Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 2: Chào Mừng Đến Địa Ngục

Chương 2: Chào Mừng Đến Địa Ngục


Nguyễn Hoàng Thiên Minh đứng trên bục giảng, nhìn xuống đám sinh viên năm nhất vừa mới tề tựu. Mười tám gương mặt non choẹt, háo hức và đầy kỳ vọng. 'Bọn nhóc này chẳng biết gì cả,' anh thầm nghĩ, một nụ cười nhạt nhẽo thoáng qua trên môi. 'Chúng cứ nghĩ đây là nơi chắp cánh cho ước mơ, nơi biến những kẻ tầm thường thành những pháp sư vĩ đại. Hừ, mơ mộng viển vông.'

Anh đảo mắt qua từng khuôn mặt. Trần Gia Huy, vẫn cái vẻ mọt sách với cặp kính dày cộp. Lê Thị Phương Anh, đôi mắt to tròn hơi lo lắng nhìn xung quanh. Ngô Quốc Bảo, cậu nhóc có vẻ hơi lạc lõng, đứng nép mình ở cuối lớp. 'Những viên ngọc thô… hay chỉ là một lũ sâu mọt vô dụng?' Anh không khỏi hoài nghi. Anh đã thấy quá nhiều người đầy hứa hẹn nhưng lại gục ngã trước những thử thách đầu tiên.

“Chào mừng các em đến với khoa Chiến Đấu Ma Pháp,” giọng anh lạnh lùng vang lên, cắt ngang những tiếng xì xào bàn tán. “Tôi là Nguyễn Hoàng Thiên Minh, và tôi sẽ là người dẫn dắt các em trong suốt bốn năm địa ngục sắp tới.”

Một vài tiếng khúc khích rụt rè vang lên trong lớp. Bọn nhóc này chắc nghĩ anh đang đùa. 'Rồi các em sẽ biết,' anh nghĩ thầm, ánh mắt quét qua một lượt.

“Quên hết những gì các em đã được học ở trường trung học đi,” anh tiếp tục, giọng không chút thay đổi. “Ở đây, chúng ta không dạy lý thuyết suông. Chúng ta dạy cách sống sót.”

Anh dừng lại một chút, quan sát phản ứng của đám sinh viên. Vài khuôn mặt bắt đầu lộ vẻ hoang mang. Tốt. Bắt đầu nhận ra rồi đấy.

“Hệ thống ma thuật mà các em đã được làm quen,” anh nói, giọng hơi mỉa mai, “là một thứ rác rưởi được tạo ra bởi những kẻ lười biếng và bất tài. Chúng dạy các em những câu thần chú vô nghĩa, những cách sử dụng vật dẫn thừa thãi. Chúng nhồi nhét vào đầu các em những lý thuyết suông mà chẳng có chút giá trị nào trong thực chiến.”

Một vài tiếng xì xào lớn hơn vang lên. Anh mặc kệ. Anh không đến đây để làm vừa lòng bọn nhóc này.

“Tôi không quan tâm các em có tài năng thiên bẩm hay không,” anh nói tiếp, giọng đanh lại. “Điều duy nhất tôi quan tâm là ý chí của các em. Các em có sẵn sàng đổ mồ hôi, sôi nước mắt, thậm chí cả máu để trở nên mạnh mẽ hơn không?”

Anh nhìn thẳng vào mắt từng người, cố gắng tìm kiếm một tia lửa quyết tâm. Vài người né tránh ánh mắt anh. Vài người khác lại nhìn anh với vẻ thách thức. Trần Gia Huy thì ghi chép lia lịa vào quyển sổ tay. 'Ít nhất cũng có một thằng chăm chỉ,' anh nghĩ.

“Trong bốn năm tới,” anh nói, “tôi sẽ phá vỡ mọi giới hạn của các em. Tôi sẽ đẩy các em đến bờ vực của sự sụp đổ. Tôi sẽ biến những kẻ yếu đuối thành những chiến binh. Nếu các em không chịu được áp lực, các em có thể bỏ cuộc ngay từ bây giờ. Tôi sẽ không trách.”

Anh lại dừng lại, cho đám sinh viên có thời gian để suy nghĩ. Không ai nhúc nhích. Tốt. Có vẻ như bọn nhóc này vẫn còn chút sĩ diện.

“Vậy thì tốt,” anh nói, một nụ cười lạnh lẽo xuất hiện trên môi. “Chào mừng các em đến với địa ngục.”

Sau bài phát biểu “ấm áp” đầu tiên, Thiên Minh bắt đầu giới thiệu về hệ thống ma thuật thực sự, thứ mà anh đã dày công nghiên cứu qua vô số kiếp sống. Anh không đi sâu vào những lý thuyết sáo rỗng mà tập trung vào bản chất cốt lõi: Chân Ngôn.

“Quên hết những câu thần chú dài dòng mà các em đã học đi,” anh nói, viết lên bảng hai chữ tượng hình cổ xưa. “Đây là Chân Ngôn. Ngôn ngữ của vũ trụ, của sự sáng tạo. Mỗi âm tiết mang trong mình một sức mạnh nguyên tố thuần khiết.”

