Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đường Về Nhà
Unknown
Chương 12: Phải đoạt được tất cả
Thành Bang của Bang Viêm Thủ, cách một nghìn dặm về phía Tây rừng trà.
“Lưu Sư Phụ ! Lưu Sư Phụ, có tin khẩn từ trạm phía Đông !”. Một tên đệ tử gõ mạnh lên cánh cửa khép kín của một căn phòng nguy nga. Cánh cửa sau đó liền mở ra, bên trong liền xuất hiện một người trông có vẻ là trung niên tứ tuần, hắn cất lên tiếng nói đầy uy nghiêm.
“Tin khẩn của ngươi, có phải là vụ bộc phát linh lực ở rừng trà shan tuyết chăng ?”
“Người đã biết trước sao ?” Tên đệ tử ngạc nhiên.
“Chẳng có gì mà khó hiểu cả, bộc phát lớn hơn cả núi lửa, kẻ từ vạn dặm xa còn có thể nghe thấy huống hồ chi ta là kẻ có Thiên Lý Nhãn.” Tên sư phụ quay người đi, bình thản nói. “Mà chắc ngươi cũng có kế hoạch gì đó, vào đây nói ta nghe.”
“Đa tạ sư phụ.” Gã đệ tử bước vào mật thất của sư phụ hắn, đóng cửa đằng sau và liền cất lời. “Bẩm, một lượng linh khí lớn như vậy bỗng nhiên bộc phát, đây chắc chắn không phải có kẻ mạnh xuất hiện thì cũng là pháp bảo hay kỳ hoa dị thú nào đó. Nhị đệ tử của người, sư huynh Tịch Đế đã nhờ tiểu đồ đệ xin phép được ra quân điều tra hiện trường. Sư huynh còn nói rằng vốn dĩ trạm quân phía Bắc đã không bị công kích trong nhiều năm, nên huynh ấy xuất thân cũng chẳng ảnh hưởng đến công việc phòng thủ.”
“Tịch Đế, hay ta gọi ngươi là Nghịch Đế.” Lưu Sư phụ tỏ vẻ khó chịu. “Hừ ! Tên đệ tử ngỗ ngược chả biết quái gì về binh lược, phía Bắc chính là nơi Khí mạch vô cùng mạnh mẽ, là một cánh cổng không gian để bọn Địa Long có thể dẫn quân đến ngay thành chúng ta, nhiều năm chúng không đánh là để quân ta lơ là cảnh giác. Giờ ngươi bỏ đi chẳng khác nào mở cửa mời chúng vào thành. Trả lời ta mau, sư huynh của ngươi đã rời vị trí chưa ?”
“Sư phụ bớt nóng giận, Tịch sư huynh nói rằng vụ bộc phát nằm gần phía bang Địa Long hơn, chắc chắn sẽ gặp Tam Quân ở đó, nếu có ai khác ngoài huynh ấy gặp hắn, thì thất bại là tất yếu. Huynh ấy cũng nói rằng chỉ cần điều tra và canh giữ đến khi có được lệnh bài từ Liên Bang thì cả bọn Địa Long cũng sẽ không thể đụng được khu vực này, sau lúc ấy sẽ hoàn toàn giao phó lại cho trạm phía đông trách nhiệm khai quật.”
“Hừ, Tam Quân… Tam Quân ! Phàm Kỳ Vương của ta mà còn sống, ta đã cho nó cắt ngươi ra thành nghìn mảnh, quả là một cái gai khó nhổ đi.” Lưu Sư Phụ lầm bầm trong miệng. “Còn một chuyện nữa, ngươi có tìm được dấu tích gì của tên Hắc Lâm và Ma Năng Sáo Thủ không ?”
“Thưa, e rằng là không. Đội ngoại cảm ở phía đông chỉ vừa tìm được xác cùa Hắc Lâm, nhưng Ma Năng Sáo Thủ đã tự động di chuyển thêm một chốc trước khi hoàn toàn mất dạng, có vẻ nó đang được mang đến gần phía bang Địa Long hơn.” Tên đệ tử cúi đầu nói.
