Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Gả Cho Cha Của Nam Chính

Cửu Nguyệt Vi Lam

Chương 34: Đây là tiểu cô nương của hắn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: Đây là tiểu cô nương của hắn


Duy nhấtmộtchuyện là Khương Cẩn rối rắm. Định Quốc Công là dưỡng phụ của vị hôn phu tiền nhiệm của Nịnh Bảo, Tạ thế tử nghenóiđãcùng đích trưởng nữ phủ An Viễn Hầu đính hôn.

“Nịnh Bảo, muội làm tốt lắm, nhị phòng tuy chỉ còn lại hai huynh muội chúng ta, nhưng cũngkhôngphai là dễ ức h**p, chờ năm sau ca thi đậu cử nhân, năm sau nữa lại tham gia thi hội, nếu đậu cống sĩ, nhị phòng chúng tasẽđứng dậy được, sau nàykhôngcần nhìn sắc mặt đại phòng nữa.”

Khương Nịnh Bảo vẫn ngồi bên cạnh ca ca mình như trước, cùng ca canóimấy chuyện xảy ra gần đây, Khương Cẩn nghiêm túc, chăm chú lắng nghe, sau khi nghe xong, gương mặt liềnhiệnra nét thâm trầm.

Định Quốc Công Tạ Hành: “……”

“Các hạ là Định Quốc Công.”

khôngnghĩ đến lần đầu tiên nhào vào ngực....sẽxảy ra dưới tình huống như thế này, làm nàngkhôngkịp trở tay.

Trong khoang mũi toàn là hơi thở nam nhân, Khương Nịnh Bảo mắtđãđỏ đến rỉ cả máu, nàng như đà điểu nằm trốn trong lòng ngực Tạ Hành, có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập củahắn.

Nghĩ đến mìnhđangcùng Tạ Hành ôm ấp, Khương Nịnh Bảo cả người đều cứng đờ, đỏ bừng khuôn mặt, lúc này đâykhôngphải là xấu hổ mà là rất xấu hổ.

Tạ Hành vẫn đứng bên cạnh im lặng nhìn, ánh mắthắnluôn dínhtrênngười tiểucônương, ánh mắt đầy dịu dàng.

Xuân Hỉ làm cho tam thiếu gia trà trái cây, liền cùng Xuân Nhạc lui ra ngoài.

Tim Khương Cẩn đập nhanh hơn, nhịnkhôngđược nghĩ đến Định Quốc Công mà muội muộiđãnóitrong thư, tầm mắthắnnhìn chuỗi ngọctrêntay nam nhân kia, người nam nhân khí thế bức người này chính là vị hôn phu mà muội muộiđãnói, người có chiến công hiển hách, Định Quốc Công danh chấn thiên hạ.

Tuykhôngphải là mặt, nhưng cũng làmộtcái hôn.

đãhai ngày, tiểucônươngkhôngđến phủ Định Quốc Công, buổi tối khiđingủ, tiểucônươngsẽxuấthiệntrong giấc mơ củahắn, nhưng sáng thức giấc, bên cạnhhắnlại trống trãi, chỉ cómộtmình.

Tạ Hành cúi đầu nhìn tiểucônươngchăm chú, đáy mặthiệnlên ý cười, bàn tay to lạikhôngbuông ra, thân thể tiểucônương nhonhỏmềm mại,hắnluyến tiếckhôngmuốn buông ra.

Trừ Nịnh Bảo ra, ai có thể ngồi cùng bàn ăn cơm cùng Định Quốc Công, Khương Cẩn u oán nhìn muội muộimộtcái, Khương Nịnh Bảo hiển nhiên là cũng biết chuyện này, nàng ngại ngùng cười cười với đại ca, cho hạ nhân sắp thêmmộtbàn ăn.

Khương Nịnh Bảo lúc này mới chịu cười, buông tay Định Quốc Công ra,điđến bàn trà, tự mình châm đầy ly trà nóng đưa chohắn: “Ca, uống ly trà cho ấm người.”

Khương Cẩn cười nhận ly trà uốngmộthơi cạn sạch,mộtly trà nóng vào bụng, cảm giác hơi lạnhtrênngười tanđikhôngít, vẫn là Nịnh Bảo đau lòng ca ca.

Khương Cẩn đối với chuyện này vô cùng tự hào, muội muội mình đặc biệt,khônggiống người thường.

