Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 622: Một cái địa ngục sống.
Mọi chuyện diễn ra ngay sau đó cũng không quá dự kiến của Bạch Hồn chút nào.
Lúc này, khi được lá chắn do Lâm Lục Dạ dựng lên bảo hộ, thì chấp đám người kia t·ấn c·ông như thế nào, thứ hắc ám có trên đó cũng sẽ cắn nuốt tất cả mọi loại năng lượng, vật chất đi ngang qua.
Nhờ vào đó, quy mô và tầm ảnh hưởng của cái lá chắn ấy càng lúc càng trở nên rắn chắc hơn, khó chơi hơn.
Thấy đòn t·ấn c·ông rời rạc của mình là không thể xuyên thủng qua được lớp lá chắn bóng tối ấy.
Ngay lúc này, cũng đã có những thực thể vừa t·ấn c·ông, vừa suy tính cách để có thể phá giải chiêu trò mà Vĩnh Dạ Nữ Đế bày ra.
Với sức tính toán tới từ những thực thể nửa bước siêu thoát.
Chúng nhanh chóng nhận ra chỉ có một biện pháp duy nhất ở đây, đó chính là sử dụng một đòn t·ấn c·ông tới từ tất cả mọi người, t·ấn c·ông cùng một lúc mới mong phá giải được cái lớp lá chắn đó.
Nhưng đám người này đã thử đi thử lại vô số lần, và thành tích tốt nhất mà chúng có thể làm được đó chính là khiến cho lớp lá chắn hắc ám kia nhạt đi một chút.
Rồi ngay sau đó, mọi thứ lại đâu vào đấy, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Sau một vài lần thử toàn lực t·ấn c·ông, cuối cùng, đám nửa bước siêu thoát cũng đã thành công phối hợp cùng nhau, tung ra một đòn mạnh nhất cùng một lúc.
Nếu như trong một tình huống bình thường, đương nhiên việc tất cả mọi người đều t·ấn c·ông như vậy sẽ dẫn tới việc quân ta đánh quân mình.
Nhưng tại nơi đây.
Vô hạn thực thể hữu hạn, nhưng t·ấn c·ông cùng một thời gian, tất cả đều là những đòn t·ấn c·ông coi thường không thời gian, nên chuyện quân ta đánh quân mình đã không hề xảy ra.
Và về lý thuyết, cấp độ của những đòn t·ấn c·ông đó khi gộp lại cũng đã chạm được vào ngưỡng cửa siêu thoát.
Với cường độ t·ấn c·ông như vậy, những gì Lâm Lục Dạ có thể làm được cũng chính là đỡ cho Bạch Hồn một đòn duy nhất mà thôi.
Ngay sau khi lớp lá chắn bảo hộ cho Bạch Sắc Địa Phủ đã tan biến.
Những thực thể đang có mặt ai nấy đều giống như phát cuồng, muốn lao thẳng vào thế giới của Bạch Hồn, xử lý cái cây trắng kia một lần và mãi mãi.
Thấy cả một đội quân như sóng biển đang điên cuồng lao tới, hóa thân của Lâm Lục Dạ cũng chỉ nhìn về phía Bạch Hồn và nở một nụ cười nhạt.
Bạch Hồn biết ý của cô vợ mình là gì, đó là cô ta đã làm hết sức mình, còn việc còn lại là thì xem hắn xử lý như thế nào thôi.
Nhìn vào hóa thân của Lâm Lục Dạ tan biến, chỉ để lại một chiếc mặt nạ da người tại nơi đó.
Bạch Hồn cũng chỉ nhẹ lắc đầu, hắn cũng biết đã đến lúc hắn phải đối mặt với tất cả những kẻ thù của mình rồi.
Nếu Bạch Hồn cứ dựa mãi vào người khác như vậy, hành động đó cũng chỉ đơn giản là tránh tai tị kiếp, tránh được một lần khó có thể tránh được lần hai.
