Chương 618: Giáng lâm nơi chiến trường.
Ánh mắt của Richard Đồ Tể Máu giờ đầy phẫn nộ khi nhìn về phía đám thuộc hạ của tên Bạch Hồn.
Hắn giờ này sao có thể không đoán được, chính Bạch Hồn là kẻ đã gây ra tất cả, thao túng hắn ta nói ra một tràng như vậy.
Trong chiến đấu, để lộ tin tức tình báo chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng.
Giờ này, Richard biết hắn chẳng thể làm gì khác ngoài xử lý đám thuộc hạ của Bạch Hồn càng nhanh càng tốt, trước khi cái cây trắng kia nghiên cứu thành công một phương án nào đó nhằm vào hắn.
Hiện tại, với sức mạnh trong thân thể mình, chỉ cần giữ được điểm cân bằng giữa các loại sức mạnh trong thân thể, Richard có thể dễ dàng vận dụng sức mạnh tới từ những thực thể siêu thoát khác mà không lo việc bản thân mình bị đồng hóa.
Nên ngay lúc này, sức mạnh c·hiến t·ranh của Ghế Số 3 lan tràn trong không gian.
Từ phía sau lưng Richard đồ tể máu, một cảnh tượng khiến Bạch Hồn cảm thấy quen thuộc đã xuất hiện.
Máu, linh hồn và vô số những chủng loại khí tài khác nhau đã nhanh chóng tổ hợp cùng một chỗ.
Ngọn lửa c·hiến t·ranh bùng nổ, thiêu đốt mọi thứ giống như một lò nung, rèn đúc ra một thứ v·ũ k·hí c·hiến t·ranh mạnh mẽ nhất.
Một ác ma máy móc đã được tạo hình ngay sau lưng thủ lĩnh Diệt Thần Hội.
Con quái vật được dung hợp từ vô số những thứ v·ũ k·hí c·hiến t·ranh đã mở rộng miệng máu của nó, chuẩn bị ngưng tụ một đòn với thứ sức mạnh khủng kh·iếp bên trong.
Richard đã tiếp dẫn sức mạnh từ một thực thể siêu thoát tới nơi đây, áp đảo toàn bộ chiến trường.
Uy thế của sức mạnh tầm cỡ như thế này chính là thứ mà đám thuộc hạ của Bạch Hồn khó có thể nào chống lại.
“Không thể cử động được, thứ sức mạnh này đã đạt tới tầng thứ vô hạn siêu thoát rồi đi.”
“Cũng không hẳn, đây chỉ là một phần “rất nhiều” được lấy ra từ một thực thể “vô hạn” mà thôi, nhưng chỉ cần chừng đó cũng đã là quá đủ để có thể áp đảo tất cả chúng ta rồi.”
Từ đầu trận tới giờ, đây là lần đầu tiên đám thuộc hạ của cái cây trắng kia bị khóa cứng tại một chỗ.
Không chỉ có riêng Bạch Hồn mới bị khóa cứng tại nơi đây, mà trên trời cao, đám Lâm Bạch đang đi ra từ phía những cánh cổng không gian cũng đang nhanh chóng bị đông cứng ngay tại chỗ.
Nếu ai đó có thể động đậy trên chiến trường hiện tại, vậy thì chỉ có một người duy nhất mà thôi, Đại Thiên Thần Số 1.
Hóa thân mạnh nhất của Bạch Hồn hiện tại biết được tình hình hỏng bét như thế nào, nên hắn rất nhanh chóng mà đưa ra phán đoán của mình.
Lấy ra từ phía không gian trữ vật, trong lòng bàn tay khổng lồ của Số 1 giờ là cả một quả lựu đ·ạ·n với kích thước to lớn như thể một lục địa.
Thực chất, quả lựu đ·ạ·n ấy chính là kho dự trữ năng lượng hắc ám của Lâm Lục Dạ mà Bạch Hồn đã dự trữ từ bấy lâu nay.
