Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 578: Tới chiến trường (1)

Chương 578: Tới chiến trường (1)


Gia tộc Ulburg nằm ở phía Bắc của Đế quốc Exilion. Mặc dù có lãnh thổ rộng nhưng phần lớn diện tích nơi đây lại là rừng lá kim dày đặc. Những khu rừng này là nơi sinh sống của rất nhiều loài động vật. Thậm chí còn có tin đồn nơi này tồn tại cả linh thú.

Freuden sải bước vào bên trong dinh thự to lớn.

"Chào mừng cậu chủ trở về."

Các hiệp sĩ và người hầu đồng loạt xếp hàng, cúi đầu trịnh trọng chào Freuden Ulburg. Trên đồng phục của những người này đều đeo huy hiệu hình sói, con vật tượng trưng cho gia tộc.

Freuden bình thản gật đầu.

"Gia chủ đang ở đâu?"

"Ngài ấy đang ở trong rừng thưa cậu chủ. Để tôi dẫn đường cho ngài."

"Không cần."

Freuden cự tuyệt yêu cầu của người hầu, một mình đi đến khu rừng phía sau dinh thự.

Bầu trời được bao phủ bởi những đám mây xám mềm mại. Cả khu rừng lúc này tràn ngập không khí trong lành. Mỗi khi Freuden bước đi, cành lá trên mặt đất đều phát ra tiếng xào xạc. Mùi hương đặc trưng của rừng rậm phát ra từ những nhánh cây ngọn cỏ, tiếng côn trùng kêu đó đây hòa cùng sự năng động mãnh liệt của hơi thở cuộc sống.

Freuden đi thẳng một đường đến địa điểm đã xác định trước. Khu rừng này là nơi mà cậu ta đã đi qua không biết bao nhiêu lần, cho dù không có biển chỉ dẫn, Freuden cũng không sợ lạc.

Freuden cuối cùng đã đến một nơi có tầm nhìn rộng rãi. Phóng mắt về phương xa có thể nhìn thấy mặt hồ trong vắt phản chiếu từng tán cây rậm rạp. Thi thoảng, những cánh chim chao lượn kiếm mồi khiến mặt hồ rung động từng đợt.

Đó là một khung cảnh đẹp tựa như một bức tranh vẽ nhưng Freuden không có tâm trạng thưởng thức. Ánh mắt của cậu ta không dừng lại ở mặt hồ mà dán chặt vào bóng lưng của một người đàn ông đang thảnh thơi ngồi câu cá.

Freuden cúi người.

"Gia chủ."

Đối phương có phản hồi ngay lập tức.

"Không phải ta đã bảo con cứ tự nhiên gọi ta là cha sao?"

"........"

Freuden mím môi.

"Phép tắc không thể mất."

"Đúng là một đứa trẻ cứng đầu."

Người đàn ông chợt quay lại và mỉm cười. Đó là một gương mặt giống Freuden đến tám phần, điểm khác biệt duy nhất ở ngoại hình là mái tóc của người đàn ông dài hơn một chút.

Khí chất trên người vị gia chủ nhà Ulburg hoàn toàn trái ngược với đứa con trai nghiêm túc và lạnh lùng của mình, ông ấy thoạt nhìn trông khá lười biếng và buồn chán.

David Ulburg - Một trong ba vị Công tước nổi tiếng của Đế quốc Exilion.

"Được rồi. Ngọn gió nào khiến con chủ động đến tìm ta vậy?"

"Con cần sự giúp đỡ. Xin gia chủ hãy cho con mượn thủ hạ của người."

"Ồ?"

Lý do Freuden chủ động đến gặp cha mình chính là muốn mượn nhờ nhân lực của gia tộc Ulburg do ông ấy quản lý.

Các hiệp sĩ của gia tộc Ulburg từ xa xưa đã rất giỏi trong việc truy tìm dấu vết. Tựa như loài sói theo dõi con mồi mọi lúc mọi nơi, phong cách làm việc của gia tộc Ulburg cũng có sự tương đồng khá lớn. Ngay cả khi đã thoát ra khỏi phạm vi Đế quốc Exilion, không có mục tiêu nào mà gia tộc Ulburg không tìm kiếm được.

