong không khí.
Hắn nhắm mắt lại, cố gắng vận dụng thính giác nhạy bén của mình để dò xét xung quanh. Ngoài tiếng tim đập thình thịch của chính mình, hắn còn nghe thấy tiếng bước chân đều đều của hai người đang đứng gác bên ngoài cửa. Tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng tiết tấu rõ ràng, chứng tỏ hai người này đều có võ nghệ nhất định. Hắn cố gắng phân biệt phương hướng, khoảng cách, và cả trọng lượng của từng bước chân, để phác họa ra hình ảnh của hai tên lính canh trong đầu.
Trần Phong nhíu mày. Hai tên lính canh, chắc chắn không phải là dạng tầm thường. Hắn phải cẩn thận hơn mới được. Hắn tự hỏi, liệu đây có phải là nơi giam giữ bí mật của Hồ Tộc hay không, hay chỉ là một căn cứ tạm thời?
Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng hai tên lính canh đang nói chuyện với nhau, giọng nói rất khẽ, nhưng vẫn đủ để Trần Phong, với thính giác nhạy bén, có thể nghe thấy.
"Ngươi có biết, Thánh Nữ của chúng ta rốt cuộc cũng sắp đột phá rồi không?" Tên lính thứ nhất nói, giọng điệu có chút hào hứng.
"Thật sao? Ta nghe nói Thánh Nữ bị khiếm khuyết, bẩm sinh không thể tu luyện, chẳng lẽ là tin đồn thất thiệt?" Tên lính thứ hai hỏi, giọng điệu có chút nghi ngờ.
"Tin đồn không sai, nhưng lần này Đại Trưởng Lão đã tìm được cách giải quyết." Tên lính thứ nhất hạ giọng, nói nhỏ. "Nghe nói, Đại Trưởng Lão đã tìm được một người có Thuần Dương Chi Thể, dùng làm lô đỉnh cho Thánh Nữ, giúp Thánh Nữ đả thông kinh mạch."
"Thuần Dương Chi Thể?" Tên lính thứ hai kinh ngạc. "Đây chẳng phải là thể chất chỉ có trong truyền thuyết sao? Nghe nói, người có Thuần Dương Chi Thể sở hữu dương khí cực mạnh, là lô đỉnh tu luyện thượng hạng. Đại Trưởng Lão tìm được ở đâu vậy?"
"Ai mà biết được." Tên lính thứ nhất nhún vai. "Chuyện này là cơ mật, chúng ta không nên tò mò. Chỉ cần biết rằng, Thánh Nữ sắp đột phá, Hồ Tộc chúng ta sắp hưng thịnh là được rồi."
"Cũng phải." Tên lính thứ hai gật đầu. "Nhưng mà, tên Thuần Dương Chi Thể kia cũng thật xui xẻo, bị dùng làm lô đỉnh, e rằng không sống được bao lâu."
"Ha ha, đó là số mệnh của hắn." Tên lính thứ nhất cười khẩy. "Có thể hiến thân cho Thánh Nữ, cũng coi như là phúc phần của hắn."
Trần Phong đứng lặng im trong phòng, nghe rõ từng lời của hai tên lính canh. Hắn cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Thuần Dương Chi Thể? Lô đỉnh? Chẳng lẽ, hắn chính là người mà bọn chúng đang nói đến? Hắn đột nhiên hiểu ra tất cả, từ sự ân cần của bà Lưu, đến những câu hỏi dò xét, và cả ánh mắt kỳ lạ kia. Tất cả đều là một cái bẫy, một cái bẫy được giăng ra để bắt giữ hắn, một kẻ có Thuần Dương Chi Thể.
Hắn nhớ lại những lời nói của bà Lưu, nhớ lại ánh mắt kỳ lạ của bà ta. Hóa ra, tất cả đều là một cái bẫy. Bà ta tiếp cận hắn, cưu mang hắn, chỉ vì hắn có Thuần Dương Chi Thể, chỉ vì hắn có thể giúp Thánh Nữ của Hồ Tộc tu luyện.
