Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 623: Vạn Kiếp Nhân Quả Bạch Hồn Thần Mộc.(Đại kết cục).
Thấy đám nửa bước siêu thoát đã ngoan ngoãn mà quay trở lại, trên người kẻ nào kẻ nấy giờ đều tràn ngập một ý chí quyết tử thuần túy.
Giờ này, trên chân thân của Bạch Hồn, một cái miệng rộng được mọc ra ngay trên gốc cây khổng lồ, một nụ cười đáng sợ nở trên gốc cây ấy.
“Tốt, tốt lắm.
Các ngươi chẳng phải đã muốn chứng kiến phong cảnh siêu thoát là như thế nào sao?
Như vậy, một là trở thành quyến tộc của ta, và hai là hóa thành quá khứ, tương lai của ta.
Ta sẽ cho các ngươi xem phong cảnh ấy.”
Ngay sau câu nói đó của Bạch Hồn, Bạch Sắc Địa Phủ của hắn ta một lần nữa bị xé nát bởi vô số những đòn công kích khác nhau.
Nhưng mặc kệ đám người đó có xé nát chân thân của Bạch Hồn bao nhiêu lần, hủy diệt thế giới của hắn tới không còn một mảnh chăng nữa.
Cái cây đó đều sẽ một lần nữa xuất hiện và mạnh gấp vô số lần so với trước đó.
Sau vài lần luân hồi, có một vài thực thể cũng đã dựa vào tuyến nhân quả của mình với cái cây kia, và chúng phát hiện ra được hạt giống linh chất của Bạch Hồn đã được trồng vào người mình thông qua nhân quả.
Nhưng với phiên bản linh chất đã đổi mới không biết bao nhiêu lần, dù cho chúng có phát hiện ra thủ đoạn của Bạch Hồn chăng nữa, mọi thứ giờ cũng đã quá muộn.
Sau 5 lần liên tục phá rồi lại lập, giờ Bạch Hồn cũng đành bó tay, khi mà cường độ phòng thủ của Bạch Sắc Địa Phủ giờ đã trở nên quá mạnh.
Khiến cho đám nửa bước siêu thoát kia có làm cách nào cũng không thể p·há h·oại được lớp vỏ của hắn.
Và có lẽ, cũng chẳng có bất cứ thực thể nào có thể trụ lại được trước Bạch Hồn nữa.
Vì giờ này, cùng với sự phát triển càng lúc càng trở nên to lớn của hắn ta.
Những kẻ thù của hắn còn chưa kịp làm gì thì đã lập tức bị đồng hóa, trở thành một phần của hắn trong tích tắc.
Đột nhiên, Bạch Hồn nhíu mày lại, khi hắn bắt đầu phát hiện có mấy cái thứ kỳ kỳ quái quái xâm nhập vào nơi đây.
Nhìn kỹ qua, đó lại là những thực thể nửa bước siêu thoát, những kẻ thuộc cùng một thể loại với 6 quân đoàn Chủ Thần đã từng xâm nhập vào Diệt Thần Hội trước kia.
Chúng có mặt trên chiến trường và vẫn duy trì thực hiện cái nhiệm vụ được giao.
Đó chính là phá làng phá xóm.
Ngay lúc này, khi đã gần như đột phá vô hạn siêu thoát, Bạch Hồn dường như đã nghe được một số âm thanh nào đó.
“Nhanh, nhanh lên, Ghế Số 12 sắp siêu thoát rồi kìa.
Ném thêm một chút người nữa để tăng độ khó đi, đừng để hắn ta siêu thoát nhanh như vậy.”
“Vô ích thôi, giờ cái thế đột phá của Bạch Hồn đã là không thể ngăn cản rồi, dùng bao nhiêu người cũng không giải quyết được gì.”
“Khụ, mọi người, rất xin lỗi nhưng ta đi về trước đây.
Có con sư tử cái ở nhà đang gọi ta về ăn cơm.”
“Haha, đi vội làm gì chứ, Ghế Số 7.
Chẳng phải ngươi nói vì bị ông bố ép phải cưới vợ nên giờ muốn chơi lại ông già nhà mình một trận sao?”
Rất nhanh chóng sau đó, những âm thanh hỗn tạp kia dần dần biến mất.
