Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 605: Đường cùng (3)

Chương 605: Đường cùng (3)


Nikolai ngồi yên tại chỗ, trên tay xoay xoay khối lập phương nhỏ. Khối lập phương không ngừng thay đổi hình dạng rồi lại trở lại trạng thái ban đầu.

Bốp.

Nikolai chẳng mấy chốc liền mất hứng thú, ném thứ trên tay đi.

"Đúng là tẻ nhạt."

Có khá nhiều người mặc áo khoác đen đang đứng yên lặng bên cạnh chờ lệnh của Nikolai.

"Mọi thứ trên thế giới đều được tổ chức theo quy luật. Ngay cả trong sự hỗn loạn đôi khi vẫn sẽ có những trật tự nhất định."

Tựa như một khối lập phương bị xáo trộn. Thoạt nhìn, cả sáu mặt của nó đều bị lẫn lộn màu sắc, nhưng nếu biết cách xoay chuyển, những màu sắc ban đầu sẽ trở lại vị trí vốn có của chúng. Nikolai nghĩ rằng đây chính là bản chất của thế giới. Một thế giới có trật tự hoàn hảo dù bề ngoài là vô số hỗn loạn.

"Nếu thế giới này là một thiết bị được xây dựng tinh vi do ai đó tạo ra, nơi cả thiện và ác đều được tính toán và vận hành hoàn hảo trên một sân khấu. Vậy thì ta rốt cuộc là ai? Là một con ốc vít vô danh? Hay là một bánh răng đang dần mục rỗng?"

Không ai trả lời. Nikolai tiếp tục lẩm bẩm một mình, hắn cũng không mong đợi sự giải đáp.

"Liệu rằng những kế hoạch và ý định này của ta có chăng cũng là ý muốn của chủ nhân của sân khấu này?"

Nghi ngờ sinh ra ngờ vực rồi đến lo lắng. Nikolai tất nhiên không hề có ý định sống cả cuộc đời trong lo lắng. Đã đi đến nước này rồi, hắn ta sẽ tự mình kiểm chứng mọi thứ.

Tên đó có lẽ cũng có cảm giác tương tự.

Nikolai cười khẽ khi nhớ lại cuộc trò chuyện từng phát sinh với Victor Dreadful. Khi đó, câu trả lời của đối phương khiến Nikolai cũng bất ngờ không kém.

"Ta tất nhiên cũng thấy vậy. Có cảm giác mọi thứ tương tự như khi ta nhìn thấy thủ lĩnh."

"Hóa ra chúng ta đều giống nhau."

Victor Dreadful khẽ nghiêng đầu.

"Ngươi muốn làm gì, Nikolai?"

Nikolai nheo mắt.

"Ta muốn xác nhận mọi thứ. Sự tồn tại của ta rốt cuộc là chân thật hay đơn thuần chỉ là một công cụ trong tay ai đó."

Victor Dreadful bật cười. Một tràng cười kéo dài, vang vọng trong căn phòng chật chội đầy hơi nước và ánh đèn lập lòe.

"Đó không phải mục tiêu tồi."

Nikolai nghiêng đầu, giọng hắn chậm rãi nhưng không giấu được vẻ thách thức.

"Còn ngươi? Ngươi định tiến hành những thí nghiệm như thế này đến bao giờ? Ngươi nghĩ làm như vậy có thể thoát ra khỏi xiềng xích hay sao?"

"Nhìn từ góc độ rộng hơn..."

Victor Dreadful hạ mắt, ngón tay lướt nhẹ lên lớp kính của ống nghiệm. Bên trong, sinh vật kia khẽ động đậy, tạo ra một tiếng lọc xọc yếu ớt.

"...thì điều đó không hoàn toàn sai."

Victor Dreadful lẩm bẩm khi nhìn chằm chằm vào vật thí nghiệm bên trong ống nghiệm khổng lồ. Gã đang chăm chú nhìn vào vật thể trước mặt, một thứ gì đó đã từng là người nhưng đã bị thay đổi đến mức khó có thể nhận ra. Da của thứ đó trong suốt, để lộ từng thớ cơ, từng mạch máu như những đường ống dẫn dầu chạy khắp thân thể. Những ngón tay của vật thí nghiệm đã dài hơn bình thường, khớp xương nhô lên như thể chúng không thuộc về cấu trúc cơ thể con người.

Nikolai im lặng. Hắn không thích ánh mắt của đối phương. Ánh mắt ấy không nhìn hắn như một con người mà như một thứ để quan sát, phân tích, để cắt ra từng mảnh và ghép lại thành một hình thù khác.