"Khốn kiếp!" Trần Phong nghiến răng ken két. Hắn không ngờ rằng, mình lại rơi vào tình cảnh trớ trêu như thế này. Hắn cảm thấy mình như một con cờ, bị người khác sắp đặt, lợi dụng, mà không hề hay biết.
(Bình tĩnh, Trần Phong. Mày phải bình tĩnh.)
Hắn tự nhủ với bản thân, cố gắng trấn áp cơn giận dữ đang bùng lên trong lòng. Hắn biết, lúc này càng nóng vội, hắn càng dễ mắc sai lầm. Hắn phải tìm cách thoát thân, phải tìm cách bảo toàn tính mạng.
"Hệ thống, có cách nào giải quyết tình huống hiện tại không?" Trần Phong hỏi, giọng nói khẩn thiết. Hắn hy vọng, hệ thống, thứ duy nhất hắn có thể dựa vào lúc này, sẽ cho hắn một lối thoát.
"Ký chủ có thể mua Dịch Chuyển Phù, giúp di chuyển tức thời ra khỏi phạm vi lãnh địa của Yêu Tộc. Giá: 100 ngày trí nhớ." Hệ thống trả lời một cách máy móc.
"Một trăm ngày?" Trần Phong kinh ngạc. "Sao lại đắt như vậy?" Hắn nhẩm tính, số ngày trí nhớ hiện tại của hắn chỉ còn hơn 200 ngày, 100 ngày là một cái giá quá đắt.
"Dịch Chuyển Phù là vật phẩm hiếm có, có thể phá vỡ giới hạn không gian, giá cả tất nhiên không rẻ." Hệ thống giải thích.
Trần Phong cắn răng. Một trăm ngày trí nhớ, cái giá này quá đắt. Nhưng hắn còn lựa chọn nào khác sao? Nếu không thoát ra khỏi đây, hắn sẽ bị biến thành lô đỉnh, bị hút cạn dương khí, c·hết một cách thảm hại. So với việc m·ất m·ạng, 100 ngày trí nhớ có lẽ vẫn còn rẻ chán.
"Hệ thống, ta hiện tại có bao nhiêu ngày trí nhớ?"
"Ký chủ hiện tại còn 259 ngày."
"Được, ta mua." Trần Phong nghiến răng nói, dù trong lòng cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
"Xác nhận giao dịch. Ký chủ đã mua Dịch Chuyển Phù, trừ 100 ngày trí nhớ. Ký chủ còn lại 159 ngày."
Ngay sau đó, Trần Phong cảm thấy trong tay mình xuất hiện một lá bùa màu vàng, trên lá bùa vẽ những ký tự kỳ lạ, tỏa ra một luồng linh khí nhàn nhạt. Đây chính là Dịch Chuyển Phù, hy vọng duy nhất của hắn lúc này.
"Kích hoạt Dịch Chuyển Phù cần một chút linh lực, làm thế nào để sử dụng?" Trần Phong hỏi hệ thống.
"Ký chủ chỉ cần nắm chặt Dịch Chuyển Phù, tập trung tinh thần, vận chuyển linh khí trong cơ thể, sau đó xé lá bùa." Hệ thống hướng dẫn.
"Hệ thống, còn có chuyện muốn hỏi, nhiệm vụ thì sao?"
"Hiện tại, ký chủ không có nhiệm vụ nào cả." Hệ thống trả lời
"Vậy, nhiệm vụ phản sát Liễu Như Nguyệt mà ngươi nói ta phải làm thế nào?"
"Ký chủ có thể từ chối nhiệm vụ."
"Phần thưởng và trừng phạt?"
"Nếu từ chối, ký chủ sẽ không nhận được phần thưởng, cũng không bị trừng phạt. Nếu đồng ý, ký chủ thất bại sẽ bị xoá bỏ toàn bộ ký ức, bao gồm ký ức liên quan đến hệ thống. Phần thưởng nhiệm vụ: 100 ngày trí nhớ, chức năng ẩn giấu tu vi mở ra."
