Gả Cho Cha Của Nam Chính
Cửu Nguyệt Vi Lam
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 36: Hôn sự của ta là do tổ phụ làm chủ
Cửa lớn trà quánđãđóng,khôngkhí trong nháy mắt đọng lại.
Tất cả mọi người đều nín thở, chờ đợi Tạ Cảnh Dực trả lời, nhưng Dương Thư Thanhkhônghổ là nữ chủ, vừa mới tuyệt vọng đó, giờ khắc nàyđãtỉnh táo, khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày.
Nếu phải bại lộ,thìphải bại lộ chothậtđẹp mắt, bị gắn nhãn ‘Tâm cơ sâu kín,khôngtừ thủ đoạn’thìsao, chỉ cần Cảnh Dực có thể thích nàng, sau này nàng vẫn vẻ vang, ngay cả hoàng tử cũng phải kính nể quốc công phu nhân là nàng ba phần.
Đến lúc đó mọi người chỉ biết nàng cơ trí, thông minh, tâm cơ sâu kín cái gì,khôngtừ thủ đoạn cái gì, quyền thế trước mặt tất thảy đềusẽquênđi.
Đừng thấy Khương Nịnh Bảo bây giờ, dựa vào cònkhôngphải là Định Quốc Công sao, chờ qua hai năm nữa, Định Quốc Côngkhôngcòn,mộtquả phụkhôngcon cái, vẫn mãi chỉ là Định Quốc Công phu nhân, muốn tái giá chỉ là nằm mơ.
Đến lúc đó tống cổ nàng ta đến am miếu, cầu phúc cho Định Quốc Công, cả đời là bạn cùng kinh phật.
Nàng có thể nhịn Khương Nịnh Bảo thêm hai năm.
Dương Thư Thanh trong lòng đầy suy tính, đôi mắt lạnh lẽo, khuôn mặt tuấn tú liềnhiệnra nụ cười tươi, mà nụ cười này làm người kinh diễm.
“Khương tứ tiểu thư, ngươikhôngcần làm khó Cảnh Dực, ta có thể sảng khoái mà ở đâynóicho mọi người đáp án,khôngsai, ta đúngthậtlà đại tiểu thư An Viễn Hầu, cũng là Thư Dương công tử thần bí trong mắt mọi người,”
Lời này vừanóira, mọi người đều ồ lên, đặc biệt là các quý nữ ở lầu hai, lên tiếng mắng thầm, “Thư Dương công tử vậy mà là Dương Thư Thanh, quả nhiênâmhiểm xảo trá, vậy mà nghĩ ra cách này để tiếp cận Tạ thế tử.”
“Khó trách, Tạ thế tử vì nàng ta mà từ bỏ hôn ước từ thuởnhỏ, lưng cõng danh bất hiếu bất nghĩa, vong ân phụ nghĩa.”
“Dương Thư Thanh đúng là hồng nhan hoạ thuỷ.”
Khương Nịnh Bảo nhướng mày, ánh mắt lộ ra vẻ thưởng thức đúng là nữ chủ,khônghổ danh là nữ chủ trọng sinh báo thù, tố chất tâm lý quá mạnh.
Thanh danh này, khi làm người ta để ý, nó chính là trói buộc, khi ngườikhôngđể ý nókhôngđángmộtđồng.
Liền như bản thân Khương Nịnh Bảo, đối với thanh danh nàngkhôngcoi trọng, bằngkhôngcũngkhôngmở miệngnóiphải gả cho dưỡng phụ của hôn phu tiền nhiệm, nhưng nếu có thể có thanh danh tốt, nàng cũngkhôngtừ chối.
“Dương tiểu thư quả nhiên, dám làm dám chịu, làm người bội phục.”
“Cùng Khương tứ tiểu thư so sánh, còn kém xa.” Dương Thư Thanh khẽ cười, dường như thất thố khi nãy chỉ là ảo giác,hiệntại Dương Thanh Thư điềm đạm, tự nhiên, bình tĩnh mà sắc bén.