Bạch Hồn cũng không muốn chơi với đám quyến tộc của mấy Chủ Thần kia làm gì, nên chỉ cần một cành cây của hắn đảo qua.
Toàn bộ những kẻ không có liên kết nhân quả gì với hắn lập tức bị quét khỏi chiến trường.
Không còn những kẻ phá đám, hoặc là những thực thể không liên quan tới mình nữa.
Lúc này, với Bạch Hồn, trận chiến cuối cùng có thể nói đã hoàn toàn kết thúc.
Vì có bao nhiêu thực thể tới để khiêu chiến Bạch Hồn chăng nữa, kết cục duy nhất của chúng cũng chỉ có một, đó chính là trở thành phân bón cho gốc cây khổng lồ ấy.
Còn về đám Lâm Bạch tụ hợp thể, những kẻ không thể nào bị Bạch Hồn đồng hóa?
Việc có thể đồng hóa được đám người đó là trước kia Bạch Hồn không đủ mạnh, và hắn cũng chưa tìm ra được cách để xử lý chúng.
Nhưng giờ, khi mà Bạch Hồn đã có đủ mọi loại dữ liệu trong tay, thì trong nháy mắt, Lâm Bạch đã bị ăn mòn và hóa thành quyến tộc của Bạch Hồn.
Càng lúc, Bạch Hồn Tà Thần lại càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Kích thước của hắn đã không còn giới hạn quanh chiến trường Cenplura nữa.
Mà những rễ cành của hắn không ngừng vươn xa, xuyên qua những cánh cổng không gian, cắn nuốt vô số những thực tại khác nhau.
Với vô hạn năng lượng trong tay mình, Bạch Hồn bắt đầu kiềm chế thời gian, không gian.
Khiến cho mọi khoảng cách, khoảnh khắc chỉ diễn ra trong một khoảng ngắn gần như vô hạn.
Nên trong nháy mắt, tưởng chừng như số lượng những thực thể mà Bạch Hồn cần cắn nuốt sẽ phải tiêu tốn một khoảng tới tận cùng thời gian, nay lại kết thúc chóng vánh.
Nhưng dù cho đã có được chỗ quân lương ấy, Bạch Hồn vẫn không thỏa mãn với những gì hắn có.
Chỉ thấy một gốc cây khổng lồ mọc lên giữa hư không.
Những sợi rễ của nó cắm qua vô số những thực thể hùng mạnh, cắm xuyên vô hạn các thực tại khác nhau, cắm qua vô hạn các nguyên “nhân”.
Còn phần cành lá của Bạch Hồn, vô hạn những “quả” cũng bắt đầu được hình thành, kết trái.
Bên trong đó cũng là vô số những Bạch Hồn khác nhau, vô số hắn từ vô số tương lai siêu thoát.
Nhưng việc lấy một hóa thành vô hạn các thực thể siêu thoát không phải là thứ mà Bạch Hồn nhắm tới.
Vì vậy, hắn sử dụng vô số những sợi dây vận mệnh, kết nối các loại quả đang kết trên cành lá của mình.
Vào thời khác này, vô số những loại quả khác nhau đang nhanh chóng được tụ tập vào cùng một nơi, cùng một chỗ.
Và cuối cùng, Bạch Hồn đã dùng vô hạn quả để dựng d·ụ·c ra một “quả” duy nhất.
Thứ quả ấy đang không ngừng cắn nuốt, không ngừng lấy đi chất dinh dưỡng từ gốc cây khổng lồ ngay phía bên dưới.
Khiến cây đại thụ càng lúc càng trở nên gầy yếu hơn.
Nhưng trước khi cái cây ấy hoàn toàn tiêu hao vô hạn chất dinh dưỡng để có thể tạo ra một quả duy nhất.
Ánh mắt năm màu ngũ hành trên chân thân của Bạch Hồn giờ lại nhìn qua vô hạn quá khứ, tương lai.
Và trong khoảnh khắc này, hắn nhìn thấy được ở một mốc thời gian nào đó, Vĩnh Dạ Nữ Đế Lâm Lục Dạ đang bị áp đảo, bị Cổ Thần Bóng Tối Spherias treo lên đánh.
Thấy vậy, Thần Khí của Bạch Hồn, Phủ Định Trường Mâu nhanh chóng được ngưng tụ.
