Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 591: Tiếp viện (1)

Chương 591: Tiếp viện (1)


Tại Theon, nơi bình thường chỉ có bóng dáng các pháp sư lúc này lại xuất hiện những người mặc trang phục trắng tinh cực kỳ không phù hợp. Bọn họ là một phái đoàn tới từ Thánh quốc Bretus. Các tín đồ đang tản ra khắp nơi để an ủi, trấn an tinh thần cho các học sinh sau cơn khủng hoảng kinh hoàng. Nhờ vậy mà bầu không khí nặng nề ở Theon đã được cải thiện rõ rệt.

Aidan đang đi dạo. Khi băng qua khuôn viên rộng lớn của học viện, cậu chợt dừng lại khi nghe thấy tiếng động phát ra từ phía trước. Khi Aidan đang tự hỏi có chuyện gì xảy ra thì cậu nhìn thấy một nhóm học sinh đang cầu nguyện. Biểu cảm của bọn họ đều vô cùng nghiêm túc. Tinh thần người nào người nấy đều an tường một cách kỳ lạ. Đây là một cảnh tượng nếu như là một năm trước, Aidan sẽ chẳng bao giờ nghĩ sẽ xuất hiện bên trong học viện Theon.

Nhưng hiện tại mọi chuyện đã thay đổi. Từ sau sự kiện bão cát kinh hoàng, số lượng học sinh tụ tập cầu nguyện cùng nhau đã tăng lên rõ rệt. Và chuyện này theo như Aidan thấy sẽ còn tiếp diễn trong tương lai.

Bất chợt có người vỗ vai cậu ta. Aidan giật mình, quay đầu về phía người đột nhiên xuất hiện.

"Cậu làm gì ở đây vậy?"

"Leo, là cậu à?"

"Có gì ở đó sao? À, mấy người hay cầu nguyện đây mà. Bọn họ hình như đều là quý tộc trong học viện."

Leo nheo mắt nhìn những học sinh quý tộc đang cầu nguyện. Khóe môi cậu ta nhếch lên đầy vẻ chế giễu.

"Không ngờ những kẻ lúc nào cũng tỏ ra cao quý như bọn họ lại có ngày tin vào Chúa."

"Cậu không thích Giáo hội Lumensis à?"

"Tất nhiên rồi. Làm gì có chuyện mọi thứ sẽ xảy ra theo ý muốn chỉ vì bản thân cầu nguyện với một tồn tại thậm chí còn chưa biết là có thật hay không cơ chứ?"

Giọng nói của Leo lộ rõ ​​sự tiếc hận. Khi nhớ tới hoàn cảnh hồi trước của bạn mình, Aidan lập tức hiểu ra lý do tại sao Leo lại nói như vậy.

Leo chắc hẳn cũng đã từng tuyệt vọng cầu nguyện rất nhiều lần. Nhưng dù cậu bé có cầu nguyện bao nhiêu lần thì vẫn không có gì thay đổi. Cuối cùng, người đã cứu Leo không phải thứ gọi là Chúa mà chính là vị giáo sư dạy cậu bé thậm chí còn chưa đến một năm.

"Bất ngờ đấy. Tôi không ngờ cậu lại hứng thú với những thứ như thế này."

Aidan ngại ngùng gãi má.

"Haha. Vậy à?"

"Tôi nghĩ với cái tính cách của cậu, cậu vốn dĩ chẳng cần đến một tín ngưỡng tâm linh."

"Không đến mức đó. Mình thực ra thấy chuyện mọi người cầu nguyện cũng khá thú vị."

"Cậu thích Giáo hội Lumensis à?"

"Không hẳn. Mình chỉ là không có ác cảm với nơi đó thôi. Thực ra thì có lần mình đã suýt gặp rắc rối với giáo sư Rudger về chuyện có liên quan đến Giáo hội Lumensis."

"Chuyện gì nghe nghiêm trọng vậy?"

Aidan gãi đầu, cố gắng hồi tưởng về ký ức ngày hôm đó.

"Có lần mình đã đến văn phòng giáo sư hỏi vài thứ, trong đó có vấn đề liên quan đến tôn giáo kia. Nhìn biểu cảm của giáo sư khi thầy trả lời, hình như thầy không thích nơi đó cho lắm. Không biết mình có nhìn nhầm không nhưng lúc đó trông giáo sư có vẻ buồn bã."

