Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đường Về Nhà
Unknown
Chương 33: Khởi nguồn chiến tranh
Ba năm trước
“Một cuộc c·hiến t·ranh giành lãnh thổ sao ? Ta có thể cấp giấy phép cho ngươi ngay lập tức, tuy nhiên ngươi sẽ phải cam kết nghe theo luật của Liên Bang khi thực hiện cuộc chiến này, nếu không sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường cho bang phái của ngươi đấy, Lưu Văn Công à !” Câu nói đó khiến cả tâm trí Lưu Văn Công chấn động mạnh mẽ, vì người mà lão đang đối mặt chẳng ai khác ngoài vị tân chiến tướng cùa Liên Bang, Hoạ Tâm Phượng. Những lời đồn về năng lực của cô ta dường như trải đầy khắp Đồng bằng Lam Thuỷ kể từ ba năm trước khi cô vừa được chuyển công tác về đây, có kẻ nói cô ta từng một mình chống chọi lại một đám Hắc Kỳ Lân trong các mộ cổ, có người lại đồn rằng cô ta đã ngang tài ngang sức với tên Hoàng tử Quỷ Hàn Lưu Phong, nhưng tất cả đều cho rằng nữ nhân thuộc Tiên tộc này là một người vô cùng nguy hiểm và đáng sợ. Lưu Văn Công hơn ai hết cũng biết rõ điều này, và việc phải nói chuyện mặt đối mặt với một nhân vật như thế chẳng khiến hắn cảm giác bớt lo sợ hơn chút nào, thậm chí đến việc nhìn thẳng vào mắt của cô ta hắn cũng chả dám. Lý do chính là bởi vì tuy sở hữu một khuôn mặt của tuyệt sắc giai nhân, nhưng trên mắt trái của Hoạ Tâm Phượng là một vết sẹo dọc màu đen tuyền, tác phẩm của móng vuốt Hắc Kỳ Lân, và việc nhìn vào đó đối với chưởng môn bang Viêm Thủ chẳng khác nào nhìn thẳng vào đống chiến tích mà cô ta đã đạt được. Vì thế mà hắn liên tục đảo mắt, nhìn khắp xung quanh đối phương chỉ để vừa đủ biết sơ lược hình ảnh của người này. Là một Tiên tộc, chiều cao của Hoạ Tâm Phượng hơn kha khá so với trung bình của Nhân tộc, thân hình cũng cân đối, nếu không muốn nói là trông khá khoẻ mạnh cho một mỹ nữ. Mái tóc màu nâu của cô ta được buộc thành đuôi ngựa phía sau, và Lưu Văn Công cũng biết được cô ta có đôi mắt màu cam vàng đặc trưng của Tiên tộc khi nhìn thoáng qua chúng.
“Lưu Văn Công ! Ngươi chú ý vào này !” Hoạ Tâm Phượng nói trong khi đặt chiếc bút lông vào lọ mực. “Đây là lệnh bài c·hiến t·ranh của ngươi, có lệnh bài này, ngươi sẽ có quyền phát động một cuộc c·hiến t·ranh giành lãnh thổ mà không vấp phải sự cản trở của Liên Bang hay các bang phái khác thuộc Đồng bằng Lam Thuỷ.” Cô ta cầm lên một tờ giấy viết chi chít các ký tự ngôn ngữ. “Nhớ kỹ hai điều quan trọng nhất, chính là ngươi không được sử dụng lính đánh thuê và không được nhờ sự trợ giúp của bang phái khác nếu chúng không nằm trong lệnh bài này, ở đây ta cũng thấy chỉ có bang Viêm Thủ tham gia. Còn một điều cuối cùng nữa, chính là thế lực đối địch của ngươi, bang Địa Long cũng sẽ lập tức biết được điều này ngay khi lệnh bài có hiệu lực, ngươi đã rõ chưa ?” Hoạ Tâm Phượng nghiêng người về phía trước, đưa tờ giấy cho Lưu Văn Công. “Ngươi đừng quên mọi hành động vi phạm luật pháp của Liên Bang sẽ đều bị xử lý vô cùng nghiêm khắc, chắc ngươi không cần ta nhắc lại h·ình p·hạt mà chúng ta đã ban cho Bang Thần Sơn, cựu đồng minh của ngươi vào hai mươi năm trước đâu nhỉ ?”
“Vâng, thưa chủ tướng, ta nhất định sẽ không đặt mình trên luật pháp.” Lưu Văn Công trả lời.
“Tốt, ký vào đây, sau đó đưa tay vào hộp và đọc lời tuyên thệ.” Hoạ Tâm Phượng nói, đưa bút cho đối phương và lấy một chiếc hộp nhỏ trong ngăn bàn ra. Nói đoạn, Lưu Văn Cồn liền cho tay vào hộp và tuyên thệ.
“Ta, Lưu Văn Công, chưởng môn / bang chủ Bang Viêm Thủ xin tuyên thệ: ta xác nhận việc phát động đại c·hiến t·ranh chấp lãnh thổ với Bang Địa Long, đồng thời xin tuân theo bất kỳ luật lệ nào liên quan đến cuộc chiến này, mọi hành động phi pháp của ta sẽ bị trừng phạt bởi Liên Bang.”