Trần Phong nắm chặt Dịch Chuyển Phù trong tay, cảm nhận được sự mát lạnh từ lá bùa truyền đến. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng vận chuyển linh khí trong cơ thể. Dù linh khí rất mỏng manh, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được nó đang chầm chậm lưu chuyển theo ý muốn của mình. Nhưng hắn biết, với tình trạng linh khí bị phong bế như hiện tại, hắn khó có thể kích hoạt được Dịch Chuyển Phù.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra. Trần Phong giật mình, vội vàng giấu Dịch Chuyển Phù vào trong tay áo. Hắn cố gắng đứng thẳng người, ưỡn ngực, tỏ ra bình tĩnh, dù trong lòng đang lo lắng tột độ.
"Kẽo kẹt..."
Bà Lưu bước vào, theo sau là một thân ảnh khác. Trần Phong nheo mắt, cố gắng tập trung thính giác để "nhìn" rõ thân ảnh kia.
Đó là một nữ nhân, nhưng không phải là một nữ nhân bình thường. Trần Phong có thể ngửi thấy mùi hương nồng nàn, quyến rũ tỏa ra từ cơ thể nàng ta, một mùi hương không giống với mùi hương của con người, mà giống như mùi của một loài hoa dại, vừa ngọt ngào, vừa nguy hiểm. Hơn nữa, hắn còn cảm nhận được một luồng yêu khí nhàn nhạt, đang ẩn giấu dưới lớp da thịt kia.
"Đây chắc chắn là Thánh Nữ của Hồ Tộc, Liễu Như Nguyệt." Trần Phong thầm nghĩ. Hắn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, một cảm giác vừa sợ hãi, vừa hưng phấn dâng lên trong lòng.
"Trần Phong," Bà Lưu lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn. "Đây là Thánh Nữ của chúng ta, Liễu Như Nguyệt đại nhân. Con mau chào hỏi đi."
(Thánh Nữ? Hừ, yêu nghiệt thì có.) Trần Phong thầm nghĩ, cố gắng giữ cho giọng nói không run rẩy.
Trần Phong giả vờ ngoan ngoãn, cúi đầu chào:
"Trần Phong... ra mắt... Liễu Như Nguyệt đại nhân."
(Mong sao ngươi mau chóng tới đây, để ta tiễn ngươi về chầu ông bà.) Hắn thầm nghĩ, tay siết chặt lá Dịch Chuyển Phù, sẵn sàng hành động.
"Không cần đa lễ." Một giọng nói ngọt ngào, êm dịu vang lên, như tiếng chuông bạc khẽ ngân. "Ngươi chính là Trần Phong, người có Thuần Dương Chi Thể?"
"Dạ... phải." Trần Phong đáp, cố gắng tỏ ra rụt rè, sợ hãi. Hắn phải giả vờ, phải che giấu, hắn không thể để cho ả ta biết được ý định thực sự của mình.
(Phải, là ta đây. Ngươi chuẩn bị tinh thần chịu c·hết đi.)
"Tốt lắm." Liễu Như Nguyệt nói, giọng điệu đầy vẻ vui mừng. "Lưu bà bà, bà đã làm rất tốt."
"Đây là bổn phận của ta, Thánh Nữ." Bà Lưu cung kính đáp. "Đại nghiệp phục hưng Hồ Tộc, lão thân nguyện dốc hết sức mình."
"Ừm." Liễu Như Nguyệt gật đầu, rồi quay sang Trần Phong. "Trần Phong, ngươi có biết, ngươi rất may mắn không? Được trở thành lô đỉnh của ta, là vinh hạnh của ngươi."
(Vinh hạnh? Ta thấy là xui xẻo thì có.) Trần Phong thầm nghĩ, cảm thấy buồn nôn trước những lời nói của ả ta.
"Ta... ta không hiểu." Trần Phong giả vờ ngây ngô.
"Ha ha, không hiểu cũng không sao." Liễu Như Nguyệt cười khanh khách, tiếng cười như chuông bạc, nhưng lại khiến Trần Phong cảm thấy ớn lạnh. "Ngươi chỉ cần biết, từ nay về sau, số phận của ngươi sẽ thay đổi hoàn toàn."