Khương Nịnh Bảo cười khẽ, vốn là tínhkhôngnhanh như vậysẽkéo thân phận khác của nàng ta ra ánh sáng, nhưng cơ hội như vậy khó mà có được, bỏ lỡ rồi,khôngbiết phải đợi bao lâu, có lẽ sau này cũngkhôngcó cơ hội.
Nữ chính cùng nam chủ, khí vận tăng nhanh, Dương Thư Thanh bây giờ bại lộ cũng chỉ là bại lộ bộ mặtthậtmà thôi,thậtra này đối với nàng ta cũng là rất có lợi.
Sau này báo thù càng nhiều cách hơn.
Điểm này, Khương Nịnh Bảo hiểurõ, nhưng nàngkhônghối hận.
“khônghổ là chủ nhân phía sau tửu phường Thượng Vân, Dương tiểu thưthậtthâm tàng bất lộ.” Khương Nịnh Bảo lạimộtlần nữa kéo nàng ta ra ánh sáng.
Giá rượu ở tửu phường Thượng Vân là giátrêntrời, ai cũng thèmnhỏdãi.
Vốn là có thế lực như mặt trời ban trưa, có được vị trí kia cũng nhờ chỗ dựa là Tần vương,khôngai dám đưa tay,hiệntại lại thêmmộtDương Thư Thanh.
Nàng chỉ là đại tiểu thư An Viễn Hầu, vị hôn thê của Tạ thế tử, ai lại nghĩ được nàng ta lại như vậy.
Người đầu tiên có khả năng xuống tay đó là Tần vương phi.
Lão bản phía sau tửu phường Thượng Vân … Vậy mà lại là An Viễn Hầu đại tiểu thư,khôngphảinóichỗ dựa sau lưng là Tần Vương sao, chẳng lẽ Dương tiểu thư bắt tay cùng Tần vương….
Suy nghĩ này vừa ra, ánh mắt mọi người gần như là đều nhìn về phía Tạ thế tử,khôngbiết Tạ thái tử có biết hôn thê của mình lợi hại như vậykhông, vậy mà lại có đượcmộtphần của cải phong phú như vậy.
Kỳthậttừ chuyện Thư Dương công tử quen biết với đại sư ủ rượu thần bí của tửu phường Thượng Vân, bọn họ liềnđãđoán được, bây giờ nghe Khương tứ tiểu thư nhắc đến,khôngkhỏi có cảm giác quả nhiên là thế.
Gương mặtanhtuấn của Tạ Cảnh Dực ngẩn ra,hắnkhôngnghĩ tới Dương Thư Thanh lại làmộttrong những chủ nhân của tửu phường Thượng Vân, còn có cùng Tần vương, người thích nàng cùng nhau hợp tác mở ra tửu phường Thượng Vân.
“Thư Thanh, nàngthậtsựlà chủ nhân của tửu phường Thượng Vân?”
“Cảnh Dực, takhôngcó ý dấu chàng, trở về tasẽnóirõcùng chàng.” Dương Thư Thanh nghĩ thầmkhôngổn, Khương Nịnh Bảo này hôm nay chỉ sợ là đem nàng đào ra sạchsẽ.
thậtkhônghiểu nàng ta có tin tức từ đâu.
Chẳng lẽ nàng tìm Định Quốc Công, nhờhắnđiều tra… Dương Thư Thanh trong lòng khẽ run, đối với Định Quốc Công kính sợ càng thêm sâu, ở trong lòng nàng, thế lực của Định Quốc Công vô cùng lớn,khôngcó chuyện gì màhắntìmkhôngra.
“Ta chưa bao giờ bội phục người nào, Khương tứ tiểu thư là người đầu tiên, ngườithậtsựthâm tàng bất lộ, chính là Khương tứ tiểu thư.” Dương Thư Thanh hít sâumộthơi, bật ngón cái lên với Khương Nịnh Bảo, giọng điệuthậttán thưởng.
Khương Nịnh Bảo có chút cười, cố ý làm mọi người suy đoán lung tung, đem hết thảy đẩy lên người Định Quốc Công “Bất quá là hưởng chút hào quang của Định Quốc Công thôi,khôngđángnóitới, ta vậy chứthậtra là vô cùng bội phục Dương tiểu thư, im lặng liền giấuđimộtphần của cải to như vậy.”
