Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Giả Ngây Ngô Ta Am Hiểu Nhất
"Bà Lưu, có phải bà không?" Trần Phong mừng rỡ kêu lên. "Bà mau cứu ta, ta bị nhốt ở đây rồi, lũ người kia thật đáng sợ."
Đáp lại hắn là một khoảng im lặng đáng sợ. Sau đó là một tràng cười khùng khục, man rợ, khiến Trần Phong rùng mình, nổi da gà. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Con ngoan lắm, Trần Phong." Bà Lưu nói, giọng nói có vẻ nhẹ nhõm hơn. "Nào, để ta cởi trói cho con."
"Ta biết, ta biết con là một đứa trẻ ngoan." Bà Lưu nói, giọng nói có chút nghẹn ngào. "Nhưng con phải đi. Đây là số mệnh của con."
Hắn cố gắng nhớ lại từng chi tiết, từng cử chỉ, từng lời nói của bà Lưu trong hai ngày qua. Hắn nhận ra, bà ta luôn "nhìn" hắn với một ánh mắt kỳ lạ, vừa có chút thương hại, vừa có chút... toan tính. Giờ đây, hắn mới nhận ra, đó là ánh mắt của một kẻ đang nhìn vào món hàng của mình, một món hàng có giá trị.
"Đi thôi, Trần Phong." Bà Lưu nói. "Chúng ta phải đi ngay bây giờ."
"Vâng, bà Lưu." Trần Phong đáp, giọng nói vẫn đầy vẻ cam chịu.
Trần Phong cảm thấy ớn lạnh. Dù không nhìn thấy gì, hắn vẫn có thể cảm nhận được sự nguy hiểm đang bao trùm lấy mình. Hắn cố gắng vận chuyển linh khí trong cơ thể, nhưng kinh mạch như bị bế tắc, linh khí không tài nào lưu thông được, chỉ có thể cảm nhận được một chút ít ở các đầu ngón tay.
"Rốt cuộc các người muốn gì ở ta?" Trần Phong hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh. "Ta chỉ là một kẻ mù lòa, có gì đáng để các người phải b·ắt c·óc?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Phong cảm thấy ớn lạnh. Hắn biết, mình đã rơi vào tay một đám người nguy hiểm, và hắn phải nhanh chóng tìm cách thoát thân. Nhưng hắn bị trói chặt, linh khí lại bị phong bế, hắn có thể làm gì đây?
"Bà Lưu?" Gã đàn ông cười lớn. "À, bà già đó à? Yên tâm, bà ta không sao đâu. Chỉ cần mày ngoan ngoãn, bà ta sẽ vẫn bình an."
"C·hết tiệt!" Trần Phong nghiến răng ken két. Hắn đã quá chủ quan, quá tin tưởng vào lòng tốt của bà Lưu. Hắn đã cho rằng, một nơi hẻo lánh như trấn Giang Nam, một bà lão bán bánh bao, thì có thể làm hại gì đến hắn. Hắn đã quên mất rằng, đây là thế giới tu tiên, một thế giới mạnh được yếu thua, nơi mà lòng người khó lường, nơi mà nguy hiểm luôn rình rập khắp nơi.
"Ngươi là ai?" Trần Phong hỏi, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh, nhưng vẫn không giấu được sự run rẩy.
"Các người muốn gì?" Trần Phong hỏi, cố gắng thăm dò. Hắn phải biết, mình đang đối mặt với ai, và chúng muốn gì ở hắn.
"Thôi được rồi, bà Lưu." Trần Phong nói, giọng nói đầy vẻ cam chịu. "Nếu bà đã nói vậy, ta sẽ nghe theo bà. Dù sao bà cũng đã cứu ta một mạng, ta không thể làm trái ý bà."
Đêm đó, sau một ngày làm việc mệt nhọc, Trần Phong lần mò tìm đến chiếc giường gỗ đơn sơ trong căn phòng nhỏ dành cho người làm công. Hắn cẩn thận ngồi xuống, tránh v·a c·hạm vào những đồ đạc xung quanh. Hắn tựa lưng vào vách tường, nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận sự yên tĩnh hiếm hoi trong ngày. Hắn ngủ rất ngon, có lẽ vì đã lâu lắm rồi hắn mới có được một giấc ngủ bình yên đến thế, không mộng mị, không lo âu.
"Bà Lưu... bà Lưu đâu?" Trần Phong hỏi, cố gắng dò xét, hy vọng có thể tìm thấy chút manh mối từ câu trả lời của gã đàn ông.
Hắn ngoan ngoãn đi theo bà Lưu, từng bước, từng bước một, ra khỏi căn phòng giam giữ tăm tối. Hắn không biết mình sẽ đi đâu, nhưng hắn biết, mình phải luôn luôn cảnh giác, phải luôn luôn sẵn sàng hành động.