Nên nếu việt đối đầu với tất cả những thực thể kia đã là định mệnh không thể nào tránh khỏi, né tránh kiếp nạn cũng chỉ là vô nghĩa.
Như vậy, Bạch Hồn sẽ không từ chối việc độ nhân kiếp của mình làm gì nữa.
Hắn sẽ đứng ở nơi đây, vượt qua tất cả, đánh bại tất cả.
Kẻ thù với quân số áp đảo nhanh chóng lao lên như vũ bão, như thể một dòng lũ đen muốn nhấn chìm điểm sáng cuối cùng trên thế giới.
Bạch Hồn vẫn đứng ở nơi đó mà không hề sợ hãi một chút nào.
Hắn ra lệnh cho tất cả những hóa thân của mình nhanh chóng bày trận, chuẩn bị cho những đợt xung kích sắp tới.
Trước những thực thể với số lượng đông như kiến cỏ đó.
Dù cho Bạch Hồn có mạnh đến mấy chăng nữa, những gì hắn có thể làm cũng chỉ là cố gắng sống sót bên trong chiến trường khốc liệt này.
Cầm cự được 10 giây đầu tiên, toàn bộ hàng phòng ngự gồm các quyến tộc và các Hư Ảo Thân của Bạch Hồn đã bị đối phương nhấn chìm, hủy diệt.
Cầm cự được 30 giây tiếp theo, những hóa thân mạnh mẽ nhất của Bạch Hồn cũng đã bị hạ gục.
Đại Thiên Thần Số 1 là người trụ lại sau cùng, nhưng hắn cũng chỉ trụ lại lâu hơn những người khác khoảng 5 giây rồi cũng bị nhấn chìm trong biển người nhiều như vô cùng vô tận.
1 phút tiếp theo, thứ trận pháp c·hôn v·ùi năng lượng được bao bọc quanh Bạch Sắc Địa Phủ đã b·ị đ·ánh nát.
5 phút tiếp theo, toàn bộ những hệ thống phòng ngự mà Bạch Hồn bày ra cũng đã bị đối phương đánh xuyên qua, những kẻ xâm nhập đầu tiên cũng đã đặt chân được tới lục địa của Bạch Sắc Địa Phủ.
Đối mặt với những kẻ địch thế như chẻ tre như vậy, Bạch Hồn nhìn vào cũng chỉ cười mỉm.
Hắn không hề cảm thấy hoảng sợ hay lo lắng gì ở nơi đây, đồng hồ điện tử trong lòng bàn tay của hắn cũng đang nhanh chóng đếm ngược tới những giây phút cuối cùng.
“Tính ra, chắc cũng sắp đến giờ rồi nhỉ?”
Cất thứ đồng hồ ấy đi, Bạch Hồn chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chuẩn bị cho những gì sắp diễn ra.
Trong trận chiến này, những gì nguy hiểm nhất Lâm Lục Dạ cũng đã thay hắn chống đỡ, nên những việc còn lại với Bạch Hồn cũng vô cùng đơn giản mà thôi.
Ngay khi bước chân lên Bạch Sắc Địa Phủ.
Đám nửa bước siêu thoát chợt nhận ra thế giới mà chúng đang bước vào giống như không phải là một thế giới vật chất như biểu hiện của nó.
Thế giới ấy giống như thể một cõi mộng không tồn tại trên đời, một thế giới với hư ảo và chân thực liên tục đan xen.
Đám nửa bước siêu thoát cũng rất nhanh chóng mà không để ý tới những chi tiết này.
Chúng có mặt tại nơi đây cũng chỉ để làm một chuyện duy nhất, đó chính là hủy diệt thế giới của Bạch Hồn, sau đó tiêu diệt cái cây trắng đó một lần và mãi mãi.
Nhưng khi đặt chân tới vùng đất ấy, thứ linh chất có trong người những thực thể nửa bước siêu thoát cũng đã bắt đầu phát huy ra tác dụng vốn có của chúng.