Nàng ta tiến lại gần Trần Phong, mùi hương nồng nàn kia càng trở nên rõ ràng hơn. Trần Phong cố gắng kiềm chế bản thân, không để lộ ra bất kỳ sơ hở nào. Hắn phải bình tĩnh, phải chờ đợi thời cơ, hắn không thể hành động hấp tấp.
"Để ta xem nào." Liễu Như Nguyệt nói, rồi bất ngờ đưa tay chạm vào mặt Trần Phong.
Bàn tay nàng ta lạnh lẽo, mềm mại như không có xương, lướt nhẹ trên khuôn mặt hắn, khiến Trần Phong rùng mình. Nhưng hắn vẫn cố gắng giữ nguyên tư thế, không dám nhúc nhích.
"Da dẻ cũng mịn màng đấy, tiếc là một kẻ mù." Liễu Như Nguyệt lẩm bẩm, rồi đột nhiên, nàng ta nắm lấy cằm Trần Phong, nâng mặt hắn lên.
"Ngươi sợ ta sao?" Liễu Như Nguyệt hỏi, giọng nói đầy vẻ trêu chọc.
"Ta... ta..." Trần Phong ấp úng, không biết phải trả lời thế nào. Hắn cảm thấy như mình đang bị một con rắn độc theo dõi, chỉ cần một cử động nhỏ, cũng có thể bị nó cắn c·hết.
(Sợ? Ta chỉ mong ngươi mau chóng động thủ thôi.)
"Ha ha, không cần phải sợ." Liễu Như Nguyệt cười khanh khách. "Ta sẽ nhẹ nhàng thôi."
Nói rồi, nàng ta cúi xuống, áp sát mặt mình vào mặt Trần Phong. Trần Phong có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của nàng ta phả vào mặt mình, mang theo mùi hương nồng nàn, quyến rũ đến mê người. Nhưng đối với hắn, đó là mùi hương của c·hết chóc, của nguy hiểm.
(Đến rồi!)
Trần Phong thầm nghĩ, trong lòng dâng lên một tia hy vọng. Đây chính là cơ hội của hắn. Chỉ cần Liễu Như Nguyệt sơ hở, hắn sẽ lập tức hành động.
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của Trần Phong, dung mạo của Liễu Như Nguyệt lúc này, qua cảm nhận của hắn, lại là một bà lão còng lưng, khuôn mặt nhăn nheo, đầy nếp nhăn, mái tóc bạc phơ, xơ xác. Đôi mắt bà ta vẩn đục, mờ ảo, nhưng vẫn ánh lên tia nhìn đầy thèm khát khi "nhìn" vào hắn. Hắn cảm nhận được sự già nua, xấu xí, và cả sự tà ác toát ra từ ả ta.
"Hừm, không ngờ Thuần Dương Chi Thể lại ẩn giấu trong thân xác của một tên mù lòa." Bà ta lẩm bẩm, giọng nói khàn đặc, khó nghe. "Nhưng không sao, chỉ cần có dương khí của ngươi, ta sẽ có thể đả thông kinh mạch, khôi phục tu vi."
(Cái gì? Đây là Thánh Nữ trong truyền thuyết sao? Sao lại giống một con yêu quái hơn thế này?)
Trần Phong kinh ngạc, hắn không thể tin vào những gì mình đang cảm nhận được. Thánh Nữ của Hồ Tộc, người mà hai tên lính canh ca ngợi hết lời, lại là một bà già xấu xí, gớm ghiếc đến vậy sao? Hay đây chính là dung mạo thật của ả ta, còn hình ảnh xinh đẹp kia chỉ là ảo ảnh?
"Lưu bà bà, bà đã làm rất tốt." Giọng nói khàn đặc của Liễu Như Nguyệt vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Trần Phong. "Đợi ta khôi phục tu vi, nhất định sẽ trọng thưởng cho bà."
"Đa tạ Thánh Nữ." Bà Lưu cung kính đáp, giọng nói đầy vẻ vui mừng.
