Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 579: Tới chiến trường (2)

Chương 579: Tới chiến trường (2)


Gariel chán ghét nhìn người bên cạnh.

"Không thể không thừa nhận anh là một tên có nhiều thủ đoạn. Nếu là một mình tôi thì không thể an toàn trở ra khỏi nơi đó."

Rudger đã quá quen với những lời khiêu khích như thế này. Dù Gariel lúc nào cũng xỉa xói hắn nhưng cả hai người đều hiểu rõ điểm mạnh yếu của đối phương. Bọn họ không ưa nhau nhưng sẽ không vì thế mà hạ thấp hay coi thường người còn lại. Để chữa trị cho đứa trẻ kia, hai con người sau bao nhiêu năm chẳng thèm nhìn mặt nhau sẽ tạm thời hợp tác.

"Nhớ lấy. Tôi chỉ đang cứu Rene, không phải giúp anh."

"Khỏi cần anh nhắc."

Không giống như Gariel lười biếng và có tinh thần tự do, Rudger là người khắc kỷ và lạnh lùng. Hai người đàn ông có phong cách hoàn toàn trái ngược.

"Vậy giờ phải đi giải cứu pháp sư của Trường Cổ Nguyền đúng không? Hiện tại người đó ở chỗ nào?"

"Đợi chút."

Gariel lục lọi đống rác chất đống ở góc phòng. Sau một lúc, anh ta cuối cùng cũng tìm thấy thứ gì đó và mang đến cho Rudger xem.

"Đây là bản đồ của Isla Machia."

Trên tấm bản đồ cũ là hình dáng gần đúng của hòn đảo hơi nước. Tuy nhiên, Rudger nhanh chóng nhận ra thứ này không chỉ đơn thuần là một bản vẽ phác thảo.

"Đây không phải là bản thiết kế kiến trúc sao?"

"Đúng rồi đấy."

Thông thường, một bản đồ chỉ nên hiển thị địa hình gồ ghề của Isla Machia, nhưng bản đồ mà Gariel đưa ra thậm chí còn cho thấy được cả cấu trúc tổng thể bên trong.

"Anh lấy thứ này ở chỗ nào? Bản thiết kế này hẳn phải là tài liệu mật."

"Tôi quên rồi. Xung quanh có rất nhiều thứ rác rưởi. Có lẽ nó vô tình nằm trong đống đồ đạc tôi cầm theo."

Gariel chỉ ngón tay về phía sau như thể đó không phải là vấn đề gì to tát. Rudger lắc đầu trước tất cả những thứ linh tinh, sách và những bó giấy da không rõ mục đích hay công dụng chất đống ở trong căn phòng.

"Làm gì có chuyện một thứ quan trọng như vậy bị vứt tùy tiện được? Nói thật đi, anh đánh cắp nó đúng không?"

"Nói chuyện thô lỗ thế? Tôi chỉ đơn giản là mượn dùng một chút thôi. Khi nào dùng xong thì tôi sẽ trả lại."

"Rồi khi nào anh dùng xong?"

"Chưa biết."

"Anh bảo ghét sử dụng [Ma thuật thời gian] nhưng theo tôi thấy trong những lúc như thế này, anh lại sử dụng nó rất tốt đấy."

Gariel trở nên tức giận trước những lời của Rudger.

"Này, ghét một thứ không có nghĩa là tôi sẽ không dùng nó. Tôi chỉ không muốn bản thân c·hết sớm thôi. Anh có biết kết cục của Sư phụ tôi là như thế nào không?"

"... ... ."

"Chẳng ai sẽ cảm thấy ổn khi bản thân mới chỉ bốn mươi tuổi mà trông như một người đã gần đất xa trời cả."

Tất nhiên, Gariel có một Sư phụ và người đó cũng là người sử dụng [Ma thuật thời gian]. Thoạt nhìn, Sư phụ của Gariel trông giống một học giả già đã sống rất lâu. Nhưng tuổi tác thực tế của ông ấy thậm chí còn chưa đến bốn mươi.

