0
Đoàn xe ngựa của thương hội Vạn Phúc bon bon trên đường, hướng về phía Khai Thiên Thành. Sau vụ c·ướp, không khí trong đoàn xe có phần trầm lắng hơn, nhưng cũng nhờ vậy mà Trần Phong có thêm thời gian để suy ngẫm về kế hoạch tương lai.
Trương Tam, sau khi chứng kiến thực lực của Trần Phong, đã không còn coi hắn như một tên ăn mày mù lòa bình thường nữa. Ông ta đối xử với hắn cung kính hơn, thường xuyên bắt chuyện, hỏi han về thân thế, lai lịch của hắn.
"Trần Phong thiếu hiệp, ta thấy ngươi tuy còn trẻ nhưng thực lực không tầm thường. Vậy mà tại sao lại phải lưu lạc, ăn xin khắp nơi?" Trương Tam hỏi, giọng điệu vừa tò mò, vừa dò xét.
Trần Phong chỉ mỉm cười, đáp lại một cách khéo léo:
"Trương đại nhân quá khen rồi. Tại hạ chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, có chút võ nghệ phòng thân mà thôi. Còn về chuyện lưu lạc, thì..." Hắn thở dài, tỏ vẻ buồn bã. "Gia cảnh sa sút, không nơi nương tựa, đành phải lang thang khắp nơi, kiếm sống qua ngày. Bị mù lòa, ta chỉ có thể cẩn thận mà sống, không dám cao điệu, sợ rước họa vào thân."
(Giấu diếm được ngày nào hay ngày ấy. Dù sao, ở cái thế giới mạnh được yếu thua này, cẩn thận vẫn hơn.)
Trương Tam nghe vậy, gật gù tỏ vẻ thông cảm. Ông ta cũng là người từng trải, đã nếm trải đủ mùi đời, nên cũng không nghi ngờ gì lời nói của Trần Phong.
"Haizz, thế sự khó lường." Trương Tam thở dài. "Thôi, đã đến nước này, ngươi cứ theo ta đến Khai Thiên Thành. Ta sẽ tìm cho ngươi một công việc, ít nhất cũng không phải chịu cảnh đói khổ."
"Đa tạ đại nhân." Trần Phong vội vàng cảm tạ.
(Khai Thiên Thành, ta đến đây!)
Cứ thế, đoàn xe ngựa tiếp tục hành trình. Sau hai ngày đường, cuối cùng họ cũng đến được Khai Thiên Thành.
Từ xa, Trần Phong đã có thể cảm nhận được sự sầm uất, náo nhiệt của tòa thành này. Tiếng người nói chuyện, tiếng xe ngựa, tiếng rao hàng... hòa quyện vào nhau, tạo thành một bản giao hưởng âm thanh đầy sống động. Dù không thể nhìn thấy, nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng ra khung cảnh tráng lệ, nguy nga của tòa thành, với những dãy phố dài tít tắp, những tòa nhà cao chọc trời, và dòng người đông đúc qua lại.
"Chúng ta đã đến Khai Thiên Thành." Trương Tam nói, giọng điệu đầy tự hào. "Đây là một trong những thành trì lớn nhất của Nhân Tộc, do Thập Đại Tông Môn hợp sức xây dựng. Nơi đây tập trung vô số cao thủ, kỳ tài dị sĩ, cũng là nơi giao thương buôn bán sầm uất nhất khu vực này."
"Thập Đại Tông Môn?" Trần Phong hỏi, giả vờ như không biết.
"Phải, Thập Đại Tông Môn." Trương Tam gật đầu. "Họ là những thế lực tu tiên mạnh nhất, đứng đầu Nhân Tộc. Mỗi năm một lần, họ sẽ tổ chức tuyển chọn đệ tử tại Khai Thiên Thành, thu hút hàng vạn thiếu niên tài năng từ khắp nơi đổ về. Và năm nay, ngày đó sắp đến rồi."
"Tuyển chọn đệ tử sao?" Trần Phong lẩm bẩm, trong lòng dâng lên một cảm giác phấn khích.
(Đây chẳng phải là cơ hội tốt để gia nhập một đại tông môn, tiếp cận với những bí kíp tu luyện cao cấp, và tìm kiếm cơ hội lợi dụng Liễu Như Nguyệt sao?)
"Đúng vậy." Trương Tam tiếp tục. "Nếu ngươi có hứng thú, có thể thử vận may xem sao. Biết đâu, ngươi lại được một đại tông môn nào đó thu nhận, từ nay về sau không còn phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền nữa."
