Gả Cho Cha Của Nam Chính
Cửu Nguyệt Vi Lam
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 51: Bột phấn Hoa Vô Tử
Tiểu Đàothìlại chậm chạmkhôngnhúc nhích.
“Cái gì?”
Lời này làm cho Trương thị đột nhiên thở phào.
Trái tim Trương thị run lên, Khương Nịnh Bảo là có ý gì, chẳng lẽ nàngđãsớm biết thức ăn có vấn đề, chẳng phải nàng cũngđãăn rồi sao, thức ăn cho thên phấn hoa vô sinh, chỉ cần ăn xuống, đời này liềnkhôngthể sinh được con nối dõi.
thậtlàkhôngthích hợp.
Khương Nịnh Bảonhẹvén tóc mai bên tai, cười khanh khách nhìn đại bá nương,nhỏnhẹmở miệng, tươi cười xinh đẹp, giống như hoa sinh trong hồ, thanh thuần kiều diễm.
Mọi người ở đây đều bị khí thế lạnh lẽo, thô bạo này áp chế thởkhôngnổi, tất cả đều lộ ra tia hoảng sợ.
Khương Nịnh Bảo quay đầu lại nhìn tỳ nữ Tiểu Đàomộtcái, lại nhận thấy môi nàng ta run rẩy, mặt mày lạnh toát, xem ra Tiểu Đào cũng là bị người kích động a.
Thân phận Khương Nịnh Bảo bây giờđãkhôngnhư xưa, Định Quốc Công cònđangdùng cơm ở gian ngoài.
Nhưng mà Khương lão phu nhân cũngđãăn.
Trong lòng Trương thị hận c·h·ế·t hai vị ma ma làm hỏng chuyện tốt của mình,trênmặt lại tràn đầy khiếp sợ cùng tức giận.
Khương lão phu nhân lại cực kỳ hài lòng với cách làn của cháugáithứ tư,khôngchút do dự ra tay giúp đỡ.
Trương thịthậtkhôngdám tưởng tượng.
Tiểu Đào xem nhưđãhiểu ý tứ của đại phu nhân, tay khẽ run,trênmặt nở ra nụ cười cứng ngắc, căng đầu ra mànói.
Nghĩ như vậy, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Khương Nịnh Bảo, Khương Nịnh Bảo cười nhưkhôngcười nhìn nàng, ánh mắt đó làm đại đường tẩu rùng mình, trái tim đột nhiên chùng xuống.
Khương Nịnh Bảo cười cười: “Tổ mẫu đợi lát nữasẽbiết.”
“Tứ nha đầunóirất đúng, chia ra năm phần vừa đủ.”
Chương 51: Bột phấn Hoa Vô Tử
Chỉ khoảng nửa khắc, Định Quốc Côngđãđến đây, Khương Cẩn là đại ca đương nhiên cũng muốn đến xem có việc gì, Trương Ninh Bá cũng mang theo hai đứa con đại phòng chạy đến.
Khương lão phu nhân nhíu mày.
Đại đường tẩu là người tâm tư cẩn thận, nàngkhôngnóimộtlời cứ ngồi bên cạnh,khônglòng liền có suy nghĩkhôngthể tưởng tượng được, có khi nào đồ ăn tứ muội ăn qua có vấn đề?
Ngay thời khắc quan trọng, Trương thị cuối cùng vẫn là lựa chọn lợi ích bản thân.
Khương lão phu nhân bị doạ rồi, bà khi nãyđãăn hai chén, có điều nghĩ đến hoa vô tử ngoài chuyện làm ngườikhôngsinh d·ụ·c đượcthìcũngkhôngtạo thương tổn gì, trái tim cũng thả lỏng hơn.
Khương Minh Dao khựng tay, mím môi, khuôn mặt trong trẻohiệnlên chút nghi hoặc.
Lời này vừanóira, thân mình Trương thị khẽ run lên, đầu óc như ầm ầm nổ ung, sống lưng tứa ra mồ hôi lạn, thấm ướt cả xiêm y phía sau.
Khương Nịnh Bảo bình tĩnh nhìn đại bá nương giả vờ trấn định, quay đầu nhìn sắc mặt trầm trầm của lão phu nhân, khoé miệngkhôngtự giác nổi lên nụ cười.
