Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đường Về Nhà
Unknown
Chương 40: Tác phẩm trăng máu
Gió lùa vào đài quan sát của Lưu Văn Công, nhắc nhở rằng đêm nay rất có thể là đêm cuối cùng trong cuộc đời hắn, rằng mạng của hắn lần này khó giữ được, và rằng tất cả mọi thứ đang diễn ra ở hiện tại chắc chắn không phải là ảo mộng. Đôi mắt của lão chưởng môn nhìn xa xăm về phía chân trời, không phải để quan sát trận chiến xung quanh, cũng chả phải để cố gắng tìm ra một thứ gì đó, hắn chỉ muốn ngắm trăng. Trăng tròn vằng vặc, chiếu sáng cả một khung cảnh đẫm máu đang diễn ra xung quanh một con người sắp c·hết, nhưng sao vẫn mang cảm giác điềm tĩnh và bình yên đến lạ thường. Lưu Văn Công biết điều đó, trước khi chiến đấu đến c·hết hoặc chạy thục mạng thì hắn rất cần tận hưởng một khoảng lặng cuối cùng. Tuy nhiên, cái số mệnh đen đủi của hắn cũng không cho phép hắn có được điều đó.
“Chưởng môn ! Chưởng môn ! Vương Thần đã được đưa về đây, ở dưới đại sảnh ! Công tử gần như đã hồi phục hoàn toàn ạ !” Một tên đệ tử trẻ từ phía dưới đài quan sát chạy lên, hớt hải nói.
“Vương Thần ! Làm cách nào ? Ai đã đưa quý tử của ta về đây ?” Lưu Văn Công đột ngột quay lại hỏi.
“Thưa, một người lạ lắm ạ, có lẽ không phải người trong thành.” Tên đệ tử trả lời.
“Một kẻ lạ mặt ngoài thành có thể vào trong tận tư gia của ta giữa lúc đang có một cuộc vây hãm từ bọn Địa Long sao ?” Tên chưởng môn vô cùng ngạc nhiên.
“Lạ mặt ư ? Ta không nghĩ thế đâu, lão chưởng môn à.” Từ hướng mặt trăng, một giọng nói vang lên khiến Lưu Văn Công phải quay ngược lại nhìn. Khuôn mặt của hắn liền biến sắc, ánh mắt hiện lên một vẻ ngạc nhiên pha chút sợ sệt khi nhìn thấy kẻ vừa cất tiếng nói kia. Chủ nhân của chất giọng trầm, lạnh như băng tuyết và được nâng đỡ bởi âm thanh của những cơn gió nhẹ đêm hè lại là một người vô cùng quen thuộc với Lưu Văn Công.
“Trăng lên rồi đấy, Lưu chưởng môn. Lão có biết tại sao trăng lại quan trọng với các thi sĩ như vậy không ?” Đó là một người với nước da nhợt nhạt, đôi đồng tử của hắn đỏ ngầu và sáng lên trong đêm tối, và mái tóc màu trắng bạc lộ ra một phần dưới chiếc mũ trùm màu đen tuyền. Hắn xuất hiện như một bóng ma, lơ lửng trên không trung trước đài quan sát, và đắm mình trong ánh sáng từ mặt trăng phía sau. “Nhật quang toả, thiên địa minh. Nguyệt quang toả, nguyệt ảnh minh.” Hắn ngâm thơ, rồi từ từ hạ xuống đến khi chân chạm đất, và bước dần về phía Lưu Văn Công. “Mặt trời toả sáng, rọi khắp đất trời, vì thế mà mọi nơi đều sáng, thi sĩ sẽ nhìn thấy núi, sông, biển, hồ,… để mà dùng thơ miêu tả. Cũng vì thế mà nói, ánh sáng của mặt trời tuy vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại che khuất đi chính nó, khiến nó chẳng bao giờ đủ sáng để trở thành tâm điểm. Ngược lại, khi mặt trăng toả sáng, thì chính là lúc mọi vật đều đã chìm trong bóng tối, núi, sông, biển, hồ chỉ có thể nhìn thấy được khi nằm dưới bóng trăng, thi sĩ sẽ vì thế mà luôn luôn phải chú ý đến mặt trăng khi ngâm thơ miêu tả chúng. Cũng vì thế mà nói, tuy mặt trăng chỉ toả ra ánh sáng yếu ớt, nhưng vì không hề chia sẻ khắp nơi như mặt trời, nó lại luôn trở thành tâm điểm mỗi khi xuất hiện. Mặt trời như một kẻ rộng lượng, ánh sáng của nó luôn được chia sẻ cho kẻ khác để những cái đẹp của tất cả đều được nhìn thấy. Mặt trăng như một kẻ ích kỷ, ánh sáng của nó chỉ dành cho bản thân và những ai mà nó cho rằng xứng đáng, nhưng cũng chính vì thế, nó sẽ trở thành kẻ đẹp nhất giữa vô vàn những thứ không thể nhìn thấy kia.” Hắn đứng lại, cởi bỏ mũ trùm rồi cười nhẹ, để lộ hàm răng trắng với bốn răng nanh dài và nhọn, đặc điểm nhận dạng của một Dạ Nguyệt Ma khi so sánh với phàm nhân. “Ngươi có hiểu không, Lưu Văn Công ?” Hắn hỏi một câu.