Khương Nịnh Bảo nào đoán được, đại casẽvề ngay lúc này, cònđithẳng vào đại sảnh, ngoài cửakhôngphải là có người canh hay sao, sao lạikhôngcó ai chạy vàonóimộttiếng.

“Ừ.”

“Ca, ca về rồi.” Khương Nịnh Bảo lúc nàythậtdễ dàng mà thoát khỏisựôm ấp của Tạ Hành, giả vờ bình tĩnh mà cười ngọt ngào với ca ca.

Nghe muội muộinóilời quan tâm, Khương Cẩn trong lòng liền ấm áp, nhìn muội muội cười ôn nhu: “Ca trong lòng hiểurõ, Nịnh Bảokhôngcần quá lo lắng.”

Tạ Hành nặng nề đáp.

Khương Nịnh Bảo ngốc.

Nhìnthậtđáng thương.

“Có dám học theokhông?”

“Ca, bên ngoài mưa to như vậy, ca sao lại về gấp như thế.” Vui mừng quađi, Khương Nịnh Bảo nhăn mày, vẻ mặtkhôngđồng ý nhìn đại ca mình.

Lúc mà ngàng nghe câu đấy, trong lòng cười lạnh, nếukhôngcó Dương Thư Thanh trọng sinh, vận mệnh ‘Khương Nịnh Bảo’ cùng Khương Cẩn sao lại thay đổi lớn như vậy.

Hai mắt tiểucônương sáng vô cùng, sáng như sao trời, trong mắt đầy giảo hoạt cùng khiêu khích, trong đôi mắt mềm mại ướt át, làm Tạ Hành trong lòng mềm nhũn, cúi đầu,nhẹnhàng inmộtnụ hôn lên tóc nàng.

Tạ Hành bị hành động của Khương Nịnh Bảo làm cho tâm thần rung động, rốt cuộc nhịnkhôngđược vươn bàn tay ra chủ động ôm lấy vòng eonhỏbé của tiểucônương, đem tiểucônương ôm chặt vào ngực, nếu nhìn kỹ còn có thể nhận ta, bàn tay to củahắncó chút run run. (đọc tại Qidian-VP.com)

thậtra Khương Nịnh Bảo thông minh hơn so với tưởng tượng của Khương Cẩn, nhưng trong lòng ca ca, Nịnh Bảo vẫn là muội muội bénhỏcầnsựche chở.

Trong lòng Khương Cẩn chua òm lại còn đau khổ, nhưngkhônghiệnratrênmặt, bình tĩnh chấp tay hành lễ cùng Định Quốc Công.

Khuôn mặtanhtuấn của Khương Cẩn lộ ra tươi cười,hắnnghe được lờinóigần gũi của Định Quốc Công, người muội phu tương lai này, tuy quyền cao chức trọng, nhưng lấy nhân phẩm Định Quốc Công, khẳng định làsẽkhônggiống như Tạ thế tử, lại hủy hôn làm hỏng thanh danh của muội muội.

“Học nàng đó.” Tiểucônương trong mộng vẫn luôn trêu chọchắn, Định Quốc Công quyết định ởhiệnthực trêu chọc ngược lại, cảm giác chủ động vô cùng tuyệt vời.

Đâykhôngphải là nam nhân đơn giản.

“Nịnh Bảo còn chưa gả cho ngài, lễkhôngthể bỏ qua.”

Ăn cơm chiều xong, trờiđãtối, Nịnh Bảo duyên dángyêukiều đứng dưới mái hiên treo đây đèn lồng, lưu luyến tiễn Tạ Hànhvề, sau đó còn đứng im bất động, làm Khương Cẩn mở miệng chua lòmnói: “Muội, bên ngoài đen như mực, Định Quốc Công sớmđãkhôngcòn thấy bóng dáng, muội còn đứng đây nhìn cái gì, vào phòng thôi.”

Lỡ nhưtrênđường xảy ra chuyện, nàng phải làm sao?

“Ca, chỉ cần đại bá nương vềsau khi muội xuất giá, liềnkhônglàm gì được muội đâu.” Khóe mắt Khương Nịnh Bảo lóe sáng, nhất cử nhất động của Trương thị ở chùa Thanh Thủy đều nằm trong khống chế của nàng.

“Vẫn phải chủ ý cho tốt.”

“Được rồi, thời giankhôngcòn sớm, ca đến Thọ An Đường vấn an tổ mẫu.” Khương Cẩn uống ngụm trà, đứng lên liền rờiđi, Khương Nịnh Bảo vội vàng đưa mấy gã tùy tùng cho đại ca.

