Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Giáo Sư Gián Điệp
Sayren
Chương 625: Sự thật bị phong ấn (2)
Rudger chỉ có thể lặng yên dõi theo bóng lưng Gariel dần biến mất sau góc phố đổ nát. Mặt trời đang từ từ nhô lên bên ngoài cửa sổ, những tia nắng của buổi ban mai lan tỏa, xua đi phần nào màn sương mù mờ ảo của Isla Machia. Ánh sáng chiếu rọi trên hòn đảo đổ nát và tan vỡ này dường như mang lại chút hy vọng ấm áp cho những người còn sống sót.
Rudger đứng yên một lúc lâu. Nếu không cảm nhận được làn sóng ma thuật bên trong căn phòng, hắn có lẽ sẽ tiếp tục đứng ở hành lang bên ngoài.
Onggg.
Một âm thanh vang vọng trong không khí. Rudger cảm thấy rung động này có gì đó quen thuộc.
Không ổn!
Khi Rudger mở cửa căn phòng, đập vào mắt hắn là một khối lập phương quen thuộc đang trôi nổi phía trên đầu Rene. Con ma thú lơ lửng tỏa ra một luồng hào quang nhẹ nhàng, đứa trẻ đang ngủ dường như cũng cảm nhận được gì đó, nó chầm chậm mở mắt ra. Khoảnh khắc bắt gặp Rudger, biểu cảm trên gương mặt Rene ngay lập tức trở nên cứng đờ.
"... ....Anh....G-giáo sư?"
Rene lắp bắp, nhầm lẫn về danh xưng với Rudger.
Người đối diện sao có thể không đoán được chuyện gì đã xảy ra chứ?
"Rene, em đã nhớ lại mọi chuyện rồi sao?"
"........."
Đúng như Rudger suy đoán. Trong quá trình cơ thể bị tàn phá bởi hai luồng năng lượng, phong ấn của Rene cuối cùng cũng đã bị phá hủy. Trong phút chốc, những ký ức bị phong bế trong suốt chục năm qua ập đến như thủy triều tràn vào đầu Rene khiến cô bé nhất thời không tiêu hóa nổi một lượng tin tức to lớn như vậy.
Dù đã nhiều năm qua đi nhưng cảnh tượng ngày hôm đó vẫn sống động như thể nó chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Hình ảnh mẹ nằm dưới đất, tại vị trí là trái tim ghim chặt một con dao găm sắc bén cùng người thiếu niên c·hết lặng đứng tại chỗ, trên tay bê bết máu là cơn ác mộng khủng kh·iếp đối với Rene. Đứa trẻ đang chìm trong sự sợ hãi tột độ đột nhiên phải đối mặt với người mà nó không muốn gặp nhất, cảnh tượng trong cái đêm kinh hoàng đó tại lúc này đây như thể hợp nhất làm một với người đàn ông đang đứng ngoài cửa, cơ thể của Rene theo bản năng phản ứng dữ dội. Rene không do dự lấy tay che miệng lại, ngăn chặn cơn buồn nôn trào lên từ dạ dày.
Ring ring ring!
Con ma thú trên đầu như thể cảm ứng được tâm tình của chủ nhân, nó rít lên những tiếng the thé, năng lượng ma thuật trong chớp mắt tràn ngập cả căn phòng. Con ma thú đáp ứng lại nguyện vọng chủ nhân của mình, cơ thể của Rene chẳng mấy chốc liền biến mất.
Đối với một đứa trẻ chưa tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài như Rene, đột nhiên phải tiếp nhận và xử lý quá nhiều thông tin trong một khoảng thời gian ngắn là một việc quá sức với cô bé. Rene trong khoảnh khắc này không thể nào đè nén được cảm giác sợ hãi đối với người đàn ông trước mặt. Vì thế, cô bé đã không chút do dự lựa chọn bỏ chạy.
Trong căn phòng phút chốc chỉ còn lại một mình Rudger. Khoảnh khắc Rudger còn đang sững sờ khi nhìn thấy phản ứng của đứa trẻ kia, đối phương đã hoàn toàn bốc hơi ngay trước mặt hắn. Hắn phải mất một lúc khá lâu mới bình tĩnh trở lại.
Rudger quan sát xung quanh. Lần dịch chuyển này nhanh hơn nhiều so với lần con bé dịch chuyển cả hai người từ Theon. Có thể là do sức mạnh ma thuật đã ổn định hoặc cũng có thể là do thần lực cản trở sự vận hành của ma thuật bản nguyên trong cơ thể Rene đã biến mất.
