Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Giáo Sư Gián Điệp
Sayren
Chương 604: Đường cùng (2)
Dimpelmoser nhận ra có điều gì đó không ổn. Nếu là Loteron, người này chắc chắn sẽ không bao giờ hành động như vậy.
Ấn tượng của mọi người bên trong Tòa Tháp về Loteron là một pháp sư tài năng. Tuy nhiên, người này chưa bao giờ tỏ ra tự cao hay kiêu ngạo vì địa vị của mình. Mặc dù lời nói có phần cứng nhắc nhưng Loteron vẫn được nhiều người yêu mến vì thái độ chính trực, công bằng. Ngay cả khi bị người khác cố ý gây sự, Loteron vẫn luôn cố gắng giải quyết mọi chuyện theo cách hòa bình, tránh mọi cuộc xung đột không đáng có.
Theo yêu cầu của phe cánh tả, nhiệm vụ của hắn ta chỉ là giam giữ Loteron trong vài ngày. Tất nhiên, hành động này của hội đồng kỷ luật sẽ dẫn đến phản đối của phe đối địch, tuy nhiên, mọi người vì một lý do nào đó đã nhất trí rằng mọi chuyện sẽ được lo liệu ổn thỏa. Đó là lý do tại sao Dimpelmoser lại tự tin cho người áp giải Loteron đến phòng thẩm vấn.
Nhưng tình huống này hiện tại rốt cuộc là như thế nào?
Nguồn năng lượng mãnh liệt tỏa ra từ Loteron là gì, tại sao tên kia lại mạo hiểm tiết lộ thân phận mà hắn ta đã cố gắng che giấu suốt bao năm qua?
Dimpelmoser ngạc nhiên khi biết thân phận thực sự của Loteron là thú nhân, chủng tộc vốn bị coi là man rợ nằm ở phương Nam. Hắn ta cũng kinh ngạc khi biết đối phương là người trực tiếp tham gia vào việc thiết kế phòng thẩm vấn. Nhưng điều khiến Dimpelmoser ngạc nhiên hơn cả chính là ảo ảnh xuất hiện phía sau Loteron lúc này.
Hình bóng lơ lửng phía sau Loteron là một người đàn ông cơ bắp với bộ râu dài, đôi tai đầy lông lá đặc trưng cho tộc thú nhân. Dimpelmoser tất nhiên đã từng nghe nói đến loại phép thuật [Đặc biệt] đó.
Ma pháp khởi nguyên.
[Tái Tạo Huyền Thoại]
Đó là loại phép thuật cho phép người thi triển mượn sức mạnh từ những linh hồn đã ngã xuống. Loteron có thể kết nối với Dòng Chảy Vĩ Đại, nhận được sức mạnh của những linh hồn thông qua việc cộng hưởng tâm linh. Vì lẽ đó, Loteron còn được công chúng gọi bằng một cái tên khác.
[Sứ giả linh hồn]
Một danh hiệu cao quý dành cho những người đã đạt đến trình độ bậc thầy trong việc giao tiếp với năng lượng của tự nhiên.
Dimpelmoser vẫn luôn tự hỏi làm sao một con người lại có thể nhận được danh hiệu đó. Nhưng khi biết thân phận thực sự của Loteron, mọi chuyện bỗng chốc trở nên hợp lý một cách lạ thường.
"Loteron, ngươi đã lừa dối tất cả mọi người."
Loteron đáp lại những tiếng la hét của đối phương bằng một cái khịt mũi coi thường.
"Lừa dối? Nực cười! Chẳng có bất kỳ quy định nào ngăn cấm thú nhân tiến vào Tòa Tháp cả."
Tòa Tháp Mới trên lý thuyết khá tích cực chào đón việc bổ sung các chủng tộc khác để thể hiện sự khác biệt so với Tòa Tháp Cũ. Tất nhiên, đó chỉ là hình thức, còn thực tế, trường hợp có chủng tộc khác đến đây là chuyện cực kỳ hiếm. Dĩ nhiên là Dimpelmoser không có bất kỳ lý do gì phản đối thân phận của Loteron.
"Ngươi nghĩ rằng chỉ bằng ngươi cũng có thể ngăn cản ta?"
Phía sau Loteron, bóng dáng của người khổng lồ đang dang rộng cả hai cánh tay và nắm lấy trần nhà. Nếu là phép thuật thông thường, chúng sẽ bị tạo tác ma thuật hấp thụ ngay lập tức. Tuy nhiên, thứ xuất hiện lúc này là năng lượng của linh hồn thuần khiết.
