Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Giáo Sư Gián Điệp
Sayren
Chương 627: Huyết tộc cuối cùng (1)
Trong giây lát, Rene không hiểu Rudger đang nói gì.
"... ... .Hả?"
"Cho dù biết chân tướng, ta hiểu em sẽ không cảm thấy nhẹ nhõm. Ta không biện minh cho những gì bản thân đã làm. Vì vậy, ta sẽ cho em cơ hội báo thù cho mẹ của mình."
Trong lúc đứa trẻ còn đang hoang mang, Rudger tiếp tục.
"Rất tiếc là hiện tại ta vẫn còn việc phải làm. Ta không thể chắc chắn mục tiêu của mình sẽ thành công. Nhưng khi mọi chuyện kết thúc, nếu như ta vẫn còn sống...."
"Anh định làm gì vậy?"
Rene lặng lẽ hỏi. Cô bé theo bản năng hiểu rõ mục tiêu mà Rudger nói chắc chắn không phải thứ đơn giản.
"Thứ có thể dẫn tới c·hiến t·ranh trên toàn đại lục."
"......?!!!"
Rudger biết bản thân đang bước trên một con đường không thể quay đầu. Tất cả những gì hắn có thể làm chính là tiếp tục tiến về phía trước cho đến khi nào chạm tới được mục tiêu cuối cùng.
Rudger nói với Rene tên thật của mình.
"Tên thật của ta là Heathcliff van Bretus, người mang dòng máu Hoàng tộc của Bretus, là một đứa con riêng của Giáo hoàng."
Rene há hốc miệng trước sự thật bất ngờ này. Cô bé cũng đã từng mơ hồ suy đoán thân phận của Rudger chí ít cũng phải là một quý tộc cấp cao. Nhưng Rene chưa bao giờ nghĩ đến cái giả thiết nào về việc người trước mặt mình là Hoàng tộc. Đã vậy còn không phải Hoàng tộc bình thường, Rudger là một Hoàng tử của Thánh quốc Bretus, vùng đất từng thống trị phiến đại lục này trong suốt một khoảng thời gian dài.
"Mục tiêu của ta chính là phá hủy Thánh quốc Bretus."
"........."
"Tại sao anh lại nói với tôi những chuyện này?"
"Haha. Ta cũng không biết nữa. Có lẽ chỉ đơn thuần là muốn chia sẻ chuyện này với nhóc thôi."
Rudger bước ra khỏi ngôi nhà với nụ cười nhẹ nhõm, buồn vui lẫn lộn.
"Em cứ ở lại đây nghỉ ngơi, sắp xếp lại suy nghĩ đi. Khoảng thời gian này xảy ra tương đối nhiều chuyện."
Rene không kịp hỏi đối phương định đi đâu, cơ thể của Rudger đã chìm vào trong bóng tối, lặng lẽ biến mất khỏi ngôi nhà.
Trong căn phòng chỉ còn lại mình Rene. Hiện tại, khi đã lấy lại được tất cả ký ức, Rene cảm nhận được một cảm xúc hoài niệm vô tận với căn nhà cũ trong quá khứ.
Nhà bếp và bàn ăn, nơi bọn họ quây quần dùng bữa cùng nhau. Chiếc giường nhỏ xinh mỗi tối mẹ đều đọc truyện cho cô bé nghe. Xung quanh ngôi nhà là khu rừng và đồng cỏ bát ngát, nơi chứa đựng vô vàn kỷ niệm đẹp của cô bé Rene năm bảy tuổi.
Mọi thứ đều sống động như thể chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Nhưng Rene biết, những ký ức kia đã cách mình rất xa, cô bé mãi mãi không thể nào quay trở lại khoảng thời gian tươi đẹp đó được nữa.
Rene chậm rãi đi vào phòng ngủ của mình. Bài trí trong căn phòng vẫn không hề thay đổi, điều đó khiến cô bé cảm nhận được sự gần gũi quen thuộc. Rene nằm xuống. Cảm giác ấm áp tràn ngập cơ thể khiến hai mí mắt Rene nặng dần. Cô bé nhanh chóng chìm vào giấc ngủ yên bình.
* * *
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Đứa trẻ trên giường từ từ tỉnh lại. Đã rất lâu rồi Rene mới có một giấc ngủ ngon như vậy. Đó là một giấc ngủ yên bình, cô bé thậm chí không mơ thấy bất kỳ chuyện gì hết.
Rene nhổm dậy. Lúc này cô bé mới nhận ra trên người mình đắp một chiếc chăn mỏng. Hẳn là có ai đó đã mang nó đến trong lúc Rene ngủ.