Trần Phong nín thở, cố gắng cảm nhận sự hiện diện của kẻ vừa tới. Hắn có thể ngửi thấy mùi mồ hôi chua loét, xen lẫn với mùi tanh tưởi của máu. Kẻ này chắc chắn không phải là bà Lưu. Hơn nữa, hắn còn cảm nhận được một luồng khí tức âm u, tà ác toát ra từ kẻ này, khiến hắn rùng mình.
(Được, ta sẽ xem bà diễn kịch đến khi nào.)
"Trần Phong, là ta." Bà Lưu lên tiếng, giọng nói vẫn trầm ấm, dịu dàng như mọi khi. "Con đừng sợ, ta ở đây với con."
"Mày không cần biết tao là ai, thằng mù. Chỉ cần biết ngoan ngoãn nghe lời, có lẽ sẽ giữ được mạng."
Trần Phong hiện tại chỉ mới đạt đến Luyện Khí tầng 1, vẫn còn là một con kiến hôi trong giới tu tiên. Nhưng hắn không nản lòng. Hắn biết, với tình trạng mù lòa, con đường tu luyện của hắn sẽ gian nan hơn người khác gấp bội. Nhưng hắn tin rằng, với sự trợ giúp của hệ thống, hắn có thể vượt qua tất cả. Chỉ cần có thời gian, hắn nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ.
(Được thôi, để xem các ngươi giở trò gì.)
"Đến nơi mày nên đến." Gã đàn ông trả lời một cách bí hiểm.
Luyện Khí, cảnh giới thấp nhất, là nền tảng của con đường tu tiên. Ở cảnh giới này, tu sĩ hấp thu linh khí từ môi trường xung quanh, rèn luyện cơ thể, đả thông kinh mạch, chuẩn bị cho bước đột phá tiếp theo. Luyện Khí chia làm chín tầng, từ tầng một đến tầng ba là sơ kỳ, chủ yếu là củng cố nền tảng, hấp thu và luyện hóa linh khí. Từ tầng bốn đến tầng sáu là trung kỳ, tăng cường sức mạnh, độ nhạy bén, có thể sử dụng linh khí đơn giản. Từ tầng bảy đến tầng chín là hậu kỳ, linh khí trong cơ thể dồi dào, có thể sử dụng một số pháp thuật cơ bản.
Hắn bắt đầu liên tưởng đến bà Lưu. Tại sao bà ta lại tốt với hắn đến vậy? Một kẻ mù lòa, không thân không thích, không có giá trị lợi dụng, tại sao bà ta lại cưu mang hắn? Hơn nữa, hai ngày nay, bà ta luôn hỏi han hắn rất nhiều, từ chuyện gia cảnh, quê quán, đến chuyện hắn có biết gì về tu luyện hay không. Lúc đó, hắn chỉ nghĩ rằng bà ta quan tâm đến mình, nhưng bây giờ ngẫm lại, hắn thấy những câu hỏi đó có phần dò xét, như thể bà ta đang muốn moi móc thông tin từ hắn.
"Con không làm gì sai cả, Trần Phong." Bà Lưu thở dài. "Chỉ là... chỉ là con phải đi cùng ta đến một nơi."
"Mày có biết quá nhiều rồi đấy, thằng mù." Gã đàn ông gằn giọng. "Câm miệng lại, và ngoan ngoãn chờ đợi. Sẽ có người đến đưa mày đi."
Khi dây trói vừa được tháo ra, Trần Phong đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo truyền vào cơ thể qua những chỗ mà dây thừng vừa mới cởi ra. Không chỉ vậy hắn còn cảm thấy linh khí trong người đang dần bị rút đi. Hắn biết, đây là cơ hội duy nhất của hắn.
Không có tiếng trả lời. Chỉ có sự im lặng đến nghẹt thở.
"Chuyện gì thế này?" Trần Phong hoảng hốt, cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Hắn nhớ mình vẫn ngủ trong căn phòng nhỏ dành cho người làm công, ngay cạnh cửa hàng bánh bao. Tại sao bây giờ lại bị trói chặt thế này? Tại sao hắn lại không cảm nhận được bất kỳ động tĩnh nào trước khi b·ị b·ắt? Rõ ràng, kẻ b·ắt c·óc hắn có tu vi cao hơn hắn rất nhiều.
"Nhưng... nhưng ta không muốn đi đâu cả." Trần Phong nức nở. "Ta muốn ở lại đây với bà. Bà đã cứu ta, đã cho ta cơm ăn, áo mặc. Ta rất biết ơn bà."
