Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Giáo Sư Vĩnh Hằng
Unknown
Chương 1: Bình Minh Thứ… Mấy Trăm Ngàn Lẻ Mấy.
Năm 1905. Cái năm c·hết tiệt này cứ lặp đi lặp lại trong cuộc đời tôi như một cái đĩa hát bị sứt mẻ. Bạn hỏi tôi biết mình đã trải qua bao nhiêu cái năm 1905 rồi à? Thôi bỏ đi, con số đó nó lớn đến mức chính tôi còn chẳng buồn nhớ nữa. Cứ cho là một con số đủ để khiến bất kỳ nhà toán học nào cũng phải phát điên lên mà thôi. Ánh bình minh tháng Tám vẫn cứ hắt những vệt nắng vàng nhạt nhẽo lên khung cửa sổ văn phòng của tôi, chẳng khác gì một lời nhắc nhở đầy mỉa mai về cái vòng lặp thời gian khốn nạn mà tôi mắc kẹt.
Tôi ba mươi tuổi trong cái kiếp này. Nghe có vẻ trẻ trung, tràn đầy sức sống đúng không? Để tôi nói cho bạn nghe một bí mật nhé: tuổi tác nó chỉ là một con số vô nghĩa khi bạn đã sống qua hàng ngàn năm, chứng kiến vô số lần thế giới này lụi tàn. Đại hồng thủy? Có rồi. Dịch bệnh kinh hoàng? Quá quen thuộc. Chiến tranh ma pháp quy mô toàn cầu? Vài lần rồi ấy chứ. Và lần nào cũng vậy, cái kết của tôi đều là một nấm mồ lạnh lẽo ở cái tuổi ba mươi sáu đáng nguyền rủa. Thế nên lần này, tôi quyết tâm phải khác. Thay vì cố gắng một mình gánh vác cái thế giới mục nát này như mấy thằng anh hùng rơm trong truyện cổ tích, tôi sẽ chơi theo kiểu của riêng mình. Tôi sẽ tạo ra một đội quân.
Tôi nhấp một ngụm cà phê đen đặc, đắng nghét như cái mớ ký ức hỗn độn trong đầu tôi vậy. Cái vị này nó đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống bất đắc dĩ của tôi, một thứ giúp tôi tỉnh táo để đối mặt với cái ngày mà tôi biết chắc chắn sẽ đến. Nhìn ra khuôn viên Học viện Ánh Sao, lũ sinh viên năm nhất đang lũ lượt kéo nhau đến trường, mặt đứa nào đứa nấy tươi rói như hoa mới nở. Haiz, bọn nhóc này chẳng biết gì cả. Chúng cứ nghĩ cuộc đời là một bản nhạc du dương với những nốt cao v·út. Để tôi nói cho bạn nghe một bí mật nhỏ: cuộc đời thực ra là một bản nhạc rock ồn ào và đầy những đoạn cao trào bất ngờ, và nếu bạn không biết cách chơi, bạn sẽ bị nghiền nát dưới những âm thanh hỗn loạn đó.
Giáo sư Nguyễn Hoàng Thiên Minh. Đó là cái danh xưng mà bọn nhóc kia sẽ kính cẩn gọi tôi. Chúng sẽ thấy một người đàn ông trung niên trầm tĩnh, có lẽ hơi lạnh lùng, nhưng lại sở hữu một bộ óc thiên tài trong cái lĩnh vực Chiến Đấu Ma Pháp còn non trẻ này. Chúng sẽ không bao giờ biết được, đằng sau cái vẻ ngoài nghiêm nghị kia là một linh hồn đã trải qua gần hai thiên niên kỷ, chỉ còn sót lại một khát vọng sống sót nhỏ nhoi, ích kỷ và đầy toan tính. Tôi không đến đây để làm bạn với sinh viên. Tôi không đến đây để truyền đạt những kiến thức suông rỗng. Tôi đến đây để tạo ra những con quái vật. Ý tôi là, những pháp sư chiến đấu mạnh nhất. Mục tiêu của tôi rất đơn giản: sống sót qua cái mốc ba mươi sáu tuổi c·hết tiệt. Và lũ nhóc này… chúng chính là tấm vé bảo hiểm của tôi.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, kéo tôi về với cái hiện thực c·hết tiệt này. Con bé Linh, trợ lý của tôi, bước vào với một chồng hồ sơ cao ngất trên tay. Lúc nào nó cũng tươi cười như hoa hậu mới đăng quang vậy. Chắc nó chưa trải qua cái cảm giác nhìn thấy thế giới bị diệt vong hàng tá lần đâu.
“Giáo sư, đây là danh sách sinh viên năm nhất lớp chủ nhiệm mới ạ!”
Tôi gật đầu, cầm lấy tập hồ sơ. Trần Gia Huy. Lê Thị Phương Anh. Ngô Quốc Bảo… Mấy cái tên vô thưởng vô phạt. Nhưng trong mắt tôi, mỗi cái tên là một ẩn số, một tiềm năng cần được khai thác triệt để. Tôi không quan tâm đến điểm số hay lý lịch trích ngang. Tôi quan tâm đến cái chất liệu bên trong của chúng. Cái ý chí chiến đấu, cái khát khao sức mạnh. Tôi đã nhìn người đủ lâu để biết ai là kẻ có tiềm năng thực sự.
