Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đường Về Nhà
Unknown
Chương 32: Đại Chiến
Một buổi sáng yên bình, nắng nhẹ. Gần một con sông trên lãnh thổ bang Địa Long, Phan Xích, Đỗ Nhân và gã thợ săn Xích Mặc đang mổ xác một con Ngạc Ngư Long mà chúng vừa săn được.
“Tim và não của bọn này là những phần có giá trị nhất, phải xử lý thật khéo léo để tránh hư hại đấy.” Xích Mặc nói.
“Không mang nguyên con bán được à ?” Phan Xích hỏi trong lúc hắn đang cắt phần đầu của con quái thú.
“Giá trị của nó sẽ bị giảm vì chất lượng n·ộ·i· ·t·ạ·n·g không đảm bảo.” Xích Mặc trả lời. Hắn tiếp đó liền khéo léo cắt lấy tim của con thú, bảo quản nó cẩn thận rồi rửa sạch máu trên tay bằng nước sông.
Bỗng nhiên, bầu trời tối dần lại, sau đó một cơn mưa hoả cầu phóng ngang qua, hướng về phía thành bang Địa Long. Hơn nữa, từ phía sau khu rừng ở bờ bên kia sông cũng vang vọng lại nhiều âm thanh hỗn tạp, trộn lẫn giữa tiếng bước chân, tiếng v·ũ k·hí và giáp trụ v·a c·hạm vào nhau, cùng với những tiếng thét xung trận. Sau đó, một đám người bước ra từ trong rừng, chúng mặc phục trang màu trắng viền đen, trên tay lăm lăm v·ũ k·hí, được tháp tùng bởi một đoàn lính mang giáp đỏ cầm giáo. Chúng lập tức phát hiện ra Phan Xích, Đỗ Nhân và Xích Mặc bên bờ sông.
“Bọn dân của Địa Long !” Một tên la lên, đồng thời chĩa v·ũ k·hí về ba người. “Không được để chúng báo cho bọn kia hướng t·ấn c·ông của chúng ta, g·iết hết chúng đi !”
“C·hết tiệt ! Chạy lẹ, bọn này đông quá.” Đỗ Nhân nói. Cùng lúc đó, đoàn lính giáp đỏ cũng bắt đầu băng qua sông hòng tiếp cận hắn. Cả ba bắt đầu quay đầu chạy về phía thành bang, theo sau là cả một đoàn quân lớn, chúng băng qua khu rừng rậm, cố gắng di chuyển nhanh hết mức có thể để đến một nơi thoáng đãng hơn, nơi mà người trong thành có thể nhìn thấy và trợ giúp cho chúng.
“Các huynh đệ, theo ta bắt lấy bọn chúng.” Tên dẫn đầu đám người áo trắng nói.
“Hoả Cước Phi Thăng !”. Tất cả những tên áo trắng phóng ra lửa từ dưới chân, đồng loạt bay lên không trung và di chuyển một khoảng xa trước khi đáp xuống, chặn đứng đường rút lui của Đỗ Nhân, Phan Xích và Xích Mặc.
“C·hết tiệt ! Đường cùng rồi.” Xích Mặc nói.
“Mở đường máu thôi, ngươi và Đỗ Nhân lo mấy tên áo trắng, đám lính phía sau để ta cản.” Phan Xích nói. Hắn tiếp đó liền rút trong hành lý ra khẩu s·ú·n·g trường tiến công, đồng thời kiểm tra số lượng đ·ạ·n còn lại trước khi mở chốt an toàn và ngắm bắn.
Khi đám lính giáp đỏ còn ở phía xa, Phan Xích chỉ bắn từng viên một, nhắm thật chuẩn xác trước khi nhả đ·ạ·n để mỗi viên đều g·iết c·hết một tên lính, tuy nhiên số lượng của chúng là rất nhiều nên những tên đi sau vẫn liên tục tiến lên dù hàng lính trước đã bị hạ gục, nhờ thế mà chúng đã gần tiếp cận được Phan Xích. Nhận biết điều đó, hắn lập tức gạt sang chế độ bắn tự động, giữ chặt cò s·ú·n·g và lia nòng qua lại, xả sạch băng đ·ạ·n vào đoàn quân trước mặt. Hàng loạt tia sáng màu đỏ phóng ra từ nòng s·ú·n·g của tên ngoại giới xuyên qua những bộ giáp kim loại của bọn lính một cách dễ dàng, làm những phần giáp và cơ thể nó chạm vào lập tức bốc hơi, đồng thời đốt cháy đen các bộ phận xung quanh nó. Một số tên lính đứng sau những tên b·ị b·ắn cũng chịu chung số phận khi viên đ·ạ·n plasma xuyên qua cả một hàng người. Rất nhanh chóng, đoàn quân hộ tống của những tên áo trắng đã bị bào mòn đi một phần lớn, và đám lính còn lại cũng không dám tiếp cận mục tiêu của chúng nữa.
“Tịch huynh, tên tóc xám kia đã hạ hơn nửa số lính của ta rồi !” Một tên áo trắng la lên khiến gã cầm đầu quay lại.