(Hóa ra, bà ta là Đại Trưởng Lão của Hồ Tộc. Thảo nào lại có thể bày ra cái bẫy tinh vi đến vậy.)
Trần Phong thầm nghĩ, trong lòng càng thêm phẫn nộ. Hắn đã quá chủ quan, quá tin tưởng vào lòng tốt của người khác. Giờ thì hắn đã hiểu, ở cái thế giới này, không có gì là miễn phí, không có gì là cho không. Hắn cảm thấy ghê tởm trước sự giả dối, trước âm mưu thâm độc của hai con yêu hồ này.
"Được rồi, bắt đầu thôi." Liễu Như Nguyệt nói, giọng nói đầy vẻ nôn nóng. "Ta đã không thể chờ đợi thêm được nữa rồi."
Bà ta đẩy Trần Phong ngã xuống giường, sau đó đè lên người hắn. Trần Phong cảm nhận được cơ thể già nua, gầy gò của bà ta áp sát vào mình, khiến hắn nổi da gà. Mùi hương nồng nặc kia, giờ đây lại trở nên h·ôi t·hối, tanh tưởi, khiến hắn buồn nôn.
(C·hết tiệt! Phải làm gì đây?)
Trần Phong hoảng loạn, cố gắng vùng vẫy, nhưng vô ích. Cơ thể hắn vẫn còn quá yếu, linh khí lại bị phong bế, không thể chống lại được sức mạnh của Liễu Như Nguyệt.
"Ngoan nào, cưng à." Liễu Như Nguyệt nói, giọng nói khàn đặc, đầy vẻ thèm khát. "Chỉ cần chịu đựng một chút thôi, rồi ngươi sẽ được giải thoát."
Bà ta cúi xuống, định hôn Trần Phong. Trần Phong nhắm chặt mắt lại, quay mặt đi, cố gắng nín thở, không muốn ngửi thấy mùi h·ôi t·hối từ cơ thể bà ta, không muốn để cho con yêu hồ này chạm vào mình.
(Đây là cơ hội!)
Trần Phong thầm nghĩ, trong lòng dâng lên một tia hy vọng. Hắn cố gắng vận chuyển chút linh khí ít ỏi còn sót lại trong cơ thể, tập trung vào Dịch Chuyển Phù đang giấu trong tay áo.
Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy một luồng nhiệt lưu nóng rực lan tỏa khắp cơ thể. Luồng nhiệt lưu này không phải do hắn tự vận chuyển, mà là do Liễu Như Nguyệt đang hút dương khí của hắn.
"A..." Trần Phong rên rỉ, cảm thấy sức lực của mình đang bị rút cạn một cách nhanh chóng. Hắn cảm nhận được từng giọt dương khí tinh thuần nhất trong cơ thể đang bị hút ra ngoài, chảy vào cơ thể của con yêu hồ kia. Cảm giác đau đớn, tuyệt vọng bao trùm lấy hắn.
(Không được, phải nhanh lên!)
Hắn cắn răng, cố gắng tập trung tinh thần, vận chuyển chút linh khí ít ỏi còn lại vào Dịch Chuyển Phù. Nhưng cơ thể hắn như bị rút cạn sinh lực, không còn nghe theo sự điều khiển của hắn nữa.
"Hừm, dương khí của ngươi quả nhiên tinh thuần." Liễu Như Nguyệt nói, giọng nói đầy vẻ thỏa mãn. "Cứ tiếp tục thế này, ta sẽ sớm khôi phục tu vi."
Nhưng bà ta không ngờ rằng, dương khí của Trần Phong không những không bị hút cạn, mà còn đang đi ngược vào cơ thể của bà ta, linh khí của hắn truyền vào cơ thể của ả một cách chầm chậm. Hắn cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng hắn đang bị hút dương khí, nhưng tại sao linh khí trong cơ thể hắn lại không hề giảm đi, mà trái lại, còn có dấu hiệu tăng lên?
"Hả? Cái gì thế này?" Liễu Như Nguyệt kinh ngạc, cảm thấy có gì đó không ổn. "Tại sao... tại sao ta lại cảm thấy linh lực của mình đang tăng lên?"