"Hừm. Có thể giáo sư cũng đã từng tuyệt vọng trông chờ vào phép màu sẽ xảy đến với bản thân. Nhưng rốt cuộc thì cuối cùng vẫn chẳng có gì."

"Có lẽ vậy."

Leo nhớ lại khuôn mặt của vị giáo sư đáng kính. Thật khó có thể tưởng tượng ra một người như vậy lại có những phút giây tuyệt vọng.

"Việc dựa dẫm vào một thứ gì đó cuối cùng chẳng khác gì việc quay lưng lại với thực tế. Điều đó không thay đổi được gì cả."

Đó là những gì Leo đã đúc kết ra được từ những gì mà bản thân đã trải qua.

Aidan gật đầu, không phủ nhận những lời này.

"Ừm. Nhưng đúng là khó có thể đồng tình với quan điểm cho rằng tôn giáo là không cần thiết. Vì thế, mình đã từng đến tranh luận với giáo sư."

Leo há hốc miệng. Mặc dù biết cái tên đầu gỗ bên cạnh rất dũng cảm, nhưng Leo không bao giờ nghĩ tên ngố này sẽ trực tiếp đến tranh cãi với giáo sư Rudger.

"Không phải như cậu nghĩ đâu. Chỉ là một cuộc thảo luận nhỏ thôi. Mình vẫn cho rằng tôn giáo cũng có những điều tốt đẹp."

"Giáo sư Rudger bác bỏ chuyện đó à?"

"Không. Giáo sư hỏi tại sao mình lại cho rằng như vậy."

Chứ không phải đuổi cậu ra khỏi văn phòng à?

Leo nuốt những lời này xuống và tiếp tục hỏi.

"Vậy cậu đã nói gì?"

"Mình nói rằng đã từng tự mình trải nghiệm được sức mạnh mà tôn giáo đem lại."

"Ồ?"

"Bởi vì mẹ của mình là một tín đồ của Giáo hội Lumensis."

Đó là lần đầu tiên Aidan chia sẻ những chuyện riêng và gia đình của cậu cho bạn bè.

"Chuyện này cũng lâu lắm rồi, khi mình còn rất nhỏ. Cậu còn nhớ mình đã từng kể mình có một đứa em không?"

"Ừ."

"Ngày em mình ra đời là một ngày đông lạnh giá, bên ngoài là bão tuyết đang hoành hành. Không may là mẹ mình lại đột ngột chuyển dạ khi chưa tới ngày dự sinh."

Aidan đến từ một vùng nông thôn hẻo lánh, không phải đô thị. Hiển nhiên là điều kiện y tế ở những nơi như vậy không thể nào tốt được. Và thời tiết tồi tệ của cái ngày định mệnh khó quên đó cũng không thể nào xấu hơn được nữa.

"Cha mình không thể nào mời được bác sĩ trong làng đến. Cuối cùng, ông ấy chỉ có thể cầu cứu sự giúp đỡ của hàng xóm xung quanh. Tình huống lúc đó cực kỳ nguy hiểm cho cả mẹ và em mình."

"........"

"Lúc đó mình còn quá nhỏ, chẳng biết gì cả, cũng chẳng thể giúp đỡ được gì. Người hộ sinh đã cảnh báo về tình trạng không tốt của mẹ vì bà đã không ăn uống đủ chất trong nhiều ngày."

Aidan mãi mãi không thể quên buổi tối ngày hôm đấy. Ngay cả một đứa trẻ không hiểu bất cứ chuyện gì cũng nhận ra tình t·rạng n·guy k·ịch của mẹ mình. Bởi vì bầu không khí trong căn nhà khoảnh khắc đó cực kỳ nghiêm trọng.

Liệu một người phụ nữ gần như kiệt quệ về thể xác và tinh thần có thể chịu được đau đớn của ca sinh nở trong cái giá rét này không?

"Leo, cậu biết không? Chính trong giây phút nguy hiểm đó, mẹ mình đã cầu nguyện."

".........?!!!"

"Mẹ cầu nguyện với Chúa. Mẹ không sợ c·ái c·hết, bà chỉ muốn đứa trẻ được an toàn chào đời."

Lời cầu nguyện của người mẹ kéo dài suốt đêm. Bà ấy đã kiên cường cầu nguyện cho đến tận lúc hạ sinh đứa trẻ.