Freuden đã phải hạ quyết tâm rất lớn trước khi đến đây. Cậu ta đánh giá an nguy của Rene cao hơn mâu thuẫn giữa hai cha con bọn họ. Vì Rene, Freuden có thể chủ động dẹp bỏ lòng tự tôn của mình, nhờ cậy đến sự giúp đỡ của người mà bản thân không thích.

"Chà chà. Không ngờ ta vẫn có thể sống đến cái ngày được nhìn thấy con trai của mình chủ động mở lời xin giúp đỡ cơ đấy."

David Ulburg bật cười như thể rất vui.

Freuden là một người thừa kế xuất sắc. Đứa con này của ông ta có thể chịu đựng được tất cả áp lực huấn luyện của gia tộc, đồng thời vẫn có thể thuận lợi hoàn thành việc học tập nặng nề của Theon. Ở phương diện năng lực, Freuden quả thực không có gì đáng chê trách. Tuy nhiên, cũng chính vì sự hoàn hảo này mà tình cảm giữa hai cha con bọn họ lại xa cách hơn những gia đình bình thường.

"Con trai, con vẫn chưa trưởng thành."

"... ..."

Freuden hơi nhíu mày nhưng không phản bác. Câu nói này không phải là lần đầu tiên cậu ta nghe thấy.

"Đôi khi che giấu cảm xúc quá sâu cũng không phải điều tốt."

"... ... Việc che giấu cảm xúc là điều tất yếu."

"Ta không phủ nhận điều đó. Tuy nhiên, làm như vậy cũng chẳng khác gì nói cho đối thủ của con biết con đang không thành thật."

Freuden không thể phản bác những lời này.

"Vậy người thì sao?"

"Ta khác với con, con trai. Ta đã ở một vị trí không cần phải quan tâm đến cái nhìn của người khác nữa."

David đưa mắt nhìn chiếc cần câu. Chiếc phao nổi trên mặt hồ tĩnh lặng không có dấu hiệu chuyển động.

"Vậy con cần người của ta để tìm ai?"

"... ... Đó là chuyện riêng..."

"Chúng ta là gia đình mà, phải không? Ta không thể hỏi sao?"

"Người không cần phải bận tâm đến việc nhỏ đó."

"Ồ? Ta không nghĩ đối tượng quan tâm của con trai mình lại là một việc nhỏ."

"... ... !"

Biểu cảm trên gương mặt Freuden thoáng qua nét ngạc nhiên. Dù người đàn ông không ngoái nhìn nhưng ông ta vẫn phá lên cười như thể đang nhìn thấy trực tiếp biểu cảm thay đổi của đứa trẻ kia.

"Con tưởng ta không biết những chuyện đó sao? Con có vẻ đã đánh giá quá thấp người cha này. Ta có hơi thất vọng một chút."

"... ...."

"À, không liên quan đến Henry. Thằng bé đã cố tình giấu mọi chuyện liên quan đến cô bé kia khỏi tai mắt của ta. Tuy nhiên, như ta đã nói rồi đấy, chỉ cần ta muốn, không có gì mà ta không biết. Mặt khác, con có vẻ đã để lộ hành động của mình cho một lão hồ ly khó chịu. Đoán xem ai đã đến tìm ta nào?"

David không giấu được nụ cười trêu chọc khi nắm được thóp đứa con trai của mình. Hành động này của ông ta quả thực không giống như một vị gia chủ của một đại gia tộc.

Cuối cùng, sau khi đã cười chán chê, David Ulburg mới từ từ đứng dậy.

"Cũng phải mười năm rồi nhỉ?"

"... ... ."

Freuden không trả lời nhưng sắc mặt khó coi đã đủ chứng minh cậu ta đang nhớ đến một số ký ức không tốt đẹp nào đó.

Freuden hồi nhỏ đã từng b·ị b·ắt cóc. Hơn một tháng sau, gia tộc Ulburg mới tìm thấy cậu chủ của mình. Không ai biết đã có chuyện gì xảy ra với Freuden trong suốt khoảng thời gian đó, mọi người chỉ biết khi quay trở lại gia tộc, tính cách của Freuden đã thay đổi một trời một vực. Từ một đứa trẻ kiêu ngạo vì địa vị gia tộc, Freuden như thể lột xác trưởng thành trong một khoảng thời gian ngắn. Freuden từ đó cũng bắt đầu trở nên xa cách với cha mình, chuyên tâm học tập để trở thành một người kế thừa xuất sắc.

