Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 614: Tiếp viện (2)

Chương 614: Tiếp viện (2)


"Ngươi định làm gì?"

"Nếu bọn họ đã không muốn ra tay thì chúng ta phải bắt họ chịu trách nhiệm cho chuyện lần này."

"Đừng bảo là ngươi muốn... ... "

Berom có ​​thể mơ hồ đoán được Rudger đang nghĩ gì. Phương pháp đó hoàn toàn vô lý và liều lĩnh, nhưng trong tình huống hiện tại dường như không còn cách nào khác.

"Vấn đề là làm cách nào có thể dẫn thứ kia đến chỗ Tòa Tháp?"

"Có một cách. Tôi cần chút thời gian."

"........"

Berom có phần hoài nghi liếc nhìn người bên cạnh, nhưng cuối cùng, ông ta gật đầu.

"Được rồi. Chúng ta sẽ tranh thủ thời gian cho ngươi càng nhiều càng tốt."

"Tốt lắm! Tiếp tục công việc nào!"

Tiếng nói đầy hào hứng của Garon vang lên. Anh chàng này có vẻ đã hồi phục kha khá. Tuy vẫn còn vài v·ết t·hương chưa lành nhưng về cơ bản sức chiến đấu của Garon đã khôi phục hơn phân nửa. Tốc độ chữa thương thật đáng kinh ngạc.

Rudger lấy ra một lọ thuốc hồi phục từ trong bóng tối và ném cho Garon. Garon tiếp được lọ thuốc, đưa lên mũi ngửi sau đó khẽ nhăn mặt.

"Đồ ngọt à? Thứ này không tốt cho sức khỏe."

"Được rồi, anh mau uống đi."

Nghe Rudger thúc giục, Garon cũng không do dự nữa liền đổ hết lọ thuốc vào miệng. Thể chất có thể tự hồi phục là chuyện tốt nhưng trong những tình huống như hiện tại, thuốc vẫn là thứ hiệu quả nhất chữa lành v·ết t·hương.

"Tôi nghĩ chúng ta chắc lại phải đi hỏi thăm Tòa Tháp một lần nữa rồi. Anh không phiền chứ, Loteron?"

Loteron sau khi thoát khỏi công kích của một cánh tay cơ khí liền đáp xuống bên cạnh.

"Không sao đâu. Dù sao thì tôi cũng đã trở mặt với đám người hội đồng rồi. Thực ra thì một góc của Tòa Tháp bị phá hủy ban nãy là tác phẩm của tôi đấy."

"... ... "

"Được rồi. Mục tiêu kế tiếp của chúng ta chính là lôi kéo lực lượng của đám pháp sư bên trong Tòa Tháp. Bằng mọi cách phải bắt bọn họ tham gia cuộc chiến này."

"Thương vong chắc chắn sẽ không ít."

Loteron lắc đầu.

"Thà thế còn hơn. Nếu cứ để thứ kia tự tung tự tác như hiện tại, thiệt hại sẽ còn lớn hơn gấp nhiều lần."

Mặc dù nói vậy nhưng giọng nói của Loteron lại chứa đầy sự phức tạp. Tòa Tháp dù gì cũng là nơi anh ta đã sinh sống mấy chục năm. Ở đó có kẻ thù, có những phe phái đối lập nhưng cũng có rất nhiều đồng đội và cấp dưới đáng tin cậy. Việc những người như vậy bị lôi kéo vào cuộc chiến với con quái vật kia khiến Loteron không thể không cảm thấy hối lỗi.

Tuy nhiên, giọng nói của anh ta vẫn vô cùng kiên định và dứt khoát. Chừng nào Khí Cơ Thần còn sống, không ai có thể tránh khỏi cuộc chiến này.

"Tốt hơn là chúng ta nên kết thúc chuyện này trước khi thiệt hại trở nên tồi tệ hơn."

"Tôi hiểu."

Sau khi thống nhất kế hoạch hành động, nhóm người ngay lập tức vào vị trí. Thân hình Rudger ẩn vào trong bóng tối, chẳng mấy chốc biến mất. Ba người còn lại đồng loạt điều chỉnh lại trạng thái của bản thân. Cho đến khi Rudger hoàn thành kế hoạch của mình, bọn họ cần kéo dài thời gian cho đối phương.

"Trước khi đám người của Tòa Tháp nhập cuộc, chúng ta tốt hơn hết nên bào mòn sức mạnh của thứ kia càng nhiều càng tốt."

"Nếu có thể hạ được một vài cánh tay cơ khí thì càng tốt hơn."

"Khó đấy, nhưng cũng không phải không khả thi."

Garon, Berom và Loteron yên lặng thảo luận đối sách.

