Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 11: Ai mới là kẻ mạnh

Chương 11: Ai mới là kẻ mạnh


Những dân làng tất nhiên chẳng hề là đối thủ của Phan Xích, hắn tàn sát họ cực kì dã man và không ngừng trêu đùa về việc đó.

“Chúng không thể chạy đi đâu được cả lão già.” Hắn nói, bóp nát đầu một thiếu nữ gần đó. “Bằng hữu của ta chặn ngay cửa ra vào rồi a. Mà ngươi cũng chẳng loại bỏ bọn ta được đâu.”

“Không … dừng lại. C·hết đi tên khốn !” Thái Thượng Tiên Sinh dùng mọi cách để g·iết Phan Xích, nhưng hắn vẫn hồi sinh và tiếp tục công việc dơ bẩn của mình. “Tại sao ngươi không c·hết ?!”

“Rõ ràng là ta không thể c·hết.” Phan Xích cười lớn. “Và ta đang g·iết dân của ngươi đây.” Nói đoạn, hắn rút ra trong găng tay một lưỡi dao, rạch sau lưng một lão già khác rồi rút cả xương sống và đầu lâu của lão ra. Hắn sau đó nhảy thẳng về phía Thái Thượng Tiên Sinh, đập xương sống đó vào lão khiến nó vỡ vụn ra. “Ngươi thấy đấy, ta có thể dùng xương của tên này làm một cái chuỳ rất tốt a.”

Hắn rõ ràng đã kích động được tên thầy thuốc, khiến lão bộc phát kình lực để đẩy bản thân ra xa. Tuy có chút bực bội, nhưng Phan Xích biết được kế hoạch đã hoàn thành.

“Nhìn đây này.” Hắn nói, cầm một cánh tay giơ lên. “Ít nhất mười dân của ngươi c·h·ế·t vì cái này bây giờ đây.” Hắn vứt cánh tay đó vào đám dân làng, sau đó ném thêm một lưỡi dao. Từ cánh tay, Đỗ Nhân hồi sinh lại ngay vị trí đó và cầm lưỡi dao lên g·i·ế·t người.

Điều này đã tác động cực kỳ mạnh đến Thái Thượng Tiên Sinh, bởi vì chính việc lão bộc phát kình lực đã huỷ hoại cơ thể của Đỗ Nhân, góp phần giúp cho hắn tiếp cận dân làng. Nhưng hắn chưa kịp suy nghĩ gì thì Phan Xích lại phóng tới, trên tay cầm một đứa trẻ.

“Ngươi có thấy đứa trẻ này không ?” Hắn nói

“Đừng…ngươi không thể g·i·ế·t trẻ con được. Đừng làm thế.” Lão già lắp bắp

“Cứu…Tiên Sinh cứu cháu !” Đứa trẻ la hét thảm thiết.

“Đúng rồi, hét to lên. Hét như xuyên thấu cả tâm can của lão đi.” Phan Xích cười lớn, liền ra tay đập đầu đứa trẻ vào mặt Thái Thượng Tiên Sinh, chảy cả máu lên mặt lão. Tất nhiên đứa trẻ chưa c·h·ế·t, nhưng việc làm ác ôn đó đã làm kinh động lão già vô cùng, và lão lại không thể làm gì khi hắn đang giữ nó trong tay.

“Tiếp này.” Phan Xích nói, lại liên tục đập đứa trẻ vào lão già kia, không hề để tâm đến lời cầu xin của lão hay tiếng la khóc xé lòng của tiểu hài tử mà hắn cầm trên tay. Hắn không hề ngừng lại kể cả khi nó đã c·h·ế·t hẳn, mà vẫn đập đến khi một phần khuôn mặt của nó dính lên Thái Thượng Tiên Sinh, đến khi dịch não và máu của nó chảy đầy cả người lão.

“Không… ngươi là ác quỷ…không…ngươi chính là bọn chúng…là bọn chúng !!!” Thái Thượng Tiên Sinh gầm lên, nhưng tất nhiên, mọi nỗ lực xoá bỏ hai tên lì lợm không thể ngăn cản hàng chục dân làng ngã xuống dưới tay chúng. Lão đảo mắt nhìn quanh, một bên Đỗ Nhân g·i·ế·t người chỉ với lưỡi dao, một bên Phan Xích đang xả s·ú·n·g g·i·ế·t những kẻ dám chạy về phía cổng làng. Tất cả như đang hét vào mặt lão về sự vô dụng của một hộ vệ tu vi cao mà không thể bảo vệ được người dân, như đang moi móc lại những kí ức cũ về sự kiện thảm sát mà lão đã ngăn cản thất bại. Lão đã thua.

“Ngươi thấy đấy lão già.” Phan Xích đứng bên cạnh lão nói. “Ngươi dù là kẻ vô cùng mạnh mẽ, điều khiển cây cỏ đất đá, một đòn kình lực chấn động tứ phương. So với ta, một kẻ chỉ có khả năng bất tử cùng vài món vũ khí, làm sao ngươi lại có thể thất bại được chứ ?” Hắn cười mỉm. “Nhưng dù sao ngươi vẫn có điểm yếu mà thôi. Ngươi đã quá thương người mà không nhận ra một điều: trong chiến đấu, kẻ tàn nhẫn và thực dụng mới là kẻ mạnh.” Nói xong, Phan Xích rút ra một sợi xích trong hộp hành lý bên hông, liền dùng khả năng khiển kim loại của Thiết Lôi Pháp Thủ gắn nó vào một lưỡi dao rồi đưa đến trước mặt Thái Thượng Tiên Sinh. “Tiếc là ở đây ngươi không chơi Mortal Kombat, nhưng mà ta chắc là thời cha sinh mẹ đẻ ngươi cũng nghe đến thứ vũ khí này chứ nhỉ ?”