Rudger sau một lúc quan sát liền phát hiện ra tàn dư của năng lượng còn sót lại trong không khí. Có một sợi chỉ mỏng manh kéo dài từ giường bệnh ra ngoài cửa sổ. Hướng đi của sợi chỉ năng lượng là nơi mà Rene đang ở.
Rudger do dự đứng tại chỗ. Cuối cùng, hắn thở dài, thân thể chìm trong bóng tối, biến mất khỏi căn phòng.
* * *
Trên một tòa nhà cao tầng nào đó, một thân hình nhỏ bé đang đứng yên lặng ngắm nhìn mặt trời trong buổi bình minh. Rene không có quá nhiều bất ngờ khi nhìn thấy khung cảnh đột nhiên bị thay đổi. Đây không phải lần đầu cô bé trải nghiệm cảm giác dịch chuyển nhờ ma thú của mình.
Cảnh quan của hòn đảo với những thiết bị cơ khí trải dài vô tận cùng sương mù trên biển và đại dương phía xa vô tình thu hút ánh mắt của Rene. Hóa ra đây chính là Isla Machia, nơi mà cô bé mới chỉ có dịp nhìn thấy trong những cuốn sách ở thư viện.
Rene ngồi xuống, vùi đầu vào hai cánh tay nhỏ bé của mình. Ít nhất khi làm như thế này, cô bé có cảm giác an toàn hơn. Những tia nắng của buổi ban mai trong khung cảnh tĩnh lặng trên hòn đảo hơi nước khiến tâm trạng rối bời của đứa trẻ trở nên bình tĩnh lại không ít.
Rene lúc này mới có thể từ từ sắp xếp lại suy nghĩ của chính mình. Ký ức người kia g·iết mẹ ngày hôm đó không phải là giả. Nhưng cũng có rất nhiều chi tiết kỳ lạ về thái độ của đối phương khi bọn họ gặp lại nhau ở Theon.
Là áy náy sao?
Hóa ra tất cả những gì người kia làm từ trước đến nay chỉ là vì cảm giác tội lỗi thôi ư?
Tại sao anh ấy lại làm như vậy?
Tại sao sau khi đã làm một điều khủng kh·iếp như thế với mẹ, anh ấy lại không g·iết cô ấy mà lại lựa chọn phong ấn ký ức?
Rene không cảm nhận được bất cứ địch ý nào từ đối phương. Kể cả khi bản thân rơi vào trạng thái b·ất t·ỉnh, cô bé vẫn mơ hồ cảm nhận được có nhiều người đang ra sức bảo vệ mình. Chắc chắn đã có nhiều chuyện xảy ra trên hòn đảo hơi nước này. Bằng chứng là Rene vẫn có thể nhìn thấy những tàn dư của các công trình kiến trúc bị p·há h·oại nặng nề như thể nơi đây vừa mới trải qua một t·hảm h·ọa t·hiên n·hiên.
Có lẽ Sư phụ cũng vì phải trải qua t·hảm h·ọa đó mà...
Rene không ngốc. Cô bé biết cuộc trò chuyện cùng Sư phụ lúc trước cũng là cuộc trò chuyện cuối cùng giữa hai người. Tất cả những lời của Sư phụ khi đó chính là những lời dặn dò trước lúc người lâm chung.
Mẹ đã rời bỏ cô bé mà đi từ nhiều năm về trước. Hiện tại, ngay cả người thân duy nhất là Sư phụ cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô bé nữa.
'Sư phụ, ngay cả người cũng bỏ con mà đi ư?'
Rene vùi mặt sâu vào hai cánh tay, cắn chặt răng nhưng vẫn không thể nào ngăn lại những giọt nước mắt lăn dài cùng những tiếng nấc nghẹn ngào.
Thế giới của đứa trẻ trong phút chốc dường như tan vỡ. Tất cả người thân của nó giờ đây đều đã không còn. Đứa trẻ thậm chí không thể tưởng tượng được con đường phía trước của nó sẽ phải bước tiếp ra sao. Trên sân thượng trống trải, ngay cả ánh nắng ấm áp của vầng thái dương cũng không thể xoa dịu đi tâm trí lạnh giá của cô gái nhỏ.
