Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 80: Ta kính lão là anh hùng.
“Hộc, hộc, hộc…”
Từng tiếng thở gấp vang lên trên chiến trường đầy khói lửa.
Nhìn vào những cái hố đầy mấp mô như những vết sẹo như bề mặt của mặt trăng, ai lại tin tưởng nơi đây vài phút trước còn là một khu rừng tươi tốt, với những tán cây che khuất ánh mặt trời?
Bàn tay gầy gò đầy những nếp nhăn cố gắng níu kéo mép đá, chật vật leo ra khỏi hố bom.
Nếu thân thể còn bình thường, Orphelios Aethenor có thể dễ dàng xử đẹp một đám ma thú chỉ ngang pháp sư cấp độ 2, cấp độ 3.
Nhưng với tình trạng thân thể biến dị như hiện tại, lão pháp sư già giờ chỉ có thể sử dụng được những pháp thuật tầm gần, ít sát thương nhất.
Và ai cũng biết được thể chất của những pháp sư chính là điểm yếu to lớn nhất của thể hệ này, đó còn chưa kể tới việc thân thể vị cựu giáo hoàng đã vặn vẹo như thể tật nguyền.
Nên nếu như không có “ban phước” tới từ Nguyễn An Bình, rất có thể Orphelios Aethenor đã phải nằm lại khi đối mặt với bầy đàn ma thú.
Sau một hồi chiến đấu, thể lực, sinh lực của lão pháp sư già lại một lần nữa được khôi phục, nhưng ma lực, tinh thần lực của lão lại không nằm trong phạm vi của ma pháp ấy.
Nên hiện tại, Orphelios Aethenor không còn ma lực để sử dụng ma pháp, lão cũng đành đi bộ thẳng về Thánh Đô.
Nhưng lần này, hành trình của lão lại càng trở nên gian nan hơn nữa.
Vì khi không còn Phong Hành Thuật gia trì, tốc độ di chuyển của vị pháp sư già giờ cũng chẳng nhanh hơn một người bình thường là bao.
Thông qua màn hình nguyên tố phong, quan sát tất cả mọi thứ.
Nguyễn An Bình giờ cũng phải khâm phục tinh thần của vị pháp sư già này, khi ông ta có thể liên tục đi đường cả ngày lẫn đêm.
Nếu là người bình thường, có lẽ tinh thần người đó đã phải sụp đổ.
Nhưng thân là pháp sư cấp độ 5, và là người đã đạt tới chức vụ tối cao trong Kim Quang Giáo là giáo hoàng, như vậy, tinh thần của Orphelios Aethenor chắc chắn không phải kẻ tầm thường có thể so sánh.
Vừa nghiên cứu, tìm cách phá giải sức mạnh của Thần Khí đang tác động lên người mình, Nguyễn An Bình cũng thi thoảng liếc qua cuộc hành trình của lão pháp sư già.
Và cậu chưa bao giờ thấy lão tỏ ra chán nản hay mệt mỏi, không than vãn, không kêu ca.
Lão ta vẫn lên đường dù ngày hay đêm.
Có vẻ, nhờ vào ma pháp hồi phục mà Nguyễn An Bình đã sử dụng lên trên người lão ta, nên dù cho đã cao tuổi chăng nữa, Orphelios Aethenor vẫn có đủ thể lực để bước đi.
“Phải đưa khế ước về Thánh Đô…”
“Phải trở về Thánh Đô…”
“Để cứu lấy toàn bộ lục địa này, ta phải trở về…”
Những lời lầm bẩm liên tục vang lên trên mỗi bước đi của Orphelios Aethenor.
Và chúng cũng là thứ níu giữ lại lý trí đang dần trở nên mơ hồ của lão.
Nhưng “chúc phúc” mà Nguyễn An Bình đã gieo trên người vị cựu giáo hoàng này cũng đâu phải để trang trí.
Suốt dọc đường, Orphelios Aethenor đã gặp phải đủ loại sinh linh có ác ý với mình.
Chúng liên tục t·ấn c·ông, q·uấy r·ối như thể kẻ thù không đội trời chung, khiến vị pháp sư già này chưa bao giờ có một lần nghỉ ngơi.
Cuối cùng, đến ngày thứ ba kể từ khi lên đường.
Tại một vùng đất khô hạn, cựu giáo hoàng lại một lần nữa v·a c·hạm với một đạo quân ma thú thuộc quân đoàn Ma Vương.
Dựa vào những ma pháp cận chiến với sức sát thương có hạn, cùng với thân thể biến dạng của mình.