Từ góc độ của một gia chủ, David Ulburg nên vui mừng vì điều này. Tuy nhiên, đứng dưới góc độ một người cha, ông ta cực kỳ đau lòng cho đứa con trai của mình.

"... ... Tại sao người lại đột nhiên nhắc tới chuyện đó?"

"Ta có linh cảm rằng thứ con muốn làm lần này cũng sẽ khiến con thay đổi giống như mười năm trước. Chỉ là không biết lần thay đổi sắp tới sẽ là tốt hay xấu?"

Khi nhìn thấy nụ cười của David Ulburg, Freuden mới hiểu tại sao bản thân lại không thể nào thân cận trở lại được với cha mình. Cách cư xử của ông ấy quả thực không thuộc về một quý tộc, khí thế trên người gia chủ nhà Ulburg luôn luôn cợt nhả, không có chút uy nghiêm nào.

David nhẹ nhàng nói với Freuden như thể đang khuyên nhủ.

"Con có thể thử theo đuổi cô bé đó."

Tình yêu đối với một quý tộc là chuyện xa xỉ và nực cười. Bọn họ không thể bất cẩn giao trái tim mình ra cho người khác. Những quý tộc như bọn họ cần đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu kể cả khi chuyện đó đồng nghĩa với việc họ phải bước vào một cuộc hôn nhân sắp đặt.

Những gì David Ulburg nói với Freuden lúc này đã là sự nhượng bộ lớn nhất của ông ta dành cho cậu con trai của mình.

"Ngay cả khi thất bại?"

David gật đầu như thể không sao cả.

"Ngay cả khi thất bại. Nhưng chỉ một lần này thôi."

Freuden lúc này mới nhận ra nguyên nhân thực sự của sự khó chịu mà cậu ta cảm thấy mỗi khi nhìn thấy cha mình. Cậu ta ghen tị với việc cha của mình có thể tự do thành thật với cảm xúc của bản thân.

"Cuối cùng thì con đã có thể đối mặt với chính mình một cách đàng hoàng rồi."

David Ulburg nhạy bén nhận ra sự thay đổi của Freuden, ông ấy cười ha hả dang rộng vòng tay.

"Ai cũng phải trưởng thành. Sao chúng ta không bắt đầu làm lành bằng việc ôm nhau một cái nhỉ?"

"........."

"Không cần."

"... ..."

Freuden lắc đầu từ chối. Thấy biểu cảm không vui trên gương mặt cha mình, cậu ta đành nói sang chuyện khác.

"Vậy người định cử bao nhiêu hiệp sĩ đi?"

"Chà, còn tốt hơn thế đó con trai."

"?"

U u u.

Đột nhiên, tiếng sói hú vang lên bên tai. Freuden có chút nghi ngờ trước âm thanh phát ra từ sâu trong rừng.

"Đây là... ... ?"

Freuden có thể nhìn thấy những cái bóng màu xanh đậm đang di chuyển nhanh chóng trong khu rừng lá kim dày đặc. Khi Freuden chưa kịp hoàn hồn thì vô số bầy sói đã xuất hiện quanh bờ hồ.

"Đừng sợ. Những đứa trẻ này sẽ giúp con."

"Sói ư?"

"Chúng là trợ lực không thể thiếu của gia tộc chúng ta. Và chúng sẽ là bạn đồng hành với con trong tương lai đấy."

David vừa dứt lời thì một con sói đặc biệt xuất hiện giữa bầy sói hoang. Kích thước của nó lớn gấp ba lần so với những con sói khác và tốc độ cực kỳ nhanh nhẹn. Ngay cả bộ lông của nó cũng không phải màu xám mà là màu xanh hải quân đậm trông giống như bầu trời đêm. Ma thuật không ngừng phân tán trên từng chiếc lông của con thú tạo ra một màn sương mù dày đặc.

"Linh thú?"

"Đó là linh thú hộ vệ của gia tộc. Vốn dĩ ta định sẽ giới thiệu anh chàng đó với con khi con nhận chức, không ngờ cơ hội lại đến sớm hơn dự kiến."

"Linh thú đó có thể tìm người sao?"