(Là do ông đây đang tự động tu luyện đấy, ngu ngốc!)
Trần Phong cười thầm trong lòng. Hắn không ngờ rằng, hệ thống tự động tu luyện lại có thể phát huy tác dụng trong tình huống này. Hệ thống c·hết tiệt, hại mình bao phen khốn đốn, nhưng đây đúng là chức năng hữu dụng.
"Phập!"
Đột nhiên, Trần Phong cảm thấy một luồng sức mạnh bùng nổ trong cơ thể. Hắn đã đột phá, đạt đến Luyện Khí tầng 5. Hắn cảm nhận được linh khí dồi dào đang chảy trong kinh mạch, mang theo một sức mạnh to lớn, khiến hắn cảm thấy tràn đầy sinh lực. Nhưng hắn biết, đây chỉ là tạm thời, hắn phải nhanh chóng thoát khỏi đây, nếu không, hắn sẽ bị con yêu hồ này hút cạn đến c·hết.
Cùng lúc đó, Liễu Như Nguyệt hét lên một tiếng thảm thiết, ngã lăn ra khỏi người Trần Phong.
"A... a... a..." Bà ta rên rỉ, ôm lấy cơ thể mình, run rẩy kịch liệt. "Chuyện gì thế này? Tại sao... tại sao ta lại..."
Trần Phong vội vàng đứng dậy, lảo đảo lùi lại vài bước, nhìn về phía Liễu Như Nguyệt. Hắn kinh ngạc khi thấy bà ta đang dần thay đổi. Nếp nhăn trên khuôn mặt bà ta mờ dần, mái tóc bạc phơ chuyển sang màu đen nhánh, cơ thể còng lưng dần trở nên thẳng tắp. Da thịt nhăn nheo, chảy xệ cũng dần căng mịn, hồng hào trở lại. Chỉ trong chốc lát, từ một bà lão xấu xí, gớm ghiếc, ả ta đã biến thành một mỹ nhân tuyệt sắc, với dung mạo diễm lệ, thân hình nóng bỏng, quyến rũ đến nghẹt thở.
"Ta... ta trẻ lại rồi!" Liễu Như Nguyệt kinh ngạc thốt lên, giọng nói không còn khàn đặc, khó nghe nữa, mà đã trở nên thanh thoát, dễ nghe hơn. "Ta đã khôi phục tu vi rồi!"
(Cái quái gì thế này? Chẳng lẽ bà ta cũng có hệ thống sao?)
Trần Phong hoang mang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn không ngờ rằng, việc "song tu" với ả ta lại có tác dụng ngược, khiến ả ta khôi phục dung mạo và tu vi. Đây rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu?
"Ha ha ha!" Liễu Như Nguyệt, giờ đây đã trở lại dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần của Thánh Nữ Hồ Tộc, ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười đầy vẻ sung sướng, điên cuồng. "Một trăm năm mươi năm! Một trăm năm mươi năm qua ta đã phải sống trong hình hài gớm ghiếc này! Giờ đây, cuối cùng ta cũng đã khôi phục lại dung mạo và tu vi!"
(Một trăm năm mươi năm? Chẳng lẽ bà ta đã bị giam cầm trong hình hài già nua đó suốt một trăm năm mươi năm qua?)
Trần Phong thầm nghĩ, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Hắn không hiểu tại sao, nhưng hắn cảm thấy, đằng sau câu chuyện này còn ẩn chứa rất nhiều bí mật. Hắn muốn biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với ả ta, tại sao ả ta lại bị giam cầm trong hình hài đó, và tại sao ả ta lại cần dương khí của hắn đến vậy.
"Tất cả là nhờ ngươi, Trần Phong." Liễu Như Nguyệt quay sang nhìn Trần Phong, ánh mắt lấp lánh. "Dương khí của ngươi, không, phải nói là linh lực của ngươi, quả nhiên thần kỳ. Nó không những giúp ta đả thông kinh mạch, mà còn giúp ta đột phá bình cảnh, đạt đến Luyện Khí tầng 10!"
