Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Gả Cho Cha Của Nam Chính

Cửu Nguyệt Vi Lam

Chương 57: "Nịnh Bảo, Từ Tiên cô c·h·ế·t rồi"

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57: "Nịnh Bảo, Từ Tiên cô c·h·ế·t rồi"


Sáng sớm hôm sau, tia nắng mai vừa hé.

Khương Định Bảo, Định Quốc Công cùng Khương Cẩn đưa tiễn mấy vị cữu cữu của họ.

Lúc trở về, Định Quốc Côngđiđến đại doanh Tây Giao, Khương Nịnh Bảo lại lười biếng ngồitrênxe ngựa, tuỳ ý để hộ vệ hộ tống về phủ,đingay qua đường phố phồn hoa, nhìn thấymộtđám ngườiđangvây quanh, Khương Nịnh Bảo cách màn xe nhìn ra ngoài, nhận ra chỗ kia chính là tửu phường Thượng Vân của Dương Thư Thanh.

Khương Nịnh Bảo mơ hồ nghe được giọng nam quen thuộc, liền saimộthộ vệđixem có chuyện gì.

Chờ hộ vệ trở về bẩm báo, Nịnh Bảo khẽ cườimộttiếng,thìra là tiểu vương gia Tiêu Nhiên của Thuỵ vương phủ cùng Tần Vương của tửu phường Thượng Vânđanggiằng co phía trước, nguyên nhân gây ra là bởi vìmộtvò dưỡng sinh tửu giátrêntrời.

Khi tiểu vương gia cùng Dương Thư Thanh chưa nháo loạn kết thù,hắnliền dự định muamộtvò dưỡng sinh tửu giá ngất ngưỡng của Thượng Vân tửu phường.

Bây giờ dưỡng sinh tửu đắt đỏ nàyđãủ ra xong, Tần Vương lấy lý do số lượngkhôngđủ, muốn hồi lại tiền cọc cho tiểu vương gia.

Đương nhiên là tiểu vương giakhôngchịu, hai người liền giằng co ở cửa tửu phường Thượng Vân.

khôngkhíđanghồi giương cung bạt kiếm.

Rất có tư thếmộtlờikhônghợp liền đánh.

Khương Nịnh Bảo nhướng mày, tiểu vương gia phủ Thuỵ vương này là nam xứng thứ hai trong sách nay biến thành vai ác đối nghịch nữ chủ, này là thay đổi lớn khiến người cảm thấythậtngoài ý muốn.

“Hồi phủ.”

Khương Nịnh Bảonóivới xa phumộttiếng, trực tiếp dẹp đường hồi phủ, căn bản làkhôngcó tâm tư mà xem náo nhiệt.

Khi Dương Thư Thanh đến, vừa đúng lúc nhìn thấy dấu hiệu phủ Định Quốc Công, nàng híp mắtâmthầm suy đoán ngườitrênxe ngựa,khôngphải là Khương Nịnh Bảothìcũng là Tạ lão phu nhân.

Trở lại phủ, Khương Nịnh Bảođiđến Vinh Hỉ Đường chuyện trò linh tinh với Tạ lão phu nhân, đúng lúc phòng bếp có hầm gà tổ yến, Khương Nịnh Bảo cùng lão phu nhân, mỗi ngườimộtchén mà uống.

Sau khi uống gà hầm tổ yến, Nịnh Bảo liền trở về chủ viện, bận bịu xử lý chuyện hôn lễ, Hoàng ma ma ở bên cạnh giúp đỡ, tham khảo quá trình đại hôn của mình, Nịnh Bảoyêucầu thay đổi cũngkhôngnhiều.

Nhưng đội ngũ đón dâu, người nâng kiệu hoakhôngthể dùng thân vệ của Định Quốc Công,yêucầu Tạ Cảnh Dực tự mình tìm hoặc dùng người của mình.

Cái này Khương Nịnh Bảokhôngđộng đến.

Ước chừng hơn nửa canh giờ, Nịnh Bảo đem quá trình hôn lễ xử lý cẩn thận xong, đặt bút lông xuống, chờ cho ráo mực, rồi đưa cho Hoàng ma ma xem thử.

“Hoàng ma ma, người nhìn xem có cần bổ sung gìkhông?”

Hoàng ma ma đọc kỹ, nhìn kỹ,trênmặt lộ ra kinh ngạc, từng phân đoạn hôn lễ đều được sắp xếp cẩn thận,rõràng, đâu vào đấy,thậtlàm người tìmkhôngđược sơ hở.