Cũng trong hai ngày này, hệ thống đã cung cấp cho hắn một số thông tin cơ bản về thế giới tu tiên. Hắn biết được rằng, tu sĩ được phân chia thành nhiều cảnh giới, mỗi cảnh giới lại chia thành chín tầng: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Tinh, Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Phân Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa. Mỗi bước tiến cảnh giới là một lần thay da đổi thịt, là một lần đến gần hơn với sức mạnh vô thượng, là một lần gia tăng tuổi thọ.
"Đi đâu?" Trần Phong hỏi dồn, hắn phải biết, hắn sẽ bị đưa đi đâu, hắn mới có thể tìm cách thoát thân.
"Lẽ nào... bà ta đã lừa mình?" Trần Phong tự hỏi, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an. Hắn cảm thấy mình như một con mồi, đã rơi vào bẫy của kẻ săn mồi, không có đường thoát. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Muốn gì ư?" Gã đàn ông cười khẩy. "Tí nữa mày sẽ biết."
"Không lẽ nào..." Trần Phong rùng mình. Hắn không dám tin rằng, người phụ nữ hiền lành, tốt bụng ấy lại là kẻ đã hãm hại hắn. Nhưng sự thật rành rành trước mắt, hắn không thể trốn tránh. Hắn đã bị lừa, bị phản bội, bởi chính người mà hắn đã tin tưởng.
(Đi đâu? Đến chỗ c·hết sao?)
"Nhưng..." Trần Phong định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Hắn biết, lúc này không phải là lúc để tranh cãi. Hắn phải giả vờ nghe lời, phải tỏ ra yếu đuối, đáng thương, để bà ta mất cảnh giác. Hắn phải câu giờ, phải tìm cơ hội, dù cho cơ hội đó có mong manh đến đâu.
Hắn nhắm mắt lại, cố gắng vận dụng tất cả các giác quan còn lại để cảm nhận xung quanh. Hắn có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc, mùi h·ôi t·hối, và cả mùi tanh tưởi của máu. Hắn có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt đâu đó, tiếng côn trùng rả rích, và cả tiếng thở nặng nhọc của gã đàn ông đang đứng canh giữ hắn.
"Bà Lưu, tại sao họ lại bắt ta? Ta đã làm gì sai?" Trần Phong hỏi, giọng nói run rẩy, đầy vẻ oan ức. Hắn vẫn hy vọng, đây chỉ là một sự hiểu lầm, một sai lầm nào đó.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng bước chân nặng nề đang tiến lại gần. Tiếng bước chân mỗi lúc một rõ, rồi dừng lại ngay trước mặt hắn. Âm thanh của tiếng bước chân như tiếng búa gõ vào tim hắn, khiến hắn càng thêm lo sợ.
(Đừng có mà lừa ta, lão yêu bà.)
Nhưng giấc ngủ ngon chẳng kéo dài được lâu. Nửa đêm, Trần Phong đột nhiên tỉnh giấc. Hắn cảm nhận được một luồng khí tức lạnh lẽo, xa lạ đang bao trùm lấy căn phòng. Hơn nữa, tiếng côn trùng rả rích, tiếng gió xào xạc bên ngoài cũng im bặt một cách bất thường. Không gian xung quanh im ắng đến đáng sợ. Thay vào đó là một sự tĩnh mịch đến rợn người. (đọc tại Qidian-VP.com)
"..."
Đây có vẻ là một nơi giam giữ, có thể là một nhà lao, hoặc một hang động nào đó. Trần Phong cố gắng ghi nhớ tất cả những chi tiết này, hy vọng chúng sẽ có ích cho hắn sau này. Hắn phải tìm hiểu, hắn phải quan sát, hắn phải phân tích, dù cho hắn không thể nhìn thấy gì.
Nhờ hệ thống tự động hấp thu linh khí, Trần Phong đã chính thức bước vào con đường tu luyện, đạt đến Luyện Khí tầng 1. Dù chỉ là bước khởi đầu, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong cơ thể. Linh khí tuy mỏng manh, nhưng vẫn mang lại cho hắn chút sức lực, giúp hắn chống chọi với cái đói, cái mệt, và cả cái lạnh lẽo của màn đêm. Hắn cảm nhận được kinh mạch trong cơ thể đang dần được khai thông, tuy còn rất chậm, nhưng cũng đủ để hắn cảm thấy hy vọng.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng kẽo kẹt của cánh cửa gỗ, như tiếng mở ra, như tiếng đóng lại. Trần Phong cảm nhận được hơi ấm tiến lại gần, một mùi hương quen thuộc, xen lẫn với mùi bánh bao, xộc vào mũi hắn. Là bà Lưu.
Hắn cố gắng tỏ ra yếu đuối, đáng thương, hy vọng có thể khiến bà ta mềm lòng, hy vọng bà ta vẫn còn chút lương tâm, chút tình người.