Trần Phong im lặng, suy nghĩ. Hắn biết, với thực lực hiện tại của mình, việc gia nhập Thập Đại Tông Môn là không hề dễ dàng. Nhưng hắn không phải là kẻ dễ dàng bỏ cuộc. Hắn sẽ thử, dù cơ hội có mong manh đến đâu.
"Không biết... các đại tông môn đó là những môn phái nào?" Trần Phong hỏi, cố gắng tỏ ra tò mò.
"Thập Đại Tông Môn bao gồm: Vạn Kiếm Tông, Hạo Thiên Tông, Tử Tiêu Cung, Đan Đỉnh Tông, Ngự Thú Tông, Âm Dương Hợp Hoan Tông, Bách Hoa Cốc, Thiên Âm Tự, Vạn Pháp Môn và cuối cùng là Huyền Cơ Các." Trương Tam lần lượt kể tên, giọng điệu đầy ngưỡng mộ.
Trần Phong ghi nhớ tất cả những cái tên này vào đầu. Hắn phải tìm hiểu về từng môn phái, xem môn phái nào phù hợp với mình nhất.
"Trong số đó," Trương Tam tiếp tục, "Vạn Kiếm Tông là nổi danh nhất về kiếm đạo, đệ tử Vạn Kiếm Tông ai ai cũng là kiếm tu, ngự kiếm phi hành, trảm yêu trừ ma, tiêu diêu tự tại."
Nghe đến đây, Trần Phong bất giác mỉm cười. Hình ảnh kiếm tu áo trắng bồng bềnh, ngự kiếm phi hành, quả thực rất ngầu. Hơn nữa, Vạn Kiếm Tông chuyên về kiếm đạo, có lẽ sẽ có những bí kíp tu luyện đặc biệt, phù hợp với hắn, một kẻ không thể nhìn thấy.
(Vạn Kiếm Tông, có lẽ đây chính là nơi dành cho mình.)
"Vậy bao giờ thì các đại tông môn mới bắt đầu tuyển chọn đệ tử?" Trần Phong hỏi.
"Còn khoảng năm ngày nữa." Trương Tam đáp.
Năm ngày, đủ để hắn chuẩn bị.
"Đa tạ đại nhân đã chỉ bảo." Trần Phong chắp tay nói.
"Không có gì." Trương Tam cười nói. "Ta thấy ngươi cũng là người có chí tiến thủ, hy vọng ngươi có thể đạt được ước nguyện của mình."
Đoàn xe tiến vào Khai Thiên Thành, đi qua những dãy phố sầm uất, đông đúc. Trần Phong có thể cảm nhận được sự phồn hoa, náo nhiệt của nơi đây, khác hẳn với sự yên bình, tĩnh lặng của trấn Giang Nam.
"Đến nơi rồi." Trương Tam nói. "Ta phải đi lo việc buôn bán. Ngươi cứ tự nhiên đi lại trong thành, nhưng nhớ cẩn thận, đừng gây chuyện thị phi."
"Ta biết rồi, đa tạ đại nhân." Trần Phong đáp, rồi nhảy xuống xe ngựa.
Sau khi tạm biệt Trương Tam, Trần Phong bắt đầu hành trình "xin ăn" của mình. Hắn biết, đây là nhiệm vụ của hệ thống, hắn phải hoàn thành nó, dù cho có khó khăn đến đâu.
"Hệ thống, nhiệm vụ lần này là gì?" Trần Phong hỏi.
"Nhiệm vụ: Xin ăn tại Khai Thiên Thành, một thành thị lớn. Phần thưởng: 10 ngày trí nhớ và một nhẫn chứa đồ 10 mét khối." Hệ thống trả lời.
Nhẫn chứa đồ 10 mét khối? Trần Phong mừng rỡ. Đây là một bảo vật vô cùng hữu ích, có thể giúp hắn cất giữ đồ đạc, tài nguyên tu luyện, mà không sợ bị người khác phát hiện.
"Được, ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ này." Trần Phong tự nhủ, trong lòng tràn đầy quyết tâm.
Hắn bắt đầu lang thang trên các con phố của Khai Thiên Thành, cất tiếng cầu xin:
"Xin các vị đại gia, các vị lão gia, các vị cô nương, cậu chủ... rủ lòng thương cho kẻ mù lòa này..."
Hắn cố gắng tỏ ra đáng thương, tội nghiệp, hy vọng có thể kiếm được chút tiền bố thí. Nhưng ở một nơi phồn hoa như Khai Thiên Thành, người ta dường như đã quá quen với cảnh ăn xin, nên không mấy ai để ý đến hắn.
