Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 626: Sự thật bị phong ấn (3)

Chương 626: Sự thật bị phong ấn (3)


"Cầm lấy đi."

Rene nín thở khi nhìn vào tờ giấy Rudger đưa cho mình.

"Tự mình chứng kiến vẫn tốt hơn."

Đó là tờ giấy ghi nhớ mà Rudger luôn mang theo bên mình, hắn vẫn luôn nghĩ rằng khoảnh khắc này có thể sẽ đến vào một ngày nào đó.

Rene biết mình phải làm gì. Đứa trẻ run rẩy nhận lấy tờ giấy và triệu hồi phép thuật của mình.

Sau đó quang cảnh đã thay đổi.

* * *

Mẹ của Rene cuối cùng đã đưa ra lựa chọn cực đoan.

Một đêm nọ, khi mọi người đang say giấc, cô ấy đã lặng lẽ đi vào rừng một mình, ngụy trang mọi thứ như thể bản thân là một người mẹ tồi tệ đã bỏ lại đứa con gái nhỏ của mình.

Tự tử.

Hành vi đó chắc chắn đáng lên án.

Nhưng liệu rằng cô ấy có lựa chọn khác tốt hơn không?

Người phụ nữ có thể cảm nhận được rõ ràng nhất sinh mệnh của mình đang dần đi đến hồi kết. Nếu không phải bây giờ thì cô ấy sẽ không còn cơ hội nào rời đi trong êm đẹp nữa.

Loạt xoạt.

Người phụ nữ lê từng bước chân mỏi mệt vào sâu trong khu rừng. Mỗi bước đi đều khiến cô ấy cảm thấy như thể da thịt và cơ bắp của mình đang bị xé nát. Tuy nhiên, bất chấp tất cả những đau đớn này, trong đầu người phụ nữ chỉ có một chấp niệm kiên định. Cô ấy không thể để con gái phải chứng kiến bộ dạng khốn khổ của mình.

Nhưng mọi tính toán của người phụ nữ lại bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của một cậu thiếu niên. Người này không ai khác chính là Heathcliff.

Ngay khi người phụ nữ định uống thuốc độc, Heathcliff đột ngột lao ra từ trong bóng tối hất văng lọ thuốc trên tay đối phương.

"Cô đang làm cái gì thế hả?"

Heathcliff trừng mắt nhìn người phụ nữ với vẻ mặt tức giận.

".........Heathcliff, cậu không nên xuất hiện ở đây."

"Nếu tôi không xuất hiện kịp lúc, có phải cô định tự kết liễu cuộc đời ở đây không? Thế còn Rene thì sao? Cô nhẫn tâm bỏ lại em ấy một mình ư?"

"........."

Người phụ nữ mấp máy môi vài lần nhưng không thốt ra được lời nào. Cuối cùng, cô ấy đành thành thật kể lại tình trạng của mình cho Heathcliff. Căn bệnh của cô ấy ngay cả một huyết tộc đã sống cả ngàn năm như Grander cũng đã tuyên bố là vô phương cứu chữa, cô ấy chẳng có bất kỳ cơ hội sống sót nào.

Nước mắt chảy dài trên gương mặt người phụ nữ.

Có người mẹ nào lại có thể nhẫn tâm bỏ mặc con gái của mình cơ chứ?

Nhưng việc để một đứa trẻ mới có bảy tuổi phải tận mắt chứng kiến mẹ của nó q·ua đ·ời trong đau đớn đối với người phụ nữ còn tàn nhẫn hơn việc cứ để con bé lớn lên với niềm tin rằng mẹ đã bỏ rơi mình. Đứa trẻ có thể lớn lên trong sự giận dữ, tổn thương. Nhưng những tổn thương đó theo thời gian sẽ dần nguôi ngoai, con bé rồi sẽ gặp được một người đáng tin cậy bên cạnh, yêu thương và chăm sóc nó.

Nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của người phụ nữ, ngay cả một người bình tĩnh và lý trí như Heathcliff giờ phút này cũng không thể thốt ra được lời động viên nào.

Cổ vũ đối phương tiếp tục đấu tranh sống sót ư?

Nhìn bộ dạng đau đớn vì cơn bạo bệnh của người phụ nữ, những lời nói đó quả thực không cách nào thoát ra khỏi miệng cậu thiếu niên.

Có lẽ c·ái c·hết đối với cô ấy chính là sự giải thoát tốt nhất.

Ý nghĩ đáng sợ đó cứ ám ảnh tâm trí Heathcliff. Cậu ta siết chặt nắm đấm.

Khụ...khụ...khụ...

Người phụ nữ không ngừng ho ra từng ngụm máu đen. Gương mặt cô ấy trở nên tái nhợt khi nhìn xuống vũng máu dưới đất. Cô ấy run rẩy rút ra một con dao sắc bén trong túi áo.

Heathcliff giật mình. Nhưng không cần cậu tiến lên ngăn cản, con dao trên tay đối phương đã rơi xuống đất. Người phụ nữ gục xuống một bên, không ngừng cuộn người lại chịu đựng từng cơn chấn động đang xé rách n·ộ·i· ·t·ạ·n·g trong cơ thể. Cô ấy thậm chí đã chẳng còn đủ sức lực để t·ự v·ẫn.

Heathcliff bối rối ngồi xuống kiểm tra tình trạng của người bên dưới. Sắc mặt cậu thiếu niên tối lại khi cảm nhận được từng trận dao động năng lượng mãnh liệt đang không ngừng cắn xé thân thể người phụ nữ. Bàn tay của người phụ nữ siết chặt lấy cổ tay Heathcliff, cô ấy lúc này chẳng còn đủ sức mở miệng nói một câu hoàn chỉnh nữa, chỉ có ánh mắt cầu xin trong tuyệt vọng mong đối phương có thể chấm dứt nỗi đau khổ này của mình.

Khụ...khụ...khụ...

Máu đen trào ra ngày càng nhiều, nhuộm đẫm cánh tay áo của Heathcliff. Heathcliff chưa bao giờ rơi vào tình cảnh nào như thế này, cậu thiếu niên hoảng loạn đấu tranh giữa những suy nghĩ giải thoát cho đối phương hay nên mang đối phương trở về.

Trong khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt tuyệt vọng của người phụ nữ, trái tim Heathcliff thắt lại. Cậu thiếu niên giờ khắc này bị đẩy vào một tình huống c·hết. Nếu cố chấp cứu người phụ nữ, cậu sẽ là người khiến Rene phải chứng kiến cảnh tượng người thân duy nhất của mình ra đi theo phương thức tàn nhẫn nhất. Nhưng nếu không ra tay ngăn cản, Heathcliff sẽ mãi mãi mang trên người cái cảm giác tội lỗi vì đã thấy c·hết mà không cứu.

Nhìn thấy thái độ do dự của Heathcliff, người phụ nữ biết lời cầu xin của mình đã có tác dụng. Cô ấy không ngừng ho khan, bàn tay bấu chặt lấy cổ tay của chàng trai trẻ bên cạnh như thể cậu ta là người duy nhất có thể giải thoát cho mình lúc này.

Không thể không nói, đây là hình thức thao túng tâm lý cực kỳ tàn nhẫn. Bất kể Heathcliff có lựa chọn như thế nào, tội lỗi trong tâm trí vẫn sẽ đeo bám cậu ta cả đời.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng, Heathcliff nhẹ nhàng gỡ tay người phụ nữ ra, chậm rãi nhặt con dao bên cạnh lên. Đôi tay của cậu thiếu niên run rẩy không ngừng, tuy nhiên, cậu đã hạ quyết tâm.

Người phụ nữ mỉm cười yếu ớt. Đôi môi cô ấy mấp máy, không có bất kỳ từ nào phát ra nhưng Heathcliff vẫn có thể nhạy bén nhận ra đối phương muốn nói gì.

