Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Giáo Sư Gián Điệp
Sayren
Chương 574: Truy vết (1)
Freuden Ulburg sau đó đã kể lại những gì bản thân chứng kiến. Sức mạnh của Rene bị mất kiểm soát đã cuốn hai người đi đâu đó. Elisa Willow có vẻ hoài nghi tính chân thực của câu chuyện. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của đối phương, sự nghi ngờ của vị hiệu trưởng mới buông lỏng.
"Ta có một thắc mắc. Trò Ulburg, tại sao trò cũng có mặt ở hiện trường lúc đó?"
"Xin thứ lỗi cho tôi không thể nói. Đấy là chuyện cá nhân."
"Ta hiểu. Vậy trò có suy đoán nào về địa điểm hai người kia sẽ dịch chuyển đến không?"
Freuden Ulburg lắc đầu. Đây là lần đầu tiên cậu ta chứng kiến một phép thuật như vậy.
"Hừm. Tình huống hiện tại khá khẩn cấp. Tiếc là giáo sư Rudger lại không có ở đây để giúp đỡ giải quyết."
Freuden Ulburg đột nhiên hỏi.
"Hiệu trưởng có vẻ đánh giá giáo sư Rudger Chelici rất cao."
Lông mày Elisa Willow hơi cong lên.
"Haha. Rất khó có thể tìm được một giáo sư có năng lực như vậy trong thời buổi hiện tại."
Khóe miệng Freuden Ulburg giật giật.
"Ngài thực sự nghĩ vị giáo sư đó là một người đáng tin sao?"
Freuden Ulburg sau khi nói xong câu đó chợt cảm thấy hối hận. Cậu ta trong giây phút xúc động đã nói ra điều không nên nói.
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của Freuden Ulburg, hiệu trưởng không hề thốt ra lời khiển trách nào mà chỉ mỉm cười.
"Đúng như dự đoán."
"... ... ?"
"Trò Ulburg có vẻ cũng đã quen biết giáo sư Rudger từ trước."
"... ... ."
Freuden Ulburg chần chừ.
"... ...Ngài đã biết từ trước?"
"Chà, cũng không thể nói là như vậy. Ta chỉ hơi bất ngờ là trò lại nhận ra thân phận g·iả m·ạo của giáo sư Rudger Chelici sớm như vậy. Một điều ta không ngờ đến nữa là trò lại nhắm mắt làm ngơ dù biết mọi chuyện."
Freuden Ulburg khẽ lắc đầu.
"Tôi chỉ không muốn dính líu đến vị giáo sư đó. Quan hệ trước đây của chúng tôi không tốt lắm."
"Điều đó càng khiến ta tò mò hơn. Một người như giáo sư Rudger có thể có liên hệ gì đến người thừa kế một trong ba gia tộc lớn của Đế quốc?"
"Rất tiếc đó là chuyện riêng của hai người chúng tôi. Mong hiệu trưởng có thể thông cảm."
"Tốt thôi. Ta hiểu mỗi người đều có bí mật của riêng mình."
"... ... Tôi có thể hỏi lý do tại sao ngài lại tin tưởng người đàn ông đó không?"
"Bởi vì anh ta có tài năng, như vậy chưa đủ sao?"
"... ... .?!"
Elisa Willow xua tay.
"Đừng hiểu lầm. Ta có xu hướng ấn tượng với những người có năng lực vượt trội. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là ta sẽ tùy tiện tin tưởng người khác. Nhưng dù sao thì người có thân phận bất chính không phải lúc nào cũng là kẻ xấu. Nhân cách của một người, ta vẫn tự tin có thể đánh giá được."
Đó quả là một suy nghĩ kỳ lạ. Nhưng không thể không nói Elisa Willow có đủ tự tin và năng lực để làm chuyện đó.
Vị hiệu trưởng đã âm thầm quan sát Rudger Chelici từ đầu kỳ học. Nếu bỏ qua tài năng lẫn học thức của vị giáo sư lạ mặt kia thì theo như cô ta thấy, Rudger Chelici hoàn toàn có đủ phẩm chất của một nhà giáo ưu tú. Những gì anh chàng đó thể hiện với các học sinh đã chứng minh anh ta xứng đáng với cái danh hiệu mà Theon giao phó.
Không phải cô ta chưa từng nghĩ đến giả thiết mọi hành vi bên ngoài chỉ là diễn xuất. Nhưng đối phương mất công làm những chuyện đó trong một khoảng thời gian quá dài như vậy, theo như cô ta đánh giá dù có nhằm mục đích gì thì bên có lợi cho đến lúc này vẫn sẽ là học viện. Đó là lý do Elisa Willow mắt nhắm mắt mở cho qua mọi chuyện.
"Trò thấy câu trả lời đó đã đủ thuyết phục chưa, trò Ulburg?"
".......Cảm ơn hiệu trưởng đã giải đáp."
Elisa Willow nhẹ nhàng gõ tay lên bàn làm việc.
"Ta có thể lờ mờ đoán được mâu thuẫn giữa hai người có liên quan đến trò Rene cũng đang bị m·ất t·ích."