“H…Hàn công tử ?!” Lưu Văn Công lắp bắp nói.
“Lão chưởng môn, ta đến đây là để nhờ ngươi đưa lại một món đồ mà thôi. Số là ta vừa về thăm lão già nhà ta được ít lâu, lão biết ta không dùng Ma Năng Sáo Thủ mà đưa cho ngươi, vì thế lão muốn đòi lại để cho con nha đầu Lưu Vân ấy. Ngươi có còn giữ đấy không ?” Kẻ kia, người vừa được gọi là Hàn công tử nói.
“Hàn công tử, Ma Năng Sáo Thủ đã bị một tên phản đồ trộm đi mất, ta cho người đuổi theo cũng vừa vong mạng, nay nó đã m·ất t·ích cùng hắn rồi ạ.” Tên chưởng môn trả lời.
“ y dà ! Khó quá nhỉ. Có vẻ ta phải tìm lại nó rồi. Nhưng mà thôi không sao, Ma Năng Sáo Thủ ở nơi nào, ta chỉ cần muốn là cảm nhận được ngay, muội muội với lão già sẽ phải chờ thôi.” Hàn công tử thở dài. “À ! Ta cũng đã đưa quý tử của nhà ngươi về rồi đấy, ngươi nợ ta thêm một lần nữa nhé.”
Tên đệ tử nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng:
“Chưởng môn, người này là ai mà sao có thể dễ dàng vượt qua trận chiến bên ngoài kia để đưa công tử vào đây được ạ ?”
Không đợi Lưu Văn Công trả lời, tên kia liền cất tiếng giới thiệu bản thân:
“Ngươi còn trẻ, chắc cũng chưa gặp ta ở trận chiến với bang Lục Mộc, nên ta sẽ giới thiệu kỹ cho ngươi biết nhé. Tên ta là Hàn Mặc Tử, hiệu là Lưu Phong. Kẻ quen biết thường gọi ta là Hàn công tử vì chức danh của lão già nhà ta, kẻ thù và bọn Liên Bang, cùng với thường dân ở Đồng bằng Lam Thuỷ gọi ta là Hàn Lưu Phong, với biệt danh Hoàng tử Quỷ, cũng vì chức danh của lão già nhà ta. Chỉ có những thành viên của Huyết Trích Đảng, những kẻ mà ta tin tưởng nhất mới gọi ta là Lưu Phong đại hiệp, đúng như cách mà ta muốn được nhắc đến. Ngươi thấy đấy, việc làm thái tử của ngôi vương Dạ Nguyệt Ma tộc chẳng hề đơn giản chút nào, ta luôn phải sống trong cái bóng của phụ thân đến khi lão c·hết đi, và cả đời chỉ sống để chuẩn bị cho việc thừa kế ngôi vương. Ta không muốn thế, vì vậy ta đã ra đi, nhường lại việc nối ngôi cho muội muội ta, và lấy hiệu là Lưu Phong để bước vào giang hồ đi phiêu du khắp nơi. Ta lập nên Huyết Trích Đảng để chiêu mộ những kẻ đồng tộc có cùng chí hướng, những kẻ sẽ cùng ta trải nghiệm cuộc đời lãng du vô định này. Tất nhiên, ta vẫn cần nhiều thứ để có thể sống sót, như máu người, vì thế chúng ta đi làm lính đánh thuê để có thể có đủ tài nguyên mà phiêu lưu.”
“Hàn Lưu Phong, thủ lĩnh của băng lính đánh thuê khét tiếng nhất cả Đồng bằng Lam Thuỷ, Huyết Trích Đảng, chính là người này sao ?” Tên đệ tử hỏi. “Xin người hãy cứu chúng ta !” Hắn quay sang Hàn Lưu Phong. “Người muốn thứ gì, chúng ta cũng sẽ trả ạ ! Bọn Địa Long sắp tiêu diệt cả bang phái này rồi !” Hắn cầu xin một cách khẩn thiết.
