Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 628: Phiên ngoại: Thăng duy văn minh.
Tại vùng không gian bên ngoài Liên Minh Nhân Loại, Vạn Kiếp Nhân Quả Bạch Hồn Thần Mộc hiện tại đang ngồi tại vùng nằm ngoài không thời gian.
Trên tay hắn hiện tại là một đống những thứ vật thể với ánh sáng trắng lập lòe như những con đom đóm.
Ánh mắt Bạch Hồn nhìn thẳng về phía quá khứ của mình, và đồng thời, hắn cũng nhìn thẳng vào vô số những thủ đoạn đã được các Chủ Thần còn lại dựng lên, nhằm bảo vệ mốc thời gian này.
Dù biết là những biện pháp bảo vệ kia là để giúp cho mình có thể đột phá siêu thoát, và trở thành một thực thể siêu thoát của Liên Minh Nhân Loại thay vì đi lệch sang một thế lực khác.
Nhưng hiện tại Bạch Hồn vẫn cố đấm ăn xôi, ném cả đống những thứ hệ thống trong tay của mình quay trở lại quá khứ.
Dù cho hiện tại, Bạch Hồn có thể tạo ra bất cứ một hệ thống nào với suy nghĩ của hắn, nhưng trong thâm tâm, hắn vẫn luôn tâm niệm về những ngày không hệ thống đó.
Vì vậy, Bạch Hồn đứng tại đầu của dòng thời gian, ném hàng ngàn hệ thống khác nhau quay trở lại quá khứ, muốn trợ giúp chính bản thân mình để có thể có khởi đầu dễ thở hơn đôi chút.
Nhưng rất tiếc, do các thủ đoạn mà các Chủ Thần khác đã bày ra.
Nên mặc kệ cho Bạch Hồn có ném bao nhiêu hệ thống về quá khứ chăng nữa, vẫn chẳng hề có một hệ thống nào trúng đích cả.
Thay vào đó, những hệ thống này đi loạn trong không gian, kết hợp với vô số những linh hồn từ dị giới khác đang vất vưởng.
Kết quả, hắn đã tạo ra không biết bao nhiều người xuyên việt khác trên khắp khu Tiểu Tu Chân Liên Minh, nơi mà hắn cũng hồn xuyên qua tới.
Thấy tất cả hệ thống của mình đều đã ném trượt như vậy.
Thấy cả đám người xuyên việt khác có hệ thống mà riêng mình lại không.
Bạch Hồn giờ vẫn không phục cho lắm, hắn nhìn vào cái hệ thống duy nhất còn sót lại trong tay của mình.
Một cái hệ thống bảng độ thuần thục vô cùng đơn giản và thường thấy, một loại hệ thống đơn giản của đơn giản.
“Hừm, nếu như cái phiên bản hệ thống siêu rút gọn này mà còn không được chấp nhận nữa.
Như vậy thì ta cũng đành bỏ cuộc.”
Nói xong, Bạch Hồn ném cái hệ thống cuối cùng trong tay của mình về quá khứ với toàn bộ niềm tin hi vọng.
Và quả nhiên là lần cuối cùng có khác.
Cái thứ mà Bạch Hồn đã ném về quá khứ đúng là không v·a c·hạm vào bất cứ một tên người xuyên việt nào nữa, nó chỉ va trúng vào một Chủ Thần khác của Liên Minh Nhân Loại mà thôi.
Chính xác hơn, cái thứ hệ thống đó đã va trúng vào người của Diệp Hiên.
Thấy đồ của mình bám trên người đối thủ cũ như vậy, Bạch Hồn giờ chợt nổi lên một ý tưởng xấu nào đó.
“Mặc dù ta và ngươi coi như hòa nhau, nhưng nếu như có cơ hội tốt như vậy rơi vào trong tay mình, vậy thì đừng có trách ta nha Diệp Hiên.”
Nói rồi, Bạch Hồn bắt đầu sử dụng quyền hạn có được của mình, ảnh hưởng lên cái hệ thống đã ký sinh lên trên người đối thủ cũ.
Ban đầu, Diệp Hiên dù cho đã chuyển sinh tới Liên Minh Nhân Loại bắt đầu lại từ đầu như bao người khác.
Nhưng vẫn có một điều mà không thể phủ nhận được ở hắn, khi mà Diệp Hiên là một kẻ sinh ra mà thần thánh.
Dù cho suy yếu tới mức tận cùng chăng nữa, hắn ta vẫn là một sinh linh đặc biệt có thể chu du khắp dòng thời gian.