Thực xin lỗi, Heathcliff.

Người phụ nữ biết hành động ép buộc của mình thật ích kỷ và tàn nhẫn đối với một cậu thiếu niên. Nhưng trong khoảnh khắc giãy dụa giữa sự sống và c·ái c·hết, bản năng của người mẹ đã lấn át đi giới hạn đạo đức của cô ấy. Người phụ nữ yêu Rene sâu sắc, nỗi lo lớn nhất của cô ấy không phải là c·ái c·hết của bản thân mà là việc con gái của mình sẽ sống ra sao sau khi mình ra đi. Cô ấy mong muốn con gái của mình được bảo vệ và trong tình huống này, Heathcliff trở thành hy vọng cuối cùng. Người phụ nữ muốn dùng c·ái c·hết của chính mình làm sợi dây trói buộc Heathcliff, khiến cậu thiếu niên vì cảm giác tội lỗi mà sẽ thay bà ấy chăm sóc Rene.

Khoảnh khắc con dao trong tay Heathcliff đâm xuống, người phụ nữ cuối cùng cũng được giải thoát.

───

Có tiếng thì thầm vang lên trong bóng tối.

Đầu óc Heathcliff quay cuồng, mọi thứ trên thế giới trở nên hỗn độn hệt như nước đang đổ lên một bức tranh sơn dầu. Trong thế giới méo mó đó, hình ảnh người phụ nữ từ từ nhắm mắt lại và ngã xuống chẳng khác nào một thước phim được ghi lại một cách chậm rãi.

Máu chảy xuống từ con dao thấm ướt lòng bàn tay Heathcliff. Một sự ấm áp đáng sợ.

"Mẹ?"

Sống lưng Heathcliff lạnh toát. Cả người cậu khựng lại. Khi Heathcliff quay đầu, người cậu không muốn đối diện nhất lúc này không biết đã đứng ở đó từ bao giờ.

Rene và Freuden.

Rene dường như vừa tỉnh giấc. Cô bé hoảng sợ nhìn khung cảnh kinh khủng phía trước. Freuden đứng bên cạnh cũng sửng sốt không nói nên lời.

"Ta... ... ."

Đúng lúc Heathcliff định nói điều gì đó, thân hình Gariel đột nhiên xuất hiện từ hư không lao thẳng vào cậu ta.

Aaaa!!!

Heathcliff ngã xuống, Gariel trèo lên người cậu thiếu niên, thô bạo túm lấy cổ áo đối phương bằng cả hai tay. Những gì phát ra từ vẻ mặt méo mó của người đàn ông là tiếng nức nở không thể nói thành lời.

"Khốn kiếp! Tại sao....?"

Heathcliff không thể thốt ra bất kỳ câu trả lời nào. Điều duy nhất cậu có thể chắc chắn là bản thân đã đưa ra lựa chọn. Ngay cả khi lựa chọn đó sẽ để lại một vết sẹo không bao giờ lành trong tâm hồn cậu.

Heathcliff ngay lập tức đá vào hông Gariel khiến anh ta mất thăng bằng và ngã xuống đất. Cậu thiếu niên đứng dậy, từ từ tiến về phía hai đứa trẻ.

"Tránh xa em ấy ra!"

Freuden lao lên chắn trước mặt Rene. Heathcliff đưa tay ra, ma thuật xanh biếc ngay lập tức bùng nổ đánh ngất Freuden. Đứa trẻ ngã xuống đất.

Heathcliff bỏ lại Freuden ở phía sau và tiến đến gần Rene, khom người xuống trước mặt cô gái nhỏ đang run rẩy trong sợ hãi.

"Rene."

Giọng nói của Heathcliff thầm thì tựa như lời ru trước khi ngủ. Ngón trỏ của cậu duỗi ra nhẹ nhàng đặt lên trán Rene.

"Đây chỉ là một cơn ác mộng."