Dù sao hắn cũng đã đoán được trận chiến ngày hôm nay là trận chiến cuối cùng rồi, nên Bạch Hồn có gì có thể mang ra chiến trường thì mang.
Hắn lôi ra toàn bộ gia sản của mình để đánh cược cho chiến thắng.
Ngay khi Số 1 lôi cái kho hàng nhìn như quả lựu đ·ạ·n ấy ra và ném thẳng về phía thủ lĩnh Diệt Thần Hội.
Dù cho Richard giờ đang chiếm ưu thế về sức mạnh cũng phải cảm thấy rùng mình.
Hắn không đợi con ác quỷ c·hiến t·ranh sau lưng mình tụ tập năng lượng tới mức cực đại làm gì.
Thay vào đó, hắn lập tức ra lệnh cho con quái vật ấy khai hỏa, tạo ra một làn sóng hủy diệt thẳng tiến về phía trước.
Kho hàng chứa bên trong hắc ám của Lâm Lục Dạ lập tức p·hát n·ổ trước uy lực của đòn t·ấn c·ông ấy.
Nhưng ngay sau đó, cái thứ hắc ám bên trong lập tức được giải phóng, hóa thành một màn đêm đen cắn nuốt mọi tia năng lượng và mọi loại ánh sáng.
Hắc ám lan tràn.
Vốn khu vực Cenplura đã gần như không có chút ánh sáng nào và gần như luôn chìm trong bóng tối.
Thì nay, khi thứ năng lượng của Cổ Thần Bóng Tối được giải phóng, Cenplura lại càng trở nên đen tối hơn nữa.
Và trong màn đêm đen này, chỉ còn lại vài nguồn sáng chính.
Đó chính là từ con ác quỷ máy móc vừa trồi ra ngay sau lưng Richard Đồ Tể Máu, và từ người của đám thuộc hạ dưới trướng Bạch Hồn.
Còn lại, do đám Lâm Bạch đi ra từ những thực tại khác vốn là những gốc cây hư thối, tối màu, nên trong màn đêm này, chúng lại càng trở nên không đáng chú ý.
Và nếu có gì có thể khiến mấy cái cây đó bại lộ.
Có lẽ đó chính là vì tiếng thét của bọn chúng.
“A, ai tự dưng tắt đèn đi thế này!”
“C·hết tiệt, ta chẳng thể thấy bất cứ thứ gì ở quanh đây!”
“Đau đau đau, cái thứ bóng đêm này nó đang dần cắn nuốt ta!”
Từng tiếng la hét trong tăm tối liên tục vang lên, khiến màn đêm đáng lẽ ra phải yên tĩnh nay trở nên vô cùng ồn ào.
Tại nơi đây, đám Bạch Hồn Tinh Linh, các hóa thân của Bạch Hồn kháng lại được hắc ám từ Lâm Lục Dạ thì không nói.
Tên Richard kia có thể nhảy loạn được trong màn đêm này là nhờ vào thực lực hắn ta đang sở hữu cũng đủ mạnh.
Vì vậy, trong bóng tối này chỉ có một đám Lâm Bạch là b·ị đ·ánh.
Sau vài giây liên tục bắn ra tia năng lượng như muốn nhuộm đỏ cả màn đêm kia.
Cuối cùng, Richard cũng đã phải dừng lại hành động xả năng lượng vô tội vạ này lại.
Vì đơn giản, hình chiếu những tia năng lượng tới từ một thực thể vô hạn là Ghế Số 3 đã hết thời gian và tan biến, nên hắn cũng phải giữ lại chút sức để có thể đánh với Bạch Hồn một trận.
Nhưng trong khoảng thời gian vừa rồi.
Nhờ có năng lượng tới từ thủ lĩnh Diệt Thần Hội, màn đêm đen này có vẻ cũng không còn đen tối như vậy nữa.
Khi mà giờ mọi thứ giống như đã chìm trong một buổi hoàng hôn màu đỏ máu.
