Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Giáo Sư Gián Điệp
Sayren
Chương 638: Mối hận không thể quên (3)
Flora vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Freuden Ulburg và Henry Presto.
"Sao hai người các cậu lại ở đây? Chẳng phải địa điểm chúng ta hẹn gặp ở chỗ khác sao?"
"Chúng tôi nhận được tin tức người của Giáo hội sẽ đến nên mới xuất phát trước. May mắn là tới kịp."
"........"
Flora im lặng một lúc rồi mới khẽ lên tiếng.
"Cảm ơn."
Freuden thấy cả hai người vẫn ổn liền quay người dẫn đường.
"Đi thôi. Cậu vẫn còn vài chuyện cần phải giải quyết."
"........"
Flora gật đầu, lặng lẽ theo sau. Cheryl định đi cùng thì bị Henry ngăn lại, anh chàng quý tộc lắc đầu, ý tứ rõ ràng là không muốn cô ấy làm phiền hai người kia. Cuối cùng, Cheryl đành phải trở lại ký túc xá dưới sự hộ tống của Henry Presto.
Trên đường chỉ còn lại hai người Freuden Ulburg và Flora Lumos cùng linh thú bảo hộ của nhà Ulburg. Hai người một sói chậm rãi đi đến địa điểm đã định trước. Có vài lần trên đường đi, Flora định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của người bên cạnh, những gì định nói ra đều bị nuốt ngược trở lại cuống họng.
Không biết đã qua bao lâu, trong tầm mắt của Flora dần xuất hiện một bóng người ở phía xa. Đột nhiên, bước chân của Freuden chợt dừng lại.
Flora khó hiểu quay sang nhìn đối phương. Freuden không định giải thích nhiều, cậu ta lấy từ trong túi áo ra một chiếc răng sói, nhẹ nhàng đưa cho Flora.
"?"
Đang lúc Flora không hiểu hành động này là gì, Freuden từ tốn mở miệng.
"Giữ lấy đi, nó sẽ bảo đảm an toàn cho cậu. Sau khi mọi chuyện xử lý xong, hãy đưa nó cho Rudger Chelici. Đây là vật trao đổi mà tôi đã hứa với anh ta nếu anh ta chịu ra tay giúp đỡ."
"Cái gì?"
Ánh mắt Freuden quét về phía người đàn ông phía xa. Khi tầm mắt của hai người v·a c·hạm trong không trung, Freuden mới thu ánh nhìn lại.
"Nếu cảm thấy người kia xử lý mọi chuyện không thỏa đáng, cậu không cần đưa món đồ này cho anh ta."
Dặn dò xong những lời này, Freuden không do dự quay người rời đi. Thân hình một người một sói chẳng mấy chốc biến mất.
"........."
Flora yên lặng dõi theo cho đến khi bóng lưng Freuden không còn trong tầm mắt nữa cô bé mới quay người tiến về phía trước.
Cái gì thế này?
Khi đến gần, thể chất n·hạy c·ảm với phép thuật của Flora khiến cô bé không khỏi choáng váng với nồng độ ma lực dày đặc trong không khí. Một mùi hương ngọt ngào lan tỏa khắp nơi kèm theo đó là đủ loại màu sắc tuyệt đẹp lơ lửng trong không gian. Sự kích thích mà chúng mang lại khiến thị giác và khứu giác của Flora trong phút chốc bị t·ê l·iệt.
Khi tỉnh táo lại, cô bé mới phát hiện ra xung quanh giáo sư không biết từ lúc nào đã chất đầy xác người. Trang phục của những kẻ dưới đất đều mang huy hiệu của Giáo hội Lumensis. Hẳn là những kẻ này đã sớm phục kích ở điểm hẹn ban đầu của bọn họ. Không có bất kỳ v·ết t·hương nào trên người những xác c·hết. Flora quả thực không thể hình dung ra rốt cuộc ở chỗ này trước đó đã phát sinh chuyện gì.
"Giáo sư, mọi thứ ở đây..."
Rudger lắc đầu.
"Không có thời gian để giải thích đâu. Đến lúc trò phải giải quyết mọi thứ với gia tộc Lumos rồi."
"........."
