Giáo Sư Vĩnh Hằng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Cái giá của tự mãn
Tôi trở về văn phòng của mình, ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc và nhìn ra ngoài cửa sổ. Khuôn viên học viện chìm trong bóng tối và sự tĩnh lặng. Những bông tuyết vẫn rơi nhẹ nhàng, phủ lên mọi thứ một màu trắng xóa.
Tôi nhìn thẳng vào mắt thằng Minh Quân, cái vẻ tự mãn trên mặt nó vẫn chưa tan hết. “Hoàng Minh Quân, cậu nghĩ như thế này là xong rồi sao?”
Phương Anh, dù đã rất cố gắng né tránh, nhưng cái lưỡi dao gió quá nhanh và bất ngờ. Nó sượt qua cánh tay cô bé, tạo ra một vết cắt sâu hoắm, máu tươi bắt đầu chảy ra. Cô bé kêu lên một tiếng đau đớn, khuỵu xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mạnh Hùng và Thu Thủy, hai đứa bị con Huyết Lang quật ngã lúc nãy, đang được Phương Anh và Gia Huy đỡ dậy. Vết thương của chúng không quá nghiêm trọng, chỉ là vài vết trầy xước và bầm tím, nhưng khuôn mặt thì vẫn còn nhợt nhạt như tàu lá chuối. Thằng Bảo thì đang ngồi phịch xuống đất, thở hồng hộc như vừa chạy marathon, cái búa gỗ quen thuộc của nó nằm lăn lóc bên cạnh, nhuốm một vệt máu đỏ sẫm. Còn thằng Minh Quân, sau cái màn thể hiện sức mạnh hỏa lực ban đầu, giờ lại đứng im như tượng, vẻ mặt vẫn còn hơi vênh váo, có lẽ nó nghĩ mọi chuyện đã xong xuôi.
“Hạ gục?” tôi nhướn mày, giọng đầy vẻ chế giễu. “Cậu có chắc không? Tôi thấy nó vẫn còn thở đấy. Và đừng quên, một con quái vật b·ị t·hương thường còn nguy hiểm hơn gấp nhiều lần.”
“Tất cả ổn cả chứ?” tôi hỏi, giọng cố gắng giữ cho bình tĩnh nhưng cái sự са ка thì vẫn không tài nào giấu được.
Cái mùi tanh nồng của máu và mùi khét lẹt của ma pháp cháy xém vẫn còn quện chặt trong không khí lạnh lẽo của khu rừng, thứ mùi vị mà tôi đã quá quen thuộc sau hàng ngàn năm chứng kiến những cuộc chiến không hồi kết. Vài tia nắng yếu ớt cố gắng lắm cũng chỉ xuyên qua được những tán cây rậm rạp, hắt xuống bãi đất nơi con Huyết Lang khổng lồ nằm thở dốc, bộ lông đỏ rực giờ đã lấm lem bùn đất và máu tươi. Xung quanh nó, đám sinh viên năm nhất của tôi đang đứng thành một vòng tròn lỏng lẻo, mỗi đứa mang một vẻ mặt khác nhau – kinh hoàng, mệt mỏi, nhưng ẩn sâu trong ánh mắt chúng là sự ngỡ ngàng và có lẽ là cả một chút tự mãn ngu ngốc.
Khi chúng tôi trở về đến học viện, tôi cho phép bọn nhóc nghỉ ngơi và dặn chúng sáng mai tập trung tại giảng đường. Tôi biết chúng cần thời gian để hồi phục cả về thể chất lẫn tinh thần. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Em không sao chứ, Phương Anh?” tôi hỏi, giọng có chút lo lắng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đám sinh viên đồng loạt gật đầu, vài đứa vẫn còn run rẩy như lá mùa thu. Phương Anh, con bé có vẻ nhanh nhạy nhất đám, lên tiếng đầu tiên.
Không chần chừ thêm một giây nào nữa, tôi lao về phía trước, tung ra một bùa chú Hỏa hệ mạnh nhất mà tôi có thể thi triển. Một ngọn lửa khổng lồ màu xanh rực cháy hình thành trong tay tôi, rồi lao thẳng về phía con Huyết Lang. Con quái vật không kịp phản ứng, nó bị ngọn lửa thiêu đốt hoàn toàn, kêu lên một tiếng rít kinh hoàng rồi tan biến thành tro bụi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi nhìn thẳng vào mắt từng đứa một. “Hôm nay, các em đã chứng kiến sự nguy hiểm thực sự của thế giới này. Các em đã thấy rằng cái giá phải trả cho sự yếu kém và chủ quan có thể đắt đến mức nào. Hãy nhớ bài học này. Và hãy chuẩn bị tinh thần cho những thử thách còn khó khăn hơn nữa đang chờ đợi các em ở phía trước.”
Đám sinh viên giật mình lùi lại, vẻ mặt kinh hãi. Cái sự tự mãn ban nãy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi và hoang mang.
Thằng nhóc nhếch mép, tay khoanh trước ngực. “Thưa giáo sư, con quái vật này đã bị hạ gục rồi, còn gì nữa ạ?”