Hai sắc màu đỏ và đen liên tục tranh đoạt, cắn nuốt lẫn nhau, khiến cho cả bầu trời hiện tại giống như trải qua một sự luân hồi liên tục giữa đêm tối và hoàng hôn.
Bỗng chợt, tất cả những hóa thân của Bạch Hồn lại cảm nhận được ở phía đối diện, đang có một lực hút bất ngờ xuất hiện.
Và lực hút ấy không phải của ai khác ngoài Richard Đồ Tể Máu.
Ngay lập tức, tất cả đám hóa thân của Bạch Hồn đã phải nhíu mày lại khi chứng kiến cảnh tượng ấy xảy ra.
“Ta bị điên hay là thế giới này điên rồi vậy?
Đây là lần đầu tiên ta chứng kiến một dũng sĩ dám trực tiếp hấp thu hắc ám của Cổ Thần Bóng Tối đấy.”
“Nếu như tên Richard kia thất bại thì không có gì đáng nói ở đây, nhưng nếu tên đó thành công đặt thêm hắc ám của Lâm Lục Dạ vào trong thân thể mình, khiến nó tạo ra một thế cân bằng mới.
Như vậy, ta thật không nghĩ ra nổi đối phương có thể mạnh tới như thế nào nữa.”
Vừa nói, đám thuộc hạ của Bạch Hồn đã lập tức lấy ra đủ mọi loại v·ũ k·hí trên tay mình.
Chúng chuẩn bị lao lên, đánh cho tên thủ lĩnh Diệt Thần Hội kia một trận.
Dù sao đi nữa, nhìn sắc mặt đang nhăn nhó của Richard Đồ Tể Máu là biết, tên đó chắc cũng chẳng dễ chịu gì khi phải hấp thu thứ năng lượng đầy tính p·há h·oại kia vào trong thân thể mình.
Nên giờ này, hắn ta đang ở trong trạng thái suy yếu nhất, như vậy thì tại sao lại phải bỏ qua cơ hội trời cho ấy?
Thấy cả một đội quân Bạch Hồn Tinh Linh và đám Hư Ảo Thân của Bạch Hồn đang đánh về phía mình.
Thủ lĩnh của Diệt Thần Hội giờ cảm thấy hối hận vô cùng khi hắn đã cắn nuốt thứ hắc ám của Cổ Thần Bóng Tối kia.
Thứ năng lượng đen có thể ăn mòn, cắn nuốt vạn vật đó mạnh đúng như lời đồn, khiến cho sức mạnh và mức năng lượng của cả một kẻ có thâm niên trong cảnh giới nửa bước siêu thoát cũng đang phải quằn mình chống lại.
Hiện tại, với năng lượng đang càng lúc càng suy giảm, tất cả năng lượng trong thân thể đang sôi trào lên, muốn xử lý thứ hắc ám mới chui vào kia.
Richard đã trở nên suy yếu hơn bao giờ hết.
Trong đầu thủ lĩnh Diệt Thần Hội giờ này chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất, đó chính là chạy trốn khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt.
Richard cảm nhận được, khi mình đã tìm ra con đường siêu thoát cho bản thân hắn.
Thì khi này, một ghế vị cách trong Liên Minh Nhân Loại cũng đã không còn quá quan trọng đối với hắn ta nữa.
Như vậy, điều sáng suốt nhất mà hắn có thể làm khi này đó chính là chạy trốn khỏi Cenplura, đi tới bất cứ thế giới nào trong chư thiên vạn giới này cũng được.
Khi đó hắn có thể thoải mái mạnh lên mà không lo bất cứ ai làm phiền.
Thấy đối phương chạy nhanh như vậy, cả Bạch Hồn lẫn đám Lâm Bạch nhìn vào giờ đều không thể nhịn nổi.
Cả hai bên điên cuồng đuổi theo sau, thề xử lý đối phương cho bằng được.
Nếu như lúc trước, khi mà chỉ có hắc ám lan tràn khắp không gian.