Phép thuật đã được kích hoạt. Đôi mắt của Rene từ từ khép lại, một phong ấn đã hình thành khóa lại tất cả ký ức đêm nay.

"Khi tỉnh lại, em chắc chắn sẽ quên hết mọi chuyện đã xảy ra."

Sau một lúc lâu, Heathcliff mới từ từ đứng dậy, chậm rãi quan sát xung quanh.

Rene và Freuden đã b·ất t·ỉnh hoàn toàn. Khu rừng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng khóc nghẹn ngào của Gariel đang bất lực ôm lấy xác của người phụ nữ.

Khẽ đảo mắt về bóng tối phía xa, Heathcliff chỉ kịp nhìn thấy cái lắc đầu của Sư phụ mình trước khi vị huyết tộc biến mất.

* * *

"Những chuyện xảy ra tiếp theo thì em cũng biết rồi. Gariel đã mang em đi còn ta thì tiếp tục theo Sư phụ đi lang thang khắp thế giới."

"......."

Rene cảm thấy choáng váng khi chứng kiến ​​toàn bộ ký ức của ngày hôm đó. Cô bé vốn dĩ cũng đã có dự cảm mọi chuyện sẽ phức tạp hơn mình nghĩ. Không ngờ sự thật cuối cùng lại tàn nhẫn như vậy. Rene cảm giác bản thân vẫn chưa thể tiếp nhận mọi chuyện ngay được.

"Tại sao anh không giải thích?"

"Khi đó em còn quá nhỏ. Ta sợ em sẽ không chịu được một chuyện kinh khủng như vậy."

"Anh có từng nghĩ đến tình huống khi tôi nhớ lại mọi chuyện không?"

"Ta biết. Đây hoàn toàn là sự ích kỷ của ta. Cho dù sự thật có tàn khốc đến đâu em cũng có quyền được biết, nhưng ta thậm chí còn không cho em cơ hội."

Rudger đã trao cho Rene một thế giới giả tạo. Cho dù có xuất phát từ thiện ý thì cuối cùng đó vẫn là một sự lừa dối.

"Rene, ta thực sự xin lỗi."

Nhìn cảnh Rudger cúi đầu xin lỗi, lồng ngực Rene nặng trĩu tâm trạng lo âu và buồn bã. Người đàn ông trước mặt từng là người anh mà cô ấy quý trọng nhất. Nhưng người ấy cũng chính là kẻ đã phá hỏng toàn bộ cuộc sống êm đẹp của Rene.

Dù vậy, Rene hiểu rằng, quá khứ đã qua sẽ không thể quay trở lại. Hơn ai hết, cô bé cũng cảm nhận được nỗi đau mà Rudger đã phải gánh chịu ngày hôm đó.

Hóa ra cái cảm giác bất lực và tuyệt vọng đó đã đeo bám anh ấy trong suốt ngần đấy năm sao?

"Có lẽ chúng ta không bao giờ có thể quay lại như trước được nữa."

Ký ức hai người bọn họ thân thiết như một gia đình đã sớm trôi vào dĩ vãng. Ngay cả sau chục năm xa cách, khi hội ngộ dưới thân phận thầy trò, quan hệ giữa hai người vẫn phát triển nhanh chóng một cách kỳ lạ. Chỉ tiếc là tất cả mọi thứ đã kết thúc khi phong ấn bị phá hủy. Cả Rudger lẫn Rene đều không thể cư xử với đối phương như trước được nữa.

"Nhưng ta có thể hứa với em một điều."

"?"

"Một ngày nào đó, khi ta hoàn thành được tất cả các mục tiêu của mình, khi ta có thể chấm dứt sự hỗn loạn này."

Rudger nhìn thẳng vào mắt Rene và truyền đạt lời hứa của mình.

"Ta sẽ trao cho em quyền quyết định sinh mạng của ta."

Đây là sự chuộc tội cuối cùng mà Rudger có thể làm cho đứa trẻ trước mặt.

Chương 626: Sự thật bị phong ấn (3)