Đó chính là ăn mòn, biến đổi những kẻ thù của Bạch Hồn thành các hóa thân của hắn ta.
Vì vậy, thời gian ban đầu đáng lẽ ra cần phải có chính là 10 phút để có thể đồng hóa nay hóa thành ngay lập tức.
Nhưng những kẻ vừa bị đồng hóa ấy lại không hề quay lại t·ấn c·ông những đồng đội cũ của mình ngay.
Mà thay vào đó, chúng chỉ đứng tại nơi đây, mỉm cười rồi nhìn đám người kia p·há h·oại Bạch Sắc Địa Phủ như nhìn xiếc khỉ.
Trong tầm nhìn của những hóa thân vừa mới được kết nạp vào trong đội hình này, Bạch Hồn có thể chứng kiến được chân thân to lớn của mình đang nhanh chóng bị hủy diệt.
Tất cả những tầng địa ngục mà hắn đã xây dựng bao năm nay b·ị đ·ánh vỡ thành vô số khối.
Gốc cây linh hồn to lớn ở chính giữa lục địa đang liên tục vung vẩy rễ cành.
Những đòn t·ấn c·ông mạnh mẽ, có thể dễ dàng tiêu diệt một thực thể nửa bước siêu thoát thông thường nay giống như vô dụng.
Khi mà những kẻ thù của Bạch Hồn cũng đã học tập và trở nên thông minh hơn.
Chúng liên kết cùng một chỗ, tạo thành những tấm lá chắn năng lượng cực kỳ vững chắc, cản lại toàn bộ sức sát thương tới từ những đòn đánh của gốc cây khổng lồ ấy.
Dù cho ngay sau đó, lá chắn tan vỡ và có rất nhiều kẻ b·ị đ·ánh bay sang nơi khác chăng nữa.
Thì từng đợt công kích từ phương xa bay tới, cũng đủ để hủy diệt và khiến cho gốc cây linh hồn khổng lồ hóa thành một cái bia tập bắn với đủ những cái lỗ lớn nhỏ khác nhau trên thân thể.
Và vì con số những thực thể tham dự trận chiến này chỉ có thể nói là vô hạn, nên trong chưa đầy ba giây, chân thân của Bạch Hồn đã bị đối phương xé nát thành hàng tỷ mảnh vụn bay loạn khắp nơi trong không gian.
“Thắng rồi sao?”
“Chúng ta chiến thắng rồi a!”
Cả đám nửa bước siêu thoát giờ này vô cùng vui mừng, nhiều kẻ đã phải phát khóc khi chứng kiến một thực thể mạnh mẽ như vậy cuối cùng cũng đã bị đám người mình tiêu diệt.
Và giờ, khi vừa vui mừng không lâu, ánh mắt của đám nửa bước siêu thoát lại một lần nữa nhìn về phía nhau.
Mất đi kẻ dẫn đầu trong cuộc đua tranh giành vị cách siêu thoát, cả đám người giờ bắt đầu nhìn về phía nhau với một ánh mắt vô cùng đề phòng.
Vì hiện tại, quan hệ đồng minh ngắn ngủi của bọn họ đã biến mất, cả đám có thể quay sang và hóa thành kẻ thù của nhau bất cứ lúc nào.
Và trong bầu không khí căng thẳng ấy, rất nhiều kẻ đã không thể nhận ra một điều.
Đó là những mảnh vụn từ Bạch Sắc Địa Phủ của Bạch Hồn đã bắt đầu b·ốc c·háy.
Một ngọn lửa trắng của linh hồn và ý chí sụp đổ tới tận cùng bùng lên, khiến cho tất cả những thực thể đang có mặt không kịp trở tay.
Kết quả, Di Hồn Hỏa đã tạo thành một vòng vây khổng lồ, vây kín toàn bộ những thực thể trong phạm vi lớn gấp trăm lần thế giới của Bạch Hồn.
