Gả Cho Tam Lang
Zhihu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Chương 7
Đến khi lớn lên, ngoảnh đầu nhìn lại.
Khi ấy, ta còn chưa học được cách độc lập, nhưng lại bị ép mất đi nơi nương tựa.
Nói ta muốn gả cho bọn họ, chẳng thà nói ta muốn có được sự che chở của lão Hầu gia.
"Vậy tại sao muội lại bằng lòng từ bỏ cơ hội dễ dàng có được này?"
Vừa mở miệng, hắn lập tức cau mày nhìn sang.
Nhưng đối diện với Lục Trường Dật, ta luôn dè dặt, che giấu bản thân.
"Chỉ sau một đêm đã mất đi chỗ dựa, những gia nhân trung thành mấy chục năm cũng lén lấy trộm đồ trong kho đi cầm cố. Ta chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, vì phải đề phòng bọn họ cùng đường liều mạng, lôi kéo kẻ khác phản bội ta."
"Lão Chung có tin tức gì không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nhị ca đã đích thân đến nói với ta những lời này, chứng tỏ thật lòng xem ta như muội muội. Chuyện này, từ tận đáy lòng Tích Ngọc vô cùng cảm kích."
Không biết Lục Trường Dật có tin hay không.
09
Không khỏi nghĩ: Hóa ra hắn không nhạy bén như ta tưởng, hoàn toàn không nhận ra ta cũng đã trọng sinh.
Có một số lời, chỉ có câu đầu tiên là khó nói nhất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Như thể... sợ hắn dùng giọng điệu châm chọc để soi xét ta.
"Mấy ngày tới, ngươi và lão Chung đừng qua lại quá thường xuyên, tránh để người của Hầu phủ chú ý."
"Thời gian đó, ta nhìn ai cũng thấy họ đang giấu d.a.o trong lòng, không dám tin tưởng bất kỳ ai."
"Mỗi đêm trước khi ngủ, ta luôn cảm thấy chỉ cần nhắm mắt là sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Trong lòng nóng nảy, trằn trọc mãi không yên, mãi đến khi vào Hầu phủ, ta mới có thể ngủ một giấc an ổn."
Một khi đã bắt đầu, gánh nặng trong lòng cũng nhẹ đi.
Sơ Hạ khó hiểu: "Sao tiểu thư không mượn danh nghĩa Hầu phủ? Như vậy chẳng phải dễ làm việc hơn sao? Tiêu cục đến giờ vẫn chưa tìm được địa điểm, làm ăn dưới chân thiên tử không dễ chút nào."
"Ta hiểu rồi, chuyện này ta tuyệt đối sẽ không làm khó hai vị."
10
Bị nhốt trong một bể cá vô hình, giới hạn bởi những điều mắt thấy tai nghe. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng trước khi rời đi, hắn lại phá lệ, dùng giọng điệu ôn hòa để trấn an ta.
Đã vậy, ta cũng không ngại bày tỏ rõ ràng hơn.
Hắn vốn đa nghi, chắc chắn sẽ dồn một phần sự chú ý lên người ta.
"Ta thực sự muốn kết thân với nhà họ Lục."
Dù đối diện với Lục Trường Uyên hay Lục Trường Dật, ta đều thể hiện sự sảng khoái như nhau.
Lục Trường Dật dần giãn mày ra, ánh mắt có chút d.a.o động:
Vô tình liếc nhìn vào bể cá, ta thấy hai con cá chép đang tranh giành thức ăn.
"Nhị ca đã bày tỏ thái độ rõ ràng, nếu ta còn mặt dày bám riết không buông, chỉ khiến người ta chán ghét. Điều này hoàn toàn trái ngược với mục đích của ta. Ta muốn hòa nhập với Hầu phủ, chứ không phải đến để kết oán."
Có lẽ vì ta đồng ý quá nhanh nên hắn vẫn chưa yên tâm, tiếp tục khuyên bảo.
"Lời thật thường khó nghe, muội muội họ Tạ có thể tiếp thu được thì là chuyện tốt. Dù sao hôn nhân là chuyện cả đời, nếu không cẩn thận chọn sai người, cả đời này coi như hủy hoại."
"Phụ mẫu ta chếc không rõ ràng, những mối nguy hiểm vô hình khiến ta mỗi ngày đều sống trong sợ hãi."
Người đa nghi quả nhiên rất khó ứng phó.
"Muội cứ coi Hầu phủ như nhà mình, đừng lo lắng chuyện bên ngoài. Tổ phụ đã sai người đến Liên Châu, sớm muộn gì cũng sẽ điều tra rõ chân tướng." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói chuyện, làm việc, vẫn giữ lại sự khéo léo đã rèn luyện từ kiếp trước.
Thời gian lâu dài, điều này không có lợi cho ta hành sự.
Cuối cùng hắn cũng dẫn dắt đến mục đích thực sự khi tìm ta.
Kiếp trước, ta và chúng có gì khác nhau chứ?
Thấy hắn chỉ cười nhạt, rõ ràng không tin ta, ta cũng có chút bất đắc dĩ.
Trở về phòng, ta đón lấy chén trà Sơ Hạ mang đến, hỏi nàng:
Những lời xã giao uyển chuyển không thể thuyết phục được Lục Trường Dật. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta cảm thấy có chút buồn cười, liên tục gật đầu đồng ý:
Nghĩ đến Lục Trường Dật, ta vẫn có chút không yên lòng.
Rốt cuộc cũng hiểu rõ điều mà ta từng khao khát trong lòng.
Nhìn theo bóng lưng hắn biến mất ngoài cổng viện, ta thu lại vẻ bất an.
"Vậy nên, đối với ta, gả vào Hầu phủ là lựa chọn tốt nhất."
Đối với người khác, ta có thể cởi mở và hào phóng.
"Đã chọn được địa điểm cho võ quán, nhưng vì chúng ta là người ngoài, khó tránh khỏi bị chèn ép, cuối cùng phải trả giá cao hơn hai thành mới giành được nơi đó. Trà từ Liên Châu mang đến bán khá chạy, nhưng Chung thúc chỉ bán một ít rồi dừng lại."
Ta hài lòng gật đầu: "Càng hiếm càng quý, lão Chung làm rất đúng. Số còn lại có thể dùng để đi quan hệ."
Điều ta mong cầu, chẳng qua chỉ là một chốn bình yên.
Chương 7: Chương 7
Hồi còn nhỏ, lòng tràn đầy hoang mang, chỉ biết trốn vào nơi an toàn, chẳng phân biệt được mình thực sự cần gì.
Dù đã có trải nghiệm để nhảy ra khỏi bể cá, nhưng trái tim ta vẫn bị nhốt trong một nhà giam vô hình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.