Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 620: Nắm lấy đoạn nhân quả này.

Chương 620: Nắm lấy đoạn nhân quả này.


Lúc này, Bạch Hồn cảm nhận được đau đớn mà lâu ngày rồi hắn không thể cảm nhận được.

Vì hiện tại, cả chân thân của hắn đang chìm trong vô số những cuộc chiến lớn nhỏ khác nhau.

Từ những con hẻm nhỏ, cho tới các thành phố lớn.

Ở nơi đâu trong Bạch Sắc Địa Phủ hiện tại đều có thể nhìn thấy bóng dáng của những trận chiến diễn ra.

Có các Bạch Hồn Tinh Linh đang xé xác những tên Lâm Bạch đã có mặt tại nơi đây, cũng có những hóa thân của Bạch Hồn đang nhanh chóng đồng hóa, biến đám người của Diệt Thần Hội thành người một nhà.

Trong thời khắc tưởng chừng như Bạch Hồn Tà Thần sẽ bị áp đảo trước số lượng kẻ địch.

Thì các phương án nghiên cứu mới của hắn cũng đã được triển khai, nhằm vào việc đồng hóa thứ năng lượng đầy ô nhiễm của đám Lâm Bạch kia.

Và quả thực, Bạch Hồn cũng đã tìm được một vài cách có thể trợ giúp hắn ta lợi dụng được thứ năng lượng của đối phương để chống lại đối phương.

Nhưng vì không thể hấp thu hoàn toàn được mớ năng lượng có từ Lâm Bạch, nên vẫn có rất nhiều tạp chất của Lâm gia thiếu chủ rơi xuống, phủ đầy mặt đất tại Bạch Sắc Địa Phủ.

Với Bạch Hồn, chỗ năng lượng dư thừa của đối phương ngoài là một nguồn ô nhiễm ra, chúng gần như chẳng hề có một tác dụng nào khác.

Tuy vậy, với đám Lâm Bạch.

Thứ năng lượng mà Bạch Hồn đã bỏ đi với chúng lại chính là thứ dinh dưỡng bổ dưỡng nhất.

Một vài tên Lâm Bạch đã không còn chú ý tới tình hình chiến trường khốc liệt nữa.

Thay vào đó, chúng lao đầu thẳng xuống đống bùn đen kia.

Rễ của những gốc cây hư thối trải rộng, nhanh chóng hấp thu năng lượng có từ những tên Lâm Bạch đi trước.

Với thứ năng lượng chỉ có thể nói là đồng căn đồng nguyên ấy, chẳng mấy chốc mà đã có những tên Lâm Bạch mạnh ngang ngửa với những hóa thân chính của Bạch Hồn xuất hiện.

Sau khi đã có được sức mạnh, đám người này cũng không cắm rễ trên mặt đất làm gì nữa.

Thay vào đó, chúng bắt đầu đột kích, gây ra vô số những thiệt hại cho đạo quân của Bạch Hồn còn đang bay lượn trên bầu trời.

Càng tiêu diệt nhiều đối thủ, Bạch Hồn không ngừng mạnh lên, nhưng cùng với đó, thực lực của những kẻ địch mà hắn đang đối đầu cũng nhanh chóng mạnh lên không kém.

Chỉ trong vài phút, những gốc cây hư thối kia từ vận mệnh là những con tốt bị tàn sát trên chiến trường nay đã chuyển mình, chúng hóa thành những thực thể vô cùng nguy hiểm, khiến bất cứ ai đối mặt cũng phải đau đầu.

Áp lực từ trận chiến càng lúc càng khiến cho Bạch Hồn cảm thấy hắn giống như thể đang bị áp đảo hoàn toàn trong trận chiến lần này.

Và quả thực, nếu như không có bất cứ ai trợ giúp Bạch Hồn trong hoàn cảnh bị vây đánh như hiện tại, sớm muộn hắn cũng sẽ bị người đánh đến kiệt sức.

Dù cho có chiến thắng, đây cũng sẽ là một trận thắng thảm.