“Dạ, lão phu nhân.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đại đường tẩukhôngđộng đũa, nàng v**t v* bụng mình, gương mặt đỏ hồng, ngượng ngùngnói: “Con có thai, mấy món ăn này, hương vị lạikhônghợp với thai phụ, con xin mượn hoa hiến phật, mang món ngon này xin đưa cho tổ mẫu dùng.”
Đây lànóithức ăn nàykhôngcó độc, nhưng lại có tác dụng khác, lại nghĩ đến lời đại phu nhân vừa mớinói, trái tim đại đường tẩu run lên, tác dụng của mấy món ăn này….
Mấy món ăn này là nàng để xử lý Trương thị.
Định Quốc Công biết, chuyệnkhôngquan trọng, Nịnh Bảo tuyệt đốisẽkhôngsẵn sàng bố trận đón giặc như vậy.
“Đại bá nương, tanóilànóinhư vậy, người cũngđãtự mìnhnóimuốn tamộtmình thưởng thức món ăn ngon này.” Ánh mắt Nịnh Bảokhônghề chớp nhìn căm chăm Trương thị, bên môi còn nở nụ cười lạnh.
Khương Nịnh Bảo cười cười, dùng cánh tay còn lại nắm lấy tay của ca ca: “Đại ca, ca yên tâm, muộisẽkhôngsao.”
Nhưng bây giờ…. Khẳng định là hai bị ma ma mà Tạ lão phu nhân mời đếnđãnóiqua cùng Nịnh Bảo.
Nịnh Bảo nhướng mày, nàng dường nhưđãxemnhẹsựngoan độc của Trương thị, quả nhiên, ngườikhôngvì mình, trời tru đất diệt.
Trương thị trong lòng căng thẳng, sợ hãi lan tràn, bàkhôngnghĩ được Khương Nịnh Bảo lại có thể nhận ra được hoa vô tử,rõràng người kia cónói, hoa vô tử vô cùng hiếm gặp, khẳng định nàng takhôngthể nhận ra.
Khương Nịnh Bảo vẫn bình tĩnh cười, đưa mắt nhìn chén thức ăn, đáy mắt lạnh băng “Đại bá nương, người đợi lát nữa rồisẽhiểu, Hồng Hạnh, ngươi sang mời Quốc Công gia đến đây, chuyện hôm naykhôngcó gì tốt đẹp.”
Đại đường tẩukhôngbiết suy nghĩ của mình có chính xác haykhông, nhưng nàngkhôngmuốn đánh cược.
Lời này cũng là đểnóicho Định Quốc Công bên cạnh nghe thấy.
Khương lão phu nhân cuối cùng cũng nhận ra chuyệnkhôngbình thường.
Bây giờ Trương thị lại nghĩthậtvô cùng may mắn khi mìnhđãăn phần thức ăn kia.
mộtlời lão phu nhânnóira, Tiểu Đào liềnâmthầm thởmộthơinhẹnhõm, vội vàng cúi đầu lui xuống,khôngcó ai biệt được vừa rồi nàng có bao nhiêu khẩn trương, khi thức ăn này bị đổ rơi, lão phu nhân trách phạt, nửa cái mạng cònkhôngcó.
Chỉ tiếc lão phu nhân hình nhưkhôngnhận ra được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bàkhôngthể mạo hiểm, càngkhôngthể hành động thiếu suy nghĩ,khôngthể để bản thân bại lộ, bà còn hai đứa có hai đứa con trai, bà còn là đại phu nhân bá phủ, là đại bá nương của Quốc Công phu nhân Khương Nịnh Bảo… Bà còn có tương lai tươi đẹp.
“Tiểu Đào!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vì thế Tiểu Đào chỉ có thể làm đồng phạm.
Ai lại ngay trong nhà mình, đợi cháugáivề lại mặt, lại cho nàng ăn đồ ăn có thuốc làm vô sinh, lòng dạ Trương thịđãquá đen tối rồi.
Trái tim đại bá nương Trương thị nặng nề, chỉ làkhôngthểkhônghi sinh.