Lâm Bạch lúc đó không thể làm gì nên hắn phải kêu gào đau đớn trong bóng đêm.
Nhưng giờ, khi sức mạnh của Ghế Số 3 đang đối đầu với sức mạnh của Cổ Thần Bóng Tối.
Một sự cân bằng ngắn ngủi đã xuất hiện, khiến thứ hắc ám kia tuy vẫn ảnh hưởng tới Lâm Bạch, nhưng nó cũng không khiến hắn hoàn toàn bất lực như lúc trước.
Thấy người của cả hai phe giống như thể đang đuổi theo mình không thả.
Richard Đồ Tể Máu giờ chỉ có thể cắn răng chịu đựng đau đớn, tiếp tụp sử dụng sức mạnh của mình để chạy trốn khỏi chiến trường.
Đồng thời, trước khi bỏ chạy, hắn cũng đã nghĩ ra một cách để cắt đuôi người của tên Bạch Hồn và đám Lâm Bạch điên cuồng kia.
“Lâm gia thiếu chủ Lâm Bạch!
Ngươi đuổi theo ta làm cái quái gì chứ?
Tại sao ngươi lại không đuổi theo cái tên đã c·ướp đi thân xác ngươi, thân phận ngươi ở cái thực tại này chứ?”
Đáng lẽ ra, một chuyện riêng tư như Bạch Hồn là người xuyên việt, cũng có một thời từng ở trong thân xác Lâm Bạch là chuyện mà Richard không thể nào biết tới.
Nhưng ai bảo, khi đám Lâm Bạch kia nhìn thấy Bạch Hồn, chúng lại đồng loạt nói tên đó chỉ là một con tu hú chiếm tổ.
Như vậy, thủ lĩnh của Diệt Thần Hội cũng đã có thể đoán ra được bảy tám phần ân oán giữa Bạch Hồn ở thực tại này với Lâm Bạch.
Nên hắn mới sử dụng một kế ly gián kia để hai bên một lần nữa đánh nhau.
Nếu là người bình thường, họ chắc chắn sẽ gạt hận thù sang một bên, cùng nhau xử lý đối tượng nguy hiểm nhất, cũng chính là Richard rồi ân oán gì thì nói sau.
Nhưng với một kẻ vốn đã có vấn đề thần kinh như Lâm Bạch, hắn giống như thể đã quên ngay lập tức mục đích mình đang truy đuổi đối phương là gì.
Thay vào đó, đám Lâm Bạch lại lập tức quay sang, nhìn về phía các quyến tộc và đám hóa thân của Bạch Hồn với một ánh mắt đầy sự hận thù.
Nên lịch sử lập lại, một lần nữa đám người Lâm Bạch lại lao vào trong một cuộc hỗn chiến chống lại Bạch Hồn.
Trước một đám Lâm Bạch đang không ngừng lao lên như thiêu thân.
Đại Thiên Thần Số 1 giờ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Vì hiện tại, dù cho hắn có sử dụng cây Phủ Định Trường Mâu quét ngang chiến trường, đưa một đám một đám Lâm Bạch cản đường thành hư vô chăng nữa.
Nhưng chừng đó vẫn là chưa đủ để hắn có thể xuyên thủng qua đội hình dày đặc của đám Lâm Bạch này.
Nhìn thấy hình bóng tên thủ lĩnh Diệt Thần Hội càng lúc càng rời xa mình.
Số 1 càng lúc càng trở nên phẫn nộ, giờ không chỉ đôi tay của hắn đang không ngừng quơ múa Thần Khí trong tay, hủy diệt kẻ địch nữa.
Mà giờ, đôi cánh với vô số những rễ cây trắng sau lưng Số 1 cũng giống như đang phát cuồng, t·ấn c·ông và tàn phá bất cứ thứ gì cản đường Đại Thiên Thần đi ngang qua.
Nhưng chừng đó có vẻ vẫn là chưa đủ để bắt lấy tên Richard kia.