Khí thế cùng sát khítrênngười Định Quốc Công, mang theomộtáp lực rất lớn, Nịnh Bảo vậy mà dễ dàng tiếp cận, sắc mặt còn hồng hào như thường, xem ra muội muội làkhôngcó lừahắn.

Ngoài của sổ,mộtcơn gió lạnh mang hơi nước thổi vào, liền đemkhôngkhí ái muội giữa hai người bừng tỉnh, nhưng Khương Nịnh Bảo vẫn bị Tạ Hành ôm chặt như cũ,khôngthể động đậy.

Khương Cẩn nhịnkhôngđược bật cười, gõnhẹlên đầu muội muội “Nịnh Bảo, muội quá coi thường ca rồi, ca ca của muội là người dễ dàng bị tính kế sao?”

Là tiểucônương ưa thích trêu chọchắn.

Tổ mẫu là người trọng lợi ích, chỉ cần Nịnh Bảomộtngày còn là vị hôn thê của Định Quốc Công, tổ mẫu mừng cònkhôngkịp, cũngsẽche chở cho muội muội, huynh muội họ muốn phòngthìchỉ có người ở đại phòng.

Trái tim Khương Nịnh Bảo lạikhôngbiết ngoan ngoãn nhảy loạn lần nữa, vất vả lắm đỏ lựngtrênmặt mới tan giờ đây lại ập đến, giống như ráng đỏ hoàng hôn cuối chân trời.

Ấn tượng sâu nhất chính là sau khi đại ca tàn phế, Dương Thư Thanh cónóimộtcâu: “Đáng tiếc, Khương Cẩn, nếukhôngcó vị muội muội Khương Nịnh Bảo ác độc kia,hắncũng nên giống như đời trước trở thành thám hoa lang được người người khen ngợi.”

Tráchkhôngđược, tiểucônương luôn thích trêuhắn.

Nhịp tim của Khương Nịnh Bảođãtrở lại bình thường, nàng ngẩng khuôn mặtnhỏnhắn đỏ bừng của mình, hai tròng mắt long lanh nhìn gương mặtanhtuấn của Tạ Hành, mắt pháthiệnhai lỗ taihắncũng đỏ bừng, mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh mà trêu đùamộtcâu: “Quốc Công gia, chàng ôm chặt quá, còn có, lỗ taichàng đỏ rồi kìa.”

Lần đầu tiênhắncảm nhận được mùi vị củacôđơn, lần đầu tiênhắnxúc động muốn hôn kỳ đến nhanh.

Trong lòng Định Quốc Côngâmthần suy nghĩ.

“Cảm ơn Nịnh Bảo.”

“Dạ, muội tin tưởng ca ca.” Nịnh Bảo gật đầu cười.

Hôm nay xử lý côngsựxong,đãlà chạng vạng, bên ngoài còn có mưa rất to, nhưng Định Quốc Công vẫn là nhịnkhôngđược, lấy cớ chuyện rượu thuốc, chủ động tới cửa gặp nàng.

Trong sách cónói, Khương Cẩn ở kiếp trước của Dương Thư Thanh, được hoàng thượng khâm điểm làm thám hoa, đáng tiếc sau khi Dương Thư Thanh trọng sinh, đại ca nàng bị người hãm hại trở thành tàn phế,khôngcách nào tham gia khoa cử được.

“khôngdám.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nịnh Bảo trong lòng cũng biết đại ca cũngđãmười tám, làm chuyện gì xưa nay cũng ổn trọng, nhưng nàngkhôngnhịn được lo lắng, cổ đạikhôngnhưhiệnđại, ngày mưa màđitrênđường, dễ xảy ra chuyện.

Gã sai vặt mang thức ăn nối đuôi nhauđivào.

“Ca, Quốc Công gia là hôn phu của muội, bọn muội là do thánh thượng tứ hôn.” Khương Nịnh Bảo nắm lấy cánh tay của Tạ Hành, cườinói,trênkhuôn mặt xinh đẹp đều làsựvui sướng.

Khương Cẩn mặcmộttrường bào màu lam nhạt,trênngười mang theo hơi nước, nhìn kỹ nam nhân vừa rồi ôm ấp muội muội mình, thân hình cao lớn, khuôn mặtanhtuấn cương ngạnh, ánh mắt lạnh lẽo mà sắc bén, lại có sát khí tràn ngập, khí thế sắc nhọntrênngười tựa như dao sắp rút ra khỏi vỏ, làm người nhìnđãthấy sợ.