Khương Cẩn: “……”
Nịnh Bảo vậy mà khen ngợi nữ nhânđãđoạt vị hôn phu của mình.
Làm cho Khương Cẩn tròn mắt, mọi người ở đây há mồm, đây là chuyện gì, là khen thưởng lẫn nhau, hai nàng chém g·i·ế·t nhau đâu?
Phó Uyển Ninh: “……”
Nịnh Bảo cùng Dương tiểu thư nàykhôngnhanhkhôngchậm, trong bông có kim,thậtkhiến cho người ta mở rộng tầm mắt.
Dương tiểu thưthìkhôngnói, nàng xuất thân từ An Viễn Hầu phủ, hậu viện An Viễn Hầu đấu đá kịch liệt, nàng bình tĩnh vững vàng ứng phó như vậy, cũng chỉ làm người ta cảm thấy là đương nhiên.
Nhưng Nịnh Bảothìkhông, nàng xuân thân từ Trường Ninh bá phủ, phụ mẫu nổi danh là đôi phu thê ân ái, hậu việnkhôngthê thiếp, có thểnóilà lớn lên từ hủ mật, bây giờ xem ra, nàng trầm ổn đấu cùng Dương tiểu thư,khôngcần có Định Quốc Công giúp sức, cùngkhôngthể khinh thường.
“Thời giankhôngcòn sớm, ta còn phải hồi phủ, cảm tạ Khương tứ tiểu thư tất cả những gì hôm nay mang đến cho ta.” Dương Thư Thanh vẫn cười như trước, nhưng ánh mắt làmộtmảnh lạnh tanh.
“Dương tiểu thưđithong thả.” Khương Nịnh Bảo cười khanh khách nhìn lại.
Tạ Cảnh Dực trước khi rờiđi, dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Nịnh Bảomộtcái, trong lòng tự chế giễu,hắnđúng là chưa bao giờ tìm hiểu vị hôn thê tiền nhiệm này,thậtkhônghiểu được, nàng rốt cuộc có bao nhiêu khuôn mặt.
“Khương tam thiếu, Khương tứ tiểu thư, cáo từ.”
Tạ Cảnh Dực ném xuốngmộtcâu lạnh lẽo, liền cùng Dương Thư Thanh vừa bị kéo ra ánh sáng rời khỏi trà quán Tấn Giang.
“Ca, Uyển Ninh, chúng tađiuống hoa nhưỡngđi.” Khương Nịnh Bảo lại lần nữa ôm lấy cánh tay ca ca của mình, nhìn Phó Uyển Ninh cườimộtcái,thậtđẹp vô cùng.
“Được.” Khương Cẩn cười hiền lành,khôngcó để ý đến ánh mắt các quý nữ ở lầu hai,hắnbây giờ cònđangchoáng váng đầu óc,thìra Nịnh Bảokhôngbiết khi nàođãtrưởng thành đến như vậy, rốt cuộc,hắnsau này có thể yên tâmmộtchút rồi.
Phó Uyển Ninh mỉm cười gật đầu.
Ba người mang theo tỳ nữ đến ghếtrênlầu hai.
“Nịnh Bảo, trà quán Tấn Giang này có quan hệ với ngươi?” Sau khi Phó Uyển Ninh nhấpmộtngụm đào hoa tửu thượng đẳng mà chưởng quầy đưa lên, cười hỏi.
Khương Nịnh Bảo kinh ngạc,khôngnghĩ đến Phó Uyển Nhi lại để ý chuyện này, nàng châm cho đại camộtchung đào hoa tửu, cười gật đầu thừa nhận.
“Trà quán Tấn Giang là sản nghiệp của ta.”
Phó Uyển Ninh: “……”
Dương Thư Thanh có tửu phường Thượng Vân, Nịnh Bảo có trà quán Tấn Giang.
Tin tức này quá chấn động, nàng là chậm chạp,thìra Nịnh Bảothậtkhôngđơn giản.
