Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 39: Thời thế thay đổi

Chương 39: Thời thế thay đổi


“Khoan đã ! Ngươi nói rằng tên Vương Thần sau khi b·ị đ·âm vào cổ đã bỗng nhiên biến mất một cách bí ẩn sao ?” Tam Quân ngạc nhiên hỏi.

“Thì… câu chuyện là thế đấy, nhưng hắn không biến mất một cách bí ẩn, hắn như tạo ra một đống khói đen rồi mới biến mất, còn việc hắn làm cách nào thì đồ đệ không biết ạ.” Đỗ Nhân trả lời.

“C·hết tiệt, ngươi đã nắm được mạng hắn trong lòng bàn tay, nếu mà ra tay nhanh gọn thì đã khiến cho bọn Viêm Thủ phải tổn thất nặng nề rồi !” Tam Quân nói. “Nhưng xét cho cùng thì việc diệt được Vương Thần chỉ là mục tiêu phụ mà thôi, cái chính là các ngươi đã đẩy lui được quân công thành, và cũng g·iết một lượng lớn lính Viêm Thủ, ta cũng cá chắc rằng tên oắt con đó sẽ không tham gia được vài trận chiến tiếp theo với cả một cây đoản kiếm găm vào cổ như vậy được đâu.” Hắn lại nói tiếp. “Bây giờ tạm giải tán đám đông này đi, cho chúng về nghỉ ngơi để chuẩn bị tiến công thành bang của Viêm Thủ. Ta cũng cần bàn vài chuyện với các ngươi một chút.”

“Vâng, thưa sư phụ.” Đỗ Nhân nói. “Tất cả hãy giải tán đi, nhưng hãy ngay lập tức tập hợp lại, mang theo s·ú·n·g ngay khi nghe thấy tiếng tù và. Chúng ta còn cần các ngươi t·ấn c·ông bọn Viêm Thủ nữa.”

Xong, hắn cùng Phan Xích liền theo Tam Quân di chuyển vào thành trong.

Phòng nội các, thành trong của bang Địa Long

“Các huynh đệ ở đây chắc cũng đã biết tin chiến thắng rồi chứ nhỉ ?” Tam Quân mở đầu cuộc họp. “Tốt. Bởi vì ta cần bàn về yếu tố đã giúp chúng ta phòng thủ thành công, chính là hai tên này đây.” Hắn chỉ Đỗ Nhân và Phan Xích. “Cho những ai chưa biết, thì hai tên này đã vũ trang cho thường dân trong thành bằng một loại v·ũ k·hí mới, đồng thời chế tạo một cơ quan phòng thủ hạng nặng để chống lại đoàn quân của Viêm Thủ, chúng cũng đã đánh bại Lưu Vương Thần và vô hiệu hoá hắn hoàn toàn trong một vài trận chiến sắp tới. Đây là những chiến công vô cùng đáng kinh ngạc, và cũng vì thế mà ta muốn chúng phải phát huy thêm một lần nữa ở trận tiến công của chúng ta. Phan Xích, Đỗ Nhân, ta cần hai ngươi vũ trang cho toàn bộ quân lính của chúng ta với thứ v·ũ k·hí mới đó và chế tạo thêm càng nhiều cơ quan kia càng tốt. Và các vị huynh đệ ở đây, các vị đều là những người nắm giữ quyền lực cao nhất trong thành bang này, ta cần các vị hãy huy động lực lượng để trợ giúp hai tên này về mọi mặt, từ nguyên liệu, nhân lực, tài chính, và không gian để chúng có thể làm việc.”

“Đại sư huynh, huynh chỉ nghe chúng kể ra những điều đó mà lại tin tưởng giao toàn bộ tài nguyên của ta cho chúng hay sao ? Huynh có ấm đầu không đấy ?” Một tên môn đệ nói.

“Hoàng sư huynh à, ta chắc chắn đại huynh đây vô cùng tỉnh táo, bởi vì bản thân ta đã chứng kiến toàn bộ cuộc chiến ở cổng thành trong khi huynh đang chui rúc bên cánh trái của chiến trường đấy.” Một tên khác xen vào.

“Thiên Hạo, ngươi đã bất kính với ta rồi thì đừng có mà nói điêu. Có bằng chứng nào để ta tin rằng ngươi đã ở gần cổng thành vào lúc đó không hả ?” Hoàng sư huynh liền đáp lại.

“Đúng đó ! Huynh có bằng chứng nào không chứ ?” Một tên khác nói theo.

“Ta thấy cũng hợp lý đấy chứ.”

“Rõ ràng là cần phải có bằng chứng rồi.” Nhiều tên môn đệ khác lần lược ngả theo ý kiến của Hoàng sư huynh, bắt đầu lên tiếng chống lại Thiên Hạo.

