Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 624: Sự thật bị phong ấn (1)

Chương 624: Sự thật bị phong ấn (1)


Rudger cố gắng ngăn cản Gariel. Hắn có thể mơ hồ đoán ra được đối phương định làm gì. Đó là lý do tại sao hắn tuyệt đối phải ngăn chặn hành động dại dột đấy lại.

Nhưng trong khoảnh khắc khi Rudger đưa tay ra, Gariel đã biến mất. Tất cả những gì Rudger nhìn thấy chỉ là nụ cười tinh nghịch thường lệ của người kia như thể đó là lời tạm biệt cuối cùng giữa hai bọn họ.

Một sự im lặng bao trùm khắp căn phòng. Cảm giác lạnh lẽo như thể màn sương của buổi bình minh đang ngấm dần lên toàn bộ cơ thể. Mỗi một giây trôi qua đối với Rudger không khác gì kéo dài hàng thập kỷ.

Rudger từ từ hạ cánh tay xuống. Sau đó, hắn chậm rãi rời khỏi phòng thí nghiệm.

Cộp. Cộp. Cộp.

Tiếng giày nện trên sàn gỗ vang vọng như tiếng chuông trong tòa nhà lúc bình minh trước khi mặt trời mọc.

Két.

Rudger mở cửa phòng bên cạnh. Qua cánh cửa đang hé, hắn có thể nhìn thấy Rene đang nằm trên giường. Bên cạnh giường là chiếc ghế sofa quen thuộc. Chỉ là lúc này đã có thêm một ông lão tóc bạc trắng, tay cầm cây gậy chống đang ngồi thẫn thờ ngắm nhìn khuôn mặt của đứa trẻ say ngủ.

Rudger bước tới chiếc ghế trống bên cạnh và ngồi xuống. Ông già và Rudger ngồi đối diện nhau ở hai đầu sofa, cả hai đều im lặng nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trên giường.

Trong sự im lặng bao trùm, Rudger là người lên tiếng đầu tiên.

"Đã bao lâu rồi?"

"Không nhớ nữa."

Giọng nói của người đàn ông già nua mang vẻ trầm khàn và yếu ớt. Ông ta khẽ đưa tay vuốt ve bộ râu trắng muốt của mình.

"Tôi đã sớm không còn đếm sau năm thứ ba mươi nữa rồi."

Ngữ điệu của ông lão trông có vẻ như mọi chuyện không có gì to tát nhưng Rudger vẫn có thể nhận ra, ông lão bên cạnh, không, phải gọi người này là Gariel Cosmo mới đúng, đã tiêu hao hết toàn bộ thời gian còn lại của cuộc đời.

"Tại sao?"

Rudger không thể không hỏi câu này.

"Tại sao anh lại làm thế?"

Gariel liếc nhìn Rudger rồi chậm chạp quay đầu về phía Rene. Sự dịu dàng trong mắt người đàn ông vẫn không hề thay đổi so với người đàn ông trung niên của hàng chục năm về trước.

Gariel khẽ lên tiếng.

"Nếu anh ở trong hoàn cảnh của tôi, anh cũng sẽ làm như vậy thôi."

"Không. Tôi không làm được."

"... ..."

Rudger chắc chắn lo lắng cho tình trạng của Rene, hắn sẽ làm mọi thứ trong khả năng để cứu mạng đứa trẻ. Nhưng nếu bảo hắn hy sinh mạng sống của bản thân để đánh đổi cho đối phương cơ hội sống, hắn tuyệt đối sẽ không làm.

Gariel không tranh cãi với người bên cạnh. Anh ta chỉ lặng lẽ nói.

"Là một pháp sư thời gian, tôi lẽ ra nên là người hiểu rõ về thời gian hơn bất kỳ ai. Nhưng thực tế thì ngược lại, một pháp sư thời gian như tôi lại là người mắc kẹt trong dòng thời gian của chính mình."

Gariel run run dùng đôi bàn tay gầy guộc đầy sẹo của mình lấy thứ gì đó ra khỏi túi. Đó là một chai thủy tinh chứa chất lỏng trong suốt.

"Mọi người đều tiến về phía trước nhưng tôi thì không. Tôi cứ quanh quẩn ở đó không muốn rời đi. Thời gian của tôi đã dừng lại vào cái ngày cô ấy mất."

Gariel nhìn lọ thuốc với đôi mắt run rẩy. Đây là loại thuốc chữa bệnh mà Rene cần. Rudger quan sát dung dịch thuốc trong suốt giống hệt như hắn tính toán. Tỷ lệ pha trộn chất ổn định vẫn chưa được công bố và có lẽ cũng chưa được nghiên cứu hay thử nghiệm. Tuy nhiên, việc Gariel có thể điều chế thành công chứng tỏ anh ấy đã phải mất thêm nhiều năm nữa để tự mình nghiên cứu và hoàn thiện độ ổn định sau khi tìm thấy toàn bộ nguyên liệu.