“Vậy là xong, ngươi có thể cầm lệnh bài đi, sứ giả của ta trong vòng ba giờ nữa sẽ thông báo cho Bang Địa Long và sẽ cung cấp thêm cho ngươi bất kỳ thông tin nào cần thiết về cuộc chiến này.” Hoạ Tâm Phượng nói, cô ta bắt đầu dọn dẹp những món đồ trên bàn làm việc.
“Thưa chủ tướng, ta xin cáo từ.” Chưởng môn Viêm Thủ nói, chắp tay cúi đầu trước vị nữ tướng.
“Khỏi nghi lễ, đi ra đi.” Hoạ Tâm Phượng thở dài, xua tay ra hiệu cho tên chưởng môn rời đi. Khi hắn đã ra khỏi cửa, cô ta bắt đầu dọn sạch sẽ chiếc bàn lớn, đến mức cả một hạt bụi cũng không còn, rồi bắt đầu bày biện các kiện văn thư cùng công cụ ghi chép ra như cũ.
Về phần Lưu Văn Công, hắn vừa bước ra ngoài đã lập tức bị dịch chuyển thẳng xuống cổng thành, nơi các môn đồ của hắn đang chờ đợi.
“Thưa Chưởng môn, mọi chuyện có như ý người không ạ ?” Một tên môn đồ hỏi.
“Hừ, giấy tờ đã có đủ đây rồi. Chỉ cần ba giờ nữa là chúng ta có thể tiến công, cho quân vào vị trí sẵn sàng đi.” Lưu Văn Công trả lời, hắn ngoài mặt làm ra vẻ rất hài lòng, tuy nhiên trong thâm tâm lại vô cùng tức tối. Kẻ mà hắn phải gọi là chủ tướng kia ngoài đời rõ ràng khác hẳn với bức chân dung đáng sợ mà hắn đã xem qua, thay vì dáng vẻ nghiêm túc và oai hùng, cô ta lại cư xử một cách bất cần và hời hợt. Đối với một chưởng môn có ảnh hưởng lớn như hắn, Lưu Văn Công chắc chắn không thể chấp nhận nổi sự thiếu tôn trọng này. Hắn cảm thấy khó chịu với Hoạ Tâm Phượng từ giọng nói một màu, thiếu cao độ của cô ta, cho đến đôi mắt trông như một con khôi lỗi vô hồn khi cô ta nhìn vào hắn hay lướt qua đống giấy tờ trên bàn, nhưng tất nhiên việc khiến hắn phẫn nộ nhất vẫn là khi cô ta lập tức đuổi hắn ra khỏi phòng ngay sau khi xong thủ tục mà chẳng thèm đoái hoài đến việc chào hỏi hay lễ nghi, cô ta thậm chí còn không nhìn vào hắn với đôi mắt đờ đẫn ấy.
Lưu Văn Công đã định dạy cho con nha đầu không biết lễ độ này một bài học, nhưng tất nhiên hắn chẳng dám đụng vào một chiến tướng của Liên Bang, nhất là khi cô ta có bằng chứng xác thực bản thân đã chiến thắng một con Hắc Kỳ Lân. Ngoài ra, không ngoại trừ khả năng kẻ tiếp hắn ta thực chất chỉ là một con khôi lỗi thư ký chuyên làm việc bàn giấy nhàm chán, Hoạ Tâm Phượng thật có thể đang ở đâu đó khác dọn dẹp những tên phản loạn hay chiến đấu với một thần thú đang đe doạ đến Liên Bang, và nếu hắn đụng đến khôi lỗi, cô ta sẽ đến tận nhà để g·iết hắn vì tội t·ấn c·ông người thi hành công vụ. Tuy nhiên, dù đó là người thật hay khôi lỗi, thì Lưu Văn Công cũng chưa nhìn thấy v·ũ k·hí của cô ta hay cách cô chiến đấu, và như nhiều nhà hiền triết từng nói: “Một lưỡi dao ẩn là lưỡi dao nguy hiểm nhất.” nên hắn không dám nhấc một ngón tay lên khi vẫn đang đối mặt với Hoạ Tâm Phượng. Lưu Văn Công tuy cảm thấy vô cùng bức xúc, nhưng kẻ khiến hắn cảm thấy như vậy lại có địa vị cao hơn và nhiều quyền lực hơn hắn, chưa kể đến sức mạnh của cô ta, vì thế hắn chỉ đành nhịn nhục mà cầm lấy tờ giấy từ tay cô ta rồi đi khỏi đó. Ít nhất thì cô ta vẫn đồng ý cấp lệnh bài c·hiến t·ranh cho hắn, và điều đó chính là thứ hắn cần nhất khi đến đây.