"Yên tâm đi. Khả năng truy tìm mục tiêu của anh chàng đó đứng đầu đại lục này đấy."

David Ulburg đến gần con sói to lớn, nhẹ nhàng vuốt ve cổ con thú. Linh thú nhắm mắt lại, yên lặng hưởng thụ.

"Nhờ ngươi đấy, anh bạn."

Đôi mắt của linh thú tỏa sáng, nó khẽ gật đầu. Con sói hạ thấp cơ thể trước mặt Freuden. Freuden hiểu ý, không chút do dự trèo lên.

Trước khi rời đi, Freuden nói cảm ơn cha mình và biến mất như một cơn gió cùng với linh thú. David Ulburg sau đó lại chậm chạp ngồi xuống bên hồ và buông cần.

"Hiếm thấy đứa nhỏ kia sẽ nói lời cảm ơn chân thành như vậy."

Vẻ mặt đang cười toe toét của vị gia chủ chợt trở nên lạnh lùng.

"Thánh quốc rốt cuộc đã có động tĩnh. Lumos, ông cuối cùng cũng không kiên nhẫn được nữa rồi."

Đôi mắt David Ulburg nhìn về phía mặt nước tĩnh lặng. Trái ngược với vẻ yên bình hiện tại, tương lai sắp tới của Đế quốc chắc chắn sẽ có nhiều biến động.

* * *

"Anh nói cách đây không lâu là có ý gì?"

"Sau khi nhận được tin tức từ anh, tôi đã chủ động liên lạc với các pháp sư chuyên về nguyền rủa."

"Có tìm được ai không?"

"Có một thế lực ở Isla Machia tập hợp khá nhiều chuyên gia. Nơi đó gọi là Trường Cổ Nguyền, chuyên môn nghiên cứu về lời nguyền cổ xưa. Người đứng đầu nơi đó nghe nói là một Amumnuki."

"Amumnuki? Có hơi thấp không?"

"Chỉ là tin đồn thôi. Thực tế có khả năng là Lexorer cũng không biết chừng. Dù sao thì ở cái hòn đảo chứa toàn pháp sư như thế này, việc che giấu thực lực là bài học căn bản."

"Nhưng có một vấn đề nảy sinh. Thế lực mới nổi gần đây đang gây sóng gió đến thượng tầng."

"Mấy tên da nhợt nhạt đó à?"

"Phải. Chúng đột nhiên xuất hiện, không rõ từ nơi nào và nhanh chóng thôn tính nhiều thế lực to nhỏ bên trong Isla Machia."

Rudger nhíu mày. Có vẻ như mấy kẻ hắn tiêu diệt ở Vương quốc Seville dạo nọ là những kẻ trốn thoát được lần thôn tính mà Gariel nhắc tới. Dựa theo những manh mối hiện có, khả năng cao những kẻ đuổi theo hắn trong sòng bạc là con rối của Nikolai. Mạng lưới tin tức của đối phương đúng là không thể coi thường, Hắn chỉ mới đặt chân lên hòn đảo này chưa đến hai mươi tư giờ, hành tung đã bị đối phương phát hiện.

Gariel tiếp tục thuật lại mọi chuyện đã diễn ra. Các thế lực ban đầu chưa kịp thích ứng nên mới b·ị đ·ánh không kịp trở tay. Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, bọn họ đã nhanh chóng thành lập liên minh chống lại thế lực mới nổi.

"Tình hình giao chiến mấy hôm nay có vẻ tạm lắng. Nhưng sớm hay muộn chiến sự cũng sẽ nổ ra thôi."

"Chúng ta cần nhanh chóng liên lạc với một pháp sư của Trường Cổ Nguyền."

"Chà, có một vấn đề."

Gariel dừng lại một chút.

"Không may là thế lực của Trường Cổ Nguyền đã bị cuốn vào trận c·hiến t·ranh chấp giữa hai phe."

"Người chúng ta cần vẫn còn sống chứ?"

"Còn."

"Bên đó vẫn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn phải không?"

"Vẫn còn người sống nhưng bọn họ không thể tự mình liên lạc với chúng ta."

Gariel lẩm bẩm, nhìn Rene với ánh mắt buồn bã.

"Cho nên chúng ta phải tự mình đến chiến trường bắt liên lạc với đối phương."

Chương 578: Tới chiến trường (1)