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên, Rene cảm thấy có ai đó ở sau lưng mình. Khi quay đầu lại, trong tầm nhìn của cô bé là một cái bóng không có hình dạng xác định. Rene biết bóng đen đó thuộc về ai. Chẳng mấy chốc, một thân hình quen thuộc từ từ bước ra khỏi bóng tối.
Đôi tay Rene khẽ siết chặt, bả vai không ngừng run rẩy. Nhưng trong chính giây phút này, những lời dặn dò của Sư phụ không hiểu sao lại vang lên trong tâm trí Rene. Sư phụ nói rằng người hy vọng cô có thể dũng cảm đối mặt với khó khăn trước mắt. Tại giờ phút này, Rene nghĩ có lẽ cô bé đã biết Sư phụ đang ám chỉ đến chuyện gì.
Vụng về lau đi nước mắt trên mặt, Rene mở miệng, giọng nói khàn đi vì khóc quá nhiều.
"Chúng ta cần nói chuyện."
Rudger nhẹ nhàng gật đầu.
Ngay cả lúc này, khi hai người đang đối diện với nhau, Rene vẫn không biết phải đối xử với Rudger như thế nào cho phải. Nhưng có một điều chắc chắn. Lần này, cô bé sẽ không chạy trốn nữa. Cho dù thực tế có tàn khốc đến đâu, cô bé cũng sẽ đối mặt với nó đến cùng.
Rudger dường như cũng cảm nhận được quyết tâm mạnh mẽ của Rene, hắn cảm thấy một cảm xúc phức tạp khó có thể diễn tả thành lời khi chứng kiến cô gái nhỏ năm ấy nay đã trưởng thành dù rằng sự trưởng thành này không có ai mong muốn.
"Lý do là gì?"
Một câu hỏi không đầu không đuôi nhưng cả hai người đều biết nó đang đề cập đến điều gì.
"Tại sao anh lại cứu tôi?"
Đó là một câu hỏi thô lỗ nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, không có ai quan tâm đến chuyện đó.
Sau một lúc lâu, Rudger khẽ mở miệng.
"Bởi vì ta không muốn em c·hết."
"Anh muốn tôi phải tiếp tục sống trong một thế giới tàn khốc như thế này sao?"
"........."
Rudger mím môi nhưng sau đó vẫn lặng lẽ đáp.
"Chí ít, còn sống là còn hy vọng."
".........Đáng giá sao?!"
Rudger gật đầu.
"Đáng giá."
Trong khoảnh khắc Rudger nói những lời này, Rene chợt có ảo giác bản thân nhìn thấy một cánh bướm đang nhẹ nhàng đập. Một loài côn trùng bình thường có thể nhìn thấy ở bất cứ đâu. Trong thành phố ảm đạm đầy máy móc và hơi nước này, có một con bướm đang bay lượn. Trong một thế giới mà đôi cánh yếu ớt của nó sẽ rung lên khi chỉ cần chạm vào hơi nước ở nhiệt độ cao, nơi không có thảm thực vật nào để đậu thoải mái và nghỉ ngơi, một nơi chỉ có những ống kim loại vô cơ. Ngay cả trong một nơi khắc nghiệt như vậy, con bươm bướm vẫn lựa chọn chui ra khỏi kén, giang rộng đôi cánh đối mặt với thế giới. Ngay cả trong môi trường khắc nghiệt khó tìm được hoa và đôi cánh ướt đẫm sương mù trên biển, chúng vẫn không ngừng vỗ cánh.
Tiếp tục vỗ cánh.
Tiếp tục sinh tồn.
Tiếp tục sống.
Dù cuộc sống có khó khăn hay tuyệt vọng đến thế nào, đừng bao giờ từ bỏ mọi thứ. Mỗi sinh mệnh đều đáng giá. Còn sống là còn tương lai, có tương lai ắt sẽ có hy vọng.
Rene trầm mặc, cô bé hiểu những gì Rudger muốn truyền đạt.
Rudger chợt vươn tay ra, Rene giật mình lùi lại.
"Rene, theo ta. Có vài thứ em cần xem."
Đứa trẻ chần chừ nhưng rồi cuối cùng vẫn gật đầu, chậm chạp lại gần Rudger. Bóng đen trên mặt đất phủ lên hai người. Rene nhắm mắt lại khi bóng tối xâm chiếm không gian.
Khi ánh sáng trở lại, đôi mắt cô bé khẽ mở ra. Gương mặt Rene tràn ngập sự kinh ngạc. Bởi vì những gì xuất hiện trong mắt cô bé chính là ngôi nhà trong ký ức xa xôi năm nào. Căn nhà gỗ cô bé đã từng sống với mẹ, bìa rừng xanh mát cùng con suối trong vắt không biết bao nhiêu lần bọn họ ra đó bắt cá cùng nhau.
