Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 38: Ngươi có biết phụ thân ta là ai không hả ?

Chương 38: Ngươi có biết phụ thân ta là ai không hả ?


Phan Xích kéo băng đ·ạ·n ra khỏi thùng, dùng Thiết Lôi Pháp Thủ điều khiển chúng bay v·út đi như khi được bắn ra từ s·ú·n·g, hướng thẳng về phía Vương Thần. Tên công tử bang Viêm Thủ không vì thế mà dừng bước, những viên đ·ạ·n nhắm vào hắn đều bị các v·ụ n·ổ nhỏ trên lá chắn đánh bật ra, chẳng hề ảnh hưởng đến bản thân hắn.

“Ngừng lại đi hai tên kia ! Các ngươi có cố cũng không ích gì đâu !” Vương Thần nói.

“Một thằng nhóc như ngươi thì đừng có mà láo !” Đỗ Nhân liền trả lời. “Ảo tưởng về bản thân thì không có kết cục tốt đâu !”

“Nói hay đấy ! Nhưng mà ngươi có biết phụ thân ta là ai không hả ?” Vương Thần đáp lại. “Nếu chưa thì đừng có đái ra quần khi mà nghe đấy nhé !”

“Ồ ! Ta biết chứ.” Đỗ Nhân cười mỉm và nói. “Chính là ta đây này thằng ôn con ạ.”

Nghe đến đây, Vương Thần bỗng trở nên điên tiết, hắn gào lên. “Muốn thành phụ thân của ta ? Ăn đòn trước đi đã !”

“Bộc thuật: thiên kích”

Hắn hắn hàng loạt tia năng lượng lên trời, thứ mà sau đó rơi xuống vị trí của Đỗ Nhân và Phan Xích với tốc độ cực nhanh như những viên đ·ạ·n pháo cao xạ. Nhiều vụ nổ lớn vang lên, khói lửa mù mịt phủ kín cả khu vực, thảm cỏ lập tức cháy rụi, đất bị nung nóng đỏ lên như nham thạch rồi nguội xuống, cứng lại thành một thứ nguyên liệu vừa rắn vừa giòn. Sau đó, khói cũng từ từ tan ra, bụi rơi dần xuống đất, những ngọn lửa ngừng cháy khi đã hết chất đốt, từ trong tàn dư của vụ nổ, Đỗ Nhân và Phan Xích vẫn không hề hấn gì, chúng vẫn đứng hiên ngang bên cạnh thùng đ·ạ·n. Vương Thần không thể tin vào mắt mình, hai kẻ này còn chẳng có linh căn, không có sức mạnh đặc biệt, và cũng chỉ là Nhân tộc bình thường, làm sao có thể chống chọi lại vụ nổ từ đòn tấn công của hắn mà không hề trầy xước. Điều hắn không nhận ra đó chính là trước khi những tia năng lượng chạm mục tiêu, Đỗ Nhân đã chặn được chúng. Biết được sức công phá của những tia nhiệt do Vương Thần bắn ra nhờ quan sát cách Phan Xích cản đường chúng, tên ngoại giới tóc đen hiểu rõ sự nguy hiểm của chúng khi chạm vào mục tiêu và đã rút một quả lựu đ·ạ·n SSS (Solid Smoke Screen ) trong hộp hành lý và ném xuống đất. Lựu đ·ạ·n SSS tạo nên một màn khói mỏng quanh nó theo hình vòm, sau đó trở thành chất rắn trong một khoảng thời gian, cản mọi tác động từ bên ngoài đối với không gian phía trong, rồi tan ra thành khói sau khi hết thời hạn. Nhờ thứ này mà cả hai cùng thùng đ·ạ·n tránh khỏi bị nổ tung.

“Không có linh căn mà vẫn sống được sau đòn đó sao ? Khá khen cho các ngươi đấy.” Vương Thần nói. “Đúng là không nên coi thường những kẻ không linh căn thật.”

“Không cần khen đâu, lại đây cho ta xiên ngươi là đủ rồi.” Phan Xích trả lời.