“thậtlà lợi hại, so với các ngươi, ta ngoài gia thế ra, thấy đúng làkhôngcó gìtrêntay.” Phó Uyển Ninh lắc lắc đầu, nhịnkhôngđược cảm thánmộttiếng.
“Uyển Ninh, mỗi người đều có mặt lợi hại của chính mình, ngươikhôngcần lấy khuyết điểm của mìnhđiso với ưu điểm của người khác, ta bất quá chỉ là nhờ thế của Định Quốc Công, ngươi nghĩ lại xem, trà quán Tấn Giang, có chỗ dựa là Định Quốc Công, lúc trước ta cùng Tạ thế tử có hôn ước, Định Quốc Công đành im lặng, bây giờ ta là hôn thê của Định Quốc Công….”
Khương Nịnh Bảo nhấp môi cười,khôngcónóitiếp, nhưng Phó Uyển Ninh lại hiểu ý của nàng “Đây là duyên phận của ngươi và Định Quốc Công.”
“Muội cũng cho là như vậy, ca, canóicó đúngkhông?” Khương Nịnh Bảo nghiêng đầu nhìn ngườiđangngồi ngay ngắn, nghiêm túc phẩm rượu, cười khúc khích hỏi.
Khương Cẩn pha loãng đào hoa tửu,trênkhuôn mặt tuấn tú lộ ra cưng chiềunói: “Đúng, đúng, muộinóikhôngcó sai.” Trong lòng cũng là bất đắc dĩ,hắnbây giờ chỉ nghĩ đưa nhị phóng đứng lên, chưa nghĩ đến chuyện tìnhyêunhi nữ.
Phó tiểu thư làcônương tốt, nhưng chênh lệch giữa hai người quá lớn,mộtchút khả năng đều làkhôngcó.
Khương Nịnh Bảo: “……”
Phó Uyển Ninh che miệng cười, đáy mặthiệnlên hâm mộ, Khương đại ca nàythậtsựlà sủng muội muội vô nguyên tắc rồi.
“Uyển Ninh, tỷ đính hôn chưa?” Khương Nịnh Bảo khó nhịn mà hỏi, biết rằng nàng cùng đại ca bên nhau làkhôngcó bao nhiêu phần, nhưng mà Uyển Ninh vẫn là tỷ muội tốt,khôngnên bị Dương Thư Thanh tính kế.
Phó Uyển Ninh lắc đầu: “Hônsựcủa ta, tổ phụ làm chủ.”
Khương Nịnh Bảo nghĩ thầm, Tả tướng sợ làđãchọn nhà,hiệngiờ Tấn Vương cùng Tần vương là thế lực mạnh nhất. hai chọnmộtlà vấn đề khó khăn, còn phải đề phòng khả năng xuấthiệnngoài ý muốn.
Trong sách cónói, Tả tướng chọn lựa thành công, cháugáiliền trở thành Quý phi cao cao tại thượng.
Đời này bởi vì Dương Thư Thanh, tả tướng cùng Tấn vương trở mặt, thanh danh Phó Uyển Ninh bị huỷ, kết cục rất thê thảm.
Uyển Ninh bây giờ tuổikhônglớn hơn nàng, còn chưa định ra hônsự, có lẽ Tả tường còn có tham vọng, đại ca sáu tháng cuối năm sausẽtham gia thi hương, trúng cử còn phải năm sau thi hội xuân mới trổ hết tài năng, như trong sáchnóilà trở thành thám hoa lang đầy triễn vọng.
Khoảng cáchmộtnăm, thay đổi quá lớn.
Nịnh Bảo hoàn toàn buông bỏ ý nghĩ muốn Uyển Ninh là đại tẩu của mình, cùng nàng trở thành khuê mật cũngkhôngtồi, vì thế Nịnh Bảo cùng Uyển Ninhnóinhững chuyện khác, thuận tiện lôi kéo đại ca theo.
Khương Cẩn thấy muội muội từ bỏ chuyện tác hợp cho mình cùng Phó tiểu thư, trong lòng cũngthậtnhẹnhàng, liền tham gia trò chuyện.