Cậy vào sức khôi phục giống như bất tử, lão lại một lần nữa tay không đ·ánh c·hết hàng ngàn con ma thú.
Và dù cho có là pháp sư cấp độ 5 chăng nữa, sức người vẫn là có hạn.
Nên cuối cùng, sau nhiều ngày không nghỉ ngơi, cuối cùng Orphelios Aethenor cũng đã gục ngã.
Khi vị pháp sư già tỉnh dậy.
Lão đã phát hiện ra mình lại đang bị trói chặt quanh một cây cọc gỗ, còn xung quanh là một đoàn lưu dân với số lượng từ vạn người trở lên.
Ai nấy trong số họ giờ đều gầy như que củi, quần áo rách nát, gương mặt lấm lem.
Và quan trọng nhất, ánh mắt họ nhìn về lão lúc này chẳng khác nào như đang nhìn về một khối thịt mỡ.
Dù cho xung quanh đang có rất nhiều t·hi t·hể ma thú chăng nữa, nhưng những người này đều tránh xa những cái xác đang bốc ra hắc khí đó.
Nhìn vào một vài người đã đổ gục ở gần xác những con ma thú kia, tất cả đều có làn da thâm tím, cả người phồng rộp như những xác c·hết trôi.
Nên chỉ cần người không đói đến mất ý thức hoàn toàn, không ai dám đi tới gần xác c·hết của những con ma thú ấy.
Nhìn vào tình hình hiện tại, có thể thấy rõ được đoàn lưu dân này đã đói đến giai đoạn coi con là thức ăn.
Nên khi thấy một lão già bị dị tật, với ngoại hình béo tròn.
Không kìm nổi cơn đói được nữa.
Đám người đã đói tới điên này mới trói lão ta lại, chuẩn bị đem lão cùng với những người già, trẻ con, cùng những người yếu đuối khác làm bữa tối.
Lúc này, thông qua màn hình nguyên tố phong, Nguyễn An Bình cũng đã thấy được cảnh tượng đang diễn ra.
“Haha, lão già giờ ta muốn biết lão sẽ lựa chọn gì đây?
Liệu lão sẽ bộc phát sức mạnh, hủy diệt tất cả những con người tay không tấc sắt?
Hay bỏ qua tất cả mọi chuyện, coi như chưa có gì xảy ra?”
Nhưng tất cả những chuyện diễn ra sau đó nằm ngoài dự tính của Nguyễn An Bình, khiến cậu không thể nào tin nổi.
Việc đầu tiên khi vị giáo hoàng này tỉnh lại, ông ta đã xé rách mớ dây thừng đang buộc quanh mình như thể chúng chỉ là những cọng bún.
Khi cả Nguyễn An Bình lẫn đám lưu dân đều cho rằng Orphelios Aethenor sẽ phẫn nộ, dùng một pháp thuật nào đó t·rừng t·rị những kẻ dám cả gan mạo phạm mình.
Thì tất cả bọn họ đều bất ngờ khi vị cựu giáo hoàng tới để tháo dây, giải cứu tất cả những kẻ đã được phán quyết phải trở thành khẩu phần lương thực.
Chưa kịp đi hết bất ngờ này, Orphelios Aethenor lại đưa mọi người tới bất ngờ khác.
Ông ta trực tiếp tuyên bố, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều có thể uống máu, ăn thịt ông để sống sót.
Ban đầu, rất nhiều người lo ngại, không dám đi lên trước vì lo sợ vị pháp sư đại nhân này đang muốn chơi trò mèo vờn chuột.
Mãi tới khi có người đầu tiên thử và thành công, những người xung quanh lúc này bắt đầu rục rịch, họ muốn đi lên kiếm một chút “thịt” uống chút “nước” sợ rằng vị pháp sư đại nhân ấy sẽ không chịu nổi mà rời đi.
Nhưng ngay sau đó, những lo lắng về thiếu “lương thực” đã biến mất, khi mọi người chứng kiến khối thịt vừa bị khoét đi kia nhanh chóng lành lại như chưa có chuyện gì xảy ra.
Những chuyện sau đó chỉ có thể nói là một buổi lăng trì xử tử, nhưng người bị xử hình ấy lại không kêu đau dù chỉ nửa lời.
Lúc này, “ban phước” do Nguyễn An Bình ban cho Orphelios Aethenor đã thực sự là ban phước, khi việc khôi phục sinh mệnh liên tục này đã giúp vị pháp sư già phân phát “khẩu phần lương thực” cho hàng vạn lưu dân.
Đồng thời, do năng lượng sinh mệnh dồi dào có trong “khẩu phần lương thực” ấy, nên tất cả người dân hoàn toàn có thể cầm cự qua đợt h·ạn h·án này mà không cần ăn uống.