Một cơn gió khẽ thổi qua khe hở của cánh cửa sổ đang hé. Rene hơi nhắm mắt, chậm rãi hưởng thụ cơn gió bất chợt. Đó là một cơn gió mát mẻ nhưng ấm áp, ẩn sâu bên trong dường như còn có chút ý chí riêng biệt.
Rene mở cửa phòng và bước ra ngoài. Phía ngoài căn nhà, cô bé không chút bất ngờ khi nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Cậu thiếu niên với gương mặt điềm tĩnh đang trầm mặc khoanh tay đứng ở bức tường bên cạnh cửa ra vào. Mọi biểu cảm trên khuôn mặt điển trai đều được che khuất đi dưới mái tóc xanh đậm khẽ tung bay trong gió. Chàng trai ấy dường như vẫn luôn đứng ở đó tựa như một hiệp sĩ đang canh gác giấc ngủ cho công chúa của mình.
Freuden tựa lưng vào bức tường bên ngoài ngôi nhà. Khi nghe thấy tiếng cửa mở, cậu mới quay đầu lại. Nhìn thấy gương mặt hồng hào của Rene, Freuden khẽ mỉm cười.
"Em tỉnh rồi à?"
"Anh chờ ở đây có lâu không?"
Rene không biết Freuden đến đây bằng cách nào. Tuy nhiên, nhìn vào cơn gió phảng phất trong không gian không hề có dấu hiệu tiêu tán, có vẻ như anh ấy đã theo cơn gió này mà đến.
"Cảm thấy sao rồi?"
"Vâng. Em khỏe hẳn rồi."
"Em đã nhớ lại mọi chuyện sao?"
Rene gật đầu.
Freuden thực sự vui mừng vì điều đó nhưng nét mặt của cậu nhanh chóng tối sầm lại.
"Xin lỗi em."
"Tại sao anh lại xin lỗi?"
"Ta biết tất cả mọi chuyện nhưng cuối cùng lại giấu chúng đi. Em có quyền được biết sự thật."
Freuden từng khiển trách Rudger vì đã che giấu sự thật với Rene. Nhưng khi rơi vào hoàn cảnh phải lựa chọn, cậu ta cuối cùng vẫn làm điều tương tự, không cho cô gái nhỏ trước mặt biết chân tướng câu chuyện.
Rene lắc đầu, không trách cứ lựa chọn của Freuden.
"Ít nhất anh đã đi đến tận hòn đảo xa xôi này để bảo vệ em."
".......!"
Nhìn vẻ mặt có phần sững sờ của Freuden, Rene mỉm cười.
"Em biết chứ. Ngay cả khi b·ất t·ỉnh, em vẫn mơ hồ cảm nhận được có nhiều người đang chiến đấu để cứu mạng mình."
Rene cảm thấy biết ơn vì tình cảm chân thành đó. Nhờ có bọn họ mà cô có thể vượt qua được nỗi đau mất mẹ, không mất đi hy vọng vào cuộc sống.
Freuden định nói điều gì đó, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Rene, cậu liền hiểu ý của đối phương, Freuden cuối cùng cũng không cố chấp nữa.
Có rất nhiều chuyện đã diễn ra. Khi Rene m·ất t·ích, Freuden lần đầu tiên bỏ qua tính cẩn trọng của bản thân, bất chấp quan hệ không tốt đẹp với người trong nhà, cậu đã trở lại xin sự trợ giúp của cha mình. Sau đó, Freuden không màng nguy hiểm tới chiến trường ở Isla Machia. Cậu đã tìm ra được thứ mình muốn bảo vệ.
"Cảm ơn anh."
Freuden lắc đầu. Cậu làm những việc đó thuần túy đều xuất phát từ ý nguyện của bản thân. Freuden không muốn Rene cảm thấy mắc nợ.
Một khoảng lặng kéo dài giữa hai người.
Như thể để lấp đầy khoảng trống đó, một cơn gió bất chợt thổi qua bãi cỏ từ cánh đồng xa len vào giữa bọn họ. Freuden cảm thấy như thể cơn gió đang cổ vũ mình hãy can đảm lên.
Có lẽ lúc này chính là cơ hội.
"Rene... ... ."
"Xin lỗi học trưởng."
Ngay lúc Freuden định nói ra những điều bản thân đã giấu kín bấy lâu nay, Rene đã lên tiếng cắt ngang. Cô bé lắc đầu. Hành động đó không khác nào một lời từ chối thẳng thừng.
Khoảnh khắc nhìn thấy thái độ kiên quyết của đối phương, Freuden sao có thể không nhận ra ý tứ ẩn trong lời nói kia?