Khí Cơ Thần ở phía bên kia đã quét sạch toàn bộ các hạm đội pháo của lực lượng phòng thủ. Nó tiếp tục nhìn về hướng đám người phá rối mình một lần nữa. Mấy kẻ kia là mấy kẻ khó chịu nhất mà nó từng phải đối phó. Một trong số đó đã biến mất, nhưng kẻ thay thế mới xuất hiện cũng đáng gờm không kém.

Mục tiêu bắt buộc phải bị tiêu diệt!

Vật thí nghiệm bộc phát ra sát ý mãnh liệt. Vầng hào quang trên đầu nó càng lúc càng trở nên sáng rõ.

* * *

"Chậc chậc. Tên kia không những thất bại trong việc g·iết c·hết John Doe, hiện tại hắn ta lại còn hợp tác với kẻ địch nữa."

Nikolai cảm thấy khá thất vọng vì mọi việc không diễn ra theo ý muốn. Đúng là ban đầu hắn ta có đưa ra một thỏa thuận mà Berom không thể từ chối. Ngay cả khi Berom thất bại, Nikolai cũng không coi đó là chuyện to tát gì. Mất đi bộ giáp, gã thợ săn kia cũng chẳng khác gì người thường. Nikolai đánh giá đối phương không thể làm gì uy h·iếp được đến mình. Vì lẽ đó, hắn bỏ qua việc cử người đi g·iết Berom.

Chỉ là ngay cả Nikolai cũng không ngờ đến việc Berom sẽ chấp nhận lại bộ giáp đã nguyền rủa mình từng ấy năm. Và hiện tại, đối phương lại còn trở thành kẻ địch của hắn ta nữa chứ.

Trông Berom lúc này mới thực sự toát ra khí thế của một gã hiệp sĩ thời trung cổ thực thụ.

Nhưng điều đó không quan trọng. Nikolai không quan tâm sức mạnh của bộ giáp kia hiện tại lớn đến đâu. Dù sao thì đứng trước vật thí nghiệm của hắn, thứ sức mạnh đó cũng chẳng là gì cả.

Tình huống hiện tại dù có chút không giống như những gì hắn lên kế hoạch nhưng Nikolai vẫn có đủ kiên nhẫn để chờ đón diễn biến tiếp theo.

Dù sao thì ngoài Khí Cơ Thần, hắn ta vẫn còn một bộ phim khác để xem, không phải sao?

Ánh mắt của Nikolai nhàn nhã hướng về màn hình chiếu cảnh Rene và Cravat ở nơi ẩn náu.

* * *

"Không tốt!"

Cravat dù đang tập trung vào quá trình trị liệu vẫn có thể cảm nhận được có nhiều kẻ lạ mặt đang tiếp cận nơi ở của bọn họ. Không ngờ khu vực được do thám kỹ lưỡng như nơi này cũng có thiết bị giá·m s·át của đối phương.

Vấn đề là kẻ địch đã làm thế nào?

"... ...."

Ánh mắt của Cravat chợt nhìn về người máy hỏng đang đặt ở góc phòng. Ông ấy khẽ thở dài khi thấy đôi mắt mờ đục của người máy đang chăm chăm nhìn về phía mình.

Phiền phức rồi đây!

Dù hiện tại có phá hủy thứ kia thì cũng đã muộn. Kẻ địch đã phát hiện ra tung tích của bọn họ từ lâu, bọn chúng chắc chắn đã bao vây toàn bộ khu này rồi. Chạy trốn là không thể nào.

Cravat cảm thấy mình đã bị dồn vào chân tường.

Lời nguyền đã bắt đầu. Nếu ông ấy dừng quá trình trị liệu, sức mạnh thần thánh khó khăn lắm mới bị áp chế sẽ bùng lên mạnh mẽ hơn. Nếu điều đó xảy ra, cơ thể của đứa trẻ này sẽ trực tiếp bị xé nát.

Cravat đã tiêu tốn rất nhiều ma lực để thi triển lời nguyền. Hiện tại, sức mạnh còn lại của ông ấy chẳng còn bao nhiêu.

'Khỉ thật!'

Cravat cảm nhận được sự hiện diện ngày càng lớn của những kẻ lạ mặt. Một nụ cười ranh mãnh hiện lên trên môi vị pháp sư trung niên.

Pubberbubung!

Âm thanh của một cái bẫy được kích hoạt vang lên khi kẻ địch tiến vào vùng ảnh hưởng của lời nguyền. Khói đen bùng lên khắp nơi.

Đây không phải bẫy rập thông thường. Đó là những cái bẫy nguyền rủa đặc biệt do Trường Cổ Nguyền tạo ra.

Kiiing. bùm!