Chỉ với lệnh bài này, hắn đã có quyền t·ấn c·ông vào lãnh thổ của bang Địa Long để giành lấy mảnh đất nơi xảy ra v·ụ n·ổ vào vài tháng trước, sau đó hắn sẽ xới tung cả vùng lên để tìm ra được bất kỳ thứ pháp bảo hay quái thú nào gây ra v·ụ n·ổ kia. Tuy nhiên, hắn còn phải đi một nước cờ mạo hiểm nhỏ nếu muốn hoàn toàn thắng cuộc, đó chính là hành động xoay quanh sứ giả của Liên Bang, kẻ sẽ mang thông tin đến cho bang Địa Long trong vòng ba giờ tới, hắn sẽ phải khiến chuyến đi của tên này chậm lại vài ngày hoặc nhiều hơn để có thể đưa quân binh đến chiến trường phục sẵn. Trong trường hợp không thể giữ chân sứ giả, hắn sẽ gặp nhiều bất lợi vì bang Địa Long ở gần nơi mảnh đất t·ranh c·hấp hơn nên chúng có thể nhanh chóng đưa quân ra đó dù cho Lưu Văn Công có ba giờ để chuẩn bị trước. Sau khi nghĩ kỹ lại, hắn quyết định sẽ hối lộ sứ giả để lấy lòng tên này trước, sau đó mời gã ăn một bữa rồi tống vào một thanh lâu nào đó trong thành trước khi cho quân lính canh gác cẩn mật, tình dược có trong đồ ăn sẽ khiến hắn ở yên đó ít nhất cũng phải bảy ngày liền. Sau đó, hắn sẽ lệnh cho người trong bang giả danh tên sứ giả này báo cáo lên Liên Bang rằng hai bên đều đã bắt đầu cuộc chiến trước khi đưa quân vào vị trí cần c·hiếm đ·óng.
Trong khi hắn hoàn thành kế hoạch thì cũng vừa đúng lúc về đến nơi. Từ phía trong thành, một tên đệ tử chạy ra và nói:
“Thưa chưởng môn, sứ giả của Liên Bang vừa tới ạ.”
Lưu Văn Công ngạc nhiên, còn tận 2 tiếng nữa thì sứ giả mới đưa tin cho bang Địa Long, sao lại ở đây rồi ? Càng nghĩ hắn càng thấy lạ, rõ ràng không có lý do gì để sứ giả đến đây ngoài việc đưa tin cho hắn, mà tin gì cơ chứ ? Nếu có thông báo quan trọng từ cấp trên, Hoạ Tâm Phượng đã trực tiếp nói với hắn, có lẽ nào đây là thông báo c·hiến t·ranh được hẹn trước như những gì hắn vừa tính tới ? Dù sao đi nữa, Lưu Văn Công cũng quyết định gặp sứ giả hỏi cho ra lẽ.
“Lưu Chưởng môn.” Sứ giả nói, chìa tay ra cho Lưu Văn Công. Hắn liền bắt tay tên này. “Ta đến đây để thông báo về cuộc c·hiến t·ranh giành lãnh thổ sắp diễn ra giữa ngươi và bang Địa Long, hiện tại đã là ba tiếng sau khi lệnh bài c·hiến t·ranh có hiệu lực, ngươi sẽ có một tiếng để chuẩn bị trước khi cuộc chiến chính thức bắt đầu.” Sứ giả đưa cho hắn một tờ giấy, trên đó viết rằng bang Địa Long đã tuyên chiến với hắn để giành lấy quyền kiểm soát vùng đất bị tàn phá nơi rừng trà, và một số chi tiết khác, sau đó yêu cầu hắn viết rõ các lực lượng đồng minh sẽ tham chiến rồi ký vào.
Nguyền rủa, vô cùng nguyền rủa, Lưu Văn Công nghĩ thầm. Bọn Địa Long đã đi trước hắn một bước, tuy nhiên điều nhục nhã hơn đó là chúng có lẽ đã làm đúng theo từng bước trong kế hoạch của hắn để đánh bại hắn, và việc duy nhất khiến hắn phải thua đó chính là đã chuẩn bị quân binh quá lâu thay vì nhanh chóng lấy lệnh bài từ Liên Bang. Trong một khoảnh khắc, hắn liền cảm thấy bản thân như một tên não tàn tiên đế hay xuất hiện trong các câu chuyện về anh hùng vô địch, đã quên đi mất việc bang Địa Long cũng có thể làm được như kế hoạch của hắn.
Lưu Văn Công ngập ngừng một lúc, sau đó quyết định không ký tham chiến, đồng ý giao quyền kiểm soát đất cho bang Địa Long và nộp lệ phí hoà bình. Vì theo hắn nghĩ, bang Địa Long đã có lợi thế trước tận vài ngày, chúng chắc chắn đã mai phục sẵn đầy rẫy trên chiến trường, và công pháp hệ Thổ của chúng khiến việc đó trở nên nguy hiểm hơn hết, vì thế việc hắn đánh vào đó chẳng khác nào t·ự s·át. Chi bằng lùi bước lần này, tận dụng thời hạn ba năm của điều lệ hoà bình để phát triển, đồng thời để bọn Địa Long nới lỏng cảnh giác rồi lúc đó sẽ đánh thẳng vào thành của chúng và diệt tông.
Lưu Văn Công thề rằng, nếu hắn không trả thù được bọn giun đất kia, chắc chắn sẽ không nhắm mắt mà c·hết.