(Bà Lưu, mau thả ta ra.)
(Số mệnh gì chứ? Chẳng qua là bà muốn lợi dụng ta mà thôi.)
Hai ngày trôi qua bình yên như mặt hồ thu tĩnh lặng. Trần Phong đã dần quen với cuộc sống mới, với công việc quét dọn, lau chùi trong quán bánh bao nhỏ của bà Lưu. Dù cơ thể vẫn còn yếu ớt, hắn vẫn cố gắng làm việc chăm chỉ, không để bà Lưu phải thất vọng. Hắn thường xuyên va vấp vào bàn ghế, làm đổ vỡ đồ đạc, nhưng hắn luôn miệng xin lỗi, tỏ ra vô cùng áy náy. Hắn biết, đây là cơ hội duy nhất để hắn có thể tồn tại trong cái thế giới xa lạ này, và hắn phải nắm bắt lấy nó bằng mọi giá.
(Rốt cuộc bà muốn gì ở ta?)
Lời nói của gã đàn ông càng khiến Trần Phong thêm khẳng định suy đoán của mình. Bà Lưu, quả nhiên có liên quan đến chuyện này. Nhưng tại sao? Tại sao bà ta lại làm như vậy? Lẽ nào, lòng tốt của bà ta chỉ là giả dối? Lẽ nào, tất cả chỉ là một cái bẫy, được giăng ra để lừa gạt hắn?
Chương 3: Giả Ngây Ngô Ta Am Hiểu Nhất (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn nhắm mắt lại, cố gắng vận dụng thính giác nhạy bén của mình để xác định vị trí. Hắn ngửi thấy mùi ẩm mốc, xen lẫn với mùi h·ôi t·hối của rác rưởi, và cả mùi tanh tưởi của máu. Đây không phải là mùi hương quen thuộc của quán bánh bao, cũng không phải là căn phòng nhỏ của hắn. Hơn nữa, hắn còn cảm nhận được sự ẩm ướt, lạnh lẽo từ mặt đất, khác hẳn với sự ấm áp của chiếc giường gỗ trong phòng.
"Đây là đâu?" Trần Phong lên tiếng hỏi, giọng nói khàn đặc vang vọng trong không gian tối tăm, lạc lõng và run rẩy.
Theo bản năng, hắn vội vàng co người lại, cố gắng thu mình vào một góc, như một con thú nhỏ đang tìm cách ẩn nấp trước nguy hiểm. Hắn cố gắng cử động, nhưng phát hiện ra mình đang bị trói chặt. Dây thừng thô ráp siết chặt lấy cổ tay, cổ chân hắn, khiến hắn đau nhức. Hắn cố gắng giãy giụa, nhưng vô ích. Sợi dây thừng càng siết chặt hơn, như muốn cắt vào da thịt hắn. Cảm giác bất lực, sợ hãi dâng lên trong lòng hắn.
"Đi đâu cơ?" Trần Phong hỏi, cố gắng tỏ ra ngây thơ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn phải giả vờ, phải che giấu, phải đánh lừa bà ta, hắn mới có cơ hội sống sót.
"Vâng, số mệnh an bài cả rồi." Bà Lưu nói, giọng nói đầy vẻ thần bí. "Con chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi."
Nhưng hắn không hành động ngay. Hắn vẫn giả vờ yếu ớt, để bà Lưu dìu hắn đứng dậy. Hắn phải cẩn thận, phải chắc chắn, hắn không thể mạo hiểm.
"Số mệnh?" Trần Phong cười nhạt trong lòng. Hắn không tin vào số mệnh. Hắn chỉ tin vào bản thân mình. Hắn đã từng bị số phận vùi dập, đã từng rơi xuống đáy bùn, nhưng hắn đã tự mình đứng dậy, tự mình vươn lên. Hắn sẽ không bao giờ để cho số phận quyết định cuộc đời mình nữa.
Trần Phong im lặng. Hắn biết, hỏi thêm cũng vô ích. Hắn phải tự mình tìm ra câu trả lời, tự mình tìm ra con đường sống cho mình.
Trần Phong cảm nhận được bàn tay già nua, nhăn nheo của bà Lưu đang lần mò cởi trói cho mình. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, không để lộ ra bất kỳ sơ hở nào. Hắn cảm nhận được từng vòng dây thừng được tháo ra, từng chút, từng chút một. Hắn biết, cơ hội của hắn sắp đến rồi.
"Đến một nơi tốt đẹp hơn." Bà Lưu đáp, giọng nói có chút do dự. "Ở đó, con sẽ không còn phải chịu cảnh mù lòa, đói khổ nữa. Ở đó, con sẽ có một cuộc sống mới."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.