"........."
"Vậy thì mục đích trò đến đây hôm nay là gì? Ta không nghĩ trò cất công đến tận văn phòng của ta chỉ để thuật lại một câu chuyện không có nhiều tác dụng."
Biểu cảm vốn đang mỉm cười tinh nghịch của Elisa Willow đột nhiên trở nên sắc bén. Sống lưng của Freuden Ulburg không tự chủ dựng thẳng lên. Đối mặt với áp lực tỏa ra từ một Lexorer, Freuden Ulburg phải dùng hết sức lực mới có thể tỉnh táo trả lời.
"Tôi muốn xin phép trở về nhà một thời gian."
"Ồ?"
Biểu cảm trên gương mặt Elisa Willow trở nên thích thú.
"Theo những gì ta biết, quan hệ giữa trò với Công tước Ulburg dường như không được tốt lắm."
"Ngài nói không sai."
"Có vẻ như trò đã hạ quyết tâm. Bất chấp mối quan hệ không mấy tốt đẹp của hai người chỉ để đạt được mục đích trước mắt. Đáng giá sao?"
"Trực giác của tôi mách bảo nếu lần này tôi chỉ đứng yên một chỗ, tôi sẽ hối hận."
"........"
Một khoảng lặng nặng nề bao phủ khắp căn phòng.
"Tốt thôi."
Elisa Willow cuối cùng gật đầu.
"Nếu trò đã muốn rời đi, ta không có lý do gì ngăn cản. Dù sao thì với tình hình hiện tại, việc tiếp tục các chương trình học theo kế hoạch là không khả thi. Kể cả khi dồn nhân lực khắc phục tổn thất thì vẫn sẽ mất ít nhất vài tuần."
"Trò có tối đa thời gian một tháng nghỉ phép."
"Cảm ơn hiệu trưởng."
Freuden Ulburg cúi đầu chào Elisa Willow rồi rời khỏi văn phòng.
Khi đi bộ qua dãy hành lang trở về ký túc xá, cậu ta bỗng nhiên chạm trán với một người mình không ngờ đến.
Freuden Ulburg nheo mắt.
"Cậu làm gì ở đây?"
Flora Lumos nghiêm túc quan sát người đối diện. Cuối cùng, cô ấy khẽ lên tiếng hỏi.
"Tôi đã nghe chuyện rồi. Cậu tính mượn lực lượng từ chỗ Công tước Ulburg?"
"Đó là chuyện riêng của tôi."
Freuden Ulburg dừng lại một chút, sau đó mới do dự.
"Cẩn thận!"
"Cái gì?"
"Giáo hội Lumensis chắc chắn sẽ hành động sau sự cố lần này. E rằng gia tộc của cậu sớm muộn gì cũng sẽ tham dự vào."
Gia tộc Lumos vốn là tín đồ trung thành của Giáo hội Lumensis. Không có lý nào Công tước Lumos lại không có bất kỳ động thái gì sau sự kiện lần này.
"Có thể cậu sẽ bị cưỡng chế phải quay về."
Đôi mắt của Flora Lumos ánh lên những tia u ám. Nhưng không lâu sau, cô ấy liền lấy lại sự bình tĩnh thường ngày.
"Tôi tự lo liệu được."
"Vậy thì tốt. Chúc may mắn!"
"Chúc may mắn!"
Hai người nhanh chóng tách ra, mỗi người đi về một phương hướng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, bóng lưng của cả hai dường như trở nên giống nhau một cách kỳ lạ.
* * *
Rudger cõng Rene trên lưng tiến vào bên trong Isla Machia.
Isla Machia là một hòn đảo được tạo thành từ những thiết bị cơ khí khổng lồ. Hình dạng tổng thể của nơi này giống như một chiếc bánh nhiều tầng, càng vào sâu bên trong, địa hình càng trở nên cao hơn. Ở vị trí trung tâm của Isla Machia chính là trụ sở của Tòa Tháp Mới.
Nhưng đó không phải là nơi Rudger muốn tới. Trái ngược hoàn toàn, địa điểm mà hắn đặt chân đến là một con phố tồi tàn không có nhiều người qua lại.
"Lại là kẻ nào thế?"
Có nhiều loại người cùng tồn tại trên Isla Machia. Hòn đảo hơi nước không chỉ có mỗi pháp sư mà còn có rất nhiều cư dân đến từ bên ngoài. Đương nhiên cũng không thiếu những thành phần thích các hoạt động đánh đấm b·ạo l·ực.
Điển hình là tình huống hiện tại.
"Này đằng kia."
Một người đàn ông to lớn ngồi trước quầy bar cười khúc khích, hắn ta trao đổi ánh mắt với đồng bọn rồi chặn đường Rudger.
"Tao chưa từng thấy mày xuất hiện ở đây bao giờ. Mày là người khu nào?"