“Không…Huyết Luyện Xích… pháp bảo của ngươi…không thể nào. Chính là ngươi đã làm điều này vào năm đó…làm sao một kẻ như ngươi lại có thể đứng dưới ánh mặt trời ?!” Thái Thượng Tiên Sinh sợ hãi tột cùng, chỉ nhìn thấy một món vũ khí đơn giản mà cũng tác động nhiều như vậy, chứng tỏ hắn đã bị tâm lý rất nặng.

“Ừ ta không hiểu ngươi nói gì đâu, nhưng mà đều đúng cả đấy.” Phan Xích nói, một tay phóng lưỡi dao xích về phía một dân làng, cắm sâu vào đầu của anh ta và giật mạnh dây xích. “Không rớt đầu như trong game à ?” Hắn nói khi thấy đầu của dân làng kia vẫn chưa đứt, liền phóng thêm một lưỡi dao để hoàn toàn cắt lìa nó ra rồi giật mạnh về. “Đến đây nào.” Phan Xích nói, giật lấy dây xích để thu cái đầu về tay.

“Này, ta tặng đấy.” Hắn đặt chiếc thủ cấp của dân làng lên bàn tay đang run rẩy của Thái Thượng Tiên Sinh. “Quà lưu niệm để mai mốt ngươi luôn nhớ về chúng ta.”

“Không !” Thái Thượng Tiên Sinh nói. “Chính là ngươi ! Ngươi đổi tên để lừa ta ! Hàn Lưu Phong, ta biết chính là ngươi đã làm điều đó… bọn Viêm Thủ chỉ chiếm tài nguyên, chính là ngươi đã g·i·ế·t hết bang của ta. Ngươi… làm sao lại tìm được nơi này ?!!”

“Ừ ta tìm được rồi đấy.” Phan Xích mặc dù chẳng hiểu lão nói gì nhưng vẫn giả vờ diễn theo.

“Ngươi…ta phải g·i·ế·t ngươi…ta sẽ g·i·ế·t ngươi !” Thái Thượng Tiên Sinh lúc này đã hoàn toàn hoá điên, hắn cố gắng nói lên từng chữ, trong lúc vận công để chuẩn bị cho một đòn cực mạnh. Thấy thế, Phan Xích lập tức lùi xa lại về phía Đỗ Nhân.

“Lão ta lại tính giở trò kìa.” Hắn nói với tên bằng hữu vừa xong việc chém g·i·ế·t.

“Lão đang làm cái gì đó… khoan ! Là tự bạo, lão tính phát nổ với toàn bộ linh khí đang có để huỷ diệt chúng ta. Có lẽ lão không thể chịu nổi nữa rồi.” Đỗ Nhân trả lời

“Vậy thì chạy thôi, lão sẽ c·h·ế·t ngay ấy mà.”

“Không được.” Hắn ngắt lời Phan Xích. “Xét theo khả năng của lão, cú tự bạo này phải tầm một quả bom hạt nhân đấy, chạy không kịp đâu. Nhưng tao có cách, mở túi hành lý ra chui vào nhanh, trong không gian bốn chiều của nó chúng ta sẽ hoàn toàn tránh được sát thương !” Nói xong, hắn liền đặt một hộp hành lý xuống đất, mở nó ra thành chiếc túi lớn và cả hai cùng chui vào, sau đó lại kích hoạt chiếc túi biến nó về dạng hộp nhỏ.

Thái Thượng Tiên Sinh sau khi tích tụ khí, liền tự phá huỷ bản thân, giải phóng một luồng năng lượng khổng lồ đến mức phá huỷ cả Vô Diện Không Gian đang bảo vệ Cổ Thụ Ẩn Lý, lan ra ngoài và đốt trụi rừng trà. Chấn động mà nó gây ra ảnh hưởng đến thiên nhiên xung quanh khi cả một dãy núi gần đó tan nát thành cát bụi, và những sinh linh trong khu vực hàng chục dặm đều phân rã. Trong đống đổ nát hoang tàn sau vụ nổ, chỉ còn lại một chiếc hộp nhỏ màu trắng nằm dưới đất.

Tuy nhiên, vài giờ sau đó, một đám người đã xuất hiện trong khu vực lân cận. Trang phục của chúng màu trắng, tay mang những thanh trường kiếm đỏ rực, và trên lưng áo của chúng đều được thêu chữ “Hoả” lớn màu đen nằm trong một vòng tròn. Những kẻ này chính là thuộc Bang Viêm Thủ, hệt như những môn đồ mà Phan Xích và Đỗ Nhân đã g·i·ế·t hại vài ngày trước, dường như sự khác biệt duy nhất chỉ là những thanh trường kiếm chúng mang theo, thứ vũ khí đồng bộ với nhau khiến chúng trông như một đội nhóm có liên kết chặt chẽ hơn là đám ô hợp dưới trướng Phàm Kỳ Vương.

“Tịch sư huynh !” Một tên nói. “Vùng này vô cùng gần với địa phận bang Địa Long, chúng ta hãy nhanh chóng dò tìm nguyên nhân vụ nổ rồi quay về trước khi chúng phát hiện ra.”

“Ngươi nói chí phải.” Một tên khác, kẻ được gọi là Tịch sư huynh trả lời. “Các huynh đệ, mau chóng tìm kiếm pháp bảo hay bất kỳ thứ gì đáng nghi ngờ trước khi bọn Địa Long phát giác ra, ta chắc chắn rằng chúng sẽ đưa Cuồng Địa Sư đến đối đầu với chúng ta, và đó coi như là bản án tử cho các ngươi rồi đấy.” Hắn ra lệnh cho những tên còn lại, và chúng bắt đầu tản ra.

Chương 11: Ai mới là kẻ mạnh