Hàn Lưu Phong nhìn xung quanh, quan sát trận chiến lớn đang diễn ra ở khắp nơi và nói:
“Về điều này, ta phải chờ ý kiến của Lưu Văn Công, vì hiện ta đang bị truy nã bởi Liên Bang, nếu chúng biết được ta tham gia vào trận chiến này, chắc chắn sẽ đến đây diệt tông. Các ngươi không thể chống lại Liên Bang được đâu.” Tên Dạ Nguyệt Ma tiếp tục nói. “Tuy nhiên, nếu ta giúp các ngươi, thì bang Địa Long sẽ bị diệt sạch, và dù các ngươi bị Liên Bang đồ sát thì cũng sẽ kéo theo kẻ thù c·hết chung. Lưu Văn Công, ngươi cân nhắc nhanh đi, ta thấy ngươi cũng đang ở vào đường cùng rồi.”
Lưu Văn Công suy nghĩ một lúc, hắn biết rằng dù có nhờ Huyết Trích Đảng hay không thì cũng khó thoát được c·ái c·hết, vì thế hắn vẫn phải cố gắng tìm ra con đường sống bé nhỏ trong những quyết định hắn sẽ đưa ra. Cuối cùng, lão chưởng môn Viêm Thủ cũng đã nghĩ thoáng, bọn lính đánh thuê này sẽ g·iết sạch bang Địa Long, thứ nhất là diệt được kẻ thù của hắn, và thứ hai là xoá bỏ thế vây hãm đang diễn ra, đồng thời câu thời gian cho hắn trốn chạy trước khi Liên Bang đến, thực sự là lợi nhiều hơn hại, vì thế lựa chọn để chúng giúp đỡ chính là thượng sách cho tình huống này.
“Sao nào Lưu Chưởng môn. Ngươi có muốn mua trăng không ? Ta sẽ bán trăng cho.” Hàn Lưu Phong nói, hắn lấy trong túi ra một đồng xu nhỏ bằng bạc và đưa nó lên để tên chưởng môn có thể thấy rõ.
“Có, ta muốn !” Lưu Văn Công trả lời, nhận lấy đồng xu từ tên Hoàng tử Quỷ, và đặt nó vào bàn tay của tên đệ tử. Sau đó, hắn rút dao cắt tay, nhỏ máu vào đồng xu đó.
Khi đồng xu dần chuyển thành màu đỏ do máu của Lưu Văn Công, mặt trăng bên ngoài kia cũng dần đổi sang một sắc đỏ thẫm như máu tươi. Tên Dạ Nguyệt Ma sau đó lấy lại đồng xu bạc giờ đã thấm đẫm máu, khiến nó lơ lửng trước mặt và thông qua đó hút đi một nửa sinh lực của Lưu Văn Công. Chỗ sinh lực đó, cùng máu của tất cả những kẻ thù của lão chưởng môn chính là những gì Hàn Lưu Phong muốn trong cuộc trao đổi này, hắn không hề quan tâm đến tài sản hay linh thạch, vì chúng dù nhiều cỡ nào cũng không thể có tác dụng với hắn bằng máu và sinh lực của vật sống khác. Với lượng sinh lực hấp thụ được của Lưu Văn Công, hắn triệu hồi Huyết nguyệt và tắm trong ánh sáng của nó để tăng sức mạnh của bản thân và loài Dạ Nguyệt Ma lên gấp vạn lần, đồng thời điều khiển các loài ác quỷ khác đang ẩn náu trong bóng đêm chiến đấu cho hắn, và hơn nữa, trạng thái Huyết nguyệt này sẽ kéo dài đến tận bảy mươi hai giờ đồng hồ, giúp hắn có thể chiến đấu liên tục mà không phải lo ngại ánh sáng mặt trời.
Đôi mắt của Hàn Lưu Phong sáng lên, một hào quanh đỏ thẫm xuất hiện xung quanh hắn.
“Tốt ! Rất tốt ! Tạm biệt lão chưởng môn cùng đệ tử, ta phải đi đây !” Hắn cười lớn một cách sảng khoái. “Có vẻ như cuộc săn đã bắt đầu rồi !”
Hàn Lưu Phong gầm lên, sau đó phóng thẳng ra khỏi đài quan sát, chiếc áo choàng đen của hắn mở tung ra như đôi cánh, đập mạnh một cái, đẩy hắn về phía đại quân bang Địa Long. Từ trong bóng tối, bốn kẻ khác cũng phóng đi theo hắn, tất cả đều có cánh từ áo choàng, cùng hướng về một phía.