Những người máy ở phía trước ngay lập tức bị lời nguyền cuốn trôi. Nguyền rủa của Cravat mạnh đến mức có thể trực tiếp bỏ qua cấu tạo của vật thể bị nguyền rủa, ngay cả khi chúng chỉ là những cỗ máy vô cơ, các bộ phận cấu tạo bên trong cũng không thể tránh được số phận bị ăn mòn. Những người máy lần lượt ngã xuống, trên người chúng phát ra từng tiếng xèo xèo của kim loại tan chảy.

"Cẩn thận! Có bẫy!"

"Đám người máy đằng trước bị hạ hết rồi!"

"Tất cả nâng cao cảnh giác. Đối phương là một tên pháp sư chuyên về nguyền rủa. Kiểm tra khu vực xung quanh xem có bẫy không?"

Những cấp dưới của Nikolai di chuyển thận trọng hơn sau khi nhận được cảnh báo.

"Mở thiết bị dò tìm ra!"

"Phía bên này đã được dọn sạch sẽ."

"Đừng mất cảnh giác!"

Một khi nhận ra có bẫy, đám người liền cảnh giác vô hiệu hóa hoặc chặn lại các bẫy rập khác được kích hoạt sau đó. Theo thời gian, khoảng cách dần dần thu hẹp lại. Quân địch đã đến rất gần ngôi nhà.

Cravat đổ mồ hôi đầm đìa khi ông ấy cố gắng loại bỏ sức mạnh thần thánh còn sót lại khỏi cơ thể Rene.

Mười phút. Không, chỉ cần thêm năm phút nữa thôi.

Khỉ thật! Đến cả thời gian cũng không ủng hộ ông ta sao?

Đống bẫy kia chắc chắn không thể câu kéo nổi ngần đấy thời gian.

Uỳnh!

Cravat nghe thấy tiếng cửa ở dưới tầng một. Ngay sau đó, cái bẫy được giăng sẵn ở bên dưới bị kích hoạt. Ngọn lửa nóng phun trào. Nhưng ngay lập tức, đám người bên ngoài liên tục ném lựu đ·ạ·n đóng băng vào bên trong. Những người máy còn lại nhanh nhẹn phá vỡ những chiếc bẫy khác và đồng loạt tiến vào.

"Tầng một đã xong."

"Mau lên trên! Mục tiêu chắc chắn ở tầng ba."

Tiếng lẩm bẩm của kẻ thù vang đến tai Cravat. Vị pháp sư trung niên đứng chôn chân tại chỗ, tròng mắt khẽ đảo.

Đã bao lâu rồi ông ta mới cảm nhận lại được cái cảm giác khủng hoảng như thế này?

Sự ích kỷ dần dần trỗi dậy trong tâm trí Cravat.

Chẳng lẽ ông ta phải liều mạng để cứu một đứa nhóc không quen biết như thế này sao?

Mạng sống của bản thân vẫn là quan trọng nhất.

Cám dỗ ngọt ngào đến nỗi nó dần dần làm mất đi sự tập trung của Cravat.

Tiếng bước chân vẫn tiếp tục leo lên cầu thang. Cravat có thể nghe thấy được tiếng trái tim mình đang đập thình thịch. Nhịp đập rõ ràng đến từng giây khiến ông ấy nghẹt thở.

Điều cuối cùng phản chiếu trong mắt Cravat là khuôn mặt đau đớn của Rene. Một đứa trẻ phải chịu đau khổ hơn bất kỳ ai khác vì sức mạnh thần thánh đang quằn quại bên trong cơ thể.

Ông ấy có thể tưởng tượng được nỗi đau khi toàn bộ cơ thể, từng tế bào của đứa nhỏ kia bị xé toạc. Cho đến hiện tại, con bé vẫn đang giãy dụa đấu tranh giữa sự sống và c·ái c·hết.

"........."

"........."

Không thể dừng lại!

Cravat tiếp tục gia tăng lời nguyền lên cơ thể Rene. Thánh lực tinh khiết v·a c·hạm với nguyền rủa màu đen, hai luồng năng lượng điên cuồng xâu xé lẫn nhau.

Cravat cắn chặt răng.

Ngay lúc tiếng bước chân vượt qua tầng hai và nhanh chóng đến cầu thang dẫn lên tầng ba.

"Quỷ thần ơi!!!"

"Cái gì thế?"

"Á!!!"

───!!!

Tiếng hú của một con sói không biết từ nơi nào chợt vang lên.

Cravat cảm thấy như thể cả thế giới đã dừng lại vào khoảnh khắc ông ấy nghe thấy tiếng kêu hoang dã kia. Cravat đột nhiên nghe thấy một giọng nói nghiêm nghị vang lên phía bên kia cánh cửa.

"G·i·ế·t hết bọn chúng!"

"Á!!!"

"Trời ơi! Con sói ở đâu ra vậy?"

"Chạy mau!"