Mãi cho đến tận bây giờ, Aidan cũng không biết liệu lời cầu nguyện ấy có đến được với Chúa hay không.

Nhưng...

"Cuối cùng thì em trai mình đã sinh ra khỏe mạnh. Mẹ mình cũng thuận lợi vượt qua được tình t·rạng n·guy k·ịch. Trận bão truyết dữ dội đột nhiên cũng ngừng lại vào sáng ngày hôm sau, bên ngoài tràn ngập ánh nắng rực rỡ."

Không ai biết liệu đó có phải là phước lành của Chúa ban cho họ nhờ lời cầu nguyện của người mẹ hay mọi chuyện đơn thuần chỉ là một sự trùng hợp. Nhưng Aidan có thể nhận ra, cho dù phước lành không thực sự ban xuống nhưng tấm lòng của người cầu nguyện là chân thật.

"Mẹ mình có thể vượt qua được quãng thời gian khó khăn đó chính là nhờ vào đức tin mà bà luôn giữ vững."

"........."

"Đó là lý do mình không thấy việc mọi người cầu nguyện có gì là vô nghĩa. Ít nhất thì hành động như vậy sẽ giúp cho họ có thêm lòng can đảm để tiếp tục đứng dậy."

Tất nhiên Aidan biết việc đắm chìm quá sâu vào tôn giáo là không tốt. Nhưng một thế giới không có tôn giáo thì cũng tồi tệ không kém.

"Chà, giáo sư có nói gì không?"

"Thầy ấy không nói gì cả, chỉ bảo mình trở về thôi."

"Hừm...Cũng không quá bất ngờ."

"Có vẻ như giáo sư đồng ý với những gì mình nói. Nhưng giáo sư không nói gì cả. Không biết tại sao nhưng mình cảm thấy giáo sư Rudger dường như có mối hận thù sâu sắc nào đó với Giáo hội Lumensis."

".........!"

Đột nhiên, một giọng nói xa lạ vang lên.

"Xin lỗi nhưng ta có thể nghe lại câu chuyện vừa rồi được không?"

Khi Aidan và Leo quay lại nhìn, phía sau bọn họ là một người phụ nữ mặc áo choàng với chiếc vương miện trắng tinh khiết đang mỉm cười rạng rỡ.

* * *

"Đằng kia!"

Các pháp sư c·hiến t·ranh đồng loạt nhắm vào Rudger. Đủ loại thần chú cũng như v·ũ k·hí của các thuộc tính khác nhau phóng về phía bóng đen. Độ ăn ý cũng như tốc độ t·ấn c·ông là minh chứng cho trình độ kỳ cựu và kinh nghiệm chiến đấu dày dặn của bọn họ.

Chiếc áo choàng bóng tối quấn quanh người Rudger. Tất cả các phép thuật đều bị bóng tối làm chệch hướng, phản xạ lại theo nhiều phương hướng khác nhau.

Các pháp sư không ngừng thu hẹp phạm vi công kích, chậm rãi chặn lại các con hẻm xung quanh, chiếm cứ các mái của tòa nhà quanh đó hoặc lan can sắt phía trên. Tất cả đều cố gắng bao vây mục tiêu lại.

Vũ khí sắt trong tay vật thí nghiệm không do dự nhắm vào Rudger đang định rời khỏi vị trí.

Vụt!

Một tia sáng xanh lướt qua đầu Rudger. Đó không phải một thanh kiếm thông thường.

Rudger không ngừng né tránh. Hắn chẳng mấy chốc nhạy bén nhận ra các vật thí nghiệm không hề nảy sinh xung đột với đám pháp sư của Tòa Tháp. Hai bên ăn ý t·ấn c·ông hắn và khéo léo tránh vị trí của đối phương.

Chẳng lẽ hai phe đã hợp tác?

"Ngươi đã bị bao vây. Ngoan ngoãn chịu trói đi!"

Rudger lắc đầu cảm thán. Đề nghị đầu hàng với một kẻ đã t·ấn c·ông Tòa Tháp mà không phải tiêu diệt ngay lập tức.

Từ khi nào đám pháp sư của Tòa Tháp lại nhân từ như vậy?

Lý do rất rõ ràng không phải sao?

Những kẻ này cần hắn sống để thực hiện một cuộc giao dịch. Đối phương là ai không cần đoán cũng biết.