Uỳnh!
Trần nhà sụp đổ, các tạo tác ma thuật bên trên đồng loạt vỡ nát.
"Dừng lại!!!"
Dimpelmoser cuống cuồng gào lên. Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như hiện tại, kế hoạch của bọn chúng sẽ thất bại. Đã đến nước này rồi, bọn hắn không còn đường lùi nữa.
Liều thôi!
Các pháp sư đang đợi bên ngoài trong phòng kiểm tra cũng nghe thấy tiếng động và vội vã chạy vào bên trong. Tất cả đều sửng sốt khi nhìn thấy bóng người khổng lồ đang nghiền nát căn phòng bằng tay không.
"Dừng tay!"
Vô số ma thuật ngay lập tức nhắm vào Loteron. Tuy nhiên, không có bất cứ thần chú nào đánh trúng mục tiêu. Thể chất và tốc độ trời sinh của thú nhân khiến Loteron có thể dễ dàng né tránh toàn bộ đòn t·ấn c·ông nhắm vào mình.
Dimpelmoser muộn màng nhận ra luồng khí kỳ lạ dần bao quanh cơ thể Loteron. Hắn ta ngay lập tức giơ cây trượng lên định niệm thần chú...
Rầm!
Uỳnh!
Thần chú cuối cùng cũng không thể hoàn thành. Bởi vì cú đấm của Loteron đã đánh thẳng vào mặt Dimpelmoser.
"Loteron, anh đang làm cái gì?"
"Sao anh dám t·ấn c·ông người của hội đồng kỷ luật?"
"Đúng là không thể trông mong gì vào một chủng tộc man rợ."
Các pháp sư chứng kiến cảnh tượng đó đồng loạt lên án Loteron nhưng Loteron không quan tâm.
Anh ta đã thay đổi.
Bắt đầu từ trận chiến diễn ra bên dưới thủ đô của đế quốc Exilion, cho đến những vụ b·ắt c·óc thú nhân ở phía Nam lục địa cách đây không lâu, toàn bộ các sự kiện đang diễn ra trên Isla Machia...Loteron vẫn luôn đeo mặt nạ để che giấu thân phận của mình. Nhưng hiện tại, anh ta nhận ra rằng mình không cần thiết phải trốn tránh nữa. Anh ta tự hào bản thân là một thú nhân. Anh ta sẽ tự mình đối diện với định kiến của thế giới này.
Loteron nhẹ nhàng xoay vai, chuẩn bị cho một trận chiến mới.
"Thế nào? Tự do và cởi mở không phải là phương châm của Tòa Tháp chúng ta sao?"
* * *
Khi Rudger và Garon chuẩn bị ra ngoài, Gariel đột nhiên tóm lấy cánh tay Rudger từ phía sau.
"Chờ một chút."
"Sao vậy?"
"Tôi cũng muốn đi."
Rudger bất ngờ khi nghe được những lời này trong khi Garon thì huýt sáo thích thú.
"Haha. Anh chàng yếu đuối. Tôi đánh giá cao ý chí của anh, nhung khả năng của anh sẽ chẳng thể giúp ích được gì đâu. Ngược lại, anh sẽ làm vướng chân vướng tay mọi người đấy."
Những lời nói của Garon quả thực rất chí mạng. Nhưng đó cũng là sự thật. Garon không ngại nói thẳng thừng chính là vì suy nghĩ cho Gariel. Lòng tự trọng bị tổn thương dù sao vẫn tốt hơn là m·ất m·ạng.
Gariel cắn răng. Anh ta biết mình quá yếu. Nhưng anh ta cũng không muốn chôn chân ở đây chờ đợi kết quả.
"Tôi biết khả năng của tôi có hạn. Nhưng tôi thực sự muốn làm gì đó có ích."
Garon lắc đầu khi chứng kiến thái độ cố chấp của đối phương. Lý do Garon gọi anh chàng trước mặt là kẻ yếu đuối không phải là vì thể chất kém cỏi của đối phương. Garon không coi thường một người chỉ vì người đó có cơ thể yếu ớt. Nếu thể chất không đủ, có thể rèn luyện để tăng cường. Tuy nhiên, với một người có tâm trí mục nát thì có làm gì cũng không thể cứu vãn được.