Freuden hiểu. Có lẽ cậu vẫn luôn biết câu trả lời, chỉ là từ trước đến giờ Freuden vẫn luôn trốn tránh mà thôi.
"Học trưởng, anh đối xử rất tốt với em. Em rất biết ơn nhưng em thực sự phải nói lời xin lỗi."
Freuden mỉm cười cay đắng. Cậu cảm thấy như thể một phần trái tim mình đang tan vỡ. Nhưng Freuden không đau buồn hay tỏ ra đau khổ trước mặt cô gái nhỏ. Thay vào đó, cậu cổ vũ Rene bằng một nụ cười nhẹ nhàng mà Freuden thường không bao giờ dành cho người khác.
"Đối với em, anh và anh Heathcliff giống như những người thân trong gia đình vậy. Anh Freuden, anh xứng đáng với một người tốt hơn."
"... ... Ta hiểu."
Freuden hiểu rõ những gì Rene muốn truyền đạt. Cô bé đã vạch ra ranh giới giữa hai người. Bọn họ vĩnh viễn sẽ chỉ dừng lại ở mối quan hệ tình thân.
"Xin lỗi anh, em đi trước."
Rene cúi đầu xin lỗi Freuden và chạy ra cánh đồng. Ngôi nhà trên đồi từ từ xa dần nhưng Rene không hề ngoảnh đầu.
Quá khứ đã qua không bao giờ có thể trở lại. Cô ấy sẽ không bị quá khứ đó ràng buộc nữa.
———
"Ha."
Freuden thở dài khi nhìn bóng lưng Rene rời đi. Bên cạnh Freuden, một con sói lớn chợt xuất hiện từ hư không. Nó thò đầu ra như thể muốn động viên người bên cạnh.
"Cảm ơn."
Freuden vuốt ve người bạn đã đồng hành cùng mình trong cả chặng hành trình lần này. Tâm trạng đau khổ của Freuden như thể được những cơn gió thổi bay đi mất phần nào, cậu cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn đôi chút.
Freuden yên lặng quan sát ngôi nhà nhỏ. Đây là nơi năm đó cậu tá túc hơn một tháng. Tuy chỉ là những kỷ niệm thoáng qua nhưng chúng thực sự đã trở thành một hồi ức quý giá trong tâm trí Freuden.
Chân mày của Freuden chợt nhíu lại khi nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở đằng xa.
"Làm sao cậu biết tôi sẽ ở nơi này?"
"Khi nghe tin cậu m·ất t·ích, tôi đoán đây là nơi duy nhất cậu có thể đến."
Người vừa xuất hiện không ai khác chính là Henry Presto. Đôi mắt sắc sảo, mái tóc màu cam buộc gọn sau gáy, anh ta chính là con trai cả của nhà Presto, gia tộc chư hầu phục vụ gia tộc Ulburg nhiều thế hệ.
"Cậu quên rồi sao? Lần đó cậu m·ất t·ích, ai đã là người đầu tiên tìm thấy cậu?"
"Cậu không tìm thấy tôi. Là tôi đã chủ động liên lạc."
"Haha. Vẫn sắc sảo như thường lệ. Cái tên này thật sự là...Muốn có được một chút công nhận từ cậu khó thật đấy."
Henry mỉm cười và hỏi Freuden.
"Sao rồi?"
"Chuyện gì?"
"Ôi trời! Người kế thừa gia tộc Ulburg lại bị một cô gái từ chối. Nếu tin tức này mà truyền ra ngoài không biết sẽ có bao nhiêu quý cô phải rơi lệ mất. Chà chà, đây có tính là báo ứng không?"
"Đủ rồi đấy."
"Tôi còn đang tính an ủi nếu cậu khóc cơ đấy. Xem ra lo lắng của tôi là vô ích rồi."
Henry nhún vai khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị như thường lệ của Freuden, đối phương hiện tại trông có vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Henry không khỏi nhớ lại cuộc đối thoại giữa mình và Công tước David cách đây không lâu.
"Thưa Công tước, tôi không hiểu, tại sao ngài lại chấp nhận thỉnh cầu của Freuden?"
Người đàn ông thảnh thơi buông cần, yên lặng ngắm nhìn mặt hồ lăn tăn gợn sóng phía trước.
"Tại sao ta phải ngăn cản thằng bé?"
Henry có phần không đồng tình.
"Ngài thừa biết chuyện đó nguy hiểm như thế nào. Vả lại, hai người kia hoàn toàn không phù hợp."
Công tước David chống cằm, hứng thú nhìn cậu thiếu niên bên cạnh.