“Hệ thống ma pháp hiện tại…” tôi lẩm bẩm, giọng đầy chán ghét. ‘Chân Ngôn, Ngôn ngữ Hiện đại, rồi Dẫn Lưu. Nghe thì có vẻ cao siêu, nhưng thực ra chỉ là một mớ hỗn độn.’ Thời đại mà người ta có thể vung tay tạo ra cả một cơn bão đã qua lâu rồi. Giờ đây, người ta chỉ biết lặp đi lặp lại mấy cái câu thần chú sáo rỗng và vung vẩy mấy cái gậy phép vô dụng. Chẳng khác nào việc cố gắng dùng một chiếc bật lửa để đốt cháy cả một cánh rừng. Cái thế giới này nó đã đánh mất cái gốc rễ sức mạnh thực sự của ma pháp rồi. Họ quá phụ thuộc vào những công cụ hỗ trợ, vào những lời lẽ hoa mỹ mà quên đi cái cốt lõi nằm sâu trong ý chí và sự kết nối với nguồn năng lượng nguyên thủy.
Tôi đứng dậy, đi đến kệ sách. Mấy quyển sách cổ kính im lặng nhìn tôi như những kẻ đồng lõa trong cái bí mật điên rồ này. Tôi lướt tay qua một quyển bìa da màu đen, không có bất kỳ chữ cái hay hình vẽ nào. Đây là một trong những thứ quý giá nhất mà tôi đã tìm được qua vô số lần sống lại. Mở đến một trang đã được đánh dấu, tôi đọc thầm: “‘Hệ thống ma pháp hiện tại dựa trên sự kết hợp giữa Chân Ngôn, Ngôn ngữ Hiện đại, và Dẫn Lưu. Từ thời cổ đại, Chân Ngôn là ngôn ngữ của sự sáng tạo, mỗi âm tiết mang sức mạnh thuần túy. Nhưng giờ đây, con người đã đánh mất khả năng đó, phải dựa vào Ngôn ngữ Hiện đại để mô tả và hướng dẫn, và Dẫn Lưu để khuếch đại một phần nhỏ sức mạnh còn sót lại.’”
Tôi khép cuốn sách lại, thở dài một tiếng. ‘Một sự sỉ nhục cho những gì ma pháp từng có thể làm được,’ tôi nghĩ. ‘Thay vì kết nối trực tiếp với nguồn năng lượng của vũ trụ, bọn ngốc này lại phải dùng mấy cái thứ trung gian vớ vẩn.’ Chân Ngôn, thứ ngôn ngữ mà chỉ cần một âm tiết thôi cũng đủ sức lay chuyển cả thế giới, giờ đây lại bị hạ cấp thành mấy cái câu niệm chú trẻ con. Ngôn ngữ Hiện đại, thứ mà bọn nhóc này dùng để nhắn tin tán gái, lại được dùng để ra lệnh cho những nguồn năng lượng mạnh mẽ. Thật là nực cười. Còn Dẫn Lưu… mấy cái gậy gỗ hay viên đá quý bóng loáng đó chẳng qua chỉ là những món đồ trang sức vô dụng mà thôi. Cái sức mạnh thực sự nó nằm ở bên trong, ở cái ý chí và sự tập trung của người sử dụng, chứ không phải ở mấy cái thứ đồ trang trí kia.
Nhưng không sao. Tôi có kế hoạch của mình. Tôi sẽ moi móc những kiến thức cổ xưa ra và nhồi nhét vào đầu lũ nhóc này. Chúng sẽ không chỉ biết niệm chú và vung gậy. Chúng sẽ học cách cảm nhận, cách điều khiển, cách thao túng sức mạnh nguyên tố một cách trực tiếp. Còn cái hệ thống ma pháp rác rưởi hiện tại á? Vứt. Tôi sẽ dạy chúng thứ ma pháp thực thụ, thứ mà có thể giúp chúng sống sót trong cái thế giới khắc nghiệt này.
Tôi nhìn xuống danh sách sinh viên lần nữa. Trần Gia Huy. Lê Thị Phương Anh. Ngô Quốc Bảo. ‘Các nhóc chuẩn bị tinh thần đi,’ tôi thầm nhủ. ‘Tôi sẽ biến các nhóc thành những con quái vật. Và biết đâu đấy, tôi sẽ sống sót qua cái tuổi ba mươi sáu c·hết tiệt này.’ Trần Gia Huy, cái tên đầu tiên trong danh sách, chắc chắn là một thằng mọt sách chính hiệu. Tôi có thể đoán được là thằng nhóc này sẽ dành phần lớn thời gian trong thư viện hơn là trên bãi tập. Lê Thị Phương Anh, một cái tên nghe có vẻ yếu đuối, nhưng ánh mắt trong bức ảnh lại ánh lên một sự kiên cường đáng ngạc nhiên. Còn Ngô Quốc Bảo, một cái tên khá phổ biến, khuôn mặt trong ảnh có vẻ hơi rụt rè, nhưng tôi lại cảm thấy ở thằng nhóc này một sự quyết tâm tiềm ẩn.
Tôi nhìn ra cửa sổ, quan sát những gương mặt trẻ trung kia. Chúng không hề biết rằng, cuộc đời của chúng sắp bước sang một trang mới. Một trang đầy rẫy những thử thách, những khó khăn, và cả những nguy hiểm khôn lường. Nhưng cũng chính tại nơi này, chúng sẽ được tôi luyện, sẽ được khám phá sức mạnh tiềm ẩn bên trong mình. Và tôi, cái gã giáo sư già trước tuổi này, sẽ là người dẫn dắt chúng trên con đường chông gai phía trước. Ván bài bắt đầu rồi. Và tôi sẽ chơi đến cùng.