Lãng phí thời gian của chính mình.

"Vậy nên tôi mới quyết định sẽ để thời gian của mình chạy tiếp."

Gariel bị mắc kẹt trong quá khứ ngày hôm đó. Anh ta luôn trì hoãn và dừng lại nhiều lần, không muốn buông bỏ chấp niệm của chính mình. Giờ đây, Gariel muốn rũ bỏ nó và bước tiếp.

"Đây là những gì tôi nhận được khi dừng thời gian lại."

Gariel từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa. Mặc dù tuổi tác đã cao, đôi chân đã yếu đi, Gariel vẫn không bao giờ từ bỏ việc tự đứng dậy. Gariel run rẩy chống gậy từ từ tiến lại giường bệnh.

"Nó là món quà cuối cùng mà thời gian ban tặng cho một pháp sư như tôi."

Gariel mở nắp lọ thuốc và cẩn thận đổ vào miệng Rene. Chậm rãi, từng giọt một, tránh đánh thức người trên giường. Đó là một hành động đơn giản, nhưng đối với một Gariel đã lớn tuổi, nó thực sự là gánh nặng cho cả tinh thần và thể chất của anh ấy.

Rudger không ra tay trợ giúp. Hắn tôn trọng quyết định của đối phương. Tất cả những gì hắn có thể làm chỉ là yên lặng đứng bên cạnh quan sát.

Khi Rene uống hết lọ thuốc, Gariel cuối cùng cũng có thể mỉm cười vui vẻ.

"......."

Đứa trẻ trên giường sau một hồi lâu từ từ tỉnh lại. Khi ánh mắt Rene mở ra, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong mắt cô bé chính là mái tóc bạc phơ quen thuộc.

"... ... Sư phụ?"

Có lẽ vì đã ngủ quá lâu nên Rene trông vẫn có vẻ choáng váng, chưa thể tỉnh táo nhận ra bản thân đang ở đâu. Mặc dù vậy, cô gái nhỏ vẫn nhận ra ngay ông lão bên cạnh là ai.

"Sao rồi? Cảm thấy khá hơn chưa?"

Gariel bật cười khi trông thấy biểu cảm ngơ ngác của đứa trẻ. Anh ta có cảm giác như thể hai người bọn họ đã trở lại khoảng thời gian trước đây.

"Sư phụ, tóc của người bạc lắm rồi, người có biết không?"

Rene xót xa nhìn ông lão tiều tụy trước mặt. Sư phụ hiện tại cho cô bé cảm giác người có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Gariel mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu đứa nhỏ.

"Ai rồi cũng phải già đi. Ta tất nhiên cũng không thể thoát khỏi quy luật đó."

"Không hiểu sao con cảm thấy hình như mình vừa có một giấc mơ dài."

"Con đã mơ thấy gì?"

"Rất nhiều thứ. Đã rất lâu rồi con mới mơ thấy khoảng thời gian còn chung sống cùng với mẹ."

"... ... Vậy sao?"

"Và....."

Đôi mắt mở lờ mờ của Rene từ từ nhắm lại, cô bé muốn hồi tưởng rõ ràng hơn giấc mơ của mình.

"Có rất nhiều người cũng ở đó. Anh Heathcliff, cô Grander, anh Freuden, cả chú Gariel nữa. Chú ấy thực sự rất tốt."

"... ..."

Sống mũi Gariel cay cay, đôi môi anh ta run rẩy định nói điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn không hề có tiếng nào phát ra. Gariel vô thức lấy tay che miệng lại. Nếu không, anh ta cảm thấy bản thân sẽ bật khóc ngay tại chỗ mất.

"Khoảng thời gian đó thực sự rất vui."

Đôi mắt Rene nhắm nghiền, miệng đều đều miêu tả lại những kỷ niệm đẹp trong giấc mộng dài của mình.

"Kết thúc giấc mơ là điều tồi tệ nhất nhưng con thực sự cảm thấy rất hạnh phúc vì có mọi người bên cạnh."

"Vậy thì tốt."

"Sư phụ, con đã đến Theon và học tập chăm chỉ. Mọi người ở đó rất tốt, con đã quen được nhiều bạn mới, trải nghiệm được nhiều điều tuyệt vời."

"Cũng có đôi lúc khó khăn. Có rất nhiều bài tập về nhà và rất nhiều thứ phải học."

Rene thao thao bất tuyệt kể lại cho Sư phụ mình nghe về cuộc sống sau một năm học tập. Gariel ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, thi thoảng gật gù phụ họa. Từ những câu chuyện từ miệng Rene, anh ta có thể nhận ra, đứa trẻ này thực sự đã có khoảng thời gian vui vẻ ở Theon.