“Chúng ta là đạo lữ của nhau mà, Lục Dạ.
Em đã giúp ta đột phá vô hạn siêu thoát, như vậy, ta cũng phải có nghĩa vụ giúp một tay chứ.”
Nói rồi, chỉ thấy gốc cây trắng to lớn kia lập tức dùng những rễ cành đang càng lúc càng khô héo của mình, ném đi món Thần Khí của mình xuyên qua vô hạn không thời gian.
Ngay sau đó, khi toàn bộ chất dinh dưỡng đã được chuyển di.
Chỉ còn lại một cái cây khô trôi nổi trong Duy Độ Đại Dương tới vô hạn.
Nhưng tại một chiều không gian nào đó.
Chỉ thấy một nhánh cây đâm xuyên qua vô hạn không gian, thời gian.
Bên trên nhánh cây khô héo ấy, lại có một quả mọng với hình cầu tuyệt đối, phát ra thứ ánh sáng trắng khiến người khó có thể nhìn thẳng.
Và từ trong “quả” đó, có một bóng người.
Một “nhân” đang từ từ đi ra.
Vẫn là một gã tinh linh với vẻ ngoài đẹp mã đó, vẫn là thân thể với một vài biến dị như mọc ra vài cành cây, sợi rễ trên thân thể đó, và có cả một con mắt ngũ hành ở ngay trước ngực.
Nhưng ít ra, dáng vẻ hiện tại của Bạch Hồn cũng tốt hơn vô số lần so với việc vĩnh viễn là một cái cây.
Ánh mắt Bạch Hồn nheo mắt nhìn về phía trước.
Tại nơi đó, hắn thấy được đang có 6 bóng người mặc áo choàng đồng phục che kín thân thể, họ đang cúi đầu xuống mà nhìn xuống chiều không gian thấp hơn, nhìn vào gốc cây đang trôi nổi trong Hỗn Độn Hải.
Khi đã đột phá tới cảnh giới vô hạn siêu thoát này, Bạch Hồn cũng đã hiểu được rất nhiều thứ.
Hắn chỉ nhìn qua giờ cũng đã có thể thấy được nhân quả giữa mình và đám người kia.
“Khụ, các vị, đặc biệt là Ghế Số 1.
Tại hạ, Vạn Kiếp Nhân Quả Bạch Hồn Thần Mộc đã có mặt.”
Thấy có giọng nói vang lên ngay sau lưng mình.
Các vị Chủ Thần Ghế Số 1, 3, 6, 7, 8, 9 đồng loạt giật mình.
Bọn họ lập tức quay người lại, run run nở một nụ cười.
“Haha, chào Ghế Số 12 nha.”
“Đúng vậy, chào Ghế Số 12, hôm nay đúng là đẹp trời quá nhỉ?”
Hiện tại, Bạch Hồn mắt nhắm mắt mở khi nhìn những vị đồng nghiệp của mình.
Hắn cố ý tỏ ra như bản thân mình không nhìn thấy, không biết tới đám nửa bước siêu thoát mà mấy Chủ Thần kia đang nắm trong lòng bàn tay.
Thấy Bạch Hồn cho mọi người một bậc thang như vậy.
Những Chủ Thần khác cũng nhanh chóng ném đám quyến tộc của mình xuống các chiều không gian thấp hơn, khiến đám nửa bước siêu thoát biến mất như chưa bao giờ tồn tại.
Khi ánh mắt Bạch Hồn mở ra một lần nữa, đó cũng là lúc mà Ghế Số 7 giơ tay xin ý kiến.
“Haha, cha, vợ con nó đang gọi con về để ăn cơm, nên giờ con xin phép về trước nhá.”
Nói rồi, vị Chủ Thần ấy chạy đi nhanh như một cơn gió, thoáng chốc đã mất tăm m·ất t·ích ở nơi nào chẳng hay.
Rất nhanh chóng, Bạch Hồn cũng chẳng quan tâm thằng con của mình đã trốn đi đâu.
Dù sao thì chạy hòa thượng chạy không được miếu.
Chỉ cần hắn nói với Elucoal, rằng chồng con bé nói nó là sư tử cái.
Khi đó, chắc chắn sẽ có người thay Bạch Hồn dậy dỗ cho thằng con của hắn một trận.