Ngọn lửa ấy hóa thành một cột trụ kéo dài như thể tới vô cùng vô tận, nhốt vô số những thực thể nửa bước siêu thoát bên trong hỏa ngục.
“Đau, đau, đau! Đầu ta đau quá!”
“Không ổn rồi, ngọn lửa này có gì đó vô cùng quái lạ, mọi người cẩn thận coi chừng trúng chiêu của tên Bạch Hồn đó!”
Khi mà những kẻ còn đang hoảng loạn và chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đầu óc, ý chí, linh hồn đều đang phải điên đảo do những tác dụng mà Di Hồn Hỏa gây ra.
Ngay lúc này, trong đội hình của chúng, những kẻ từng là đồng minh nay nhanh chóng biến đổi, chúng hóa thành những rễ cành linh hồn trắng, toát ra khí tức không quá khác biệt so với Bạch Hồn tà đạo.
Nhưng chúng còn chưa hiểu được, cái cây màu trắng kia đã cho người thâm nhập vào đội hình của mình từ khi nào.
Thì tất cả những kẻ có bên trong gốc cây ấy đã bị cuốn quanh và nhanh chóng đồng hóa thành những hóa thân mới của Bạch Hồn.
Trong ánh mắt khó có thể tin nổi của những thực thể nửa bước siêu thoát.
Chúng đã chứng kiến gốc cây khổng lồ, cái thứ mà cả đám phải hợp sức lại mới có thể đánh bại kia một lần nữa hồi sinh từ trong ngọn lửa trắng.
Không những vậy, trong quá trình hồi sinh của tên Bạch Hồn kia, lại có hàng tỉ những đồng bạn của chúng đã bị ngọn lửa ấy cắn nuốt, để lại một chỗ trống trong hàng ngũ những kẻ khiêu chiến.
Ban đầu, cả đám vẫn còn đang bị sốc trước việc chân thân của Bạch Hồn vẫn còn tồn tại.
Nhưng rồi, cả đám đều phải nhanh chóng lấy lại tinh thần, khi mà gốc cây với những ngọn lửa trắng thiêu đốt mọi ý chí kia bắt đầu càn quét đội hình phe mình.
Một lần nữa, những kẻ khiêu chiến lại đoàn kết cùng một chỗ, chống lại một tà thần mà chúng gần như không thể đánh bại.
Nhìn vào những kẻ vẫn còn đang sống sót trên chiến trường, Bạch Hồn cảm thấy nuối tiếc không thôi.
Khi mà hắn không thể một hơi mà lan truyền linh chất của mình tới tất cả những kẻ đến khiêu chiến mình.
Vì dù cho Bạch Hồn rất mạnh, sức mạnh của hắn không phải vô hạn mà là hữu hạn.
Việc cùng nhau làm ô nhiễm hàng tỉ thực thể nửa bước siêu thoát đã có thể nói là cố hết sức rồi.
Nhưng không sao, vì khi đã cắn nuốt thêm hàng tỉ thực thể khác, sức mạnh của Bạch Hồn đã có thêm nhiều bước tiến mới.
Giờ này, mỗi giây qua đi, trong thân thể Bạch Hồn lại có thêm vô số những loại công nghệ mới, vô số những tri thức mới được chế tạo ra.
Và với những tri thức đó, thực lực của Bạch Hồn chỉ có thể nói là mỗi giây một đổi mới.
Vì vậy, cơ sở hạ tầng của hắn, hay chính là Bạch Sắc Địa Phủ đã không còn đủ để cung cấp nhu cầu cho sự phát triển của Bạch Hồn nữa.
Nên Bạch Hồn mặc kệ, để cho những kẻ khiêu chiến kia tiêu diệt chân thân của mình thoải mái, coi như chúng đã giúp hắn giải phóng mặt bằng đi.
Dù sao cũng không lâu nữa, đám người kia cũng sẽ hóa thành từng viên gạch, kiến tạo, xây dựng thêm một phiên bản mới của Bạch Sắc Địa Phủ mà thôi.