Nhưng ngay lúc này, Bạch Hồn chợt cảm nhận được một ai đó rất quan trọng với hắn đang ở ngay nơi đây, một người mà cả đời hắn có lẽ sẽ không thể nào quên nổi.

Trên một sợi rễ lớn như một ngọn núi của Bạch Hồn.

Một bóng người quen thuộc đứng tại nơi đây, nhìn về phía gốc cây trắng khổng lồ nơi trung tâm của Bạch Sắc Địa Phủ.

Nữ hiệp sĩ trong bộ giáp đen nhàn nhã bước đi trên những rễ cây trắng được cấu tạo từ linh chất.

Ánh mắt tím đầy yêu dị nhìn ngắm thế giới của Bạch Hồn đang chìm trong khói lửa.

Giờ này, Lâm Lục Dạ không nhịn được mà bắt đầu chửi bậy.

“Đạo lữ của ta, đây là thế giới của ngươi sao?

Quả nhiên nơi đây đúng là một thế giới quá nhạt nhòa, vô vị đâu.

Một thế giới quá ít màu sắc, gần như chỉ toàn một màu trắng như thế này, ngươi chẳng lẽ không quan tâm tới sức khỏe tinh thần của đám quyến tộc hay sao?

Có lẽ ngươi nên cảm ơn cái đám đã tới nơi đây để đ·ốt p·há cái thế giới của ngươi đi, vì bọn chúng giờ đã giúp cái thế giới của ngươi có thêm chút màu sắc đấy.”

Than thở xong, Vĩnh Dạ Nữ Đế quay đầu về phía sau.

Tại nơi đó, không biết từ lúc nào đã có một hóa thân của Bạch Hồn đứng tại nơi đó.

Cái ánh mắt đang nhìn cô đắm đuối đó, đủ để biết hắn ta nhớ cô nhiều như thế nào rồi.

“Haha, em nói rất đúng, Lục Dạ, thế giới này đúng là bình yên tới mức đơn điệu luôn rồi, có lẽ ta nên trang trí thêm cho nó một chút bằng xác của những kẻ tới để khiêu chiến ta vậy.”

Nhưng không vì gặp lại cô vợ mình mà Bạch Hồn quên đi thực tại.

Vì giờ, ánh mắt của cả hai người đều đang nhìn về một phương hướng.

Một nơi mà thủ lĩnh Diệt Thần Hội, Richard Đồ Tể Máu giờ đang dùng sức một mình đấu lại tổ hợp giữa Số 4, Bạo Phong, Nham Long và Lôi Điện.

Dù cho Số 4 và đám thuộc hạ của hắn đúng là rất mạnh chăng nữa.

Nhưng khi đối mặt với một con ác quỷ của c·hiến t·ranh, hắn đã phải rơi vào một thế hạ phong.

Vào cái lúc mà Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ liếc mắt nhìn về nơi đó, Richard đã một mình bóp đầu của Số 4 nhẹ nhàng như bóp quả cà chua.

Còn ba tên thuộc hạ của hắn cũng dễ dàng bị một đao của ác ma kia lướt qua.

Một đội hình có số có má của Bạch Hồn cứ như vậy mà bị đối phương xử đẹp.

Nhưng cũng không lâu sau đó, nền đất đầy những rễ cây trắng bắt đầu nhúc nhích, cắn nuốt thân xác của những kẻ đã nằm xuống.

Và tại một phương hướng khác, những kẻ với ngoại hình tương tự một lần nữa mọc lên từ mặt đất.

Nhìn thấy đối thủ mà mình vừa tiêu diệt nay lại một lần nữa sống lại, Richard giờ cũng phải nhíu mày lại đầy vẻ khó chịu.

Từ đầu trận tới giờ, hắn đã bị bốn kẻ này bao vây chặn đánh trong hàng giờ đồng hồ rồi.

Và Richard cũng đã xử lý cả Số 4 cùng đám thuộc hạ của hắn hàng trăm lần.

Nhưng nhờ vào việc chiến đấu trên sân nhà là Bạch Sắc Địa Phủ.