Tôi tiến lại gần con bé, nhanh chóng kiểm tra v·ết t·hương. Nó khá sâu, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Tôi sử dụng một bùa chú trị liệu đơn giản để cầm máu và giảm đau cho cô bé.
Cả đoạn đường trở về học viện, không ai nói với ai một lời nào. Cái sự im lặng bao trùm không gian nó nặng nề và đầy suy tư. Tôi biết rằng những gì đã xảy ra hôm nay sẽ còn ám ảnh bọn nhóc trong một thời gian dài. Chúng đã đối mặt với c·ái c·hết thực sự, đã trải qua nỗi sợ hãi tột cùng, và đã học được một bài học xương máu về sự kiêu ngạo và chủ quan.
Tôi khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng khuôn mặt. “Mạnh hơn các em tưởng ư? Đó là bởi vì các em vẫn còn quá yếu đuối. Các em đã dựa dẫm quá nhiều vào sức mạnh tập thể mà quên mất rằng trong chiến đấu thực tế, đôi khi các em sẽ phải tự mình đối mặt với nguy hiểm.”
Chương 11: Cái giá của tự mãn
Con Huyết Lang, với sự giận dữ và đau đớn tột cùng, bất ngờ tung ra một đòn t·ấn c·ông cuối cùng. Nó tập trung toàn bộ sức mạnh còn lại vào một bùa chú Phong hệ cực mạnh, tạo ra một lưỡi dao gió khổng lồ, sắc lẹm như lưỡi hái tử thần, lao thẳng về phía Phương Anh, con bé đã gây ra nhiều khó khăn nhất cho nó.
‘Xem ra tôi đã đúng khi nghi ngờ cái sự tự mãn thoáng qua của bọn nhóc,’ tôi thầm nghĩ, nhấp một ngụm cà phê đã nguội ngắt. ‘Chúng nó vẫn còn phải học nhiều. Nhưng ít nhất thì chúng nó cũng đã sống sót. Và có lẽ… có lẽ cái trải nghiệm này sẽ giúp chúng nó trưởng thành hơn.’ Sáu năm… thời gian vẫn cứ trôi. Tôi phải tiếp tục, phải thúc ép chúng nó đến giới hạn cuối cùng. Vì tôi biết, cái ngày mà tôi không còn ở bên cạnh để bảo vệ chúng nó đang đến gần. Và tôi muốn đảm bảo rằng khi đó, chúng nó sẽ đủ mạnh mẽ để tự mình đối mặt với mọi thứ, dù cho có phải trả giá bằng máu.
Cả khu rừng chìm vào sự im lặng đến đáng sợ. Đám sinh viên đứng im như tượng, mắt mở to nhìn tôi, có lẽ chúng nó chưa bao giờ thấy tôi sử dụng ma pháp mạnh mẽ đến như vậy. Khuôn mặt của Phương Anh tái mét, cô bé ôm chặt cánh tay b·ị t·hương, máu vẫn đang chảy ròng ròng.
Tôi tiến lại gần bọn nhóc, đảo mắt quan sát một lượt. ‘Xem ra không ai b·ị t·hương quá nặng,’ tôi thầm nghĩ, một chút lo lắng trong lòng cũng dịu xuống. ‘Ít nhất thì cái bài kiểm tra bất ngờ này cũng chưa lấy mạng đứa nào.’ Nhưng cái sự tự mãn mà tôi thoáng thấy trên khuôn mặt vài đứa khiến tôi không khỏi nhíu mày. Bọn nhóc này hình như đã quên mất cái con quái vật trước mặt vẫn còn thở dốc và cái xác người kia là bằng chứng cho sự nguy hiểm của nó.
Con bé lắc đầu, cố gắng mỉm cười. “Em ổn, thưa giáo sư. Em xin lỗi vì đã bất cẩn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thấy chưa?” tôi lạnh lùng nói, nhìn thẳng vào mắt thằng Minh Quân. “Tôi đã bảo rồi mà. Các cậu quá tự tin. Các cậu đã nghĩ rằng mình đã chiến thắng chỉ vì hạ gục nó một lần. Các cậu đã quên mất rằng kẻ thù có thể đứng dậy bất cứ lúc nào.”
Vừa dứt lời, con Huyết Lang đang nằm bất động dưới đất bất ngờ gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ. Máu từ những v·ết t·hương của nó lại bắt đầu rỉ ra, và đôi mắt xanh lè của nó ánh lên một tia sáng hung ác. Nó cố gắng đứng dậy, toàn thân run rẩy, nhưng vẫn cố gắng gượng để t·ấn c·ông lần nữa.
“Chúng em… chúng em ổn, thưa giáo sư. Chỉ là… con quái vật này mạnh hơn chúng em tưởng.”
‘Đến nước này rồi mà vẫn còn chủ quan,’ tôi thầm rủa. ‘Lũ nhóc này đúng là không thể nào dạy bảo được nếu không cho chúng nó nếm mùi đau khổ thực sự.’ Tôi không thể đứng nhìn con bé Phương Anh b·ị t·hương nặng hơn nữa. Tôi đã hứa với chính mình là sẽ bảo vệ chúng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.