Ba người hoà thuận vui vẻ,khôngkhí hòa hợp.
Đến buổi trưa, ba người dùng cơm trong trà quán, khi chia tay, vẻ mặt Uyển Ninh đầy lưu luyến.
Khương Nịnh Bảo cùng Khương Cân thân thể cực tốt, vẫn chưa hồi phủ, mà là tiếp tụcđidạo phố, chỉ là lần này, dướisựkiên trì của đại ca, Khương Nịnh Bảo mang nón có rèm, lúcđidạo phố cũngkhônghề gâysựchú ý nào.
Ai ngờ mớiđidạokhônglâu liền nghemộtđống chuyện bát quái cùng lời đồn đãi.
Đặc biệt là lời đồn về Dương Thư Thanh, Thư Dương công tử và Tạ thế tử, có thể là do Dương Thư Thanh gây thù chuốc oán quá nhiều, cho nên chưa đầymộtbuổi sáng, lời đồnđãlan xa, bá tánh lén hưng phấn cùng bát quái.
“Nghe gì chưa, nghe gì chưa, Dương tiểu thư chính là Thư Dương công tử,thìra Dương tiểu thư cùng Tạ thế tử sớmđãquen biết từ hai năm trước, Khương tứ tiểu thư thua,mộtchút cũngkhôngoan.”
“Đúng vậy, có lòng nhưkhôngcó, Tạ thế tử tàithật.”
“Khương tứ tiểu thưkhôngcó thua đượckhông, nàng chính là phu nhân tương lai của Định Quốc Công, Dương tiểu thư tính kế cũng đều bị nàng ấy đè đầu.”
“Đúng, đúng vậy, huynh đàinóirất đúng.”
“Đáng thương nhất vẫn là Tạ thế tử, vì muốn từ hôn Khương tứ tiểu thư,trênlưng liền cõng danh xấu vong ân phụ nghĩa, bất hiếu bất nghĩa, Dương tiểu thư người ta sớmđãvụng trộm mở tửu phường Thượng Vân cùng Tần vương, cũngkhôngnóichohắn, phát tài trong im lặng nha…”
“Ha ha, đúng đúng, đáng thương nhất là Tạ thế tử.”
“thậtkhôngnghĩ đến Tửu phường Thượng Vân là sản nghiệp riêng của Dương tiểu thư, che dấu cũng đủ kín đấy.”
“Nếunóinữ tử nàokhôngtừ thủ đoạn, tâm cơ sâu kín,thìDương tiểu thư đứng thứ nhất.”
“……”
Nghe xong lời đồn đãi về Dương Thư Thanh, tâm tình Khương Nịnh Bảo rất tốt.
Dương Thư Thanh liền thành người nổi tiếng kinh thành, đáng tiếc lại là thanh danhkhôngtốt đẹp, cái lạ đó chính là, thanh danh Tạ thế tửđangđược tấy trắngkhôngít.
“Bây giờ Dương Thư Thanhsẽkhôngđể ý đến thanh danh này, hànhsựcàng thêmkhôngkiêng nể gì.” Khương Nịnh Bảo nhìn Dương Thư Thanh thay đổi trong chớp mắt, cũngđãnhìn thấu nàng ta.
“Cho nên thời gian cakhôngcó trong phủ, muội phải cẩn thậnmộtchút.” Khương Cẩn đem cái tò he vừa mới mua được nhét vào tay Nịnh Bảo, nghiêm túc dặn dòmộtcâu.
“Ca, muộisẽchú ý.”
“Chờ cađimộtchuyến đến chùa Thanh Thuỷ vấn an đại bá cùng đại bá nương, muội có muốnđicùngkhông?”
“Cùngđi, muội cũng muốnđichùa Thanh Thuỷ để nhìn xem, ca, chúng ta bây giờ hồi phủ chuẩn bịmộtchútđi.”
“Được.”
Khương Nịnh Bảo cùng Khương Cẩn vội vàng trở về Trường Ninh Bá phủ thu dọn hành lý, Khương Nịnh Bảo viếtmộtphong thư gửi cho Tạ Hành, cho người đưa đến phủ Định Quốc Công.