Đêm nay, Định Quốc Công Tạ Hành cómộtđêm ngủ ngon, Khương Nịnh Bảo lại mất ngủ.

Nhưng nghĩ đến hình ảnh hai người mới ôm nhau khi này, trong lòng Khương Cẩn liềnkhôngđược thoải mái, đặc biệt là bây giờ muội muội còn chủ động nắm tay Định Quốc Công, muội muộithậtsựđãbịĐịnh Quốc Công ômđimất rồi.

Hai người liền ôm nhau như vậykhôngnhúc nhích, lắng nghe tiếng tim đập của nhau.

Nàngthậtsựkhôngbị ảnh hưởng sát khí của Định Quốc Công.

Sắc mặt Nịnh Bảo đỏ lên, xấu hổ buồn bực trừng mắt với ca ca mình, xoay ngườiđivề phòng, đại ca Khương Cẩn lại cười thầm trong lòng, thong thả ung dungđitheo vào, ngồi xuống ghế tự châm chén trà nóng, uốngmộtngụm, ánh nến rọi vào sườn mặtanhtuấn củahắn.

Nàng bị hôn...Hôn lên tóc.

Chương 34: Đây là tiểu cô nương của hắn

“Nịnh Bảo, muội....Muội....hắnlà ai?”

Định Quốc Công trong lòng vô cùng sung sướng, đây là tiểucônương cùnghắnăn chungmộtbàn, đến nỗi đại cữu ca tương lai cũng sớm bịhắnhoàn toàn xemnhẹ.

Nịnh bảo cùng Định Quốc Công ngồi với nhau, hai người thân mật dùng bữa, thỉnh thoảng còn nghe thấy Nịnh bảo làm nũng muốn Định Quốc Công gắp đồ ăn, vị đại ca vừa mới về nhà là Khương Cẩn lại lẻ loi ngồimộtmìnhmộtbàn cơm, còn bị vẻ mặt của muội phu tương lai làm ảo não.

Đồ ngon trước mắt, Khương Cẩn lại như nhai phải sáp.

Chờ đại cađirồi, nàng liền vào lại phòng, Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc vội vàng gọi người đưa nước ấm đến, tắm gội xong rồi, Nịnh Bảo nằmtrêngiường mền, rất lâu mà chưa ngủ được, chỉ cần nhắm mắt là trong đầu nànghiệnramộtmàn Định Quốc Công chủ động ôm mình vào ngực, khoang mũi dường như còn quanh quẩn hơi thở củahắn.

Khương Cẩn rất hiểu muội muội, nhìn ánh mắt nàng liền hiếu, nàng rất đắc chí.

“Nịnh Bảo, cađãvề rồi.”

Khương Cẩn: “……”

Khương Cẩn thấy muội muội trừng mình, vội vàng gật đầu: “Ca bảo đảm làkhôngcó lần sau.”

Nghĩ đến sau này muội muội chịu ủy khuất, là ca ca lạikhôngcó cách gì chống lưng cho nàng, đòi lại công đạo cho nàng, lại nhịnkhôngđược phát rầu.

Thân thể nam nhân, mỗi chỗ đều ấm áp, cả hơi thở cũng đều là hơi thở của nam nhân, Quốc Công gia lần đầu tiên chủ động ôm nàng, chủ động ôm nàng....

Sắc trời dần chuyển tối, mưa bên ngoài vẫn còn tầm tãn, Khương Nịnh Báo đốt nến trong đại sảnh, toàn bộ đại sảnh lập tức sáng rực.

Khương Nịnh Bảo trong lòng như có nai con chạy loạn, dường như muốn nhảy bật ra ngoài, nàng chậm rãi đưa tay, chậm rãi chủ động mà nắm lấy bàn tay to rộng ấm áp của nam nhân.

Ôm lấy thân thể mềm mại xinh xinh của tiểucônương, trong lòng Tạ Hành thở dài đầy thỏa mãn.

Tạ Hành thình lình bắnmộtmũi tên, cả người Khương Nịnh Bảo đều chấn kinh, sau khi khiếp sợ, nàng đắc ý, đáy mắt liềnhiệntia giảo hoạt, lấy hết can đảm, nhón chân lên bất ngờ mổmộtngụm lên mặtanhtuấn củahắn.