Garon coi Gariel là loại người thứ hai. Một kiểu người hèn nhát chỉ theo đuổi cuộc sống an toàn cho bản thân. Garon không biết Gariel có tài năng hay không nhưng loại người như Gariel chính là một kẻ chỉ biết cúi đầu, tự hạn chế tiềm năng của chính mình. Ý tưởng muốn giúp đỡ là tốt nhưng loại người này chắc chắn sẽ không giúp ích được gì trong một trận chiến.
Khi Garon đang định nói gì đó thì Rudger đã đưa tay ra ngăn lại.
"?"
Garon nhìn người bên cạnh với ánh mắt nghi ngờ, Rudger lắc đầu và nhìn chằm chằm vào Gariel.
"Chỉ cần anh đừng làm vướng chân chúng tôi."
Đó là một câu nói ngắn gọn nhưng chứa đựng ý nghĩa rõ ràng. Ánh mắt vô hồn của Gariel dần trở lại sống động như thường ngày.
"Chuẩn bị đi."
Rudger bỏ lại những lời này rồi đi ra ngoài.
———
Khi chỉ còn lại hai người, Garon lắc đầu, không đồng tình lên tiếng.
"Anh đáng lẽ không nên đồng ý mang anh chàng đó đi. Làm vậy chẳng khác nào đưa anh ta vào chỗ c·hết."
"Không phải là không thể làm được."
"Tôi biết. Nhưng tôi không thể từ chối."
"Tôi khá bất ngờ khi anh lại bị thuyết phục một cách dễ dàng như vậy đấy. Chẳng lẽ là có chuyện gì đó trong quá khứ giữa hai người?"
Garon biết giữa Gariel và Rudger có khúc mắc gì đó. Ánh mắt hai người này khi đối diện với nhau quá mức phức tạp.
"Anh nghĩ anh chàng yếu đuối đó có thể sống sót được sao?"
Rudger không đáp, chỉ khẽ lắc đầu, nhưng cũng không thay đổi quyết định.
Rudger nhớ lại khuôn mặt đau khổ của Gariel. Cả trong quá khứ lẫn hiện tại, với những gì đối phương đã làm, có lẽ Gariel mới là người mạnh mẽ hơn tất cả mọi người xuất hiện ở đây. Chỉ là, sự mạnh mẽ của anh ta bị cái vỏ bọc yếu đuối che giấu mất đi mà thôi.
Garon thấy biểu cảm không tốt của Rudger, anh ta biết mình đã khiến đối phương nghĩ đến vài chuyện không hay. Cuối cùng, Garon cũng chỉ biết lắc đầu, không phản đối nữa.
"Chỉ mong rằng mọi chuyện diễn ra tốt đẹp."
Không lâu sau, Garielđã chuẩn bị xong đồ đạc liền ra ngoài hội họp với hai người. Thực tế, tất cả những gì anh ta mang theo chỉ là một vài thứ. Lý do Rudger cho Gariel thời gian là để anh ta có thể sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
"Xong rồi."
"Vậy thì đi thôi."
Gariel và Rudger không nhiều lời với nhau. Nhưng ngay cả khi không nói gì, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được điều gì đó từ hành động và ánh mắt của đối phương.
Bóng dáng ba người từ từ biến mất vào trong làn sương mù.
Kể từ bây giờ, cuộc chiến thực sự mới bắt đầu.
* * *
Con sói vẫn tiếp tục băng qua biển cả rộng lớn. Freuden không biết cả hai đã chạy như thế này trong bao lâu. Đột nhiên, từ đằng xa, cậu ta nhìn thấy một đám mây mù khổng lồ.
Freuden chợt phát hiện ra một bóng đen phản chiếu bên trong làn sương mù của buổi bình minh.
'Đó là... ... '
Thứ dần lộ ra là một ngọn núi lớn hoặc thứ gì đó trông giống như một pháo đài. Ngay sau đó, một tiếng động lớn như tiếng còi tàu vang vọng khắp biển cả. Hòn đảo dần hiện rõ hơn khi sương mù từ từ tan ra.
'Là Isla Machia.'
Hòn đảo lúc này tựa như một sinh vật khổng lồ quấn quanh mình một lớp kén hơi nước để che giấu tung tích. Freuden khẽ siết chặt tay, bàn tay còn lại của cậu khẽ chạm vào những sợi lông trên cổ con sói ra hiệu.
Con linh thú nhìn chằm chằm vào hòn đảo phía trước, nó tru lên một tiếng, ngay lập tức tăng tốc.
Một người một sói rốt cuộc cũng đặt chân đến hòn đảo hơi nước.