Vì vậy, để làm suy giảm sức mạnh của đối thủ cũ của mình.
Bạch Hồn đã cho một cái hệ thống vô tri kia trở thành một cái hệ thống có trí năng.
Biến đổi chức năng cái hệ thống ấy từ một hệ thống phụ trợ, và làm nó hóa thành một cái hố trời, khiến sức mạnh của tên Diệp Hiên kia phải suy giảm đáng kể.
Nhờ sự có mặt của cái Mô Phỏng hệ thống, với tên gốc là Độ Thuần Thục hệ thống ấy.
Diệp Hiên từ một kẻ có thể tự do chu du khắp các dòng thời gian nay đã bị giới hạn lại khả năng của mình.
Ban đầu, Bạch Hồn muốn phong cấm luôn lại cái khả năng xuyên qua thời gian của Diệp Hiên.
Nhưng rất tiếc, hệ thống của hắn ta về bản chất lại yếu hơn quá nhiều so với Thần Thông đã có khi sinh ra của tên kiếm sĩ.
Vì vậy, Bạch Hồn cũng không còn cách nào khác, hắn dồn toàn bộ chỗ năng lượng còn lại, giảm sức mạnh của đối phương đến mức độ nào thì giảm.
Kết quả, để khởi động Thần Thông của mình, mỗi lần Diệp Hiên đều phải tiêu hao một lượng lớn năng lượng, cũng chính là những đồng vàng để có thể xuyên qua không thời gian.
Từ tương lai, Bạch Hồn tuy khá thích thú khi một đối thủ cũ của mình ăn quả đắng như vậy.
Nhưng lúc này, hắn vẫn cảm thấy vô cùng mất mát khi không thể như bao người khác, sở hữu một cái hệ thống khi mới xuyên qua.
Không nhìn về quá khứ nữa, ánh mắt Bạch Hồn giờ này nhìn về phía chủ thế giới, hay chính là Liên Minh Nhân Loại.
Hiện tại, sau đòn t·ấn c·ông không hề khoan nhượng tới từ Ghế Số 5.
Cả vũ trụ hiện tại đều đã hỏng mất, khi khắp nơi đều tràn đầy đủ mọi loại năng lượng hủy diệt không ngừng tàn phá dù cho cả thế giới đã chẳng còn gì để tàn phá.
Nếu như không phải có sức mạnh tới từ những vị Chủ Thần duy trì, có lẽ, cả vũ trụ đã hoàn toàn tiêu tán và trở thành bọt nước không đáng chú ý giữa Duy Độ Đại Dương.
Giờ này, nếu có nơi nào an toàn trong cái vũ trụ đã bị hủy diệt ấy, thì đương nhiên, nơi đó chính là dải ngân hà nơi mà Liên Minh Nhân Loại đang c·hiếm đ·óng.
Đang ngắm nhìn một thế giới không ngừng hủy diệt, không ngừng tái sinh thì bất chợt, Bạch Hồn có thể cảm nhận được, từ phía sau lưng mình, có ai đó đang tới gần.
Ánh mắt liếc qua, Bạch Hồn cũng có thể nhận ra được người này chính là ông sếp hiện tại của mình, Ghế Số 1.
“Chào sếp, một ngày đẹp trời để ngắm cả cái vũ trụ này bị hủy diệt nhỉ?”
Nhưng nghe thấy những lời mà Bạch Hồn vừa nói, Ghế Số 1 cũng chỉ vừa đi vừa lắc đầu.
“Không, hôm nay là một ngày đẹp trời để chứng kiến một cái thế giới đ·ã c·hết nay tái sinh.”
Ngay sau lời nói của Ghế Số 1, cả vũ trụ với đủ thứ năng lượng hủy diệt kia bỗng trở nên yên tĩnh.
Mọi sự hỗn loạn giống như thể đã được kiềm chế bởi một thứ trật tự tuyệt đối.
Ngay sau đó, toàn bộ năng lượng kết hợp với nhau tạo thành vật chất, kiến tạo nền tảng của một lục địa khổng lồ.
Cứ như vậy, một siêu lục địa nhanh chóng được đủ mọi loại vật chất, năng lượng bồi tụ tạo thành.
Nhìn vào những biến đổi đó, Bạch Hồn không nhịn được mà nhìn vào tương lai của Liên Minh Nhân Loại này.
“Biến một cái thế giới quan vũ trụ thành một cái thế giới bình địa vị diện sao?” Bạch Hồn thì thầm nói.
Với thế giới, đây có thể là một chuyện tốt hoặc một chuyện xấu.