Nên đám người Số 4 có thể liên tục hồi sinh, khiến tên Richard Đồ Tể Máu kia không thể rời khỏi được Bạch Sắc Địa Phủ như dự kiến.

Lại một lần nữa thấy đám người kia lao về phía mình như những con thiêu thân lao đầu vào lửa, thủ lĩnh Diệt Thần Hội giờ cáu giận không thôi.

“Đám các ngươi đúng là c·hết tiệt a!”

Càng lúc, Richard lại càng trở nên phẫn nộ hơn.

Nhưng ngay lúc này, có hai ánh mắt nhìn về phía hắn đã lập tức khiến lửa giận của hắn lắng lại.

Vì hiện tại, hắn có thể cảm nhận được, mình có thể bị đối phương xử lý bất cứ lúc nào.

Ác quỷ c·hiến t·ranh liếc nhìn về phía bên trái.

Hắn ta đã thấy được bóng dáng của tên Bạch Hồn tà đạo đó, và bên cạnh hắn ta còn có cả một nữ hiệp sĩ với đôi mắt tím đầy yêu dị.

Nheo mắt lại, Richard có thể nhìn thấy được tương lai, hắn thấy mình gần như không có cách nào có thể chạy trốn khỏi sự truy đuổi tới từ hai người kia.

Nên ngay lập tức, hắn đã chuyển sang tư thế phòng ngự, chuẩn bị phản kích bất cứ đòn t·ấn c·ông nào tới từ đối phương.

Lúc này, ánh mắt Lâm Lục Dạ nheo lại khi nhìn về phía tên thủ lĩnh Diệt Thần Hội.

“Ta thật không nghĩ ra được a, trên đời này lại có kẻ dám liều mình hấp thu năng lượng của ta về để sử dụng.

Vả lại, một thực thể nửa bước siêu thoát vẫn còn sử dụng cái kiểu cân bằng năng lượng thô ráp đó sao?”

Chỉ vừa nói hết lời, Lâm Lục Dạ đã tiên phát chế nhân, lập tức ra tay trước, đánh cho đối phương không kịp phản ứng.

Phía sau lưng cô, Bạch Hồn giờ cũng tan vỡ như gương, báo hiệu bóng dáng tên đó từ trước tới giờ cũng chỉ là một hình chiếu.

Thần Thông Kính Hoa Thủy Nguyệt vẫn phát huy tác dụng như những ngày đầu tiên.

Nên khi còn chưa kịp phản ứng, cây Phủ Định Trường Mâu của Bạch Hồn đã đâm xuyên qua thân thể Richard.

Và ngay trước mặt, Lâm Lục Dạ cũng đã sử dụng Thần Khí Hắc Ám Luân Hồi Vuốt của mình mà lao tới.

Trước sau đều bị vây công như vậy, và bản thân còn bị người đánh lén thành công.

Ngay lập tức, từ một kẻ còn có chút ưu thế trên chiến trường, Richard giờ bị hai vợ chồng kia treo lên đánh.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cả thân thể của ác quỷ c·hiến t·ranh giờ đã chi chít những v·ết t·hương lớn nhỏ khác nhau.

Rống!

Bị thương quá nặng, Richard cũng chỉ có thể giải phóng chỗ năng lượng khổng lồ ẩn giấu sâu trong thân thể, hất bay cặp đôi đen trắng kia ra xa.

Điều này cũng đã giúp tên thủ lĩnh Diệt Thần Hội có thể tồn tại lâu một chút.

Nhưng điều đó cũng chỉ là giúp hắn câu kéo chút thời gian mà thôi.

Mục đích thực sự khi Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ cùng đánh hắn ta chưa bao giờ là để hạ gục tên này.

Họ chỉ làm xáo trộn thứ từ trường đang ngăn chặn hai người kết nối với năng lượng của họ trong người đối phương mà thôi.

Nếu như tên Richard đó hấp thu năng lượng tới từ những thực thể khác, cái đó Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ sẽ đường đường chính chính đấu với hắn ta một trận.