“Các ngươi làm ta nhớ tới một kẻ cũng không có linh căn, hắn được phụ thân ta nhận làm nghĩa tử và cho luyện tập trong Bang, lúc đó ta không hề nghĩ rằng hắn sẽ làm được gì.” Vương Thần bắt đầu kể chuyện. “Cách nói chuyện của hắn cũng giống ngươi đấy, vào thẳng vấn đề và không dông dài, cũng như chẳng thể bị phân tâm được. Nhưng ta vẫn coi thường một kẻ thiếu đi linh căn như hắn, cho đến khi hắn g·i·ế·t c·h·ế·t đại sư huynh của ta, Phàm Kỳ Vương. Một kẻ không có linh căn lại g·i·ế·t c·h·ế·t được đại sư huynh hùng mạnh của bang Viêm Thủ, một người mà cả ta cũng vô cùng thần tượng. Có thể tin được không ?”

“Nào, chuyện đó không liên quan tới ta đâu, thế nên hãy im lặng và đến đây đi.” Đỗ Nhân nói.

“Sao lại không chứ ? Ngươi chắc cũng biết ta đang nói đến ai cơ mà, các ngươi cũng ở đó khi hắn ra tay g·i·ế·t sư huynh của ta đấy. Kẻ đó chính là Vũ Hắc Lâm của bang Lục Mộc, một bang phái đã c·h·ế·t nhưng bóng ma của nó vẫn còn ám chúng ta đến bây giờ, tất cả là tại phụ thân ngu ngốc của ta đã nhận tên đó làm nghĩa tử. Nhưng giờ hắn đã c·h·ế·t, chính các ngươi g·i·ế·t.Chính ta đã dùng Linh tháp để quan sát nhiệm vụ của sư huynh, ta đã tận mắt thấy tất cả. Các ngươi giúp hắn g·i·ế·t Phàm sư huynh, đã thế còn cướp đi cơ hội trả thù của ta, ta đã hận các ngươi từ lâu, đã lục soát cả cái đồng bằng này chỉ để tìm các ngươi. Nay thật may mắn ta lại gặp các ngươi ở đây, điều khiển thứ cơ quan quỉ quái kia g·i·ế·t hết lính của ta, đúng là vận đỏ, một mũi tên trúng hai đích mà !” Vương Thần phấn khích lên. “Ta sẽ tiêu huỷ hai ngươi, để vừa được trả thù, vừa lấy lại danh dự, và vinh quang khi hạ được mục tiêu giá trị cao của bang Địa Long !” Hắn chỉ tay không giữ khiên của mình về phía hai tên ngoại giới, vận một lượng linh lực cực lớn, chuẩn bị cho một phát bắn mạnh.

Tuy nhiên, phát bắn đó không bao giờ đến. Đỗ Nhân ném một quả lựu đ·ạ·n choáng thẳng vào mặt Vương Thần khiến hắn bị loá mắt, trong lúc đó thì Phan Xích thải ra thật nhiều bom khói xung quanh để che cả một vùng lớn nhằm che giấu vị trí của cả hai khi Vương Thần khôi phục lại thị giác.

Sau năm giây, gã công tử Viêm Thủ đã hết choáng, nhưng khi hắn nhìn về vị trí mục tiêu thì chỉ thấy một đám khói khổng lồ. Đỗ Nhân cùng Phan Xích đã dễ dàng thoát khỏi tầm mắt của hắn, và cả hai có thể ở bất kỳ đâu trong đám khói. Đột nhiên, hàng loạt đ·ạ·n đồng vút bay ra từ nhiều vị trí khác nhau, buộc Vương Thần phải dùng Bộc Thuẫn chặn lấy chúng. Từ một vị trí khuất tầm nhìn, Phan Xích đang điều khiển đ·ạ·n từ trong thùng tấn công Vương Thần, hắn lợi dụng đám khói để di chuyển các viên đ·ạ·n đến nhiều nơi trước khi cho chúng phóng đi, nhằm giấu kĩ nơi bản thân đang đứng, đồng thời khiến Vương Thần không biết được hắn sẽ tấn công từ đâu. Tuy nhiên, Phan Xích chẳng hề định tấn công Vương Thần để g·i·ế·t c·h·ế·t tên này, hắn khi phóng đ·ạ·n đi đã điều khiển để phần đuôi đ·ạ·n chạm vào lá chắn của Vương Thần thay vì phần đầu đ·ạ·n nhọn, vì thế mà số thuốc s·ú·n·g trong vỏ đ·ạ·n sẽ chịu ảnh hưởng bởi Bộc Thuẫn và tạo ra một vụ nổ lớn hơn, che mắt gã công tử và giấu đi âm thanh của một thứ khác.