Nhưng với những sinh linh sinh sống trên thế giới ấy.
Chuyện di chuyển trên một lục địa duy nhất kiểu gì cũng thuận tiện hơn là chu du giữa biển sao vô tận.
Trong tầm mắt của Bạch Hồn, hắn nhìn vào tương lai và thấy được một lục địa khổng lồ trôi nổi giữa không gian.
Một lục địa được duy trì bởi trật tự tuyệt đối, giúp cho những sinh linh sinh sống bên trong đó có thể bình yên sống sót dưới những thứ ô nhiễm đầy hỗn loạn do các Chủ Thần đem lại.
Bên ngoài lục địa đó, một ngọn lửa của tro tàn và tái sinh liên tục cung cấp động lực cho thế giới hoạt động, và đồng thời, ngọn lửa ấy cũng đóng vai trò như một mặt trời, sưởi ấm cho cả thế giới.
Những khối xương đỏ như huyết ngọc mọc lên bên ngoài Liên Minh Nhân Loại, tạo thành một khung xương vững chắc.
Chiến tranh, chiến đấu hóa thành huyết dịch, mây mù vận mệnh hóa thành tư duy, một siêu máy tính không ngừng thay đổi hóa thành não bộ.
Lớp vỏ vững chắc và gần như bất biến bao bọc bên ngoài, khiến cho một thế giới có thể chịu đựng được thứ hắc ám điên cuồng đang không ngừng luân chuyển.
Gốc cây trắng vốn đã được trồng trên Liên Minh Nhân Loại nay hóa thành công cụ bắt mồi hoàn hảo, không hề bỏ qua bất cứ thế giới nào đi qua.
Trên những sợi rễ trắng ấy, có hắc ám ăn mòn, có kiếm khí sắc bén, có ánh sáng thanh tẩy mọi loại ô nhiễm, và khả năng biến đổi đa dạng không thể đoán trước.
Cả Liên Minh Nhân Loại trong tương lai nay hóa thành một con quái vật khổng lồ, không ngừng du tẩu khắp nơi trong Duy Độ Đại Dương.
Trở lại với hiện tại, nhìn vào cái thế giới vẫn đang trong quá trình được cải tạo lại ấy.
Bạch Hồn giờ chỉ muốn nhổ nước bọt.
“Ta tưởng kế hoạch của ngươi là gì chứ Ghế Số 1.
Thì ra cũng là biến thế giới của mình thành một công cụ để có thể di chuyển khắp chư thiên vạn giới này mà thôi.
Điều này thì có gì khác biệt với lại cái Vĩnh Hằng Phi Hạm mà ta từng một thời phục vụ đâu chứ?”
Nghe Bạch Hồn nói như vậy, Ghế Số 1 giơ ngón trỏ của mình lên mà phản bác.
“Đương nhiên là phải có khác biệt rồi.
Chỗ đi làm cũ của ông là một cái chiến hạm được cấu thành từ vô số cái thế giới, còn Liên Minh Nhân Loại mà chúng ta sắp sửa chế tạo là một sinh vật sống có được hay không?”
Nghe Ghế Số 1 nói như vậy, Bạch Hồn vẫn cảm thấy bản chất của mấy cái thứ này không khác nhau là bao.
Nói một hồi, Ghế Số 1 cũng mặc kệ tên Bạch Hồn kia.
Hắn bước về phía trước, hai tay giang rộng ra.
“Dù cho hình thái tồn tại cái thế giới này có là gì đi nữa, thì hạch tâm trong kế hoạch của chúng ta vẫn không thay đổi.
Đó chính là để cho văn minh thăng duy, để cho thế lực của chúng ta có thể so sánh với những thế lực có máu mặt trong Duy Độ Đại Dương này, như Huyết Nhục đế quốc, Tiên Vực, Thanh Mộc Trường Sinh Giới…
Chỉ có văn minh thăng duy như vậy, vị cách của Liên Minh Nhân Loại này sẽ không còn giới hạn tại 12 vị cách nữa.
Như vậy, từ thế giới dưới chân, chúng ta có thể nghênh đón thêm nhiều đồng bạn hơn nữa.”
Nghe Ghế Số 1 tuyên bố hùng hồn như vậy, giờ này, không chỉ có Bạch Hồn mà tất cả những chủ thần khác cũng đã có mặt tại nơi đây.
Trong khoảnh khắc này, các vị Chủ Thần ngồi cùng nhau, chứng kiến một thế giới với vô hạn khả năng được hình thành.