(Luyện Khí tầng 10? Bà ta đã đạt đến Luyện Khí tầng 10 chỉ trong nháy mắt?)
Trần Phong kinh ngạc. Hắn không thể tin vào những gì mình đang cảm nhận được. Tốc độ tu luyện của ả ta, quả thực là quá mức nghịch thiên. Chẳng lẽ, đây chính là sức mạnh của Thánh Nữ Hồ Tộc sao?
"Giờ thì, ta phải cảm ơn ngươi thế nào đây?" Liễu Như Nguyệt mỉm cười, nhưng nụ cười của nàng ta lại khiến Trần Phong cảm thấy ớn lạnh. Một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu hắn. Nếu ả ta đã đạt đến Luyện Khí tầng 10, vậy thì... chẳng phải ả ta đã trở nên mạnh hơn hắn rất nhiều hay sao? Hắn làm sao có thể thoát khỏi đây?
Nàng ta bước từng bước về phía Trần Phong, mỗi bước chân đều uyển chuyển, nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo một áp lực vô hình, khiến Trần Phong cảm thấy khó thở.
"Ngươi muốn... làm gì?" Trần Phong hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh. Hắn biết, lúc này hắn không thể tỏ ra sợ hãi, hắn phải mạnh mẽ, phải đối mặt với ả ta.
(C·hết tiệt! Mình đã quá bất cẩn!)
Hắn đã đánh giá thấp Liễu Như Nguyệt, đánh giá thấp sự nguy hiểm của Hồ Tộc. Hắn đã cho rằng, chỉ cần sử dụng Dịch Chuyển Phù là có thể thoát thân, nhưng hắn không ngờ rằng, Liễu Như Nguyệt lại có thể đột phá nhanh đến vậy. Hắn đã tự đẩy mình vào chỗ c·hết.
"Làm gì ư?" Liễu Như Nguyệt cười khẩy. "Ngươi đã giúp ta khôi phục tu vi, đương nhiên ta phải 'báo đáp' ngươi rồi."
Nói rồi, nàng ta vung tay lên, một luồng yêu khí màu hồng phấn tỏa ra, bao trùm lấy Trần Phong. Trần Phong cảm thấy cơ thể mình như bị đông cứng, không thể cử động. Hắn cố gắng vận chuyển linh khí, nhưng vô ích. Sức mạnh của ả ta quá lớn, hắn không thể chống cự.
"Đừng lo, ta sẽ không g·iết ngươi ngay đâu." Liễu Như Nguyệt nói, giọng điệu đầy vẻ ma mị. "Ngươi là lô đỉnh tốt nhất mà ta từng gặp, ta phải từ từ 'thưởng thức' chứ."
Nàng ta tiến lại gần Trần Phong, đưa tay vuốt ve dải băng vải trên khuôn mặt hắn. Bàn tay nàng ta mềm mại, uyển chuyển, nhưng lại khiến Trần Phong cảm thấy ghê tởm. Hắn có thể tưởng tượng ra, dưới lớp mặt nạ xinh đẹp kia, là một con yêu hồ đang thèm khát linh lực của hắn.
"Ngươi..." Trần Phong cố gắng nói, nhưng cổ họng hắn như bị ai đó bóp nghẹt, không thể phát ra tiếng.
(Không được, phải nghĩ cách thoát thân!)
Hắn điên cuồng vận chuyển linh khí trong cơ thể, cố gắng phá vỡ sự trói buộc của yêu khí. Nhưng vô ích, tu vi của hắn quá thấp, không thể chống lại được sức mạnh của Liễu Như Nguyệt. Hắn cảm thấy tuyệt vọng, hắn cảm thấy mình như một con cá nằm trên thớt, mặc cho người ta xâu xé.
(Dịch Chuyển Phù! Phải rồi, Dịch Chuyển Phù!)
Trần Phong nhớ đến lá bùa đang giấu trong tay áo. Hắn cố gắng cử động ngón tay, nhưng cơ thể hắn vẫn không nghe lời. Hắn đã sử dụng nó rồi, nhưng có vẻ tu vi của ả hồ ly này quá cao, hắn không thể dịch chuyển được.