“Giỏi đấy ! Vẫn còn cố gắng tấn công khi che giấu vị trí của bản thân à ? Nhưng ngươi không trốn được lâu đâu, ta sẽ oanh tạc cả vùng khói này để xem ngươi chạy thế nào. Khôn hồn thì bước ra đây đi.” Vương Thần nói lớn, đồng thời chuẩn bị phóng năng lượng. Tuy nhiên hắn liền bị cản lại, Đỗ Nhân phi ra từ trong đám khói, lọt vào tầm ngắm của Vương Thần, và chạy vòng ra phía sau Bộc Thuẫn của hắn.

Vương Thần nhanh chóng quay đầu lại, nhưng bản thân không thể di chuyển Bộc Thuẫn vì bỗng dưng số lượng đ·ạ·n bắn thẳng về phía lá chắn của hắn tăng lên đột biến, đồng nghĩa với việc nếu hắn dùng lá chắn để chặn đứng Đỗ Nhân, chỗ đ·ạ·n của Phan Xích sẽ biến hắn thành tổ ong ngay lập tức. Biết trước được điều này, Đỗ Nhân tiếp tục lao đến, một tay hắn cầm đoản kiếm Gladius cứa vào bàn tay còn lại, sau đó ném nó về phía đối thủ. Bị bất ngờ, Vương Thần không kịp bắn năng lượng, phải rút đoản kiếm của bản thân để chém bay thanh kiếm kia. Tuy nhiên tên ngoại giới không dừng ở đó, hắn lại ném ra bốn lưỡi dao bằng titanium của Phan Xích liên tiếp, buộc Vương Thần phải tiếp tục đỡ bằng đoản kiếm. Tiếp đó, Đỗ Nhân khi đã vào đúng góc độ liền rút miêu đao ra và lao thẳng đến. Vương Thần nhất thời hốt hoảng, đoản kiếm bé nhỏ của hắn chắc chắn không thể đọ lại thanh đao dài của Đỗ Nhân ở khoảng cách này, chưa kể hắn cũng chỉ tạm biết sử dụng kiếm, chắc chắn sẽ không đấu lại một kẻ có thể đã biết dùng đao trước khi tập đi, nhưng hắn bình tĩnh lại ngay, rồi lập tức nhảy lùi về phía sau giữ khoảng cách trước khi vận năng lượng bắn một tia nhiệt thẳng vào Đỗ Nhân. Với cự ly gần, tên ngoại giới đã trúng chiêu và nổ tung ngay tức khắc, toàn bộ cơ thể của hắn bị phân rã và từ từ cháy rụi, chỉ còn thanh đao cắm xuống đất.

Khói từ từ tan ra, khiến Vương Thần nhìn thấy Phan Xích, và tên này cũng nhìn thấy thanh đao của bằng hữu đang cắm dưới đất kia như một minh chứng rằng hắn đã bại trận. Vương Thần cười lớn, sau đó tiến về phía Phan Xích, kẻ vẫn đang tiếp tục xả đ·ạ·n vào lá chắn của hắn, đồng thời trong tay lại bắt đầu vận năng lượng, chuẩn bị tiễn tên này xuống mồ chung với Đỗ Nhân. Nghĩ tới đó, hắn không thể nào phấn khích hơn, trong một ngày vừa có thể đánh bại Địa Long, lại vừa lấy lại danh dự và trả thù cho Phàm sư huynh, cảm giác thật là vô cùng sảng khoái. Hắn nhìn vào đôi mắt như đang lộ rõ vẻ kinh hoàng và tuyệt vọng của Phan Xích và nói:

“Còn lời trăng trối gì không ?”

Phan Xích dường như đang trả lời, nhưng hắn lại ngập ngừng, sau đó liền gào lên:

“Không…!”

“Được, thế thì c·h·ế·t đi.” Vương Thần chĩa ngón tay về phía Phan Xích để bắn tia nhiệt.

“…ngờ tới chứ gì ?!” Phan Xích kết thúc câu nói, bỗng nhiên lại nhếch mép cười nhẹ, đôi mắt sợ sệt kia của hắn đã biến mất, thay vào đó là một ánh nhìn quái dị, khiến Vương Thần bỗng lạnh toát cả sống lưng khi nhìn vào.