Nhưng ai bảo, trong người đối phương lại có đồ của họ đâu, và đồ của hai đứa kia đâu phải là thứ dễ tiêu hóa tới như vậy.

Nên hiện tại, thủ lĩnh của Diệt Thần Hội đã phải nằm lăn lộn trên mặt đất, khi mà thân thể hắn giống như đã mất kiểm soát.

Đủ thứ biến dị như thể có ai đó muốn thoát ra ngoài, khiến cho Richard giờ muốn sống không được, muốn c·hết không xong.

Con đường mà hắn ta lựa chọn, con đường dung nạp vô số loại năng lượng ô nhiễm vào thân thể, để từ đó có thể tìm ra sự cân bằng để tăng tiến thực lực cũng là một con đường không sai.

Chỉ đáng tiếc, con đường đó có lẽ phù hợp nhất với những chiến thần ngoại giao, những người có quan hệ rộng, không gây thù chuốc oán với ai mà thôi.

Vì chỉ cần một kẻ có trong người sức mạnh từ một thực thể siêu thoát khác, chúng có thể bị loại năng lượng ấy phản phệ từ lúc nào không hay.

Nên con đường của Richard đúng là do hắn tìm ra, đúng là có thể đi đến siêu thoát, nhưng lại không phù hợp với một kẻ thích gây chiến như hắn một chút nào.

Khi đối thủ của mình đã bị h·ành h·ạ tới như vậy, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ làm sao có thể bỏ qua một cơ hội tuyệt hảo để xử lý đối phương chứ.

Từ trong tay Bạch Hồn, cây Phủ Định Trường Mâu của hắn khiến cho thực tại rung chuyển, có thể hóa thành hư ảo bất cứ lúc nào.

Còn trong tay Lâm Lục Dạ, Hắc Ám Luân Hồi Vuốt tạo ra một lực hút mạnh mẽ khiến cho không thời gian không thể thoát ra khỏi lòng bàn tay cô nàng.

Hai đòn t·ấn c·ông tuyệt đối giáng xuống, lập tức khiến cho một thực thể mạnh mẽ như Richard Đồ Tể Máu gần như bị hủy diệt hoàn toàn.

Nếu như còn có những gì thuộc về hắn tồn tại trên đời này, đó có lẽ chính là những thể loại năng lượng mà hắn đã hấp thu vẫn còn tồn tại và đang lơ lửng giữa không gian.

Xử lý xong đối thủ, Bạch Hồn cũng không cảm thấy tiếc nuối một chút nào khi không thể hấp thu được năng lượng từ tên thủ lĩnh Diệt Thần Hội ấy.

Vì khác với những tên nửa bước siêu thoát yếu gà còn lại, Richard có trong thân thể đủ loại năng lượng tràn đầy khí tức của những thực thể vô hạn siêu thoát.

Nên thứ năng lượng tồn tại trong người hắn ta không phải là mồi ngon gì, mà nó giống như một loại bả chuyên bẫy những con chuột thiếu hiểu biết.

Nhưng việc tiêu diệt Richard không phải là vô nghĩa, không một chút thu hoạch nào.

Bạch Hồn tới gần nơi mà Đồ Tể Máu vừa biến mất.

Hiện tại, trên mặt đất của Bạch Sắc Địa Phủ, chỉ còn lại một thanh đao đang găm sâu vào mặt đất.

Cầm thanh đao ấy lên trên tay, Bạch Hồn cảm thấy hắn đã hiểu được cách sử dụng món Thần Khí này.

Với thanh đao ấy, Bạch Hồn hoàn toàn có thể đóng loại toàn bộ cánh cổng không thời gian, khiến cho Cenplura một lần nữa trở nên yên tĩnh.

Nhưng có vẻ, Bạch Hồn không định làm như vậy ngay bây giờ.

Hắn chỉ trầm lặng đi xuyên qua chiến trường, đi tới vị trí trung tâm của Chư Thiên La Bàn.