Flora khẽ rùng mình khi nghe những lời này. Hình ảnh người cha từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng chỉ liếc nhìn bản thân bằng ánh mắt lạnh lùng không khỏi khiến cõi lòng Flora lạnh giá. Nỗi sợ hãi từ tấm bé khiến Flora không dám có chút ý chí phản kháng nào mỗi khi đứng đối diện Công tước Lumos.
Đứa trẻ vô thức lùi lại. Bàn tay của Rudger không biết từ lúc nào đã đặt lên vai cô bé như thể muốn tiếp thêm sức mạnh cho người bên cạnh. Ngón tay Flora vô thức siết chặt. Bất chợt, cô bé cảm nhận được một nguồn năng lượng ấm áp tỏa ra từ chiếc răng sói trong tay. Sự ấm áp truyền đến từ chiếc răng sói cùng sự cổ vũ của Rudger như thể đã tiếp thêm dũng khí cho Flora. Cuối cùng, Flora kiên định ngẩng lên nhìn Rudger, khẽ gật đầu.
"Tốt."
Ngay khi Rudger vừa dứt lời, Flora cảm thấy tầm nhìn của mình đột nhiên thay đổi. Công viên ngoài trời của Theon phút chốc biến mất, thay vào đó là khung cảnh của một dinh thự to lớn, một khung cảnh cực kỳ quen thuộc trong trí nhớ của cô bé.
Nơi này chính là dinh thự của nhà Lumos. Và người xuất hiện trước mắt Flora lúc này không ai khác chính là gia chủ của gia tộc Lumos, Kayden Lumos.
Cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ bàn tay giáo sư, Flora sau một lúc mới có đủ can đảm đứng đối mặt với cha mình. Hiện tại, cô phải đưa ra lựa chọn cho cuộc đời mình.
"Flora Lumos."
Công tước Lumos mở miệng. Giọng nói của ông ta vẫn vô cảm như vậy, cứ như thể đứa trẻ trước mặt chỉ là một người dưng nước lã, không phải máu mủ ruột thịt của mình. Trong giọng điệu của vị Công tước còn mang theo phần bực bội.
"Ngươi dám chống lại ta?"
"........"
Không, không phải vậy.
Ngay khoảnh khắc Flora theo bản năng định thốt ra những lời đó, cô bé liền vội vàng ngậm miệng. Flora vô thức quay sang nhìn Rudger, khi thấy giáo sư gật đầu với mình, Flora không hiểu sao lại cảm thấy bản thân đã có thêm dũng khí. Cô bé siết chặt chiếc răng sói trong tay, lên tiếng.
"Con cũng là một thành viên của gia tộc Lumos."
Công tước Lumos không do dự bác bỏ.
"Một đứa con riêng như ngươi không có quyền lên tiếng."
"Chỉ cần trong người con còn mang dòng máu của nhà Lumos, dù cho chỉ là một nửa cũng không thể thay đổi sự thật con là một Lumos."
Công tước Lumos nhíu mày. Ông ta không ngờ đứa con gái vốn dĩ luôn sợ hãi bản thân cũng có ngày dám ngang nhiên phản bác lại ông ta.
"Cha, hãy từ bỏ mọi thứ đi. Đó là điều tốt nhất người có thể làm lúc này."
"Hỗn xược! Ngươi nghĩ mình có tư cách nói câu đấy với ta sao?"
"Không quan trọng thân phận của con là gì. Quan trọng là hiện tại, gia tộc có thể sẽ vì lựa chọn sai lầm của người mà sụp đổ. Con chỉ đang cứu lại cái gia tộc này mà thôi."
"Ngài Hồng Y nói đúng. Ngươi đã bị quỷ dữ ám."
Flora nhìn Công tước Lumos với vẻ mặt không thể tin được. Ánh mắt của cô bé cúi thấp. Flora luôn biết cha không hề yêu thương mình dù chỉ là một chút.Tuy nhiên, đối với Flora, Công tước Lumos là người thân duy nhất trên đời. Mẹ mất sớm, tất cả những gì một đứa nhỏ khao khát chẳng có gì ngoài tình yêu thương của người cha.