Đám người bên ngoài dường như đã bị thứ gì đó t·ấn c·ông. Bọn chúng chạy tán loạn khắp nơi. Kẻ nào kẻ nấy đều hoảng loạn bắt liên lạc với quân tiếp viện bên ngoài.

[Có chuyện gì thế? Trả lời đi! Này...]

"Sói! Có sói ở đây!"

[Mày nói cái quái gì thế? Trên hòn đảo này lấy đâu ra sói?]

"Tao không nói giỡn. Con sói đó cực kỳ to lớn....Áaaaa!"

Liên lạc trực tiếp bị cắt đứt bởi một tiếng hét thảm.

Con sói đột nhiên xuất hiện đó là thứ gì?

Tại sao những kẻ được trang bị v·ũ k·hí ma thuật tiên tiến nhất và được huấn luyện bài bản lại hoàn toàn bó tay chịu trói?

Đám quân tiếp viện bên ngoài không mất bao lâu liền hiểu ra lý do tại sao.

Choanggg!

Cửa sổ kính ở tầng hai bị phá vỡ. Thứ lao qua cửa sổ là một con sói khổng lồ.

"Cái quái gì thế?"

"Thực sự là sói!"

Mọi thứ thật kỳ lạ!

Con sói kia rõ ràng có kích thước lớn đến mức có thể lấp đầy hành lang của tòa nhà. Nhưng khi nó xông đến, những cánh cửa khác đều còn nguyên vẹn, chỉ có duy nhất một ô cửa sổ hẹp bị phá vỡ. Điều này thực sự không hợp lẽ thường!

Tên chỉ huy giơ khẩu s·ú·n·g trong tay lên bóp cò.

Ta ta ta ta ta ta!

Kích thước thứ kia to lớn như vậy thì không thể nào né được hỏa lực của bọn chúng. Tuy nhiên, ngay khi màn mưa đ·ạ·n sắp chạm đến con sói, cơ thể của nó chợt trở nên mờ nhạt.

Viu!

Gió khẽ thổi khắp hành lang.

Rắc!

Tên chỉ huy vừa bóp cò đã bị cắt thành hàng chục mảnh nhỏ từ bao giờ. Những kẻ đứng đằng sau hắn ta cũng chịu chung số phận.

"Dựng rào chắn!"

Những người chứng kiến ​​cảnh tượng kinh hoàng kia ngay lập tức kích hoạt các tạo tác bảo hộ. Một cơn gió mạnh đập vào tấm khiên trong suốt bao phủ hành lang. Con sói lúc trước hóa thành gió đã trở lại hình dạng ban đầu. Nó nhe răng gầm gừ trước mũi rào chắn bảo hộ.

Khi nhìn kỹ hơn, đám người có thể thấy rõ ràng đây không phải là một con sói bình thường. Bộ lông của con vật này là sự pha trộn giữa ba tông màu: xám, trắng và xanh da trời với vầng hào quang trắng tinh khiết tỏa ra xung quanh cơ thể.

"Linh thú?"

"Không thể nào!"

Tại sao linh thú lại xuất hiện ở Isla Machia?

"Chúng mày đang làm gì thế! Quét sạch hết thứ cản đường đi!"

Đám người phía sau không chần chừ ném lựu đ·ạ·n ma thuật về phía con sói khổng lồ.

Con linh thú kia có thể hóa thành gió?

Vậy thì bọn chúng sẽ đốt cháy tất cả không khí ở ngôi nhà kia.

Ngay khi khiên chắn được mở ra, màn mưa lựu đ·ạ·n p·hát n·ổ, hành lang ngay tức khắc chìm trong biển lửa. Con sói hóa thành gió cố gắng trốn thoát qua cửa sổ nhưng đã quá muộn.

Gàoooo!!!

Đám người chứng kiến ​​con sói bị nhấn chìm trong biển lửa ngay lập tức reo hò.

"Hahaha! Mùi vị thế nào hả s·ú·c sinh?"

"Linh thú cũng chỉ đến thế!"

Đám người bật cười chế giễu khi nhìn thấy con sói lao ra khỏi ô cửa sổ chạy trốn trận h·ỏa h·oạn. Nhưng chẳng bao lâu sau, sắc mặt của bọn chúng trở nên tái nhợt khi chứng kiến cảnh tượng xung quanh.

Grrrrr.

Grrrrr.

Grrrrr.

Khu vực xung quanh đám q·uân đ·ội là vô số vết móng vuốt in hằn trên những hòn đá hay gốc cây. Khi đảo mắt quan sát, đám người hoảng hồn khi phát hiện bản thân chúng không biết từ bao giờ đã bị một bầy sói bao vây.

"Cái quái gì thế? Không phải chỉ có một con thôi sao?"

Chương 614: Tiếp viện (2)