“G·i·ế·t hắn mau ! Còn phải hỏi nữa à ?” Tên cầm đầu nói. Tức thì, một gã áo trắng t·ấn c·ông Phan Xích từ phía sau, đâm kiếm xuyên qua ngực hắn. Tên thứ hai vung kiếm định chém đầu Phan Xích, tuy nhiên hắn đã cúi xuống và né được, đồng thời dùng tay kéo lưỡi kiếm của tên phía sau khiến hắn ngã vào đường chém và c·hết ngay lập tức. Phan Xích sau đó rút s·ú·n·g lục từ bên hông và bắn xuyên đầu tên áo trắng còn lại trước khi hắn kịp phản ứng.
Xử lý xong hai tên địch, hắn rút thanh kiếm trên lưng ra, v·ết t·hương lập tức hồi phục, rồi sau đó chạy đến hỗ trợ Xích Mặc và Đỗ Nhân đang bị vây bởi hơn mười tên áo trắng.
“Trận Pháp: Hoả luân !” Tên cầm đầu đám áo trắng tung chiêu. Hắn đưa một bàn tay về trước, phóng một chưởng hoả thuật xuống mặt đất, tạo ra những vòng lửa b·ốc c·háy cao đến nửa mét bao vây lấy cả hai tên ngoại giới cùng gã thợ săn và ép chúng co cụm lại.
“Hoả Phiến !” Tên cầm đầu lại niệm chú, nhưng trước khi hắn kịp tung chiêu, Xích Mặc đã ném lưỡi hái vào hắn. Tên cầm đầu không hề nao núng, trực tiếp rút kiếm ra chém đứt đôi lưỡi hái của Xích Mặc.
“Hừ, chỉ vậy thôi sao ? Một thứ v·ũ k·hí để săn thú mà ngươi nghĩ rằng có thể đánh bại Hoả Trường Kiếm của Tịch Đế ta dễ vậy à ?”
“Hoả Trảm: Liên Kích !” Hắn, kẻ tự xưng Tịch Đế, lập tức vung kiếm chém ba phát vào không trung, phóng ra ba quầng lửa lớn hướng về phía bộ ba. Chúng mặc dù nhanh chóng né được, nhưng đều đã bị cháy xém do chạm phải trận pháp của Tịch Đế trong quá trình đó.
“Lên, hạ sát chúng !” Tịch Đế ra lệnh, các môn đệ của hắn xông lên t·ấn c·ông Phan Xích cùng Đỗ Nhân, trong khi bản thân hắn lao đến tên Xích Mặc.
Bỗng, một bức tường đất đá được dựng lên chặn đứng tất cả những môn đệ áo trắng đang t·ấn c·ông hai tên ngoại giới, sau đó bao bọc cả hai lại và kéo xuống lòng đất. Vài giây sau, chúng xuất hiện ở phía gần tường thành hơn, đằng sau một đám lính của bang Địa Long cùng một và môn đồ của bang phái này. Phan Xích cùng Đỗ Nhân đã được cứu kịp thời, tuy nhiên Xích Mặc lại không may mắn như vậy, hắn không phải là đối thủ của một kẻ mạnh như Tịch Đế và đã nhanh chóng bị hạ sát.
“Tịch Đế ! Ta biết là bọn Viêm Thủ dơ bẩn sẽ t·ấn c·ông từ phía rừng trong khi đánh lạc hướng chúng ta từ cổng chính, nhưng mà ta không ngờ ngươi chính là kẻ dẫn dắt cánh quân này đấy ! Có vẻ hơi ít so với một quân đoàn nếu ngươi hỏi ta.” Một môn đồ bang Địa Long nói lớn. Đó chính là Tam Quân, đại sư huynh của bang phái và cũng là sư phụ của Phan Xích, hắn đang dẫn dắt cánh quân phòng thủ cánh rừng phía Tây.
“Ồ ! Lại là ngươi à ?” Tịch Đế nói. “Ít nhất ta cũng không phải xuống tay với một gã môn đồ vô danh tiểu tốt nào đó canh gác cái xó này rồi. Ta phải cảnh báo trước, lần này ta sẽ không khoan nhượng cho ngươi đâu.”
“Ta cũng chẳng cần ngươi phải khoan nhượng đâu, cứ cố gắng mà giữ cái mạng quèn của ngươi đi. Lần trước ngươi may mắn được Mộc Cự Nhân cứu một mạng, lần này ngươi gặp ta trong c·hiến t·ranh thì sẽ chẳng có thứ gì cứu ngươi nữa đâu !” Tam Quân chỉ tay vào Tịch Đế, xong lại quay về phía Phan Xích và Đỗ Nhân rồi nói. “Hai ngươi vào thành báo lại cho quân phía trong là ta đã xử lý cánh rừng này rồi, xong thì hỗ trợ chặn cánh quân của Vương Thần ở cổng trước đi.”
“Lo cho đám nhi đồng nhà ngươi trước cơ à ?” Tịch Đế cười lớn. “Tốt nhất là chú ý đến bọn ta đã.” Hắn liền nắm chặt kiếm trong tay, vào thế thủ.
Tam Quân chẳng hề nao núng, hắn lần này đã mang giáp trụ đầy đủ, lại trang bị thêm cặp pháp thủ kim loại, chắc chắn sẽ mạnh hơn rất nhiều so với lần đối đầu trước, Tịch Đế không thể nào đánh bại hắn được, đó cũng là lý do hắn không gọi thêm quân yểm trợ. Hắn cũng vào thế thủ, chuẩn bị tiêu diệt kẻ thù truyền kiếp trước mặt kia một lần và mãi mãi.