"Henry, chính vì biết hai đứa trẻ đó không hợp nên ta mới không ra tay ngăn cản."
".......?!!!"
"Có đôi lúc, phương pháp tốt nhất không phải ngăn cấm mà để thằng bé tự đối diện với thực tế. Yên tâm đi. Đứa trẻ kia sẽ không chấp nhận tình cảm của con trai ta đâu."
"Tại sao ngài có thể chắc chắn như vậy? Ngài thừa hiểu tính cách cố chấp của Freuden như thế nào..."
"Hahaha. Henry, ngươi nghĩ hai đứa trẻ có nhân sinh quan bất đồng liệu có thể đi cùng nhau lâu dài sao?"
"Ngài nói là..."
"Đi đi. Đến nơi thằng bé từng ở mười năm trước. Ngươi sẽ hiểu những gì ta nói thôi."
———
Freuden lúc này đã sớm quay trở lại phong cách thường ngày của mình. Cậu ta mở miệng.
"Có một vài chuyện tốt nhất vẫn nên làm rõ ràng. Như vậy thì tôi mới không ôm hy vọng viển vông."
Henry mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi người bạn của mình.
"Tuyệt lắm! Bây giờ chúng ta quay về chứ?"
"Ừ. Về Theon."
"Đi thôi."
"Cậu đến đây bằng cách nào?"
"Tôi đến bằng xe hơi. Cậu không biết sao? Tôi có bằng lái rồi đấy. Còn không phải là do cậu sao?"
"Thế à?"
Hai chàng trai sóng vai mà đi. Chỉ là lúc này, bóng lưng của Freuden đã không còn dáng vẻ lo lắng nữa, thay vào đó là vẻ điềm tĩnh, chững chạc của một người đàn ông trưởng thành.
* * *
"Cậu đến chưa?"
Sau khi chia tay Rene, Rudger gặp Hans ở một nơi hẻo lánh khá xa khu rừng.
"Tôi đây."
"Đi thôi."
"Có tiền thật tốt. Chúng ta có thể đi những thứ đắt tiền như thế này bất cứ khi nào."
Khi Hans nói, mắt cậu ta liếc nhìn chiếc phi thuyền phía sau lưng. Nhưng tình hình hiện tại không mấy khả quan để cảm thấy thích thú với những điều như vậy.
"Tình hình bây giờ thế nào rồi?"
"Tôi sẽ giải thích trên đường đi."
Rudger theo Hans lên phi thuyền. Phi thuyền nhanh chóng cất cánh hướng về Leathervelk.
Hans kể lại vắn tắt cho Rudger những gì đã xảy ra trong lúc hắn đi vắng.
"Sau khi anh đột nhiên biến mất, rất nhiều chuyện đã xảy ra."
Một ví dụ tiêu biểu là sự cố do Nirva gây ra lần này khiến Thánh quốc Bretus phải gửi một số lượng lớn người đến Đế quốc Exilion để ổn định người dân. Thánh quốc nhân cơ hội này bắt đầu mở rộng sức ảnh hưởng của bản thân, xóa bỏ thời kỳ gián đoạn kéo dài hơn hai mươi năm của mình.
Nhưng điều khiến Rudger lo lắng nhất trong tình hình hiện tại không phải là những câu chuyện tầm thường như vậy.
"Sư phụ tôi có gì bất thường không?"
Hans đang say sưa báo cáo tình hình đột nhiên ngậm miệng.
"Có chuyện gì xảy ra với người sao?"
"Ngài Grander à... ... ."
Hans nuốt nước bọt.
"Sau khi anh m·ất t·ích, người của Giáo hội Lumensis tiến vào Leathervelk, sư phụ của anh đã chủ động ra ngoài. Ngài ấy đã liên lạc với người của Giáo hội."
"Cái gì?"
"Ngài ấy đã liên hệ với Hồng y Patrick Romelo, người dẫn đầu đoàn người của Thánh quốc lần này."
Hans cố gắng kể lại mọi chuyện chi tiết nhất có thể.
"Ngày hôm qua, một tia sáng đỏ chợt lóe lên trên bầu trời của Leathervelk. Tôi biết đó là phép thuật của sư phụ anh. Sau đó, ngài Grander đã biến mất không trở lại nữa."
"Có dấu vết nào của sư phụ tôi để lại không?"
"Tôi vẫn chưa tìm thấy gì. Tuy nhiên, tôi đã phát hiện ra một chuyện kỳ lạ."
"Là gì?"
"Phần lớn các Thánh kỵ sĩ đã đồng loạt di chuyển đến một nơi nào đó cùng với Hồng y Patrick."