Phủ Định Quốc Công.
Tạ Hành nghe Tạ Thấtnóilại lời đồn đãi trong kinh thành, khuôn mặt lạnh lùng, ấn đường có chút giật giật, đôi mắt lạnh như băng lạihiệnra ý cười, tiểucônương nhìn nhu nhược yếu mềm như vậy mà sức chiến đấu lạikhônghề yếu.
Lúc này, Triệu quản gia đưa đếnmộtlá thư.
“Chủ tử, Khương tứ tiểu thư gửi cho ngài.”
Khương Tứ tiểu thư cùng Quốc Công gia thư từ qua lại, Triệu quản gian sớmđãthành quen, trong lòng còn ước gì hai người bọn họ giao lưu nhiều hơn, bồi dưỡng tình cảm, sau khi thành thân, sớm ngày vì Quốc Công phủ mà sinh người thừa kế.
Định Quốc Công đọc thư,thìra tiểucônương muốn cùng đại ca nàngđiđến chùa Thanh Thuỷmộtchuyến, hẳn là vấn an phu thê Trường Ninh Bá, ánh mắt đột nhiệnhiệnramộttia sáng lạnh.
“Tạ Thất, ngươi dẫn ngườiđibảo vệ Khương tứ tiểu thư.”
Tạ Thất cung kính tuân mệnh.
Sau khi Nịnh Bảo cùng đại ca Khương Cẩn xin qua Khương lão phu nhân, Tạ Thất mang theomộtđội hộ vệ đằng đằng sát khí chạy đến, Nịnh Bảokhôngnghĩ tới trước khi xuất phát, Định Quốc Côngsẽphái người đến bảo vệ nàng.
Khương Cẩn trong lòng lạiâmthầm vừa lòng.
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn ra khỏi thành.
trêntường thành cao cao,mộtvị khuôn mặtanhtuấn đứng tại đó, thân hình cao lớn hiên ngang, nam nhân thân áo gấm cả người đầy sát khí,đisau làmộtnhón thân vệ áo đen.
Tầm mắt củahắnvẫn luôn dõi theo xe ngựa của Trường Ninh Bá phủ, mãi đến khi xe ngựa khuất khỏi tầm mắt,đangđịnh rờiđi,mộthắc y thân vệ khác đột nhiên tiến lên bẩm báo.
“Chủ tử, Dương tiểu thư đột nhiên đưa ra tin tức, từ tháng sau, mỗi thángsẽđemmộtphần lợi nhuận của tửu phường Thượng Vân ra để an ủi thân nhân tướng sĩ tử trận.”
Làm thân vệ của Định Quốc Công, bọn họ khi tra qua tư lịch của Khương tứ tiểu thư, liền pháthiệnKhương Tứ tiểu thư từ năm năm trướcđãlấy lợi nhuận của trà quán Tấn Giang trợ giúp thân nhân tướng sĩ, đồng thời còn mua thôn trang khắp nơi Đại Việt, thuê họ làm việc hoặc đem ruộng đất cho họ thuê với giá rẻ,mộtkhi thu hoạchkhôngtốt, cònsẽgiảm tiền thuê, cho họmộtcông việc an ổn.
Lúc đó Khương tứ tiểu thư bất quá chỉ mới mườimộttuổi, vẫn luônâmthầm làm việc này,khôngcó tiếng tăm gì,khôngai biết được, Dương tiểu thư còn chưa bắt đầu,đãgióng trống khua chiêng khắp nơi, sợ người khác cònkhôngbiết công lao của nàng ta.
Quan trọng nhất là, mọi người đều biết Tần vương cùng tửu phường Thượng Vân là có quan hệ mật thiết.
Nhất cử nhất động của Dương tiểu thư này, hoàn toàn là đề cao hình ảnh của Tần vương trong lòng binh sĩ, cũng đem toàn bộ An Viễn Hầu đứng về phe của Tần vương.
Nhóm thân vệ hắc y nghĩ đến hai vị tiểu thư này sau này đều là chủ tử của Định Quốc Công phủ, thái độ trở nênthậtvi diệu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.