"Ta không thích chúng."

"Hửm?"

"Những sinh vật này."

Victor Dreadful tiếp tục, giọng gã như thể đang thì thầm với chính mình.

"Tại sao nhân loại chúng ta lại yếu ớt đến thế? Da thịt thì dễ bị rách nát, xương cốt thì giòn và dễ gãy. Đã thế, tay chân lại chỉ có mỗi năm ngón. Hạn chế vô cùng."

"Bởi vì chúng ta là con người."

Victor Dreadful nhún vai.

"Có lẽ vậy. Cứ là nhân loại thì sẽ được định hình theo cấu trúc đó, cũng giống như các chủng tộc khác. Đôi khi, ta không thể hiểu được. Đó là lý do ta phải đánh giá lại."

"Cái gì?"

Victor Dreadful khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh trong ánh sáng mờ đục của căn phòng.

"Thẩm mỹ của kẻ tạo ra thế giới này tệ đến mức vô lý. Hahaha!"

Gã tiến sĩ ôm bụng cười khoái chí. Tiếng cười của gã méo mó như những bánh răng kẹt dầu, vang vọng trong không gian kín mít.

Nikolai cảm thấy có gì đó không ổn. Có lẽ là ánh sáng nhợt nhạt trên khuôn mặt Victor Dreadful, hoặc có lẽ là cách tên điên kia đang nhìn những sinh vật kia tựa như một nghệ nhân nhìn một bức tranh chưa hoàn chỉnh, sẵn sàng vung cọ vẽ để thay đổi nó theo ý mình.

"Chẳng có chút nghệ thuật nào cả. Ta thực sự không thích mọi thứ diễn ra theo cách này."

"Ra đó là lý do ngươi đam mê nghiên cứu."

Victor Dreadful nhếch mép.

"Không chỉ là nghiên cứu. Đó là nghệ thuật."

Gã chỉ vào sinh vật trong ống nghiệm.

"Nhìn những tác phẩm của ta xem, chẳng phải chúng vượt trội và xinh đẹp hơn nhiều so với thứ nghệ thuật khốn khổ do Chúa tạo ra sao?"

Nikolai siết chặt tay. Hắn không chắc điều gì khiến hắn khó chịu hơn. Những thí nghiệm méo mó hay là ý tưởng rằng hắn cũng chỉ là một sản phẩm lỗi của tạo hóa, giống như những sinh vật này. Và trong mắt Victor Dreadful, hắn cũng chẳng khác gì một thứ cần được chỉnh sửa.

Sau một lúc lâu, Victor Dreadful mới quay về phía Nikolai, cười khanh khách vươn tay ra.

"Hợp tác vui vẻ."

Nikolai cũng không khách khí bắt tay đối phương.

"Thủ lĩnh dường như biết mọi chuyện."

Tuy nhiên, Linh Cấp hoàn toàn không nói cho bọn hắn.

"Chắc hẳn thủ lĩnh muốn chúng ta tự nhận ra. Đó là lý do tại sao chúng ta không có được sự tin tưởng của ngài ấy."

Ai là kẻ thân tín của Linh Cấp?

Franz? Cetadel?

KHÔNG!

Người thực sự nhận được sự tin tưởng của Linh Cấp chính là John Doe.

Đó cũng là lý do chính khiến Nikolai đưa ra thỏa thuận với Berom. Nhưng cuối cùng ngay cả Berom cũng không thể hạ John Doe.

"Được rồi. Có lẽ đây là bài kiểm tra cuối cùng thủ lĩnh dành cho ta. Nó giống như một nhiệm vụ định mệnh được giao cho những ai đã hiểu được bản chất thực sự của thế giới này."

Nikolai quyết định chấp nhận nhiệm vụ một cách tự nguyện.

Hắn kiểm tra thông tin mới nhất từ các cấp dưới. John Doe hiện tại đang tiến đến chỗ hắn. Đi cùng là hai gã pháp sư sử dụng phép thuật [Đặc biệt] một kẻ là Lexorer, một kẻ thì luồn lách tương đối khá.

'Tin tức từ Tòa Tháp cũng không mấy tốt lành.'

Loteron đã nghiền nát một phần kiến trúc của Tòa Tháp trước khi rời đi. Tên thú nhân đó thậm chí đã công khai thân phận của bản thân.

Có vẻ như hiệu trưởng của Trường Cổ Nguyền sẽ không đến. Ông ta đang canh giữ đứa trẻ tóc xám kia. Việc gửi quân đến đó cũng không phải là ý kiến ​​hay.