“Khoan ! Các ngươi đòi bằng chứng, mặc dù tất cả đều đã biết rồi sao ?” Thiên Hạo nói. “Mỗi người chúng ta đều được giao phó một phần trách nhiệm trong trận chiến này, và ta chính là kẻ phụ trách phòng thủ cổng thành. Bộ các ngươi không nhớ điều đó sao ?” Hắn đưa mắt nhìn lần lượt cả bàn họp. Những tiếng xì xào bắt đầu phát lên. “Chính ta đã ở đó khi hai tên này ra lệnh cho lính của TA mở cổng, và ta cũng chính là người đã đưa lính ra làm lá chắn cho đám dân binh của chúng, các huynh đệ đây còn chưa rõ hay sao ?”

“Nói chuẩn lắm, Hạo huynh là kẻ phòng thủ cổng thì đúng rồi chứ còn gì nữa.”

“Người được giao trách nhiệm thì có thể đi đâu được ngoài cái cổng đó cơ chứ ?”

“Ta không tin, hắn chưa chắc đủ can đảm để nhìn thấy trận chiến, nói gì đến việc thủ cổng ?”

“Ta vẫn tin Hoàng huynh hơn.”

Cả phòng họp bắt đầu chia ra làm hai phe, nhanh chóng đấu khẩu lẫn nhau về hai luồng ý kiến trái chiều kia. Kẻ tin người này, kẻ tin người kia, mặc ai nấy nói, khiến cuộc họp nhanh chóng trở nên hỗn loạn.

“Được rồi ! Tất cả nghe đây !” Tam Quân nói. “Thiên Hạo, Long Hoàng, hai đệ ngừng lại lập tức cho ta.” Những tiếng cãi nhau dần nhỏ lại, mọi ánh mắt đều tập trung đổ dồn về phía tên Đại sư huynh. “Không cần phải đấu khẩu như vậy đâu, bởi vì những gì là sự thật, Chưởng môn đều đã thấy cả rồi.”

Cả phòng bỗng im bặt một cách quỷ dị khi nghe Tam Quân nhắc đến Chưởng môn bang Địa Long, đến mức nghe được những tiếng tim đập dồn dập của các môn đệ đang ngồi trong đó. Sau một thoáng chốc, Long Hoàng mới dám giơ tay phát biểu.

“Đại huynh…huynh nói Chưởng môn đã thấy hết. Nghĩa là sao ạ ?” Hắn nói, giọng nhỏ nhẹ một cách kỳ lạ.

“Chưởng môn của chúng ta đã ở trên Linh tháp hỗ trợ trận chiến này, và từ đó, người đã thấy toàn cảnh nó diễn ra, kể cả việc hai tên đệ tử của ta đánh bại Vương Thần và những thứ mà ta vừa nói.” Tam Quân bắt đầu cất tiếng. “Người đã ra sắc lệnh yêu cầu các ngươi hỗ trợ chúng tiến công bang Viêm Thủ.” Hắn cầm một cuộn giấy ném ra bàn, khiến nó chạy dài về phía trước và trải ra trước mắt tất cả những môn đồ. “Đã đọc kỹ rồi chứ ?” Tam Quân hỏi sau một thoáng chốc. “Vậy thì nhanh chóng bắt tay vào làm đi, cung cấp cho hai tên này bất kỳ thứ gì chúng cần !”

Mật thất Chưởng Môn, bang Viêm Thủ.

Lưu Văn Công từ khi rời khỏi Linh tháp, vẫn không hề ngừng suy ngẫm. Trận chiến mà hắn đã phát động, có thể coi như gần hoàn hảo trong kế hoạch, tuy nhiên lại thất bại thảm hại. Với việc Tam Quân b·ị đ·ánh lạc hướng ở nơi khác, cổng trước của thành Địa Long đáng lẽ đã có thể dễ dàng bị công phá trong vòng vài ngày, nhưng vì một lý do nào đó mà phần lớn đại quân của hắn đã bị diệt gọn trong ngày cuối. Không những thế, Tịch Đế cũng đã vong mạng, còn tên quý tử Vương Thần của hắn lại m·ất t·ích không một dấu vết, cộng thêm cả việc hắn đã mất Phàm Kỳ Vương ba năm trước, thì coi như ba đệ tử mạnh nhất của bang Viêm Thủ đều đã không còn. Ngược lại, bên phía Địa Long, tên Cuồng Địa Sư vẫn còn đang nhởn nhơ ngoài kia, và hầu hết đệ tử cấp cao của chúng đều sống sót sau trận chiến khốc liệt ấy. Điều này tạo nên một sự chênh lệch lớn về sức mạnh, một sự chênh lệch mà Lưu Văn Công không thích chút nào. Hắn trước kia từng là kẻ chinh phạt, hầu như chỉ đánh trận với lợi thế nghiêng về phía bản thân, như khi bang Viêm Thủ kết hợp với bang Thần Sơn để diệt bang Lục Mộc, với lực lượng gấp đôi từ tận hai bang phái cùng sự hỗ trợ của Huyết Trích Đảng, hắn đã dễ dàng tẩy sạch vết tích của bọn người sống trên cây đó khỏi Đồng bằng Lam Thuỷ, và những kẻ sống sót còn lại chỉ có thể chui rúc trong một cái xó xỉnh nào đó sống qua ngày. Giờ đây, với việc mất đi những môn đồ giỏi, kèm với một lượng lớn quân lính, Lưu Văn Công đã thực sự ở vào thế khó. Đáng sợ hơn nữa, hắn cũng đã nghe đồn phong phanh rằng bang Địa Long đã chế tạo ra v·ũ k·hí mới có sức công phá kinh khủng, mà kể cả thường dân cũng có thể sử dụng được, điều này cũng có nghĩa là số lượng quân tham chiến của chúng rất có thể sẽ tăng lên đáng kể, và tất nhiên, sức mạnh của từng quân lính một cũng vậy. Lưu Văn Công biết rất rõ rằng, dù hắn đã có bảy ngày sau cuộc chiến kia để chuẩn bị quân phòng thủ, nhưng bang Địa Long cũng đã có bảy ngày để chế tạo thêm binh khí và phân phát cho dân thường cùng chiến đấu, vì thế một khi chúng t·ấn c·ông vào thành, hắn sẽ khó có thể trấn thủ được. Hắn đã hoàn toàn vào thế bí.