Còn ở hiện tại, Bạch Hồn đang cúi người xuống, nhặt lên hai cái lột xác của hắn ta.
Một cái chính là gốc cây trắng, thứ hiện tại đã hóa thành một gốc cây khô hoàn toàn không có bản thân mình.
Bạch Hồn chỉ điểm nhẹ vào gốc cây ấy, vô tận năng lượng tràn vào, một lần nữa tẩm bổ, khiến cho sức sống của cái vỏ rỗng này một lần nữa quay trở lại.
Còn về quả của cái cây trắng ấy.
Bạch Hồn cầm trong tay cái lột xác này.
Hắn càng nhìn càng thấy nó vô cùng tiềm năng.
Chỉ cần chỉnh lại một chút nữa, thế là có thể đem nó đi cosplay Chủ Thần Quang Cầu rồi, sau đó lập ra một cái Chủ Thần không gian gì đó cũng không thành vấn đề.
Ngay lúc này, Bạch Hồn có thể cảm nhận được, từ đằng xa, có một bóng người đang dần tiến về phía mình.
“Lâu ngày không gặp lại rồi, Lục Dạ.”
Và người tới là ai có lẽ không cần phải nói, vì cô ta chính là cô vợ của Bạch Hồn.
“Cũng đã lâu không gặp rồi, đạo lữ của ta.”
Một lần nữa gặp lại, hai người cười nói vô cùng vui vẻ.
Chỉ là giờ này, gương mặt của Vĩnh Dạ Nữ Đế lại được che đi bởi một tấm lụa tím mỏng, che giấu nhan sắc đã biến dạng sau khi đột phá vô hạn siêu thoát của cô nàng.
Thấy bàn tay của Bạch Hồn đang càng lúc càng lại gần, muốn vén lên lớp lụa mỏng che khuất đi nhan sắc của mình.
Lâm Lục Dạ vội vàng quay sang một hướng khác, tránh đi bàn tay ấy.
Thấy biểu hiện của cô vợ mình như vậy, Bạch Hồn cũng hiểu cô ta không muốn cho bất kỳ ai chứng kiến dáng vẻ của mình ở hiện tại.
Để chuyển di chủ đề, Lâm Lục Dạ vội vàng lấy ra Thần Khí của Bạch Hồn, cây Phủ Định Trường Mâu mà hắn đã ném xuyên qua không thời gian, giúp cô có thể áp đảo được nhân cách Spherias của mình.
“Đây, đạo lữ của ta, Thần Khí của ngươi này.”
Cầm trong tay cây trường mâu, Bạch Hồn cũng chỉ cân trọng lượng của nó một chút.
Ngay sau đó, hắn thu lại món Thần Khí ấy vào trong thân thể.
Từ trong không gian trữ vật, Bạch Hồn lại lấy ra một Thần Khí khác.
Một chiếc mặt nạ da người, thứ được Vĩnh Dạ Nữ Đế chế tạo ra từ chính da mặt của cô.
Cầm trong tay chiếc mặt nạ ấy, vuốt ve nhan sắc đã trở thành quá khứ của mình.
Lâm Lục Dạ giờ này thở dài đầy tiếc nuối.
Nhưng hiện tại, nhìn qua, Bạch Hồn lại thấy được cô vợ của hắn đang mỉm cười.
Chỉ thấy Lâm Lục Dạ từ từ đeo lên chiếc mặt nạ da người, đeo nó một cách khéo léo mà không khiến Bạch Hồn có thể phát hiện nhan sắc hiện tại của cô.
Và ngay sau đó, một Lâm Lục Dạ của quá khứ giống như đã trở về.
Nhưng dù cho đã lấy lai được gương mặt quen thuộc ấy, những vết rạn nứt như đồ sứ vẫn đang không ngừng xuất hiện trên chiếc mặt nạ.
Xem ra, dù cho có là Thần Khí chăng nữa, nhưng Vĩnh Dạ Nữ Đế Mặt Nạ Da Người vẫn không thể để Lâm Lục Dạ giữ lại nhan sắc này mãi mãi.
Tuy vậy, chừng đó đối với cô cũng đã là quá đủ rồi.
Khi Bạch Hồn còn đang mải ngắm cô vợ hắn.