Nhưng hiện thực rất phũ phàng, chỉ vì hai người có cùng huyết thống không có nghĩa bọn họ có thể trở thành một gia đình. Flora đã luôn trốn tránh sự thật đó bao năm qua, ngoảnh mặt làm ngơ trước sự cay nghiệt, lạnh lùng của người trong nhà, luôn cắn răng cố gắng làm mọi thứ tốt nhất với một chút hy vọng nhỏ nhoi rằng nếu cô ấy làm tốt, sẽ có một ngày bản thân được mọi người công nhận.
Bả vai run rẩy của Flora dần dần ngừng lại. Không hiểu sao Flora lúc này lại cảm thấy bản thân bình tĩnh hơn bao giờ hết. Sự xúc động hay sợ hãi ban đầu đã biến mất, nhường chỗ cho cảm giác c·hết lặng trong tâm hồn. Flora cuối cùng đã nhận ra được con người thật của mình.
Hahaha.
Phải rồi. Đây mới thực sự là diện mạo của cô ấy.
"Công tước Lumos, không, hiện tại phải gọi ông là kẻ phản bội của Đế quốc mới đúng. Đây là sự thương xót cuối cùng của tôi. Đầu hàng đi! Tôi sẽ cầu xin Bệ hạ giảm nhẹ h·ình p·hạt cho ông."
"Có vẻ như ngươi đã quên mất bản thân đang đứng ở đâu. Ta mới là gia chủ."
Kayden Lumos trừng mắt nhìn Flora, cơn giận dữ của ông ta đã dần lộ rõ. Flora nhìn người đàn ông đối diện với ánh mắt vô cảm.
"Hiện tại và tương lai thì không."
"Ngươi cho rằng những người khác trong gia tộc sẽ ủng hộ ngươi sao?"
"Không thử thì làm sao biết được?"
Kayden Lumos đã lờ mờ đoán ra được tính toán của hai kẻ đối diện. Nếu Hoàng gia nhúng tay, gây áp lực lên các trưởng lão trong gia tộc, việc Flora Lumos có thể ngồi lên chức vị gia chủ quả thực không phải chuyện viển vông. Theo hiểu biết của Kayden Lumos về Đại Công chúa, vị đại nhân đó chắc chắn sẽ không do dự ủng hộ đứa trẻ kia. Ít nhất thì so với những người khác, Flora Lumos là một lựa chọn dễ dàng kiểm soát hơn.
"Đừng vội mừng, nếu Hoàng gia sụp đổ thì lại là một câu chuyện khác."
"Ngươi không cần suy nghĩ về vấn đề đó."
Rudger đột nhiên xen ngang.
"Ta chắc chắn chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra."
Kayden Lumos trừng mắt nhìn Rudger. Ngay khi ông ta định sử dụng sức mạnh mà Lumensis ban cho...
Phù!
Ánh sáng trắng mà Kayden Lumos bắn ra dễ dàng bị vô hiệu hóa trước khi chạm được đến người Rudger. Kayden Lumos kinh hãi khi nhìn thấy sức mạnh thần thánh mà mình phóng ra tan biến như bụi cát.
Khi áp lực từ Rudger tỏa ra khắp căn phòng, Kayden Lumos mới phút trước còn ngồi ngạo mạn trên ghế giờ đây ngã về phía trước, bị năng lượng khổng lồ từ Rudger đè xuống đất, không cách nào động đậy.
Ngay cả khi động tĩnh lớn như thế này phát sinh, vẫn không có bất kỳ lính canh nào của gia tộc Lumos xuất hiện. Điều đó chứng tỏ tất cả những người bên trong dinh thự này đã sớm bị đối phương xử lý.
Kayden Lumos biết bản thân lúc này chống cự cũng vô ích. Ông ta trừng mắt nhìn Flora.
"Ngươi thực sự nghĩ bản thân có thể an ổn ngồi lên cái chức vị này sao?"
Flora nhìn xuống người đã từng là vị Công tước cao quý với ánh mắt thương hại.
"Thực ra thì nếu có thể, tôi muốn xóa bỏ hoàn toàn cái tên Lumos này."
"Ngươi......"
"Không cần lo lắng. Tôi sẽ không động đến hai đứa con của ông. Tuy nhiên, với tội danh đồng lõa của mình, e rằng chúng cũng sẽ phải chịu vài h·ình p·hạt theo luật của Đế quốc."
"......."
Kayden Lumos bất lực cúi đầu, không nói được lời nào.