Rene run rẩy đưa tay về phía cánh cửa, cô bé vẫn không thể nào tin được mọi thứ trước mắt mình là thật. Kết cấu thô ráp của gỗ truyền đến từ đầu ngón tay đã chứng thực suy nghĩ của Rene.
Rene hít một hơi thật sâu, mở cửa và đi vào trong.
"Đứa nhỏ, con về rồi à?"
Trong giây lát, Rene suýt chút nữa đã thốt lên tiếng đáp lại theo bản năng. Nhưng ngay sau đó, cô bé nhận ra đấy chỉ là ảo giác của bản thân. Khi ảo ảnh biết mất, tâm trí của Rene đã trở về thực tại.
Mặc dù đã hơn chục năm trôi qua nhưng nội thất bên trong ngôi nhà vẫn giữ được vẻ ngoài như năm đó.
"Mọi thứ đều không thay đổi."
Rene lẩm bẩm không tin nổi khi nhìn vào bàn ăn không hề có một hạt bụi nào. Dường như đã có ai đó kiên trì quét dọn nơi này trong ngần ấy năm.
"Ta giữ lại nơi này vì ta nghĩ sẽ có một ngày nào đó em sẽ trở lại."
"Tại sao.......?"
Thay vì trả lời, Rudger lướt ngón tay trên bàn. Giống như Rene, Rudger cũng đang dần nhớ lại mọi thứ của nhiều năm về trước. Những ngày bọn họ quây quần quanh bàn ăn, cười đùa và trò chuyện, cùng nhau thưởng thức những món ăn nóng hổi. Tất cả những ký ức đó vẫn sống động như ngày nào.
Đáng tiếc là những ngày tháng đó sẽ không bao giờ trở lại. Quá khứ đã rời xa tựa như ảo ảnh trên sa mạc.
"Rene, mẹ của em cũng sở hữu loại ma thuật đặc biệt giống như em. Chính xác hơn thì em thừa hưởng thứ ma thuật đó từ bà ấy."
"Phép thuật của tôi ư?"
"Phải. Ma thuật phi thuộc tính liên quan đến không gian. Nguyên nhân của tất cả những đau khổ về thể xác của các pháp sư sở hữu loại ma thuật này chính là thần lực xung đột với sức mạnh bản nguyên."
Giọng nói của Rudger trở nên u ám.
"Giá như ta có thể tìm ra phương pháp chữa trị sớm hơn một chút thì mọi chuyện đã không kết thúc như thế này."
Tất nhiên Rudger biết giả định đó là vô nghĩa. Nhưng tâm trí con người luôn như vậy. Ai rồi cũng sẽ tiếc nuối một thứ gì đó của quá khứ đã qua và muốn bù đắp chúng.
"Vậy mẹ của tôi... ... "
"Phải. Tuổi thọ của bà ấy ngay từ đầu đã chú định là không thể qua được tuổi hai mươi."
Ban đầu, thể chất của người phụ nữ không đủ sức để bà ấy sống lâu đến vậy.
Tuy nhiên, bà ấy vẫn kiên trì sinh Rene ra mặc cho bản thân phải chịu nỗi đau thể xác bị xé nát từ tháng này qua năm nọ.
Rene run rẩy chỉ vào mình.
"Có phải là vì....."
Rudger không đáp nhưng ánh mắt của hắn cũng đã quá đủ cho một câu trả lời.
Mẹ của Rene không muốn từ bỏ cái thai trong bụng. Bà ấy muốn đứa con gái nhỏ của mình được chào đời, được sống một cuộc sống như bao người khác. Vì Rene, bà ấy đã thử mọi cách có thể để kéo dài mạng sống của chính mình.
Nhưng mọi thứ đều có giới hạn. Khi tuổi thọ của người phụ nữ đi đến hồi kết, bà ấy đã lựa chọn lẳng lặng tự kết thúc cuộc đời của mình trong âm thầm sau khi đã lo liệu xong tất cả mọi chuyện.
"Ta đã cố gắng ngăn cản."
Rudger nhìn xuống đôi tay của chính mình. Đôi bàn tay phản chiếu trong mắt hắn như thể vẫn nhuốm đầy máu tươi của cái ngày định mệnh đó.
"Nhưng vô ích."