Đại bá nương Trương thịthậtlàm người lạnh lòng.
Khương Nịnh Bảo than thầm trong lòngmộttiếng, mềm lòngnóilời ngăn cản “Ngũ muội, mấy món ăn này khômh hợp với muội.”
Nghĩ đến như vậy, Trương thị bình tĩnh, chỉ cần bà im lặng kín như bưng,khôngđể lộ sơ hở, Khương Nịnh Bảo làm gì được bà chứ, bàkhôngvui trừng mắt nhìn Khương Nịnh Bảo, giọngnóiđầy nghiêm khắc.
Khương Nịnh Bảo cười cười nhìn đại bá nương,khôngbỏ qua chút phản ứng nào của bà ta.
“Tiểu Đào, ngươi lui ra, Hồng Hạnh, ngươi đến đem đồ ăn kia chia rađi.”
Mọi người ở đây đều kinh hồn thất đảm, hoa vô tử nghe qua chính làkhôngphải thứ tốt gì, vô tử…khôngcón,nóirõchính là làm người ta tuyệt đường sinh sản.
Trương thị nhịnkhôngđược liếc mắt nhìn Tiểu Đào, Tiểu Đào nàythậtsựđược việcthìít, hỏng việcthìnhiều, ngay cả chút việcnhỏcũng làmkhôngxong, bây giờ bà ta trái tim hồi hộp đến nổi muốn nhảy ra ngoài, vội vàng cầm ly trà lên uốngmộtngụm,khôngdám để người nhận thấy mình khác thường,mộtkhi bị người pháthiện, kết cục chờ đợi bà là….
Khương Nịnh Bảo cụp mi, lúc này đây, Trương thịđãchạm đến giới hạn của nàng, nàng cũngkhôngtính làsẽbỏ qua cho bà ta, đường đường là Quốc Công phu nhân,khôngcần nhịn xuống cơn tức giận, trước kia Trương thị đánhnhỏmắngnhỏ, vẫn chưathậtsựxúc phạm đến nàng, bây giờkhônggiống như vậy, lương tâm Trương thịđãquá dơ bẩn.
Hẳn là làm nữ tử vô sinh…. Nhưng vừa rồi, tứ muộiđãăn qua….
“Tứ nha đầu, lời này của ngươi là có ý gì?”
Nàng v**t v* cái bụng vẫn có chút bằng phẳng, nàngkhôngbiết mấy món ăn này có thể gây thương tổn cho đứa trẻ trong bụng nàng haykhông, nhưng nàng tuyệt đốisẽkhôngăn những món ăn này.
“Mẫu thânnóiđúng, mấy món ăn này đúng là mỹ vị vô cùng.” Trương thị khenkhôngdứt miệng.
Định Quốc Công vừanóixong, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều đem ánh mắt đặttrênngười Nịnh Bảo cùng Trương thị.
“Tiểu Đài, tay của ngươi ngàn vạn lầnkhôngđược run, lỡ như làm đổ mấy món ăn này, tổ mẫusẽrất tức giận.” Khương Nịnh Bảo cười haykhôngcười, giống như quan sát nàng ta, trong lờinóicòn mang theo cảnh cáo.
Nhưng Khương Minh Dao lạikhôngcó.
Sắc mặt Trường Ninh Bá xanh mét, hai vị đường ca của Nịnh Bảo cũngđãkhiếp sợnóikhôngra lời, bọn họkhôngnghĩ đến còn có loại hoa đáng sợ như vậy.
Lúc này, Khương Cẩn đột nhiên nhận ra cái chénkhôngtrước mặt Nịnh Bảo,trênđó còn giữ lạimộtchút thức ăn, nhận thấy thưc ăntrêncác chén khác cũng có, trong lòng hồi hộp, đột nhiên nắm lấy cánh tay trái của Nịnh Bảo, vội vàng hỏi: “Nịnh Bảo, muội có ăn haykhông?”
Nụ cười của Khương Nịnh Bảo lại càng đẹp hơn nữa.
Đại bá nương đây là muốn nàngmộtmình ăn mảnh, khẩn trương nhất thời lại dám đem lão phu nhân bỏ quamộtbên.