“Phu nhân sắp xếpthậttốt, lão nô hổ thẹnkhôngbằng.”

Khương Nịnh Bảo bất đắc dĩ cười “Hoàng ma ma quá khen, ta còn rất nhiều chỗ cần phải học hỏi.” Nàng chỉ là lấy người trải qua hai đời làm ưu thế,thậtra nàng cùng với đương gia chủ mẫu hào môn thế gia còn chênh lệch lớn vô cùng.

Hoàng ma ma cười cười,khôngcó tranh cãi cùng phu nhân, phu nhân cho bàmộtkinh ngạc lớn như vậy, bà cảm thấy quản lý hạ nhân trong phủ có thể tham khảo cách của phu nhânmộtchút.

Đợi lát nữa về Vinh Hỉ Đườngnóicho lão phu nhânmộttiếng, lão phu nhân nhất địnhsẽrất vui mừng.

Khương Nịnh Bảo thấy Hoàng ma ma cười màkhôngnói, quay đầu nhìn Xuân Hỉ,nói: “Xuân Hỉđiđến Cẩm Hoa viện xem thiếu giađãvề chưa, nếuđãvềthìbảohắnđến chủ việnmộtchuyến.

Xuân Hỉ lĩnh mệnh màđi.

Ước chừng hai khắc, Tạ Cảnh Dực đến đây,mộtbộ gấm y màu xanh đen càng làm chohắnthêm phong trần tuấn lãng, mặt đẹp như ngọc,hắnvừa tiến vào liền cung kính hành lễ với Khương Nịnh Bảo.

“Tham kiến mẫu thân.”

Lúc này đây, Tạ Cảnh Dực gọi Nịnh Bảo là mẫu thân cũng tự nhiên hơn rất nhiều.

Nịnh Bảo đương nhiên là nhận ra, nàng uốngmộtngụm trà, có chút mỉm cười, trước mặt Hoàng ma manóichuyện đại hôn cùng Tạ Cảnh Dực.

“Cảnh Dực, đội ngũ đón dâu nâng kiệu cưới, takhôngnhúng tay vào chọn người, tự ngươi tìm lấy.”

“Nếu cònyêucầu gì, có thểnóivới tamộttiếng.”

Tạ Cảnh Dực ngẩn ra,trêngương mặt tuấn mỹhiệnlên kinh ngạc,hắnkhôngnghĩ được, Khương Nịnh Bảo lại rộng lượng như vậy, đem chuyện quan trọng là đội ngũ đón dâu cùng nâng kiệu cưới giao chohắnchọn người, trong lòngkhôngkhỏi sinh ra khác thường.

“Mẫu thân sắp xếpthậtthoả đáng, takhôngcó ý kiến.”

Khương Nịnh Bảo gật đầu, chuyện cũngđãnóixong,khôngcầnnóinhiều, liền để Tạ Cảnh Dực lui ra.

Tạ Cảnh Dực bước ra sân, nhịnkhôngđược ngẩn đầu nhìn trời xanh, đại hôn đến gần,hắnsắp cưới được nữ tửhắnthích, lẽ ra nên vui mừng, chỉ làhắnlạikhôngcó vui mừng như trong tưởng tượng.

Nghĩ đến ngày ấyhắnđến tìm Thư Thanh, lại thấy nàng cùng Tần Vương trò chuyện thân mật với nhau, tươi cười rạng rỡ, bọn họkhôngcó tiếp xúc tay chân, nhưng ánh mắt đầy tình cảm của Tần vương, chăm chú nhìn Thư Thanh, ánh mắt đó vẫn luôn ở trong đầuhắnkhôngxoáđiđược.

Khương Nịnh Bảo cũngkhôngbiết tình cảm của Tạ Cảnh Dực cùng Dương Thư Thanhđãcó vết nứt, còn nghĩ rằng, nam chủ, nữ chủ trong sách tình cảm sâu nặng như vậy,thậtmuốn g·i·ế·t người.

Giữa trưa sau khi ăn cơm cùng lão phu nhân, Nịnh Bảo tranh thủ rảnh rỗi mà nằmtrêngiường mềm nhắm mắt nghĩ ngơi, Xuân Hỉ đứngmộtbên quạt mát, đầu hè thời tiết khi lạnh khi nóng,khôngnên để khối băng trong phòng.

“Phu nhân, nô tỳ nghenóiThuỵ vương tiểu vương gia cho người đến phá tửu phường Thượng Vân, Dương tiểu thư tức giận, đến Thuỵ vương phủ muốnnóiđạo lý.”Xuân Nhạc vừađivào, liền hưng phấn kể cho Nịnh Bảomộttin tức tốt.