Ông ấy đã trải qua bốn mươi năm cuộc đời của mình bên trong thế giới ngưng đọng. Tần suất sử dụng phép thuật của ông ấy quá nhiều, vì lẽ đó, thời gian của ông ấy ở thế giới thực bị cộng thêm gần như gấp đôi người khác.

"Sư phụ tôi quá buông thả. Ông ấy thậm chí còn lừa tôi bảo rằng thứ ma thuật này là thứ tuyệt nhất trên đời."

Gariel lắc đầu như thể vẫn còn chán ngấy mỗi khi nghĩ về khoảng thời gian trong quá khứ. Anh ta chính là người bị Sư phụ của mình lừa vào con đường học tập [Ma thuật thời gian]. Gariel lúc đó vẫn còn nhỏ, không có chút kiến thức nào nên đã nhanh chóng chấp nhận lời đề nghị.

Tất nhiên không phải ai cũng có thể học tập [Ma thuật thời gian]. Dù cái giá của nó chính là làm thui chột tất cả các năng lực sử dụng phép thuật khác nhưng để có thể học được [Ma thuật thời gian] người theo đuổi cũng phải có trình độ xuất sắc.

Gariel là một pháp sư đáp ứng đủ tiêu chuẩn. Nếu không đi theo con đường hiện tại, chắc hẳn anh ta đã có thể trở thành một pháp sư nổi danh ở nhiều lĩnh vực, thậm chí cấp bậc Lexorer cũng không phải không khả thi.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, Gariel đều than thở về hoàn cảnh của mình. Nhưng bây giờ hối hận thì cũng đã quá muộn. Không có cách nào quay ngược thời gian.

Pháp sư thời gian lại không thể quay ngược thời gian. Còn gì mỉa mai hơn thế?

Vì lẽ đó, Gariel chỉ có thể tận lực không thường xuyên sử dụng phép thuật. Ngay cả khi phải dùng, thời gian ngưng đọng anh ta cho phép cũng rất ngắn, giống như tình huống ở sòng bạc vậy. Gariel không muốn bản thân một lần nữa giẫm phải con đường mà Sư phụ anh ta đã đi. Kết quả là anh ta chỉ dùng thứ phép thuật đó vào mấy việc t·rộm c·ắp vặt vãnh.

Hồi tưởng kết thúc ở đây.

Gariel chỉ vào một bên của bản thiết kế.

"Đây là nơi chúng ta cần phải tới."

Isla Machia là một hòn đảo lớn được điều khiển bằng các thiết bị cơ khí. Những đường ống cực lớn có xi lanh nén bên trong, những bánh răng thép vận chuyển hơi nước 24/24. Hòn đảo này vốn được tu sửa lại từ một vùng đất không có người sinh sống, các pháp sư và kiến trúc sư đã thiết kế lại cấu trúc bên trong giúp nơi này có thể di chuyển linh động. Một thiết bị cơ khí khổng lồ đã được đặt lên trung tâm hòn đảo, phân hóa kiến trúc nơi đây thành những tầng khác nhau.

"Isla Machia có tổng cộng năm tầng. Tầng càng thấp thì diện tích càng rộng nhưng tình hình an ninh ở những khu đó càng không được bảo đảm."

Từ tầng một đến tầng năm, tầng càng thấp, điều kiện sinh sống càng khắc nghiệt. Ngược lại, các tầng càng cao, đô thị phồn hoa và hiện đại càng dày đặc. Nơi hai người đang đứng hiện tại nằm ở tầng hai. Căn phòng được bố trí ở một nơi hẻo lánh, không có nhiều người qua lại. Còn chỗ ở thực tế của Gariel nằm ở dưới tầng một, tầng chót của Isla Machia, một khu vực nguy hiểm ngay cả đối với pháp sư.

"Tầng một hiện đang chia thành hai phe. Phe liên minh mới thành lập và thế lực mới nổi. Đây cũng là nơi xảy ra nhiều xung đột nhất: Khu E-34."