“Hồng Hạnh, mang phần thức ăn của nàng đến đây.”
Khoé miệng Nịnh Bảo nổi lên nụ cười châm chọc, ánh mắt rơitrênngười Trương thị: “Ngũ muội, nàythìnên hỏi đại bá nương, đại bá nương, ngườithậtsựlàmộtngười mẫu thân nhẫn tâm, vì lợi ích của mình, ngay cả congáiruột cũng có thể vất bỏ.”
trênđời làm gì có chuyện may mắn.
Chỉ là tứ muội biếtrõcó vấn đề, vì sao còn ăn, chẳng lẽ nàng có cách… Đại đường tẩu càng nghĩ, càng cảm thấy tứ muội nàykhôngđơn giản.
Nịnh Bảo hơi nhíu mày. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tứ tiểu thư, nô tysẽchia đồ ăn ngay ạ.”
Sắc mặt Khương Minh Da trắng bệch, đôi đũa trong tay rơi xuống đất, nàngkhôngdám tin nhìn mẫu thân của mình, môi run run, nàngthậtsựrất muốn hỏi mẫu thân rốt cuộc có phải là do bà làm haykhông. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương lão phu nhânmộtphần, còn lại bốn phần được đặt trước mặt bốn người khác, đại bá nương Trương thị hít thở sâumộthơi, mặtkhôngbiến sắc ănmộtmiếng, bà ta bây giờ có hai trai haigái, còn sắp ôm cháu nội,khôngsinh nở đượckhôngkhôngảnh hưởng đến bà.
thậtra trong lòng nàng cũng là vô cùngkhôngmuốn làm chuyện này, ai bảo nàng hôm qua trong lúc vô tình nghe được, phu nhân cùng Dương ma ma tâm phúc của bà muốn ám hại tứ tiểu thư khi mà nàng ấy về lại mặt, còn bị bà ta bắt được, bây giờ, tính mạng người nhà của nàng đều nằm trong tay đại phu nhân, chỉ cần nàng nghe lời, người nhà nàng liền vôsự.
Trong mắt Trương thị, tươi cười của Khương Nịnh Bảo, giống như ác quỷ đòi mạng, trong lòng bà ta đột nhiên dâng lên khí lạnh,không, tuyệt đốikhôngthể để Dao nhi cùng đại tức phụ ăn những món ăn này.
Ánh mắt lão phu nhân dừngtrênngười Khương Nịnh Bảo cùng Trương thị, sắc mặt trầm xuống, đột nhiên đem đũa đập xuống bàn cơm: “Tứ nha đầu, cuối cùng là có chuyện gì?”
Nịnh Bảo lại gọi lần nữa, tươi cườitrênmặt nhạt dần, nhưng lạnh lẽo bên trong giọngnóilại làm Tiểu Đào run lập cập, nàng ta trộm nhìn phu nhânmộtcái, lại thấy phu nhân dùng tay ra hiệu cho mình.
Dao nhi nhất địnhsẽhiểu cho bà.
Khương Nịnh Bảo hơi nheo mắt, tầm mắt hai người cũngkhôngcó gì sai, động tác của đại bá nương cũng là bình thường, nhưng ngược lại, ý nghĩ vừa chuyển, liềnrõràng, Trương thị muốn làm hỏng mấy món ăn này, trong lòng liền cười lạnh, nàng sao có thể để bà ta toại nguyện được chứ.
Chủ tớ hai người trong tối hoảng loạn suy đoán, có phải làđãbại lộ rồi haykhông?
khôngcó cách nào tốt ….
Nhưng Định Quốc Công Tạ Hành vừa nghe lời Khương Cẩn hỏi, thân mình đột nhiên phát ra hơi thở thô bạo làm người hoảng sợ, ngũ quananhtuấn cường ngạnh lạnh lùng làm người giật mình, giọngnóilạnh như băng tuyết ngày đông, lạnh thấu xương tuỷ.
Bây giờ có người nhận lấy, trong lòng Tiểu Đào vui mừng cònkhôngkịp.
Tươi cườitrênmặt Nịnh Bảo chợt tắt, đưa taynhỏra, chỉ vào đồ ăntrênmâm cùng chénnhỏcủa mình,nhẹnhàng bâng quơnói: “Quốc Công gia, đồ ăn trước mặt thiếpđãcó cho thêm hoa vô tử.”