Bộ trang phục trên người Rudger quá mức nổi bật trong một con hẻm tồi tàn. Đã vậy, hắn còn cõng theo một đứa trẻ đang b·ất t·ỉnh trên lưng. Hai người không thu hút sự chú ý của đám d·u c·ôn nơi này mới là lạ.
"Sòng bạc lớn nhất khu này đi đường nào?"
"Cái gì?"
"Đường đi tới sòng bạc khu này."
"Nói nhảm cái gì đấy? Thành thật nộp tiền ra đây."
Người đàn ông vừa nói vừa đưa tay phải ra.
Kiririk. Kirik.
Bàn tay phải dang rộng của tên đàn ông to lớn tạo ra những âm thanh bánh răng va vào nhau ken két. Một trong những cánh tay của hắn không phải là cánh tay của con người mà là một cánh tay giả làm bằng đồng thau. Thứ này cũng không phải là cánh tay giả được sử dụng trong cuộc sống hàng ngày. Xét theo kích thước và hình dạng, nó lớn hơn nhiều so với một bàn tay giả thông thường. Bất cứ ai cũng có thể thấy nó trông giống một loại v·ũ k·hí hơn.
Người đàn ông to lớn cố tình mang theo thứ này nhằm đe dọa con mồi của mình. Đồng bọn của hắn ngồi phía sau bật cười khoái chí. Cảnh tượng này chắc chắn chẳng phải lần đầu diễn ra tại nơi này.
Giống như người đàn ông to lớn, những tên đồng bọn không có người nào là lành lặn. Có người lắp chân giả, có người phải mang theo một con mắt trắng dã, có người còn có cả một hàm răng thép dưới khoang miệng. Bề ngoài của bọn chúng trông thật kỳ quái và dị dạng.
"Thế nào?"
"Ngươi có vẻ rất rành đường đi lối lại ở khu vực này."
"Tất nhiên. Ta đã sống ở đây cả chục năm rồi."
"Vậy ngươi có thể chỉ cho ta đường đi đến sòng bạc lớn nhất ở đây không?"
"Này, mày bị điếc à? Tao đã bảo là nộp tiền ra đây cơ mà."
Người đàn ông mở bàn tay giả ra trước mặt Rudger.
"Thức thời đi. Nếu không, tao e rằng sẽ phải vạch một đường trên khuôn mặt của mày đấy."
Rầm!
Tiếng động phát ra khi đầu của tên d·u c·ôn v·a c·hạm với mặt đất. Không để cho hắn kịp hoàn hồn, chân phải của Rudger đã giẫm thẳng xuống.
Những tên d·u c·ôn thấy đồng bọn b·ị đ·ánh bất ngờ đồng loạt xông lên bao vây người đàn ông lạ mặt. Biểu cảm trên gương mặt Rudger đã dần mất kiên nhẫn. Ma thuật trên người hắn khuếch tán bao trùm khu vực xung quanh.
"Ta nghĩ chỉ cần chừa lại vài người là được rồi."
* * *
Khi cuộc chiến trong khu ổ chuột qua đi, trên mặt đất vương vãi tứ chi thật giả lẫn lộn. Tên d·u c·ôn duy nhất còn sống run rẩy ôm lấy cánh tay còn lại của mình.
"T-tại sao pháp sư lại xuất hiện ở đây?"
Khi Rudger tiến đến trước mặt, hắn ta ngay lập tức cúi đầu.
"Làm ơn tha mạng! Làm ơn tha mạng cho tôi! Là tôi không có mắt mạo phạm đến ngài."
"Sòng bạc lớn nhất ở đây đi hướng nào?"
Tên d·u c·ôn lắp bắp chỉ đường cho Rudger.
Khi thân hình của Rudger biến mất khỏi tầm mắt, hắn ta mới gục xuống, thở phào nhẹ nhõm.
"Ơn Chúa! Cái mạng này vẫn còn."
Khi tên d·u c·ôn đang định xem xét tình trạng của đồng bọn xung quanh thì chợt có một bóng người từ từ tiếp cận hắn ta.
"?"
Người đàn ông to lớn cau mày. Khi quay đầu lại, hắn ta nhìn thấy một người khoác áo choàng đen, đầu đội mũ rộng vành che kín mặt.
"Ngươi là ai?"
Đôi mắt của tên d·u c·ôn trợn trừng khi nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt lộ ra dưới vành mũ.
"Cái quái gì...."
Kẻ này không phải con người?
Lúc này, người đàn ông nước da tái nhợt trợn mắt, nghiêng đầu sang một bên một cách kỳ quái.
"John...John Doe đi đâu rồi?"
"Cái gì? Đó là ai... ... ."
Kkkjjik!
Không để tên d·u c·ôn kịp nói hết câu, bàn tay của người áo đen đã vươn ra bóp nát đầu hắn. Máu bắn tung tóe lên quần áo của kẻ lạ mặt nhưng hắn không quan tâm.
Thân hình của kẻ mặc áo choàng tiếp tục lững thững tiến về phía trước. Đằng sau hắn ta là vô số bóng đen điên cuồng bám theo sau. Bọn chúng đang lần theo dấu vết do Rudger để lại.