"Nikolai rốt cuộc đã thỏa thuận với các người thứ gì?"

Nếu suy nghĩ kỹ càng thì mọi thứ cũng không quá khó đoán. Cục diện chiến trường được cân bằng một cách hoàn hảo có lẽ không chỉ do một mình Tòa Tháp thúc đẩy. Nikolai chắc chắn đã âm thầm động tay động chân. Chỉ là Rudger vẫn không tài nào đoán ra được mục đích của đối phương làm như vậy là gì.

Suy cho cùng, pháp sư ở một mặt nào đó cũng không khác gì lũ t·ội p·hạm bị truy nã bên ngoài. Bọn họ thậm chí còn có thể lợi dụng danh nghĩa của bản thân để trục lợi.

Pháp sư c·hiến t·ranh với bộ ria mép dài mỉm cười gian ác.

"Chúng ta không quan tâm ngươi là ai. Chúng ta chỉ quan tâm đến cái giá đối phương đồng ý bỏ ra."

Các pháp sư xung quanh đồng loạt bật cười.

"Đúng là một kẻ không s·ợ c·hết. Dám cả gan t·ấn c·ông Tòa Tháp Ma Thuật cơ đấy."

"Ngươi đang chờ đợi sự giúp đỡ của đồng đội sao? Đáng tiếc! Ngươi sẽ phải thất vọng rồi. Ngươi nghĩ chúng ta không biết về tên pháp sư đã đi cùng ngươi sao?"

Những kẻ này tất nhiên biết đến sự tồn tại của Cravat, bọn chúng đã sớm cử người đuổi theo đối phương.

"Ta tự hỏi liệu một kẻ chỉ chuyên môn về nguyền rủa có thể chống lại lực lượng chúng ta cử ra được bao lâu?"

"... ... "

"Ngươi đang cố gắng câu giờ bằng cách thu hút sự chú ý sao? Vô ích thôi! Ngoan ngoãn chịu trói đi."

Rudger âm thầm thở phào. Nói như vậy có nghĩa là tung tích của Gariel vẫn chưa bị lộ. Hiện tại chỉ có hắn và Cravat bị đối phương phát hiện. Hắn cần câu thời gian cho Gariel mang những đồ vật cần thiết trở lại nơi ẩn náu.

"Hahaha."

Rudger đột nhiên bật cười trước lời nói của pháp sư c·hiến t·ranh. Khuôn mặt của tên pháp sư vốn tràn đầy vẻ đắc ý giờ đây cực kỳ bất mãn.

"Cười cái gì? Ngươi còn không nhận thức được tình hình hiện tại của bản thân sao?"

"Nếu các ngươi chỉ cử một người đến bắt đồng bọn của ta thì thật đáng thất vọng."

"Hừ, ngu xuẩn! Ngươi nghĩ chúng ta không nghĩ đến vấn đề đó sao? Tất nhiên chúng ta biết sự đáng sợ của ma pháp nguyền rủa. Vì vậy, đối thủ và trang bị mang theo chính là những thứ chuyên môn dùng để khắc chế những kẻ đó."

Rudger cười khẩy. Đằng sau chiếc mặt nạ là ánh mắt nguy hiểm hơn bao giờ hết.

"Các ngươi có sự tự tin của mình. Ta cũng vậy."

* * *

Cravat thận trọng quan sát các pháp sư c·hiến t·ranh đang bao quanh con hẻm. Đứng yên một chỗ và để mặc kẻ địch siết chặt vòng vây không phải một hành động sáng suốt. Điều đó chẳng khác nào gián tiếp tạo lợi thế cho đối phương kết liễu mình.

Cravat tất nhiên biết điều đó. Lý do ông ấy không di chuyển là bởi vì sự xuất hiện của một người đàn ông.

"Từ khi nào mà pháp sư của Tòa Tháp lại hợp tác với đám vật thí nghiệm cặn bã đó vậy?"

Một giọng nói vang vọng phát ra từ bên trong chiếc mũ sắt. Các pháp sư của Tòa Tháp bao quanh Crabat hoàn toàn sững sờ tại chỗ khi nhìn thấy chủ nhân của chiếc mũ.

"Ngươi làm gì ở đây?"

Người vừa xuất hiện chính là một Lexorer rất nổi tiếng của Tòa Tháp Mới.

Loteron.

Chương 591: Tiếp viện (1)