Trần Phong cứ đi mãi, đi mãi, cho đến khi trời tối mịt. Hắn đã thấm mệt, nhưng vẫn chưa xin được bao nhiêu tiền.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng quát lớn:
"Thằng ăn mày kia, đứng lại!"
Trần Phong giật mình, quay lại theo phản xạ. Hắn có thể cảm nhận được có hai người đang tiến lại gần mình, một tên to con, vạm vỡ, và một tên gầy gò, ốm yếu.
"Ngươi... các ngươi muốn gì?" Trần Phong hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Muốn gì ư?" Tên to con cười khẩy. "Bọn ta muốn tiền của ngươi."
"Ta... ta không có tiền." Trần Phong đáp, giả vờ sợ hãi.
"Không có tiền?" Tên gầy gò hừ lạnh. "Vậy thì đừng trách bọn ta ác."
Nói rồi, hắn ta xông tới, định đánh Trần Phong. Nhưng Trần Phong đã nhanh chân né tránh, khiến hắn ta đánh hụt.
"Hừ, thằng mù này cũng nhanh đấy." Tên to con nói, rồi cũng xông tới, t·ấn c·ông Trần Phong.
Trần Phong liên tục né tránh, không dám ra tay. Hắn biết, lúc này không phải là lúc để bộc lộ thực lực. Hắn phải nhẫn nhịn, phải chờ đợi thời cơ.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng bước chân của một người khác đang chạy về phía mình. Hắn thầm nghĩ, cơ hội đây rồi.
"Dừng tay!"
Một giọng nói thanh thoát vang lên, cắt ngang cuộc ẩ·u đ·ả. Trần Phong cảm nhận được một luồng linh khí mỏng manh đang tiến lại gần.
"Là ai?" Tên to con gằn giọng, quay lại nhìn.
"Tại hạ là Lý Vân, đệ tử Vạn Kiếm Tông." Một thiếu niên tuấn tú, mặc bạch y, tay cầm trường kiếm, bước tới, chắn trước mặt Trần Phong. "Các ngươi bắt nạt một người mù lòa, không thấy xấu hổ sao?"
"Vạn Kiếm Tông?" Hai tên côn đồ sửng sốt, nhìn nhau.
"Thì ra là đệ tử Vạn Kiếm Tông, thất kính thất kính." Tên to con vội vàng cúi đầu, giọng nói có chút run rẩy. "Chúng ta... chúng ta chỉ đùa chút thôi. Xin công tử thứ lỗi."
Nói rồi, hắn ta kéo tên gầy gò bỏ chạy, không dám quay đầu lại.
"Đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp." Trần Phong chắp tay nói, giọng điệu đầy cảm kích.
(Vạn Kiếm Tông, xem ra danh tiếng của môn phái này không nhỏ.)
"Không có gì." Lý Vân đáp, giọng nói ôn hòa. "Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Ta thấy hai tên kia ức h·iếp ngươi, không thể đứng yên nhìn."
"Công tử thật là trượng nghĩa." Trần Phong khen ngợi.
(Một tên ngốc, dễ dàng bị dắt mũi.)
"Tại hạ cũng chỉ là làm những gì mình nên làm thôi." Lý Vân khiêm tốn nói. "Không biết... vị huynh đài này xưng hô thế nào?"
"Tại hạ là Trần Phong." Trần Phong đáp. "Không biết... công tử có thể giúp ta một việc được không?"
"Chuyện gì? Cứ nói đi, nếu trong khả năng, ta nhất định sẽ giúp." Lý Vân hào sảng nói.
"Ta... ta muốn xin công tử ít tiền để mua thức ăn." Trần Phong nói, giọng điệu đầy vẻ ngại ngùng. "Ta đã cả ngày nay chưa có gì vào bụng rồi."
Lý Vân nghe vậy, liền lấy ra một ít tiền, đưa cho Trần Phong:
"Đây, cầm lấy mà mua đồ ăn đi."
"Đa tạ công tử, đa tạ công tử." Trần Phong mừng rỡ, vội vàng nhận lấy tiền.
(Thật là một con dê béo tốt.)
"Không có gì." Lý Vân mỉm cười. "Gặp nhau cũng là cái duyên, sau này có duyên gặp lại."
Nói rồi, Lý Vân quay người rời đi, để lại Trần Phong một mình đứng đó.
Trần Phong nhìn theo bóng lưng của Lý Vân, trong mắt lóe lên một tia sáng. Hắn biết, đây chỉ là bước khởi đầu. Hắn sẽ còn gặp lại Lý Vân, và hắn sẽ tận dụng triệt để mối quan hệ này để đạt được mục đích của mình.
(Vạn Kiếm Tông, ta đến đây!)