“C·hết tiệt ! Lũ Địa Long đúng là được thiên đạo ưu ái. Nếu lần này không thể chiếm được cả vùng khai quật và đòi lại Ma Năng Sáo Thủ, thì Lưu Văn Công ta cũng chẳng còn mặt mũi nào nữa. Nghe kỹ đây, chúng ta sẽ lên Liên Bang xin lệnh bài tuyên chiến, sau đó điều thêm Vương Thần đi với Tịch Đế. Chỉ cần lấy được đầu Tam Quân trong cuộc t·ranh c·hấp này thì bọn giun đất sẽ không có cửa với chúng ta khi c·hiến t·ranh nổ ra. Còn nữa, sau đó liền điều toàn bộ trạm phía tây và phía đông đến đóng quân ở vùng bộc phát, chỉ chờ lệnh là công thành. Trước đó cần phải bắt lấy và thủ tiêu được tên sứ giả của Liên Bang khi hắn đến thông báo tuyên chiến cho bang Địa Long. Sau khi hoàn tất các bước thì yếu tố bất ngờ đã nằm trong tay chúng ta.” Tên sư phụ nói đắc ý.
“Nhưng thưa sư phụ, Liên Bang đã bổ sung chiến tướng mới cho vùng này, nếu kế hoạch thủ tiêu của người bị cô ta phát giác thì không ổn đâu.” Tên đệ tử nói.
“Hừm, ngươi nói phải, vậy ta chỉ giữ chân hắn vài ngày là đủ, chúng xuất quân chậm hơn ta chắc chắn sẽ thua cuộc.” Tên sư phụ, kẻ vừa xưng là Lưu Văn Công nói sau khi suy ngẫm một hồi. “Mà khoan.” Hắn dừng lại đột ngột như vừa nhớ ra điều gì. “Ngươi nói là “cô ta” vậy là một nữ tướng sao ? Nữ nhân nào lại có thể trở thành chiến tướng của Liên Bang, cô ta là ai ?”
“Hoạ Tâm Phượng, nhưng chúng còn gọi là Liên Hoả Vũ Thương. Nghe nói là Tiên tộc.”
“Cái gì ?! Một kẻ dùng hoả giống chúng ta sao ?” Lưu Văn Công càng ngạc nhiên hơn. “Lại còn là Tiên Tộc, chẳng thể nào là kẻ bình thường được. Vậy là ta phải cẩn thận hơn với kế hoạch này, để cô ta dây dưa vào chắc chắn sẽ không ổn.”
“Tiểu đệ tử có bức hoạ chân dung của ả, người có muốn xem qua không ? Cái này là bọn đạo chích lấy được từ tài liệu của Liên Bang.” Tên đệ tử đưa ra một bức tranh, trên có khuôn mặt của một nữ nhân.
“Vết sẹo trên mắt trái của ả… móng vuốt của một con Hắc Kỳ Lân…nhưng ả vẫn còn sống !” Lưu Văn Công bắt đầu cảm thấy cái lạnh chạy dọc sống lưng mình khi nhìn vào bức chân dung mà đệ tử hắn đưa ra, mồ hôi của hắn bắt đầu nhỏ giọt từ từ. Đến cả hắn, một kẻ mạnh đứng đầu bang phái vạn quân, cũng biết bản thân chưa hề có cửa địch lại loài ma thú thôn tính linh lực từng là bầy tôi trung thành của Thôn Phệ Tà Thần hàng triệu năm trước, vậy mà một nữ nhân cầm thương lại sống sót sau khi chiến đấu với nó và chỉ bị sẹo ở mắt. Việc cô ta đánh bại được con Hắc Kỳ Lân hay không cũng chả quan trọng, vì chỉ cần sống đã là một kỳ tích đáng gờm. Hắn cũng từng thử suy nghĩ về trường hợp bản thân phải đối mặt với một thứ như vậy, nhưng dù có vắt óc như thế nào thì hắn cũng không nghĩ ra cách để sống sót.
“Sư phụ, sư phụ !” Tên đệ tử của Lưu Văn Công cất tiếng gọi khi thấy hắn im lặng.
“À…thực hiện kế hoạch đi, cho ta bản hoạ này, ta phải tìm được danh tính của ả.” Hắn nói, trong lòng dù vẫn lo sợ chiến tướng mới này nhưng rõ là kế hoạch của bản thân cũng không thể bị gián đoạn được.