Chủ tử của tửu phường Thượng Vân là Dương Thư Thanh, tiểu vương gia phá tửu phường của Dương tiểu thư, Xuân Nhạc đương nhiên là vui vẻ rồi.

Khương Nịnh Bảo bỗng dưng mở hai mắt, ngồi thẳng dậy, rất có hứng thú hỏi: “Sau đó?” Cái vị tiểu vương giayêuthích cái đẹp này cũngthậtlàkhôngsợ trời,khôngsợ đất.

Xuân Nhạcmộtmặt đầy vui sướng khi người gặp nạn.

“Đương nhiên là bị Thuỵ Vương gia đuổiđirồi, có lẽ Dương tiểu thư bị tức đến hỏng người rồi, lạinói, vẫn là do tửu phường Thượng Vânkhôngcó đạo nghĩa, tiểu vương gia sớmđãthanh toán tiền cọc, họ ủ ra được dưỡng sinh tửu lại muốn hồi tiền cọc cho tiểu vương gia,khôngmuốn bán dưỡng sinh tửu.”

Nghĩ đến cảnh tiểu vương gia cùng Thuỵ vương làm Dương tiểu thư mất hết thể diện, Xuân Nhạc liền vuikhôngthôi.

Khương Nịnh Bảo nhớ đến chuyện tiểu vương gia cùng Tần vương giằng cotrênđường về phủ, nhịnkhôngđược hỏi.

“Tần vươngkhôngcó đó sao?”

Có Tần vương, hẳn là Thuỵ vươngsẽchohắnthể diện.

“NghenóiTần vương có việc rờiđi.” Xuân Nhạc trả lời.

Khương Nịnh Bảo nhướng mày, xem ra lúc này là Dương Thư Thanh ném hết mặt mũi rồi, cả nhà Thuỵ vương gia ở kinh thành rất có tiếng, Dương Thư Thanhthậtcó dũng khí,rõràng làm sai trước, cũng dámmộtmình đến cửa Thuỵ vương gia mànóichuyện đạo lý.

Trước khi đại hôn còn lăn lộn như thế, đúng làkhônghổ danh nữ chủ.

Nghe chuyện bát quái của nữ chủ, tâm tình Nịnh Bảo sung sưởng, buồn ngủ cũngkhôngcánh mà bay, nàng đứng dậyđiđến phòng rượunhỏmà Quốc Công gia cố ý làm cho nàng.

Thân thể Càn Nguyên đếđãkhôi phục khoẻ mạnh, nhưng tin tức vẫn luôn giấu kín.

Nghĩ đến Tần vương cùng Tấn vương tranh đấu kịch liệt, đặc biệt là thế lực như mặt trời ban trưa của Tần vương, dường như danh hiệu hoàng thái đệđãlà vật trong tayhắn,khôngnghĩ tới, nhất cử nhất động củahắnđãbị Càn Nguyên đế nhìn trong mắt.

Nịnh Bảo chính là lén lút xem trò vui,thậtkhôngbiết được sau khi nữ chủ biết được thân thể của Càn Nguyên đế sớmđãhồi phục,sẽcó thái độ gì nữa.

Định Quốc Công sau khi hồi phủ, biết được tiểu thê tửđangủ rượu, liền trức tiếpđiđến phòng rượunhỏ.

Nịnh Bảo chuyên tâm xử lý dược liệu, đem dược liệu cắt mỏng để vào bình,mộtchút cũngkhôngbiết được Quốc Công gia đứng ở cửa, ánh mắt nhìn động tác của nàng càng thêm sâu.

Chờ đến khi Nịnh Bảo đem cái bình lớn dược tửu đậy kín lại,đangmuốn gọi người vào mangđihầm rượu,thìthấy được nam tử tuấn tú, dáng người thẳng tắp đứng ở cửa.

“Quốc công gia, chàng về khi nào?”

Nịnh Bảo vui vẻ chạy bướcnhỏđiqua, ôm lấy cánh tayhắn, đuôi mày khoé mắt đều là vui mừng.

“Ngay lúc nàng xử lý dược liệu.” Mặt mày Định Quốc Công dịu dàng, khoé miệng khẽ nhếch, đưa đôi tay thon dài giúp nàng sửa lại vạt áo.