Anh chỉ vào chữ đầu tiên. “Đây là ‘Hỏa’. Không phải là ‘Lửa’ trong ngôn ngữ hiện đại của các em. Đây là bản chất nguyên thủy của ngọn lửa, sự bùng nổ, sự thiêu đốt, sự hủy diệt và cả sự tái sinh.”

Anh chuyển sang chữ thứ hai. “Đây là ‘Thủy’. Không phải là ‘Nước’. Đây là sự mềm mại, sự linh hoạt, sự thích ứng, sự sống và cả sự bào mòn.”

Anh giảng giải một cách say sưa về nguồn gốc, ý nghĩa và cách sử dụng Chân Ngôn. Anh không hề giấu giếm sự khinh miệt của mình đối với hệ thống ma thuật hiện tại, thứ mà anh cho là một sự thoái trào đáng hổ thẹn. Anh nhấn mạnh tầm quan trọng của việc cảm nhận và kết nối trực tiếp với các nguyên tố thông qua Chân Ngôn, thay vì chỉ đơn thuần học thuộc lòng những câu thần chú vô nghĩa.

Đám sinh viên ban đầu còn tỏ ra hoang mang, nhưng dần dần, họ bắt đầu bị cuốn hút vào những lời giảng giải của anh. Cái cách mà anh nói về ma thuật không giống bất kỳ ai mà họ từng nghe. Nó vừa huyền bí, vừa mạnh mẽ, vừa đầy tính thách thức.

Sau buổi học lý thuyết đầu tiên đầy “ấn tượng” Thiên Minh không cho phép sinh viên nghỉ ngơi. Anh dẫn cả lớp xuống khu huấn luyện ngoài trời, một bãi đất rộng lớn được bao quanh bởi những hàng rào ma thuật kiên cố.

“Hôm nay, chúng ta sẽ bắt đầu với bài tập đầu tiên,” anh nói, giọng lạnh băng. “Mỗi người sẽ phải tự mình triệu hồi một ngọn lửa.”

Một vài tiếng xì xào lo lắng vang lên. Triệu hồi lửa? Bọn họ mới chỉ học lý thuyết có một buổi sáng thôi mà.

“Tôi không quan tâm các em làm cách nào,” anh nói, ánh mắt quét qua một lượt. “Các em có thể sử dụng những câu thần chú rác rưởi mà các em đã học, hoặc các em có thể thử kết nối với Chân Ngôn ‘Hỏa’ mà tôi vừa dạy. Lựa chọn là của các em.”

Đám sinh viên bắt đầu lúng túng thử nghiệm. Một vài người cố gắng niệm những câu thần chú quen thuộc, nhưng chỉ có những tia lửa nhỏ yếu ớt lóe lên rồi vụt tắt. Những người khác thì nhắm mắt, cố gắng tập trung vào âm thanh “Hỏa” mà Thiên Minh đã dạy, nhưng chẳng có gì xảy ra cả.

Thiên Minh đứng khoanh tay quan sát, không nói một lời. Anh đã biết trước kết quả này. Để thực sự làm chủ được Chân Ngôn không phải là chuyện một sớm một chiều.

Đột nhiên, một ngọn lửa nhỏ bùng lên trước mặt Lê Thị Phương Anh. Nó không lớn, chỉ cỡ một quả táo, nhưng ngọn lửa lại cháy rất ổn định với một màu đỏ rực rỡ. Phương Anh mở to mắt nhìn ngọn lửa, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Thiên Minh khẽ gật đầu. “Không tệ,” anh nói, giọng vẫn lạnh lùng như thường. “Ít nhất cũng có một người không hoàn toàn vô dụng.”

Lời nhận xét có phần khắc nghiệt của anh khiến những sinh viên khác cảm thấy xấu hổ. Họ càng cố gắng hơn, nhưng kết quả vẫn không mấy khả quan.

Trần Gia Huy sau một hồi loay hoay cũng triệu hồi được một tia lửa nhỏ, nhưng nó nhanh chóng tắt ngấm. Ngô Quốc Bảo thì vẫn chưa làm được gì, mồ hôi đã lấm tấm trên trán.

Thiên Minh tiếp tục quan sát, không hề có ý định giúp đỡ. Anh muốn bọn nhóc này tự mình tìm ra con đường. Anh muốn chúng phải vật lộn, phải thất bại, phải tự mình đứng lên. Chỉ có như vậy, chúng mới có thể thực sự mạnh mẽ.

Khi mặt trời đã lên cao, Thiên Minh mới ra lệnh kết thúc buổi tập. Đám sinh viên thở phào nhẹ nhõm, ai nấy đều mệt mỏi và thất vọng.

“Ngày mai, chúng ta sẽ tiếp tục,” Thiên Minh nói, giọng không chút thương cảm. “Và tôi hy vọng rằng, đến lúc đó, sẽ có nhiều hơn một người trong số các em triệu hồi được ngọn lửa.”

Nhìn theo bóng lưng mệt mỏi của đám sinh viên, Thiên Minh khẽ thở dài. Con đường phía trước còn rất dài và đầy gian nan. Nhưng anh tin rằng, trong số những viên ngọc thô này, sẽ có những người thực sự tỏa sáng. Và chính những người đó sẽ là hy vọng cuối cùng của anh, là lá chắn vững chắc nhất trước cơn bão táp của tương lai. Sáu năm… anh không có nhiều thời gian.

Chương 2: Chào Mừng Đến Địa Ngục