Lưu Văn Công ngồi lại một lúc, trong đầu thầm nghĩ thêm cách để lách luật mà không đánh động đến Liên Bang, có lẽ hắn cuối cùng vẫn sẽ phải đến gặp Hoạ Tâm Phượng dù chẳng muốn chút nào, nhưng với cương vị là người trấn giữ Đồng bằng Lam Thuỷ, cô ta chính là kẻ sẽ cấp lệnh bài c·hiến t·ranh cho hắn. Ngẫm đi ngẫm lại nhiều lần, hắn cảm thấy thực sự không có cách nào khác tốt hơn, vì nếu phát động c·hiến t·ranh mà không có lệnh bài, hắn và cả bang Viêm Thủ sẽ bị diệt sạch bởi quân Liên Bang. Hơn thế nữa, hắn cũng phải cân nhắc việc sử dụng các lực lượng đồng minh ngoại bang thật hợp lý, bởi vì các chi tiết này đều sẽ được viết vào lệnh bài và được kiểm tra kỹ trước khi được duyệt, nếu hắn dám sử dụng các đồng minh không thuộc diện cho phép hay các lực lượng không viết trong lệnh bài, hậu quả sẽ vô cùng khôn lường. Chính việc này khiến hắn vô cùng đau đầu, bang lớn nhất hắn có thể kêu gọi, cũng là bang thân với Viêm Thủ nhất chính là bang Thần Sơn, tuy nhiên chúng đều đã bị diệt sạch do vi phạm luật Liên Bang, còn những bang khác chắc chắn sẽ không hỗ trợ cho hắn chỉ để chiếm lấy một mảnh đất hoang tàn chưa chắc có tài nguyên hay không. Một cách khác chính là dùng lính đánh thuê, và đó lại là một vấn đề nữa với Lưu Văn Công, vì thực tế, lính đánh thuê chất lượng ở Đồng bằng Lam Thuỷ là vô cùng hiếm, và nếu không dùng loại lính đủ xịn, bang Địa Long sẽ dễ dàng huỷ diệt chúng như một đám thường dân vô hại. Hắn vì thế đã định nhờ đến Huyết Trích Đảng, một nhóm lính đánh thuê ma tộc được cầm đầu bởi Hàn Mặc Tử, hay còn gọi là Hoàng tử Quỷ Hàn Lưu Phong, nhưng hắn lại chợt nhớ ra rằng cả đám này hiện tại đã bị truy nã vì hành động tàn sát vô tội vạ ở bất kỳ nơi nào chúng đi qua, đó cũng là lý do bang Thần Sơn bị diệt tông, vì đã thuê Huyết Trích Đảng, hay nói cách khác là đã tiếp tay cho chúng diệt trừ một bang lớn khác ngay sau khi chúng vừa bắt đầu bị truy lùng. Dù gì đi nữa cũng không thể nhờ đến bọn chúng được, Lưu Văn Công thầm nghĩ, nhưng chắc chắn một điều rằng hắn sẽ coi chúng như một phương án dự phòng nếu như mọi chuyện đi quá tầm kiểm soát, vì nếu hắn thua cuộc chiến này thì hắn vẫn sẽ c·hết, nên tại sao lại không kéo kẻ thù của hắn cùng xuống mồ. Cuối cùng hắn đưa ra quyết định rằng bản thân bang Viêm Thủ có đủ lực lượng để đấu với Địa Long, nên việc chiến thắng hay không lại nằm ở cách mà hắn sử dụng thời gian chuẩn bị có tốt hay không, hắn định sẽ dùng vài tháng để chuẩn bị quân lính trong bí mật, không để Liên Bang phát hiện ra, sau đó sẽ xin lệnh bài c·hiến t·ranh từ Hoạ Tâm Phượng rồi tiến đánh bọn Địa Long ngay khi lệnh bài có hiệu lực. Bang Địa Long sẽ được báo lại ba giờ sau khi lệnh bài c·hiến t·ranh được cấp, nhưng nếu hắn giữ chân sứ giả Liên Bang vài ngày, hắn sẽ có thể đưa quân đến nơi trước khi bọn chúng biết được c·hiến t·ranh sắp diễn ra, và một khi chúng được báo tin, hắn sẽ có quyền t·ấn c·ông lập tức.
Lưu Văn Công cười thầm, lý thuyết của hắn như vậy là đã tốt, giờ chỉ cần chờ xem có cần phải dùng đến nó hay Tịch Đế cùng Vương Thần sẽ tự giúp cuộc chiến này thành công sớm hơn dự kiến.
“Khoan đã.” Hắn gọi tên đệ tử kia lại. “Ta nghĩ chúng ta nên đợi một lát.”