"Đừng giãy giụa vô ích, Trần Phong." Liễu Như Nguyệt nói, giọng điệu đầy vẻ chế nhạo. "Ngươi không thể thoát khỏi tay ta đâu."
Nàng ta cúi xuống, kề sát mặt mình vào mặt Trần Phong. Hơi thở nóng rực của nàng ta phả vào mặt hắn, mang theo mùi hương nồng nàn, quyến rũ đến mê người.
Nhưng đối với Trần Phong, mùi hương đó chẳng khác nào mùi tử khí. Hắn biết, nếu không nhanh chóng thoát thân, hắn sẽ bị Liễu Như Nguyệt hút cạn linh khí, trở thành một cái xác khô.
(Chỉ cần một chút nữa thôi... chỉ cần một chút nữa thôi...)
Trần Phong cắn răng, cố gắng tập trung tất cả ý chí, vận chuyển chút linh khí ít ỏi còn lại vào ngón tay. Hắn cảm nhận được Dịch Chuyển Phù đang rung lên nhè nhẹ, như đang đáp lại ý chí của hắn.
(Không được, lá bùa này không có tác dụng trong phạm vi quá gần, hơn nữa, tu vi của ả ta quá cao, phải tìm cách kéo dãn khoảng cách!)
Ngay khi Liễu Như Nguyệt định cúi xuống cắn vào cổ hắn, Trần Phong đột nhiên hét lên một tiếng:
"Nhìn đằng sau kìa, Lưu bà bà!"
Liễu Như Nguyệt giật mình, theo phản xạ quay đầu lại nhìn.
(Đây rồi!)
Trần Phong nhanh như cắt, dùng hết sức bình sinh, xé toạc lá Dịch Chuyển Phù trong tay.
"Xoẹt!"
Một luồng ánh sáng chói lòa bùng lên, bao trùm lấy cơ thể Trần Phong. Liễu Như Nguyệt vừa quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy một vệt sáng lóe lên, rồi Trần Phong biến mất ngay trước mắt ả, không một dấu vết.
"Biến mất rồi?" Liễu Như Nguyệt sững người, nhìn chằm chằm vào nơi Trần Phong vừa đứng. "Hắn... hắn chạy thoát rồi?"
Nàng ta hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
"Thánh Nữ bớt giận." Bà Lưu vội vàng khuyên nhủ. "Chúng ta nhất định sẽ tìm ra hắn. Lão thân sẽ lập tức phái người đi truy lùng hắn."
"Phải, phải tìm ra hắn." Liễu Như Nguyệt lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn. "Mặc dù ta đã đả thông kinh mạch nhưng việc hắn chạy thoát là không thể chấp nhận được, hừ..."
Nàng ta quay sang nhìn Bà Lưu, ánh mắt sắc lạnh như dao.
"Lão thân hiểu." Bà Lưu cúi đầu, giọng nói run rẩy. "Lão thân nhất định sẽ dốc hết sức mình, tìm ra Trần Phong, đưa hắn về cho Thánh Nữ."
"Tốt nhất là như vậy." Liễu Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, rồi phất tay áo, bỏ đi.
Bà Lưu đứng lặng im trong phòng, nhìn theo bóng lưng của Liễu Như Nguyệt, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an khó tả. Bà ta biết, lần này bà ta đã đẩy Trần Phong vào chỗ c·hết. Nhưng bà ta không còn lựa chọn nào khác. Bà ta phải phục tùng Liễu Như Nguyệt, phải phục tùng Hồ Tộc.
"Trần Phong, xin lỗi." Bà ta thì thầm, giọng nói đầy vẻ hối hận. "Ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi."
Bà ta nhớ lại người con trai mù lòa của mình cũng như Trần Phong vậy, không thể thấy đường kẻ mù lòa. Nhưng lời xin lỗi của bà ta, liệu có đến được tai Trần Phong? Liệu có cứu được hắn khỏi nanh vuốt của Liễu Như Nguyệt?
Không ai biết được.
Bởi vì lúc này, Trần Phong đã biến mất hoàn toàn, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
0