Nếu như không có kim của Chư Thiên La Bàn, hay chính là lưỡi đao trong tay Richard.
Bạch Hồn và người của hắn sẽ không thể nào đấu lại được trước một biển Lâm Bạch đang được gọi tới Cenplura này qua mỗi phút, mỗi giây.
Trong khi Đại Thiên Thần Số 1 và những chỉ huy khác đang phải tỏ ra bất lực.
Thì ngay lúc này, trong buổi hoàng hôn đỏ máu của Cenplura.
Một tia sáng trắng đột ngột xuất hiện nơi cuối đường chân trời.
Khí tức mạnh mẽ tỏa ra khiến cho người phải lầm tưởng nơi đây đang có một thực thể vô hạn siêu thoát đã giáng lâm.
Thủ lĩnh của Diệt Thần Hội tưởng chừng mình đã chạy thoát.
Hắn vui mừng nhìn về phía đám người đang càng lúc càng rời xa mình kia.
Nhưng khi hắn còn đang cười vui vẻ như vậy, gương mặt ác quỷ hung tợn của hắn đã phải lập tức biến dạng, vào cái lúc hắn đâm phải một vật thể màu trắng nào đó vô cùng cứng rắn.
Khi ánh mắt của Richard nhìn lại, hắn chứng kiến một thực thể vô cùng to lớn đã giáng lâm nơi đây.
Đó là một gốc cây trắng với ngoại hình vô cùng đáng sợ, từng sợi rễ cành của nó như thể đều đâm xuyên qua tận quá khứ, vươn tới tận tương lai.
Trên gốc cây ấy còn treo vô số những thế giới khác nhau, trong đó không thiếu những thế giới đã đạt tới cái ngưỡng có thể gọi là hỗn độn thế giới.
Con mắt với năm màu ngũ hành ở chính giữa gốc cây nhìn chằm chằm vào Richard, khiến tên này phải nổi da gà vì sợ hãi.
Tin xấu của người này giờ lại là tin tốt của người khác.
Ánh mắt của đám quyến tộc và các Hư Ảo Thân của Bạch Hồn đều vui mừng không thôi, khi đã có một thế giới khổng lồ giáng lâm lên chiến trường.
Để giành chiến thắng tại Cenplura, Bạch Hồn cảm thấy chỉ nhờ vào đám hóa thân của hắn cũng là không đủ nữa rồi.
Mà giờ, hắn cũng cần phải đích thân lê cái bản thể khổng lồ của mình đi lên chiến trường mới có thể mong giải quyết được tất cả mọi chuyện đang diễn ra.
Nhìn vào gốc cây trắng to lớn ngay trước mắt mình, giờ Richard chỉ có thể nuốt nước bọt vì sợ hãi trước kích thước và sức mạnh quá kinh khủng của thực thể ngay trước mắt hắn ta.
Thủ lĩnh của Diệt Thần Hội từ đầu đã biết rằng đối thủ mà mình sắp phải đương đầu không hề đơn giản một chút nào.
Nhưng hắn cũng không thể nào tưởng tượng ra nổi, trên đời này lại có một thực thể nửa bước siêu thoát nào mạnh tới cái mức như tên Bạch Hồn lại còn có thể tự do nữa.
Sức mạnh của tên này phải tương đương một thực thể đã sống qua vài trăm tỉ năm mới có thể tích lũy.
Nên nhìn hắn ta nào có giống một kẻ mới chỉ tu luyện vài trăm, vài ngàn năm chứ?
Richard có thể cảm nhận được, tên Bạch Hồn này có sức mạnh tương đương hàng triệu các thực thể khác cộng lại.
Một kẻ đang không ngừng mạnh lên qua mỗi phút, mỗi giây.
Còn không đợi Richard có thể nghĩ gì nhiều.
Từ trên trời cao, một rễ cây khổng lồ với kích thước vô cùng to lớn đã giáng xuống, lập tức hóa thành một lồng giam, trấn áp lại đối phương như đè lại một con chuột.