'Thật thú vị! Ngươi muốn đối đầu trực diện với ta sao?'

Nikolai mỉm cười khi nhìn thấy bóng dáng Rudger xuất hiện trên nhiều màn hình.

John Doe.

Ta sẽ g·iết ngươi và nhận được sự ưu ái của Linh Cấp. Và cuối cùng, thủ lĩnh sẽ nói cho ta đáp án chân chính của thế giới này.

Tất nhiên, đây không phải là một cuộc chiến công bằng. Nikolai sẽ không bao giờ từ bỏ lợi thế thao túng mọi thứ của mình.

* * *

Rudger và Garon cuối cùng cũng dừng lại. Số lượng người đi lang thang xung quanh đã giảm xuống cho đến khi không còn thấy một bóng người nào nữa. Hai người không thể phớt lờ đi sự thù địch nhắm vào mình từ mọi phía.

"Bắt đầu rồi sao?"

Rudger quay sang dặn dò Gariel.

"Tự bảo trọng. Cả tôi lẫn ngài Garon từ giờ phút này đều không có khả năng bảo vệ anh."

Gariel gật đầu với vẻ mặt lo lắng rồi biến mất khỏi hiện trường.

Khi chỉ còn lại Rudger và Garon, cả hai đều đồng loạt huy động sức mạnh phép thuật của mình.

"Hahaha. Hãy khởi động chút nào!"

Garon nổi cơn thịnh nộ. Những kẻ phục kích xung quanh đều chấn kinh trước dòng năng lượng khổng lồ tràn ra từ người Garon.

"Bọn chúng phát hiện ra rồi!"

"Tổng t·ấn c·ông!"

Đám người xuất hiện có cả lính đánh thuê, thợ săn tiền thưởng và các tổ chức t·ội p·hạm thường thấy ở t·hế g·iới n·gầm bên trong Isla Machia.

"Chỉ cần g·iết mấy tên đó là chúng ta sẽ nhận được hàng tỷ denars."

"G·i·ế·t chúng!"

Nikolai đã treo thưởng hậu hĩnh cho cái đầu của Rudger, Garon và Gariel. Số tiền đó lớn đến nỗi có thể khiến cho hàng nghìn người thỏa sức sống sung sướng suốt phần đời còn lại. Đó là lý do tại sao mọi người trong thành phố muốn kiếm tiền đều nhắm tới ba người Rudger, Garon và Gariel.

Không cần tốn công xác định vị trí của mục tiêu. Bởi vì Nikolai luôn luôn cung cấp vị trí của con mồi thông qua hệ thống giá·m s·át 24/7.

Những thợ săn tiền thưởng kéo đến từ mọi hướng. Khi Garon nhìn thấy những kẻ này, anh ta liền lao về phía trước mà không suy nghĩ gì.

Số lượng kẻ thù đang tràn ngập trên đường phố lúc này có vẻ đã lên tới ba chữ số. Và con số đó vẫn đang tăng theo thời gian.

Nhưng Garon không hề sợ hãi hay chậm lại bước tiến của mình. Thay vào đó, tình hình này chỉ khiến ý chí chiến đấu của anh sôi sục hơn.

Đội quân đầu tiên được trang bị những cánh tay giả bằng thép chiến đấu cao cấp. Bọn chúng đồng loạt di chuyển những vật nặng tạo thành một bức tường kiên cố hòng ngăn chặn bước tiến của Garon. Một tấm thép khổng lồ tự động mở ra và hoàn thiện rào chắn. Đó là bức tường thép không thể xuyên thủng bằng hỏa lực thông thường, thậm chí có khả năng chặn được cả đ·ạ·n pháo hỏa lực cao. Trên bề mặt của bức tường nhô ra chi chít gai nhọn.

Những thợ săn tiền thưởng mỉm cười, tưởng tượng đến viễn cảnh tên pháp sư to con kia phải bó tay chịu trói trước hàng phòng thủ bất khả chiến bại của mình.

Cho đến khi bức tường v·a c·hạm với vai của Garon bắt đầu cong lại và cuối cùng sụp đổ...

Ruỳnh!

Rắc. Rắc.

Garon thuần túy chỉ dùng sức mạnh của cơ thể liền dễ dàng tạo ra một lỗ hổng lớn trên bề mặt bức tường thép gai. Những thợ săn tiền thưởng đang tự mãn phía sau ngay lập tức b·ị đ·ánh ngã. Những cánh tay làm bằng máy móc vỡ tan, văng tung tóe khắp mọi nơi. Xác người nằm la liệt, rải rác trên đường phố.