Tầng một được phân chia thành các khu vực riêng biệt đánh dấu kết hợp giữa bảng chữ cái và số. Còn tại khu E, một cuộc chiến tiêu hao sinh lực giữa hai lực lượng đang diễn ra khốc liệt. Thật không may, Trường Cổ Nguyền lại được thành lập ở khu vực đó.

"Tin xấu là liên minh giữa mấy tên pháp sư kia lại chẳng hề có ý định giúp đỡ Trường Cổ Nguyền."

"Tại sao? Trong tình hình này thì bọn họ càng cần phải đoàn kết hơn chứ?"

"Lòng tin giữa người với người mong manh lắm, huống chi là ở cái nơi mà chỉ bất cẩn một chút, kẻ nào cũng có thể cho anh một thần chú lấy mạng bất cứ lúc nào. Mà nói đi cũng phải nói lại, mấy cái tên pháp sư kia tên gì không lấy lại lấy cái tên xúi quẩy như thế đặt cho thế lực của mình. Chẳng ai muốn dính dáng gì đến lời nguyền hết. Nếu là anh thì anh có muốn cứu không?"

Hiện tại, những pháp sư bề ngoài liên minh với nhau nhưng trước đó thì nơi này đúng nghĩa là một mớ hỗn độn. Ngay cả khi đã có một kẻ thù chung thì thứ gọi là liên minh đấy cũng khó có thể trở thành một thế lực đúng nghĩa.

Rudger vuốt cằm.

"Theo như anh nói thì tình hình này kéo dài được đến tận bây giờ cũng quá mức thần kỳ. Tòa Tháp không can thiệp à?"

Gariel lắc đầu.

"Bên Tòa Tháp tuyên bố sẽ đứng trung lập. Nghe thật nhảm nhí!"

"Có chuyện gì sao?"

"Bề ngoài thì đúng là bọn chúng không can thiệp vào tranh đấu của hai phe phái, nhưng đằng sau thì lại ra sức trục lợi từ việc buôn bán thuốc men và v·ũ k·hí chiến đấu cho cả hai bên."

"Đục nước béo cò à?"

"Tất nhiên. Thời điểm kiếm tiền béo bở nhất chỉ có c·hiến t·ranh thôi. Bọn chúng đời nào sẽ bỏ qua cơ hội ngàn vàng này? Kể cả khi thế trận không cân bằng thì bọn chúng sẽ buộc nó phải cân bằng. Như vậy thì mấy kẻ đó mới có thể tiếp tục móc tiền từ túi lũ pháp sư kia."

Rudger nhếch mép cười lạnh. Mục đích mà Tòa Tháp nhắm tới quá rõ ràng. Từ góc nhìn của Tháp Ma thuật Mới, họ sẽ không muốn bỏ lỡ cơ hội kinh doanh béo bở trong c·hiến t·ranh kể cả khi đó chỉ là một số lượng rất nhỏ các sự kiện diễn ra bên trong hòn đảo và chỉ ở tầng chót dưới cùng.

"Khổ cái là Trường Cổ Nguyền kia lại thực sự chẳng có bao nhiêu tiềm năng sinh lời. Vì thế nên bọn họ mới bị vứt bỏ."

Tiền bạc.

Chúng chính là thứ gây ra nhiều vấn đề nhất đồng thời cũng là thứ có thể giải quyết vấn đề nhanh nhất.

"Quả là kinh tởm!"

"Thực tế vốn dĩ là vậy đó. Chửi rủa thì có tác dụng gì? Dù sao thì chúng ta cũng phải tiến vào khu E-34."

Gariel như thể sực nhớ ra chuyện gì đó.

"Này, anh có thể tự mình phá hủy một khu vực nhiều người chứ?"

"Có thể. Anh thì sao?"

"Tôi không biết đánh nhau."

Nhìn Gariel trả lời một cách trơ trẽn như vậy, Rudger cảm thấy cơn đau đầu quen thuộc lại bắt đầu âm ỉ.