Nhưng rồi giọng của Rene chợt trở nên lo lắng.

"Sư phụ, con sợ bản thân khi biết sự thật sẽ không bao giờ có thể hạnh phúc như hiện tại được nữa."

Gariel biết tại sao Rene lại nói như vậy. Nếu một đứa trẻ luôn luôn không muốn làm người khác lo lắng cho mình lại nói ra những lời như vậy chứng tỏ con bé chắc chắn đang rất buồn.

Gariel nhẹ nhàng xoa đầu đứa trẻ.

"Rene, tuy ta chưa sống một cuộc đời đủ trải nghiệm để có thể đưa ra lời khuyên cho người khác, nhưng ta có thể nói với con điều này."

"Dạ?"

"Cuộc đời của Sư phụ luôn là một chuỗi những hối tiếc và quay lưng. Nếu có chuyện gì khó khăn sắp xảy ra, ta sẽ luôn giả vờ không biết hoặc bỏ chạy."

"........."

"Nhưng lần này, Sư phụ của con đã không làm thế. Thay vì quay đi, ta đã thử tự mình đối diện với khó khăn khiến ta luôn sợ hãi. Con có biết chuyện gì đã xảy ra lúc đó không?"

"... ... ?!"

"Thứ mà ta thấy đáng sợ cuối cùng đã bỏ chạy vì sợ hãi dũng khí của ta."

Gariel cười khúc khích, vẫn cảm thấy vui khi nhớ lại thời điểm đó.

"Đúng thế. Con sẽ không biết được chuyện gì xảy ra nếu không thử đối mặt với nó."

"Sư phụ, tại sao người lại nói chuyện đó với con?"

"Sư phụ hy vọng con sẽ không mắc phải sai lầm giống như ta. Mặc dù ban đầu có thể khó khăn nhưng ta tin rằng con sẽ dũng cảm chiến đấu và vượt qua mọi thứ."

Gariel biết rằng nếu chỉ động viên bằng những lời nói như thế này sẽ không giúp Rene có thêm chút can đảm nào. Tuy nhiên, đó là tất cả những gì anh ta có thể làm cho con bé hiện tại.

"Đừng sợ. Nếu mọi thứ quá mức khó khăn, chạy trốn cũng không sao."

Mặc dù không hiểu tại sao nhưng Rene vẫn có thể nghe thấy sự tuyệt vọng trong giọng nói của Gariel.

"Con nhớ rồi."

"Vậy thì tốt."

Gariel từ từ đứng dậy khỏi ghế.

"Tin tưởng ta, mọi thứ rồi sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Hãy biết yêu quý bản thân hơn, nhớ chưa?"

"Sư phụ?"

Rene không thể hỏi sư phụ của mình rằng ông ấy sẽ đi đâu. Bởi vì một cơn buồn ngủ không biết từ đâu ập đến đã khiến cô bé chìm sâu vào giấc mộng một lần nữa. Tất cả những gì mà Rene còn nghe được chính là giọng nói khàn khàn của Sư phụ mình trước khi ý thức của cô bé trở nên mơ hồ.

"Đứa nhỏ, sau này đừng liên lạc với ta nữa. Sư phụ của con sắp có một chuyến đi xa rồi."

Sau khi xác nhận Rene đã ngủ say, Gariel mới từ từ bước ra khỏi phòng. Rudger đã đợi sẵn ở bên ngoài nhường lại không gian trò chuyện cho hai thầy trò ở trong. Khi thấy Gariel bước ra, hắn liền mở miệng.

"Anh đang muốn đi đâu vậy?"

"Anh cũng thấy rồi đấy."

Gariel giơ tay lên. Đôi bàn tay gầy guộc, đầy sẹo của anh ta run rẩy như một cành cây mỏng manh trước gió.

"Tôi không còn nhiều thời gian nữa."

"Anh định một mình đi đến một nơi không ai nhớ đến sao?"

"Hahaha. Không phải vẫn còn anh nhớ đến tôi sao?"

Gariel cười sảng khoái.

"... ... "

Bất chấp lời bông đùa vui vẻ đó, Rudger không đáp lời. Ngược lại, Gariel là người mở lời trước, anh ta hiểu Rudger đang nghĩ gì.

"Tôi đã hoàn thành xong việc của mình rồi. Đã đến lúc tôi nên nghỉ ngơi."

"Nếu được điều trị ngay bây giờ, chí ít anh có thể sống thêm vài năm nữa."

Gariel lắc đầu.

"Tôi không muốn kết thúc cuộc đời mình trên giường bệnh."

"Anh định cứ thể mà c·hết đi sao?"

Gariel mở miệng sau khi suy nghĩ xem nên nói gì để trả lời câu hỏi có phần bối rối của Rudger.