Garon thực sự giống như một chiếc xe tăng. Không có bất cứ thứ gì ngăn cản được sự càn quét của anh ta.

Đám thợ săn tiền thưởng hét lên kinh hoàng khi chứng kiến ​​cảnh tượng vừa rồi.

"Cái quái gì thế?"

"Thằng đó có thật là pháp sư không vậy?"

Một số người đã dần có ý thoái lui nhưng số lượng lớn người bị tiền làm mờ mắt vẫn bất chấp không bỏ cuộc.

"?"

Garon đang đánh về phía trước chợt dừng lại, nhìn xuống vật nặng đột nhiên xuất hiện trên mắt cá chân mình.

Jiiing.

Một sợi dây thép lớn và dày đang giữ chặt mắt cá chân của anh ta.

"Tốt lắm! Tốc độ của gã đó đã chậm lại."

"Một khi vướng phải thứ đó, ngay cả cá voi cũng không thể thoát ra."

"Ném thêm dây thép đi. Cần bảo đảm thằng đó không thể nhúc nhích được."

Điều đáng ngạc nhiên là sợi dây thép mà ngay cả một con cá voi cũng không thể thoát ra lại chỉ có thể làm chậm chuyển động của Garon.

Nhưng thứ bên này không thiếu chính là số lượng. Nếu một không được thì hai. Nếu hai không được thì mười hoặc nhiều hơn. Những thợ săn tiền thưởng đồng loạt bắn tất cả các dây trói mà họ có vào Garon.

Garon tiếp tục di chuyển về phía trước, những sợi dây bắt đầu quấn quanh cơ thể anh ta như một con cá bị mắc kẹt vào tấm lưới lớn. Khi nhìn thấy Garon đột nhiên dừng bước, niềm hy vọng hiện rõ trên khuôn mặt của đám thợ săn tiền thưởng.

"Tiếp tục!"

"Vẫn chưa đủ!"

"Bắn thêm đi!"

Một số kẻ dày dặn kinh nghiệm tiếp tục đưa ra mệnh lệnh, không hề mất cảnh giác.

Một chiếc đĩa mỏng bay tới và đáp xuống gần chân Garon. Vài viên đá ma thuật được gắn trên đỉnh đĩa. Khi đá ma thuật bắt đầu phát sáng, chúng tạo ra một từ trường mạnh xung quanh, kéo và siết chặt sợi dây gắn vào cơ thể Garon hơn nữa. Thứ này không phải là công cụ săn thú mà là công cụ được chế tạo đặc biệt để chế ngự những sinh vật bí ẩn khổng lồ hoặc các hiệp sĩ lão luyện.

Garon không thể di chuyển vì bị vô số lực cản ập đến từ mọi hướng. Chỉ đến lúc này, biểu cảm trên khuôn mặt đám thợ săn mới trở nên nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Nhưng đột nhiên...

"Chưa đủ."

Mọi người đều sửng sốt trước tiếng nói phát ra từ miệng Garon.

"Gã đó vừa nói gì vậy?"

"Đừng sợ! Tên khốn đó chắc chắn không thể di chuyển được. Đó chỉ là một trò bịp bợm để dọa chúng ta thôi."

Có người hét lên nhưng Garon chỉ cười. Như để chứng minh những lời nói đó không phải là lời nói dối, những sợi dây đang trói chặt cơ thể Garon chợt bị kéo căng rồi bắt đầu đứt từng cái một. Khi những sợi dây bị kéo căng đứt gãy, chúng co lại như một sợi dây cao su và bắn ngược lại về phía chủ nhân trước đó của chúng.

"Cẩn thận!"

"Mau cúi xuống!"

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Những sợi dây điện dày quấn quanh và phá hủy các tòa nhà gần đó. Rất nhiều người đều bị vướng vào quỹ đạo của những sợi dây thép và bị ném ra ngoài. Cảnh vật xung quanh nhanh chóng trở nên hỗn loạn.

"Các người nghĩ thứ này có thể ngăn ta sao?"

Garon chẳng mấy chốc xuất hiện trở lại sau màn bụi đất. Trên thân thể to lớn của anh ta chẳng mảy may xuất hiện chút dấu vết xây xát nào. Khuôn mặt nham hiểm của Garon hướng về phía đám thợ săn tiền thưởng còn lại.

Khuôn mặt của những kẻ này đồng loạt trở nên tái nhợt khi nhìn thấy Garon lại một lần nữa điên cuồng phóng về phía mình.

Chương 605: Đường cùng (3)