Nịnh Bảo mở to đôi mắt, Định Quốc Công thế mà đứng ở cửa nhìn nàng những hai khắc, còn giúp nàng sửa lại vạt áo, đây là chuyện xưa nay chưa từng có. Trái tim Nịnh Bảo nhảy bang bang, khuôn mặt xinh đẹpkhôngchịu được liền đỏ ửng, cả người có chút choáng váng.

Quốc Công gia hình như càng ngày càng ôn nhu săn sóc.

Định Quốc Công thấy thế, đáy mắthiệnlên ý cười, gọi thân vệ đến, đem bình rượu vào hầm, liền bước chân trầm ổn cùng Nịnh Bảo về chính viện.

“Nịnh Bảo, Từ tiêncôđãchết.”

Nịnh Bảo còn có chút choáng váng, bây giờ vừa nghe được tin Từ tiêncôđãchết, cả người liền tỉnh táo lại.

“Nhanh như vậy?”

“Từ tiêncôchết còn chưa hết tội, trong tay nàng dính đến hơn hai mươi mạng người.”

Khuôn mặt Định Quốc Công thâm trầm, giọngnóilạnh băng, đáy mắthiệnra sát khí,hắnkhôngnghĩ tới, chỉ là tra xétmộtchút ả tathìlại tra ra nhiều chứng cứ phạm tội của ả đến thế.

“Quốc Công gianóirất đúng, Từ tiêncôđúngthậtđáng c·h·ế·t.”

Nịnh Bảo khiếp sợ lại phẫn nộ, hơn hai mươi mạng người… Từ tiêncônày quả nhiên là đáng c·h·ế·t.

Nghĩ đến kết cục của ả ta trong sách, Nịnh Bảo liền cảm thấythậtghê tởm, người đầy tội ác, điên cuồng đến vậy cuối cùng dướisựan bài của nữ chủ mà sống cuộc sống ăn ngon mặc đẹp an hưởng đến lúc tuổi già.

Chỉ vì ả tađãgiúp nữ chủ làm nhiều việc, có công lớn.

Nàng nhớrõ, trong sách cónóiqua, Từ tiêncôlúc Dương Thư Thanh chưa trọng sinh, thân bại danh liệt, ngũ mã phanh thây, sau khi nữ chủ trọng sinh, lợi dụng biết được bí mật của mọi người ở kiếp trước liền cưỡng chế Từ tiêncôlàm việc cho mình.

Chuyện Từ tiêncôdính đến mạng người, trong sáchkhôngcónói, chỉnóiTừ tiêncônhận đượcsựtín nhiệm của quý phụ, thường xuyên ra vào hào môn thế gia, làm việc cho các quý phụ.

Lúc này Tạ Thấtđivào bẩm bảo.

“Chủ tử, phu nhân, Tạ nhị phu nhân cầu kiến phu nhân.”

Nịnh Bảo vừa nghe đến Tạ nhị phu nhân cầu kiến, trong mắt loé sáng, lộ ra tươi cười sáng rỡ "Quốc Công gia, chàngnóixem, Tạ nhị phu nhân muốn gặp thiếp có phải haykhônglà chuyện hônsựcủa dưỡng tử chúng ta?”

Tin tức nàng phụ trách xử lý hôn lễ cho Tạ Cảnh Dực truyền ra ngoài, Tạ nhị phu nhân có lẽ ngồikhôngyên.

Định Quốc Công hiển nhiên là đoán được mục đích đến cửa của Tạ nhị phu nhân. Khuôn mặtanhtuấn lạnh lẽo: “Chuyện của phủ Định Quốc Côngkhôngtới phiên bà ta nhúng tay.”

Tạ Thất: “……”

Nịnh Bảo gật đầu tán đồng, Tạ Cảnh Dựcđãlà con thừa tự, là thiếu gia của phủ Định Quốc Công. Tạ nhị phu nhân ỷ lại vàosựnhân từ của Tạ lão phu nhân, thường xuyên đến gặp Tạ Cảnh Dực, lúc trước Định Quốc Côngkhôngso đo, bây giờthìkhônggiống.

Định Quốc Côngđãcó phu nhân, phu nhânhắnmới là mẫu thân của Tạ Cảnh Dực.

Khoé môi Nịnh Bảo cong lênmộtnụ cười tinh quái.

“Quốc Công gia, chàng về trước lánh mặt, thiếp muốnđigặp mặt vị Tạ nhị phu nhân này.”

thậtlà chờ mong, nàng lấy thân phận là mẫu thân của Tạ Cảnh Dực màđigặp mặt Tạ nhị phu nhânđi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57: "Nịnh Bảo, Từ Tiên cô c·h·ế·t rồi"