Gả Cho Tam Lang
Zhihu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Chương 6
Ngay khi ta nghĩ hắn sẽ tiếp tục khách sáo vài câu, hắn đã đi thẳng vào vấn đề:
Nếu không, tại sao lại chạy đến chỗ lão Hầu gia mà ra vẻ anh hùng rơm?
Loại người như thế bước chân vào quan trường, chắc chắn sẽ chịu thiệt.
So với nữ nhân, hắn thích những chuyện thị phi trên quan trường hơn.
Hắn đối với ta rõ ràng không có thiện cảm.
"Muội muội họ Tạ mới đến chưa rõ tình hình, thật ra đại ca ta sớm đã có người trong lòng."
Nói cho cùng, vẫn là Lục Trường Uyên vô dụng.
Chương 6: Chương 6 (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nghe nói tổ phụ để muội chọn một trong hai huynh đệ bọn ta làm phu quân?"
Ta từng thử cải thiện quan hệ giữa hai người.
08
Sống lại một đời, sao vẫn ngu xuẩn bộp chộp đến vậy!
Cách xưng hô khác hẳn kiếp trước.
Bây giờ, dáng vẻ hắn đang ném thức ăn cho cá để tiêu khiển cũng y hệt khi đó.
Không chỉ ít đến viện của ta, mà viện của những nữ nhân khác hắn cũng hiếm khi lui tới.
"Còn ta," hắn thoáng dừng lại, "cũng không thích hợp với muội muội." (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta khựng lại một chút, suýt nữa thì quên mất Nhị công tử là ai:
Ta làm ra vẻ suy tư, sau đó nở nụ cười rạng rỡ:
Hắn đang bốc từng nắm thức ăn cho cá, thong thả rải xuống mặt nước.
Vừa ra đến sân đã thấy Lục Trường Dật đứng bên cạnh bể sen.
Chẳng trách lão Hầu gia lại tức giận đến vậy.
Hắn phủi tay, nghiêng người nhìn ta, ánh mắt bình thản:
Bất kể là con gái của đồ tể hay gì đi nữa, chỉ cần người đó đã từng cứu Lục Trường Uyên, hoặc cứu người thân của hắn, thì gả cho hắn có gì mà khó?
Khi ấy, hắn thảnh thơi dựa vào khung cửa, lật xem cờ phổ.
"Muội muội nhà họ Tạ ở đây sống có quen không?"
Chẳng lẽ không học được chút kinh nghiệm nào từ ta sao?
Ta mỉm cười gật đầu:
Nói chuyện mà đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên.
Thành ra khi lớn lên, gặp chuyện gì cũng chỉ biết dựa vào sự thương yêu của trưởng bối, cứng cổ ép họ nhượng bộ, chẳng biết linh hoạt ứng biến.
Hắn chỉ nói đến đó, không giải thích thêm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn bề ngoài có vẻ dễ chịu, nhưng thực chất lại lãnh đạm, kiêu ngạo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn ta tưởng ta vẫn còn để mắt đến hắn sao?
"Đúng là có chuyện đó."
Lục Trường Dật không phải loại người l* m*ng thế này.
Nhưng hắn thẳng thừng từ chối tất cả thiện ý của ta:
Trưởng tôn tuy nhìn có vẻ tài hoa, nhưng thuở nhỏ lại được trưởng bối nuông chiều quá mức, sợ hắn bị va vấp.
Ta gật đầu:
“Hơn nữa, làm mẹ thì luôn muốn tốt cho con mình. Mẹ con vốn không thể giận nhau lâu, vậy thì cơn giận này nên trút lên ai?”
Trưởng tử mơ hồ trên quan trường, lòng dạ hẹp hòi, ganh tị với huynh đệ ruột thịt, khiến thứ tử nguội lòng.
Khác với Lục Trường Uyên, Lục Trường Dật và ta đã làm vợ chồng nhiều năm.
Khác với Lục Trường Uyên nóng nảy, hắn thâm trầm, chẳng mấy khi để lộ tình cảm.
“Trên làm dưới theo, nếu người trên xem thường Triệu Tiểu thư, thì đám hạ nhân bên dưới mới dám bàn tán.”
Nếu… hắn cũng trọng sinh.
"Ngươi ra sức lấy lòng ta chẳng phải chỉ để đám hạ nhân kính trọng ngươi thôi sao? Nếu bản thân không có năng lực quản lý bọn họ, vậy hà tất trèo lên vị trí không thuộc về mình?"
Nói xong, nàng ta lập tức lấy tay bịt miệng, không yên tâm mà còn dáo dác nhìn quanh, sau đó chạy ra cạnh cửa sổ thò đầu ra ngoài xem có ai nghe lén hay không.
Đến đây, mục đích của hắn dần trở nên rõ ràng.
Điều bất ngờ là, ta lại không quá căng thẳng. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cô nương, Nhị công tử tìm người."
Dù kiếp trước hắn rất ít khi đến viện của ta, nhưng suốt nhiều năm chung sống, ta vẫn có kha khá quan sát về hắn.
Trực tiếp tìm tới cửa?
"Rất tốt, mọi người đều rất hòa nhã."
Ta hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí bước ra ngoài.
"Đa tạ Nhị công tử đã nhắc nhở, ta nhất định sẽ không làm kẻ chia rẽ uyên ương, chỉ mong huynh ấy có thể đạt được tâm nguyện."
Ta không chắc mình có thể lừa được hắn hay không.
"Hắn đến tìm ta? Có nói gì không?"
Tiểu Mãn lập tức bừng tỉnh, nhưng lại có phần kinh hãi: “Triệu Tiểu thư không được sủng ái trong nhà, sau này lại phải dựa vào Hầu phủ, chẳng phải sẽ trở thành cái bao trút giận tốt nhất sao!”
“Ngươi lăn lộn trong bếp lâu như vậy chắc cũng nhận ra rồi, những kẻ có tiếng nói phần lớn đều có quan hệ thân thích với người bên cạnh chủ nhân.”
Chứng tỏ ông ấy là người có ân tất báo.
Xem ra suy đoán của ta đúng rồi.
Đang lúc ta suy ngẫm về những vấn đề trong Hầu phủ, Sơ Hạ bước vào:
"Không nói gì cả, đang chờ bên ngoài!"
Lão Hầu gia đã có thể để cháu gái của ân nhân cứu mạng mình tự chọn một người trong số các cháu trai nhà mình để thành thân.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.