Chứng kiến sự hồi sinh của đối phương, rất nhiều thực thể đã nghĩ tới thất bại của họ.
Nhưng khi nhìn về phía sau lưng, nhìn vào vô hạn những thực thể đang có mặt tại nơi đây.
Sự tự tin về chiến thắng một lần nữa xuất hiện, dẫn dắt đám người tiến vào một cuộc chiến mới.
Với quân số vô hạn của mình, đám nửa bước siêu thoát lại cùng hợp sức, tốn 5 phút đồng hồ để có thể đánh nát Bạch Sắc Địa Phủ một lần nữa.
Lần này, những kẻ đến sau đã có sự đề phòng nhất định với những mảnh vụn còn sót lại tới từ thế giới của Bạch Hồn rồi.
Chúng cố gắng sử dụng đủ mọi loại Thần Thông, pháp tắc, quy tắc,…
Dùng tất cả những thứ sức mạnh cao đại thượng khác nhau, tất cả chỉ là để ngăn cản sự khuếch tán của những mảnh vụn ấy.
Nhưng không hiểu sao, đủ loại thủ đoạn của chúng đều không thể làm gì được những mảnh vụn kia.
Như thể bọn họ đang cố chạm vào một thứ không hề tồn tại.
Và khi những mảnh vụn của Bạch Hồn lại có mặt ở khắp nơi.
Ánh sáng trắng của Di Hồn Hỏa bùng lên, thiêu đốt tâm linh, vặn vẹo ý chí, cưỡng ép biến toàn bộ những kẻ đã ở trong vòng vây của lửa hóa thành những hóa thân mới của Bạch Hồn.
Lại một lần nữa, gốc cây trắng khổng lồ đó trùng sinh, giống như thể một con phượng hoàng bất tử, luôn có thể trồi lên từ tro tàn.
Giờ này, nhiều người làm sao không thể đoán được, tên Bạch Hồn kia rõ ràng đang trêu đùa họ.
Với thứ sức mạnh kinh khủng tới từ Bạch Hồn Tà Thần, tất cả những kẻ khiêu chiến đều đã nhận ra được một sự thật.
Số lượng với Bạch Hồn giờ đã hoàn toàn trở nên vô nghĩa.
Dù cho có tụ tập bao nhiêu người tới đây chăng nữa, tất cả họ đều sẽ trở thành phân bón giúp cho gốc cây khổng lồ kia phát triển nhanh chóng mà thôi.
“Chạy, chạy mau a!”
“C·hết tiệt a! Tại sao ta lại ở nơi đây chứ?
Chẳng lẽ thành thành thật thật, làm một bá chủ trong thực tại của mình không tốt hay sao?
Tại sao ta lại phải liều mình đi tới nơi đây làm gì a?”
Thấy đám công nhân phá dỡ miễn phí của mình đang nhanh chóng bỏ chạy.
Lần này Bạch Hồn đã nghiêm túc ra tay.
Tất cả những thực thể nửa bước siêu thoát đang bỏ chạy bỗng dưng phát hiện ra một sự thật đáng sợ.
Đó là mặc kệ cho chúng có chạy tới nơi nào chăng nữa, kết quả cuối cùng đều sẽ quay trở lại và đối mặt với Bạch Hồn mà thôi.
Nếu Bạch Hồn lúc trước, hắn đúng là sẽ không thể nào giam đám người này cùng một chỗ được, vì thực lực của hắn không cho phép.
Nhưng khi Bạch Hồn nắm trong tay Thần Khí Chư Thiên La Bàn, đây sẽ là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Khi mà không gian tùy ý để hắn bóp méo, thời gian của kẻ thù bị hắn thả chậm vô số lần.
Thấy kháng tính thời không của mình không thể vượt qua được những quy tắc của Bạch Hồn Tà Thần.
Những thực thể đang có mặt giờ cũng chỉ có thể quay lại, cắn răng, đối mặt với gốc cây trắng khổng lồ kia.