Ngay sau đó, hắn đặt lại thanh đao vào trong la bàn ấy, khôi phục lại diện mạo vốn có của Thần Khí này.

Khi Thần Khí ấy khôi phục, một cảnh tượng chợt xuất hiện ngay trước mặt Bạch Hồn.

Đó chính là về quá khứ của Cenplura, về lý do tại sao ở Liên Minh Nhân Loại lại có nhiều những cánh cổng kết nối với vô số các dị giới khác nhau tới như vậy.

Hắn thấy được.

Chư Thiên La Bàn còn là đầu nguồn, là thứ khiến cho Liên Minh Nhân Loại từ một thế giới bình thường nay hóa thành một thế giới cấp độ đa nguyên vũ trụ.

Nhưng Bạch Hồn hiện tại không muốn hiểu rõ mấy cái quá khứ ấy làm gì.

Điều hắn quan tâm nhất ở đây chỉ có một, đó chính là điều khiển món Thần Khí đó mà thôi.

Ngay khi Bạch Hồn nắm trong tay Chư Thiên La Bàn một khắc này.

Cả lục địa của Cenplura bắt đầu rung chuyển dữ dội.

Một lục địa to lớn như một đại thiên thế giới giờ đang nhanh chóng thu nhỏ, hóa thành một chiếc la bàn bình thường nằm gọn trong lòng bàn tay Bạch Hồn.

Tuy cả lục địa Cenplura ấy đã biến mất, nhưng những cánh cổng không thời gian vẫn còn nhiều, rất nhiều.

Thậm chí, số lượng của chúng còn càng lúc càng trở nên nhiều hơn.

Thấy Bạch Hồn muốn chơi lớn như vậy, Lâm Lục Dạ bên cạnh cũng khá ngạc nhiên với thái độ của hắn ta.

Dù sao đi nữa, trong ấn tượng của cô, Bạch Hồn chỉ hành động khi đã nắm chắc mọi thứ trong tay mình, còn lại, hắn rất ít khi chơi liều như hiện tại.

Nhưng Lâm Lục Dạ biết hắn đã có sự lựa chọn con đường riêng cho mình, nên cô cũng tôn trọng mà đưa ra một chút trợ giúp khi cần thiết.

Trong đầu Bạch Hồn, vô số những tri thức hắn thu thập được qua vô số thời đại, qua chư thiên vạn giới đã được tập hợp lại, cùng nhau suy diễn một con đường siêu thoát cho bản thân hắn.

Một trận pháp nhỏ nhanh chóng được Bạch Hồn phác họa trong hư không.

Một thứ trận pháp không ngừng mở rộng qua mỗi phút, mỗi giây.

Đặt Chư Thiên La Bàn vào trận nhãn, Bạch Hồn bắt đầu kết một vài chú ấn, kích hoạt trận pháp ấy lên.

Giờ khắc này, cả một vùng không gian tăm tối bỗng dưng rực sáng.

Giờ khắc này, màu trắng gần như đã chiếm lĩnh toàn bộ không gian.

“Chư thiên vạn giới, vô hạn thực tại, vô hạn thế giới song song.

Tại vô hạn những thực tại, thế giới ấy, có vô số kẻ nhằm vào ta, muốn xử lý ta, thay thế vị trí của ta…

Từ khi Chư Thiên La Bàn v·a c·hạm vào thế giới, siêu phàm xuất hiện, mọi loại chúng sinh đều có khả năng tu luyện, đều có cơ hội truy đuổi con đường siêu thoát.

Nên suy cho cùng, việc các ngươi chiến đấu với ta chính là một định mệnh không thể nào tránh khỏi.

Vì vậy, để cho khỏi mất thời gian.

Tại nơi đây, ta nắm lấy đoạn nhân quả của vận mệnh này, lấy linh hồn làm mô giới, lôi tất cả các ngươi ra cùng một thể.”

“Tất cả những kẻ muốn g·iết ta, muốn vượt qua ta!

Tất cả các ngươi, tới nơi đây cho ta!”

Chương 620: Nắm lấy đoạn nhân quả này.