Không hiểu chuyện gì xảy ra, tên công tử vô cùng ngạc nhiên. Tiếp sau đó, hắn liền cảm thấy ấm ở phần vai trái, rồi một cảm giác khó thở như có nước trong phổi. Máu chảy đầm đìa trên chiếc áo trắng của hắn, nhiều đến mức nó như hoá thành màu đỏ. Vương Thần kinh hoàng nhận ra rằng, Đỗ Nhân đã ở ngay phía sau, dùng đoản kiếm găm thẳng vào cổ hắn từ bên trái. Hắn không thể tin được, một kẻ đã c·h·ế·t vừa sống lại và g·i·ế·t hắn, đây không thể là sự thật, điều này đối với hắn chỉ như một giấc mơ, cứ như Đỗ Nhân chính là ác quỷ hay ma tộc nào đó quay lại báo thù. Hắn lại bắt đầu cảm thấy lạnh, lạnh từ ánh mắt của Phan Xích đang nhìn, lạnh từ việc cơ thể hắn đang dần mất hết sự sống, và lạnh như lưỡi kiếm bằng thép Damascus đang ghim chặt vào cổ hắn. Trong cái lạnh đó, Vương Thần hơi lờ mờ nghe thấy vài thứ mà Đỗ Nhân nói với hắn, đại khái như kiểu:

“Chúng ta sẽ hồi phục…ưu tiên nơi có tế bào còn sống…máu cũng như da thì đều là tế bào cả… không bị nướng chín là được rồi…” Đỗ Nhân rút thanh kiếm ra, khiến Vương Thần quỳ xuống đất lập tức, lúc này hắn đã có thể tỉnh táo hơn một chút, thì tên ngoại giới lại nói tiếp. “Chỉ cần một lưỡi kiếm dính máu của bản thân, thì khi ngươi tiêu diệt hoàn toàn cơ thể của ta, ta sẽ hồi phục lại ngay vị trí của lưỡi kiếm đó. Ngạc nhiên không ? Có lẽ ngươi còn hơi non để hiểu những gì mà ta nói, nhưng mà thôi, ít nhất thì có người nghe kể cũng được.” Đỗ Nhân vung kiếm lên. “Vĩnh biệt thằng nhóc !” Hắn chém xuống, nhưng từ vị trí của Vương Thần bỗng bốc lên khói đen, rồi một vụ nổ đen kịt được tạo ra, đánh bay Đỗ Nhân qua một bên. Khi hắn nhìn lại thì gã công tử Viêm Thủ đã biến mất một cách kỳ bí, không hề để lại dấu vết gì ngoài chỗ máu chảy xuống đất vừa nãy.

“Đ·ị·t !*” Phan Xích nguyền rủa. “Cái đ·ị·t gì thế này ?!*” Hắn nhìn vào vị trí mà Vương Thần từng ở rồi nói. “Hắn biến mất sau khi đám khói đen đó xuất hiện, không một dấu vết luôn ? Hay hắn tự bạo rồi ? Hay chạy thoát ?”

“Không phải lo, hắn dù gì cũng đã mất khả năng chiến đấu, chúng ta cũng vừa g·i·ế·t kha khá lính của hắn, giờ hãy đuổi đám còn lại đi nữa là coi như thắng trận này rồi.” Đỗ Nhân nói. Hắn cũng chả biết Vương Thần đi đâu, nhưng lại không quan tâm, hắn chỉ cần dọn dẹp chiến trường để thắng là đủ, vì thế hắn liền bình tĩnh bước đi. Phan Xích cảm thấy không thể tìm ra được Vương Thần cũng bỏ qua chuyện này, vì dù sao thì mục đích của chúng chỉ là đuổi bọn Viêm Thủ đi, không phải diệt sạch.

—————————————————————

*Chú thích: những câu có dấu sao (*) phía sau là được nói trong ngôn ngữ mẹ đẻ của Phan Xích, tiếng Anh. Chỉ khi một nhân vật nói tiếng Anh trong mạch truyện chính ( không phải những phần hồi ức ) thì hội thoại mới có dấu sao. Những từ tiếng Anh riêng lẻ chỉ khái niệm, như vibro-blade, sẽ không có dấu sao nếu chúng không nằm trong hội thoại tiếng Anh, vì những từ này dù trong ngôn ngữ nào thì vẫn giữ nguyên mặt chữ và cách phát âm.

*Hội thoại gốc: “Fuck !” “What the fuck is this ?!”

Chương 38: Ngươi có biết phụ thân ta là ai không hả ?