"Lịch sử của phép thuật thời gian sâu sắc hơn anh nghĩ đấy. Nếu quay ngược lại từ sư phụ tôi đến sư phụ của thầy ấy, anh sẽ thấy rằng số mệnh của những pháp sư thời gian như chúng tôi đều đã được định trước một kết cục giống nhau."

Bởi vì thứ mà bản thân phép thuật thời gian tiêu tốn chính là sinh mệnh và thời gian của người thi triển. Đó là lý do khiến tất cả các pháp sư thời gian đều c·hết ở độ tuổi còn rất trẻ. Tuy nhiên, bản thân c·ái c·hết không đáng sợ. Thứ đáng sợ chính là suy nghĩ ám ảnh các pháp sư về một ngày nào đó thời gian của bọn họ sẽ không còn nữa.

"Ít nhất thì tôi cũng muốn tự mình lựa chọn kết cục cuối cùng."

Đó cũng là lý do tại sao Gariel dùng toàn bộ thời gian còn lại để cứu Rene. Anh ta không hối tiếc về điều đó.

"Khoảng thời gian ít ỏi còn lại tôi không muốn có người khác làm phiền mình."

Phải mất khá nhiều thời gian để đi bộ đến nơi đó nhưng Gariel không lo lắng, anh ta tin rằng mình có thể đến được nơi ấy trước khi sinh mệnh đi tới điểm cuối cùng.

"... ... "

Rudger mấp máy môi định nói gì đó nhưng rồi lại thả lỏng nắm đấm.

"Gariel, tôi thực sự xin lỗi."

Gariel lắc đầu.

"Cái c·hết của cô ấy không phải lỗi của anh. Nếu định mệnh đã sắp đặt cho cô ấy không thể sống sót, chúng ta hoàn toàn không thể làm gì. Ít nhất tôi biết, khoảnh khắc cuối cùng đó, cô ấy đã ra đi rất thanh thản. Vậy là đủ rồi."

"Heathcliff, đừng tự dằn vặt bản thân nữa. Cả hai chúng ta đều bị mắc kẹt trong hồi ức đau thương ngày hôm ấy. Tôi đã thoát ra được. Tôi mong anh cũng có thể làm như vậy. Anh đã làm đủ nhiều cho Rene rồi. Những gì còn lại chỉ là nói cho con bé biết sự thật thôi."

"........Anh định đi luôn sao?"

"Ừ. Một ông già c·hết đổi lại việc một đứa trẻ được sống. Đó là một thỏa thuận công bằng."

Gariel vẫy tay chào Rudger.

"Tạm biệt."

"... ... Tạm biệt."

Sau khi nói lời tạm biệt, Gariel rời khỏi ngôi nhà. Khung cảnh thành phố vẫn hỗn loạn y như thời khắc hàng chục năm trước anh ta rời đi. Nhưng lúc này đây, Gariel đã sớm không còn chú ý đến chúng nữa.

Gariel chậm rãi chống gậy đến một nghĩa trang nhỏ. Bên kia lan can công viên có thể nhìn thấy cảnh biển phủ đầy sương mù và bình minh của buổi sáng sớm đang mọc trên mặt biển.

Gariel ngồi xuống trước một bia mộ, yên lặng ngắm nhìn khung cảnh mỹ lệ này.

"Tôi đã giữ lời hứa của mình. Rene chắc chắn sẽ sống tốt trong tương lai."

Gariel tựa lưng vào tấm bia mộ bên cạnh, nhẹ giọng lẩm bẩm.

"Con bé rất ưu tú. Ước gì cô có thể tận mắt nhìn thấy con bé hiện tại."

Những tia nắng của buổi bình minh dần dần hiện rõ, chiếu sáng khắp mọi nơi. Ánh mắt Gariel mờ dần. Cuối cùng, anh ta từ từ cúi đầu, hai tay cầm gậy khẽ buông thõng.

Đôi mắt Gariel nhắm lại. Anh ta rơi vào một thế giới tối tăm. Trong thế giới đó, Gariel phảng phát nghe được giọng nói quen thuộc của một người phụ nữ đang gọi tên mình.

Đó có phải là ảo giác không?

Hoặc có thể đó chỉ là một thoáng ký ức hiện về từ quá khứ. Bất kể đó là gì, ít nhất anh ta đã nghe được giọng nói của cô ấy, giọng nói mà Gariel nghĩ rằng bản thân sẽ không bao giờ được nghe lại nữa.

Ở một bên của công viên nghĩa trang nhỏ, một ông lão không rõ danh tính cứ như vậy lặng lẽ q·ua đ·ời.

Người đầu tiên phát hiện ra t·hi t·hể sau đó đã kể lại rằng ông lão có vẻ đã ra đi khá thanh thản, trên môi ông ấy vẫn còn vương lại một nụ cười hạnh phúc.

Chương 624: Sự thật bị phong ấn (1)