Cơm chiều là do phòng bếpnhỏtrong viện làm, đồ ăn phong phú, chay mặn kết hợp hài hòa, đẹp mắt lại ngon miệng, hương thơm bay khắp nơi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Quốc Công gia, tam thiếu gia, tiểu thư, bữa tốiđãxong.”

Đại sảnh rộng lớn lại yên ắng hư vậy, chỉ có tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ hòa cùng tiếng hít thở,ẩntrong đó là hơi thở đầy ái muội.

Ngay lúc này, đại sảnh bất ngờ cómộtnam tửanhtuấn cao gầy nhảy vào, kèm theomộtgiọngnóitrong trẻo ôn nhuận. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong lòng Khương Cẩn chua lè.

thậtlà mèo khóc chuột giả từ bi.

Khương Cẩn thấy muội muội tin tưởng mình như thế, trong lòng vui vẻkhôngthôi, càng thêm quyết tâm, năm nay thi hương nhất định phải đậu cử nhân, nhưng nghĩ đến chuyện rối tung trong phủ, nhịnkhôngđược dặn dò nàng: “Nịnh Bảo, đại bá hôn mê bị giáng chức, còn có chuyện ma quỷ, đại bá nương sau khi trở về khẳng định làkhôngbuông tha muội, muội nên cẩn thậnmộtchút, đừng mắc mưu.”

“Ca, muội thiếu chút nữathìquên, viện của ca, đại bá nươngđãđưa vào mấy tỳ nữ thông phòng, cẩn thận đừng để người tính kế.” Khương Nịnh Bảo đột nhiên nhớ đến chuyện này,khôngkiềm được ảo não, sớm biết ca ca về nhanh như vậy, nàng liền tìm lý do đem mấy tỳ nữ trong viện ca ca đưađihết.

“Muội đây là lo lắng.” Nịnh Bảo nghẹn lời to mắt nhìn ca ca mình.

Nụ cười đầy vui mừng.

Trái tim Khương Nịnh Bảo nhảy loạn.

Tạ Hành khẽ gật đầu, tận sức thu lại khí thế cùng sát khítrênngười, đây là ca ca ruột thịt của tiểucônương, sau này là đại cữu ca củahắn.

hiệngiờ Ninh Bảo còn chưa gảđi, nên có lễ tiết, Khương Cẩnsẽkhôngbỏ qua.

Muội đạikhôngkhỏi ca.

Khương Nịnh bảo mở to đôi mắt, bên trong tràn đầy tố cáo“Quốc Công gia, chàng học hư rồi, có phải chàng xem thoại bảnkhôngđứng đắn haykhông?”Quốc Công gia trước đây đều là bị nàng trêu chọc, bây giờ hình như là ngược lại.

Khương Cẩn hơi mỉm cười, nhìn ánh mắt vui mừng của Nịnh Bảo, xem ra trải quamộtsố chuyện, muội muội cuối cùng cũngđãtrưởng thành, chỉ cần Trương thịkhôngcó trong phủ, đúngthậtkhôngcó gì để sợ, muội muội có Định Quốc Công che chở, trong viện lại còn có nhiều người trung thành, muốn lợi dụng sơ hở lập mưu hại Nịnh Bảo cũng là rất khó.

Giọngnóilạnh như băng của Định Quốc Công, mang theo ý thân cận: “Về sau là ngườimộtnhà,khôngcần đa lễ.”

“Bái kiến Quốc Công gia.”

Thánh thượng tứ hôn, ngàymộttháng năm liền thành thân, bọn họ vừa rồi ôm nhau cũngkhôngkhác người lắm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong chớp mắt khi mười ngón tay đan xen vào nhau kia, Khương Nịnh Bảo nhịnkhôngđược mà nghĩ đến muốn nắm tay người này, cùnghắnđến bạc đầu, thân hình có chút run rẩy.

Chờ khi nam tử tuấn tú kiađivào, lại nhìn thấymộtcảnh nam nữ ôm nhau, khuôn mặt của người nữrõràng là Nịnh Bảo muội muội củahắn, Khương Cẩn cả người liền hóa đá.

“Sau nàykhôngđược lên đường vào ngày mưa.” Nịnh Bảo trừng mắt với ca ca.

hiệntại còn cómộtđại bá hôn mê chưa tỉnh.

Lúc này, bên ngoài có giọng Xuân Hỉ vang lên.

Đây là tiểucônương củahắn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: Đây là tiểu cô nương của hắn