Thì trong lúc bất ngờ, Lâm Lục Dạ đã ra tay trước, ôm chầm lấy hắn ta và cho gã tinh linh này một nụ hôn say đắm.
Nụ hôn thì hoàn toàn không có chút vấn đề nào, nhưng vấn đề duy nhất ở đây là vô số những cánh tay từ sau lưng Lâm Lục Dạ đã mọc ra, ôm chặt lấy Bạch Hồn.
Làm như hắn đang bị nhốt lại trong một quả bóng được cấu tạo từ vô số những cánh tay khác nhau.
Khiến cho dù có là một thực thể siêu thoát chăng nữa, chân thân hiện tại của Bạch Hồn ta vẫn phải biến dạng trước sức mạnh của cô nàng.
Khi nụ hôn giống như bước ra từ phim kinh dị ấy kết thúc.
Lâm Lục Dạ một lần nữa cất chiếc mặt nạ da người đi, sau đó lại che đi gương mặt mình trong một mảnh lụa tím bí ẩn.
Hít sâu một hơi, để thân thể mình khôi phục trở lại sau những cái ôm ấy.
Bạch Hồn quyết định, hắn cần phải trả thù lại Lâm Lục Dạ một chút.
Gã tinh linh tiến lại gần phía Lâm Lục Dạ, hắn tự ý vén lên tấm lụa đang che lại nhan sắc của Vĩnh Dạ Nữ Đế.
Ngay sau đó, khi mà vị Cổ Thần Bóng Tối này đang phải sững sờ vì nhan sắc hiện tại của mình đã bại lộ trước mặt Bạch Hồn.
Tên tinh linh đó mặc kệ nhan sắc cô đã thay đổi như thế nào, hắn không chần chờ mà lập tức trao cho cô nàng một nụ hôn sâu.
Trong lúc hai anh chị còn đang chim chuột, thì bất ngờ, một giọng nói từ phương xa vọng tới.
“Eo ơi, có cơm c·h·ó kìa!”
Giọng nói ấy lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả những Chủ Thần xung quanh.
Và nhìn vào cái ngoại hình của một người khổng lồ sắt thép, với vô số những lưỡi kiếm sắc bén trên bộ giáp của hắn ta.
Mọi người đều có thể nhận ra được, người này chính là Ghế Số 10, Đa Nguyên Luân Hồi Kiếm Chủ, Diệp Hiên.
“Mọi người, ta đã hoàn thành xong chuyện ngồi trên bồn cầu vàng rồi đấy, giờ cần ai đó đi thay ca đi.”
Không hiểu tại sao, khi chứng kiến tên này đi tới.
Cả Bạch Hồn lẫn Lâm Lục Dạ đều có một xúc động, đó là muốn lao lên đánh cho hắn ta một trận.
Nhưng khi biết tên này tới đây là để gọi người thay ca.
Mọi người đều nhìn về phía Vĩnh Dạ Nữ Đế, báo hiệu Ghế Số 11 chính là người tiếp theo thực hiện công tác này.
Cảm nhận được những ánh mắt ấy, Lâm Lục Dạ biết mình phải làm gì, nhưng đồng thời, cô giờ cũng chẳng muốn rời xa Bạch Hồn một chút nào.
Nhưng bỗng chợt, trong đầu cô nổi lên một ý tưởng nào đó.
“Đạo lữ của ta, chúng ta cùng đi thôi…”
Nói rồi, Vĩnh Dạ Nữ Đế lôi cổ Bạch Hồn đi về phương xa.
Giờ người cũng đã siêu thoát rồi, chẳng còn bất cứ gánh nặng nào đè lên nữa, lúc này trải nghiệm cảm giác yêu đương một chút thì thế nào chứ?
Chứng kiến hai bóng người càng lúc càng rời xa kia.
Giờ này, Diệp Hiên bỗng dưng đặt ra một câu hỏi.
“Nhìn cái dáng vẻ vội vội vàng vàng kia, chẳng lẽ, hai đứa nó định biến cái phòng ngai vàng thành động phòng hoa trúc hay sao?”
Nghe tới đây, tất cả các Chủ Thần khác đều hít một ngụm khí lạnh.
Vì ca làm việc của Ghế Số 12 xếp ngay sau Ghế Số 11, vì vậy, rất có thể suy đoán vừa rồi của Diệp Hiên là sự thật…