Flora nhìn cảnh tượng đó với vẻ hài lòng, cuối cùng quay lưng rời khỏi căn phòng.
Khi trở lại Theon, trước khi chia tay, Flora cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn với Rudger.
"Cám ơn giáo sư."
"Ta chỉ làm những gì trong khả năng thôi."
"Giáo sư định quay trở lại chỗ đó sao?"
"Ừ. Ta vẫn còn việc phải làm."
Flora cũng đã nhìn thấy thêm một hình ảnh Rudger phản chiếu qua quả cầu pha lê ở dinh thự Lumos. Có một giáo sư ở đây, nhưng cũng có một giáo sư khác ở đó. Flora không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô bé vẫn nói những gì cần phải nói.
"Chúc giáo sư mọi chuyện suôn sẻ."
"Ta sẽ nhận lời chúc này."
Rudger gật đầu. Ngay lúc hắn định rời đi, Flora chợt lên tiếng.
"Cái này......."
Flora hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn đưa cho Rudger chiếc răng sói.
"Freuden bảo em hãy đưa vật này cho giáo sư."
Vẻ mặt của Flora có phần không nỡ khi phải từ bỏ vật trong tay. Trông thấy biểu cảm khổ sở của cô nhóc, Rudger mỉm cười, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu đứa nhỏ.
"Trò có thể giữ thứ này. Ta nghĩ ta sẽ đòi tên nhóc Freuden kia thù lao vào một dịp khác."
"?!"
Flora có phần không tin vào những gì vừa nghe được. Vài giây sau, cô bé nở nụ cười nhẹ nhõm, trên khuôn mặt vốn còn mang nét khổ sở lúc này đã trở nên vui vẻ hơn không ít.
Rudger liếc nhìn chiếc răng sói trong tay Flora, không chút để ý nói một câu.
"Thằng nhóc kia cũng chu đáo đấy."
Hắn tất nhiên sẽ không nói cho Flora biết bên trong chiếc răng sói kia có lưu lại một linh hồn sói từ con linh thú bảo hộ của gia tộc Ulburg.
Rudger gật đầu chào tạm biệt Flora. Thân hình của hắn trong tích tắc biến mất khỏi Theon.
* * *
"........?"
Freuden đang trao đổi vài chuyện chợt nhíu mày. Henry ở bên cạnh nhìn thấy biểu cảm của bạn mình có phần không đúng liền hỏi.
"Sao thế?"
"Không có gì. Chắc là do tôi mải suy nghĩ vài chuyện."
"Cậu thấy chuyện lần này thế nào? Đại Công chúa đã bắt đầu ra tay rồi sao?"
Freuden yên lặng. Mãi một lúc sau mới lên tiếng.
"Theo như cha tôi nói, quả thật là có mệnh lệnh đến từ Hoàng gia. Chỉ là ông ấy không nói đó là mệnh lệnh từ Đại Công chúa."
"Hai chuyện đó có khác nhau sao? Dù sao thì hiện tại, người nắm quyền lực lớn nhất trong Đế quốc này còn ai ngoài Đại Công chúa?"
Freuden nhíu mày, không phản bác những lời này, nhưng cũng không đồng tình.
"Không chắc nữa. Tôi có linh cảm cha tôi hình như còn chuyện gì đó chưa nói."
* * *
Quay trở lại chiến trường ở miệng núi lửa.
Rudger không giấu được sự khó chịu khi nhìn đám q·uân đ·ội xung quanh đều nhận được ban phúc của Lumensis. Dường như hậu quả của việc hắn cưỡng chế gỡ bỏ tầng phong ấn thứ ba chính là Lumensis cũng có thể can thiệp ít nhiều vào thế giới hiện tại.
Quân đội phút trước còn đang trong trạng thái thương tích thảm trọng giờ phút này như thể được hồi sinh hoàn toàn. Trên người kẻ nào kẻ nấy đều tràn ngập sức mạnh thần thánh. Bất kể có là pháp sư, lính đánh thuê, thợ săn, linh mục hay hiệp sĩ. Tất cả những kẻ xuất hiện ở đây đều nhận được một phần sức mạnh thần thánh từ Lumensis.
Đây là dấu hiệu bắt đầu cho một trận chiến khốc liệt khác.