Đột nhiên, có kẻ gõ cửa mật thất của hắn.

“Chưởng môn ! Người hãy ra đây nhìn xem, bang Địa Long đã bắt đầu tiến quân rồi ạ !” Tên đệ tử bên ngoài nói vọng vào.

Đúng là không phải lúc mà ! Lưu Văn Công điên tiết vô cùng, hắn chỉ vừa nghĩ rằng bản thân sẽ thua cuộc nếu bang Địa Long t·ấn c·ông thì chúng liền lập tức t·ấn c·ông luôn. Trong thâm tâm, hắn thầm nguyền rủa cái mệnh c·h·ó của mình làm sao lại có thể xui xẻo liên tục như vậy được. Nhưng dù gì đi nữa thì hắn vẫn phải thủ thành, vì thế đã nén cơn giận lại để bước lên đài quan sát cùng tên đệ tử kia.

“Chúng t·ấn c·ông từ mọi phía, thưa Chưởng môn. Bọn này rất biết cách lợi dụng Long Mạch để đưa quân đi nhanh chóng. Các trạm gác phía Tây đã bị diệt rồi ạ, có vẻ không còn ai cản nổi Tam Quân sau khi Tịch sư huynh vong mạng ạ.” Tên đệ tử báo cáo.

Lưu Văn Công cũng đành dùng nhãn lực của hắn quan sát phía Tây. Hắn thấy rất rõ tên Cuồng Địa Sư đang dùng Thổ Thuật nghiền nát hàng phòng thủ một cách dễ dàng, theo sau là cả một đoàn lính đang cầm những binh khí trông như hoả mai, liên tục nhả khói và lửa, g·iết c·hết lính của hắn.

“Tam Quân, nếu như ta còn Phàm Kỳ Vương, nhà ngươi đ·ã c·hết lâu rồi. Chỉ tiếc hắn ra đi quá sớm, và tên Tịch Đế không đủ mạnh để diệt được ngươi. Giờ ngươi đã trở thành một chướng ngại vô cùng khó nhằn với ta, đúng là nguyền rủa !” Lưu Văn Công nói. Hắn cũng đưa mắt nhìn khắp những cánh quân khác, và đúng theo dự đoán, tất cả đều được dẫn đầu bởi đám đệ tử của bang Địa Long. Hơn nữa, mỗi cánh quân đều rất đông đảo, tập hợp đủ thứ thành phần từ lính, quân tinh nhuệ, đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn và kể cả dân thường, với lượng quân lính lớn như vậy thì hàng phòng thủ của bang Viêm Thủ chắc chắn sẽ không chịu được lâu. Lưu Văn Công đã bị dồn vào đường cùng. Từ đây, hắn phải nhanh chóng đưa ra quyết định chạy thoát thân cùng với đám đệ tử nội môn còn lại, trốn chui nhủi như bang Lục Mộc thời xưa, hay ở lại chiến đấu đến cùng, lợi dụng Linh tháp và lợi thế sân nhà để buộc bọn giun đất phải đổ thêm máu, hoạ may có thể cản được chúng hoàn toàn. Hai lựa chọn này như ngàn cân nặng đè trên vai Lưu Văn Công, và hắn cũng biết được rằng dù có quyết định theo phương án nào thì c·ái c·hết cũng sẽ luôn theo sát chân hắn, cứ như cơn gió lạnh đang thổi ngay sau gáy của tên Chưởng môn Viêm Thủ lúc này.

Chương 39: Thời thế thay đổi