"Được rồi. Thế thì ai sẽ chăm sóc Rene nếu chúng ta đi vắng?"

"À, cái đó thì dễ thôi."

Gariel nhún vai.

"Anh có người quen nào khác nữa à?"

"Tất nhiên là không. Ở đây có thể kết bạn với ai được cơ chứ?"

"Vậy anh định giải quyết như thế nào?"

"Nơi này là Isla Machia mà. Thứ không thiếu nhất chính là máy móc đấy."

Gariel vỗ tay. Ngay sau đó, bên ngoài cánh cửa vang lên tiếng gõ như thể đã chờ đợi từ trước.

Gì vậy?

Rudger cẩn thận nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Hắn không cảm nhận được bất kỳ dao động năng lượng nào.

Khi Rudger còn đang bối rối thì cánh cửa mở ra và một người phụ nữ mặc đồng phục hầu gái bước vào.

Người máy?

Dù bề ngoài người phụ nữ rất xinh đẹp nhưng Rudger vẫn có thể nhận ra cô ta không phải người sống.

"Anh có người máy trợ giúp à?"

"Đúng vậy."

Người hầu gái yên lặng đứng bên cạnh Gariel. Có thể dễ dàng phân biệt người máy này với những người máy thông thường khác, các chuyển động của cô ta rất trơn tru và có kiểm soát. Không có bất kỳ âm thanh nào phát ra mỗi khi cô ta chuyển động. Để một sinh vật được làm bằng thép có thể di chuyển nhẹ nhàng như vậy, nó chắc chắn phải là một sản phẩm được chế tạo đặc biệt.

"Thế nào? Tuyệt phải không? Mô phỏng gần như đã tiệm cận người sống rồi. Thứ này chính là thành quả nghiên cứu ma thuật tiên tiến nhất đấy."

Gariel tự hào khoe chiến lợi phẩm của bản thân. Tuy nhiên, trái ngược với mong đợi của anh ta, nét mặt của Rudger không có mấy ấn tượng. Dù sao thì hắn cũng đã nhìn thấy những cỗ máy chiến đấu còn tiên tiến hơn thế này rất nhiều. Xem xét các thành phần bên trong của Arfa, có thể nói rằng công nghệ của nó đã đi trước công nghệ máy móc của Isla Machia vài thế hệ.

"Ờ, được rồi. Chắc hẳn anh đã phải chi rất nhiều tiền."

Tuy nhiên, vì không muốn đả kích đối phương nên Rudger chỉ yên lặng đưa ra một nhận xét vô thưởng vô phạt.

"Thứ này chủ yếu sử dụng cho công việc nhà nên nó có thể chăm sóc cho Rene."

"Cái gì?"

Rudger nhìn chằm chằm vào căn phòng bừa bộn với ánh mắt phẫn nộ. Cái tên này có người máy dọn dẹp tự động mà vẫn để phòng ốc bừa bãi như thế hả?

Gariel ngoảnh mặt đi, không đối diện với cơn giận của người bên cạnh.

"Anh không hiểu được thứ gì gọi là cảm hứng đâu. Nếu dọn dẹp ngăn nắp nơi này, tôi sẽ buồn chán c·hết mất."

"Anh tự cầu nguyện cho cái máy đấy có thể hoạt động tốt đi. Nếu không tôi sẽ tự tay phá hủy nó đấy."

"Cái gì?"

"Anh không nghe nhầm đâu."

Rudger bật dậy. Khi hắn bước ra khỏi cửa, [Ater Nocturnus] ngay lập tức đặt người trong tay xuống, bay đến bám vào người Rudger. Bóng đen quen thuộc bao trùm toàn bộ cơ thể hắn. Chiếc áo choàng bóng tối giống như đôi cánh quạ rung rinh và những chiếc lông vũ màu đen tung bay. Rudger chậm chạp đeo chiếc mặt nạ mỏ quạ lên.

"Đi thôi."

Chương 579: Tới chiến trường (2)