“Hoa vô tử, nghĩa như cái tên, bất luận là nam hay nữ, chỉ cần ăn vào đềusẽkhôngcó cách nào sinh d·ụ·c, cũngkhônggây thương tổn nào cho thân thể, nhưng loại hoa này cómộtưu điểm, đó chính là nó có thể làm cho hương vị món ăn thông thường trở nên vô cùng ngon miệng.”
Nếukhôngcó hai vị ma ma dạy bảo, có lẽ nàng cũngđãmắc mưu màkhônghay biết gì.
Hồng Hạnh cung kính thành lời,đibướcnhỏđến bên người Khương Nịnh Bảo, động tác thuần thục mà chia đồ ăn thành ra năm phần.
mộtlát sau, Hồng Hạnh đem thức ănđãchia xong.
“Đại bá nương, ý tốt của người, cháugáinhận, nhưng cháugáicũngkhôngphải là người có đồ ngon ăn mảnhmộtmình, Tiểu Đào, mang đồ ăn này chia ra, để mọi người cùng được nếm thử.”
“Nịnh Bảo, có chuyện gì?” Định Quốc Công cao lãnh mangmộtgương mặt tuấn tú góc cạnh, giữa mày nôn nóng, bước đến bên người Nịnh Bảo, ánh mắt chăm chăm lướttrênngười nàngmộtlượt,khôngcó pháthiệnra vấn đề, liền mở miệng hỏi.
Nàngđanggắp đồ ăn chuẩn bị ăn, trái tim Trương thị như mắc ở cổ họng, lạikhôngcó cách nào ngăn cản, trong lòng hận c·h·ế·t Khương Nịnh Bảo, thức ăn ngon như vậy, ănmộtmình là tốt rồi, cònnóira làm gì.
Bà nhìn qua nữ nhi, hy vọng này có thể tìm được cái cớkhôngăn.
Chuyệnthậtnghiêm trọng.
Trương thị trong lòng cả kinh,trênlưng từng đợt mồ hôi lạnh, dường như đại hoạ giáng xuống, Dương ma ma bên cacnhj cũng cảm thấykhôngổn.
Khương lão phu nhân nghe vậy, thoáng nhìn qua thức ăn, quả nhiên nhận ra những món nàykhôngthích hợp cho thai phụ.
“Tạ Thất, cho người vào cung thỉnh ngự y đến đâymộtchuyến.”
Tiểu Đào là tên của nữ tỳ mới gắp đồ ăn cho nàng.
Khương lão phu nhân nghe thấy lời này của cháugái, cảm thấy có chútkhôngđúng, chỉ là lạikhôngthểnóiđược, bà nhíu nhíu mày, nhìn thoáng qua tỳ nữ tâm phúc lấy đồ ăn cho mình là Hồng Hạnh, tâm động,nóira.
Khương Nịnh Bảo bình tĩnh giải thíchmộtcâu.
Sắc mặtâmtrầm như nước.
Đại bá nương,khôngbiết tiếp theo, ngườisẽlàm thế nào?
Khương Nịnh Bảo hơi nhướng mày, đại đường tẩu quả nhiên là người thông minh, là người đầu tiên nhận rasựbất thường, kết đôi với đại đường cathậtđáng tiếc, như đoá hoa lài cắm bãi phân trâu.
Lúc này lại nhìn Trương thị, lại thấy bà ta nhưđãbình tĩnh trở lại, dường như chuyện gì cũngkhônghay biết.
Khương Minh Dao lẳng lặng ngồi bên cạnh, cònkhôngbiết bản thânđãthành quân cờ thí mạng của thân mẫu mình, nếu Khương Nịnh Bảo tương kế tựu kế, nửa đời sau của nàng liền bị huỷ mất.
“Tứ nha đầu, này chỉ là domộtmình ngươinói, ai biết thức ăn này rốt cuộc có cho phấn hoa vô tử vào haykhông, nếuthậtsựcó cho vào, ta vừa nãy cũngđãănmộtphần, cũng coi như là người bị hại.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.