Khi đoàn lưu dân nhìn về phía Orphelios Aethenor một lần nữa, nào còn là một lão già với cơ thể tật nguyền như trước.
Sau nhiều lần thân thể liên tục bị p·há h·oại, liên tục phục hồi.
Có vẻ, những phần dị tật của lão pháp sư cũng đã bị khoét đi, và phần thân thể mới, bình thường hơn đã được tái sinh.
Nên giờ, Orphelios Aethenor đã lấy lại được sức mạnh của mình.
Giờ lão chỉ cần khôi phục lại chút ma lực, thì vị cựu giáo hoàng này có thể khôi phục lại hoàn toàn.
Qua màn hình nguyên tố phong và nhìn một màn này, Nguyễn An Bình giờ vẫn không thể nào tin được trước những gì cậu chứng kiến.
Nếu như nói Orphelios Aethenor chỉ xé dây thừng rồi bỏ đi, không xử lý những kẻ bộc lộ ác ý đối với mình, Nguyễn An Bình sẽ chỉ coi lão ta là “thánh mẫu”.
Nhưng sau khi chứng kiến tất cả những hành động của người này, thấy lão ta được dân chúng quỳ lậy tạ ơn, coi lão như một thiên thần giáng thế.
Có lẽ, cậu đang chứng kiến một loại nhân cách đáng lẽ ra không thể tồn tại trên đời này.
Cậu đã chứng kiến một thánh nhân.
Từ khi đột phá trở thành một pháp sư thế giới, nắm trong tay cả một phương thiên địa.
Dù chưa bao giờ khẳng định bản thân mình là sinh mệnh vượt lên trên tất cả, là thần linh ngự trị trên đầu chúng sinh.
Nhưng trong thâm tâm Nguyễn An Bình, cậu đã vô thức tán thành ý niệm ấy.
Tuy vậy, khi chứng kiến bóng lưng của lão pháp sư kia, không hiểu tại sao thiếu niên lại cảm thấy mình là nhỏ bé như vậy.
Đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc nhìn vào hai từ “vĩ đại” và cuối cùng nhận ra, mình chẳng là gì ngoài một đứa trẻ nắm trong tay sức mạnh to lớn.
Nhưng chợt, thiếu niên nhíu mày lại khi nhìn ra có gì đó rất không ổn với lão pháp sư già.
Vì khi cắt thịt nuôi vạn người, đến cả ma pháp cậu dùng lên người lão ta cũng không thể nào cung cấp một lượng lớn sinh mệnh lực như vậy được.
Nên rất có thể lão ta đã truyền sinh mệnh của mình vào từng miếng thịt đó.
Và điều này có thể khiến cho tuổi thọ của lão pháp sư già sẽ chẳng còn lại bao lâu nữa.
Một pháp sư sẵn sàng từ bỏ tuổi thọ của mình, trong khi vô số những kẻ khác vì truy đuổi trường sinh mà mất trí.
Nguyễn An Bình giờ cũng không hiểu, tại sao đối phương lại phải tận lực tới như vậy chứ?
Nhìn lại vào màn hình nguyên tố phong một lần nữa.
Orphelios Aethenor đã lấy lại được dáng vẻ vốn có, nên lão một lần nữa có thể bay thẳng về Thánh Đô cùng với cuốn da dê Ác Ma Khế Ước đó.
Nhưng lần này, Nguyễn An Bình cúi đầu suy nghĩ.
Trong lòng bàn tay cậu là một phù văn ma pháp, thứ có liên kết trực tiếp tới “chúc phúc” có trên người vị cựu giáo hoàng.
Một cái nắm nhẹ, âm thanh như thể có gì đó phá toái đã vang lên.
Khi bàn tay thiếu niên mở ra, một nửa phù văn ma pháp đã bị nghiền nát, chỉ còn lại nửa tăng khả năng khôi phục sinh mệnh là còn hoạt động.
Vung vẩy cánh tay, để cho ma lực của những mảnh vụn ma pháp kia một lần nữa trở lại tự nhiên.
Thiếu niên tắt màn hình phong nguyên tố và quay đầu đi.
“Dù không hiểu tại sao lão lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để khống chế ta.
Nhưng với một kẻ nửa chân xuống mồ như lão, ta cũng chẳng có hứng mà trả thù gì nữa.
Ta, Nguyễn An Bình, kính lão là một anh hùng.”
Và từ đó, hành trình trở về Thánh Đô của Orphelios Aethenor suôn sẻ hơn hẳn…