Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 10: Bài kiểm tra sinh tử

Chương 10: Bài kiểm tra sinh tử


Cảnh tượng trước mắt đúng là một cái tát không thương tiếc vào cái mớ lý thuyết suông mà tôi vẫn cố gắng nhồi nhét vào đầu cái đám nhóc này. Một con Huyết Lang trưởng thành không phải là một trò đùa. Nó là một cỗ máy g·iết người máu lạnh, với bộ lông đỏ rực như than hồng, móng vuốt sắc như dao cạo và đôi mắt xanh lè đầy sát khí. Cái xác người bất động dưới chân nó, máu loang lổ trên nền đất lạnh lẽo, là minh chứng hùng hồn cho sự tàn bạo của loài quái vật này. Và lũ nhóc của tôi, chúng nó đang đứng c·hết trân như những con thỏ non lạc giữa bầy sói, chỉ chờ bị xé xác bất cứ lúc nào.

‘Khỉ thật,’ tôi thầm rủa lần thứ n trong ngày. ‘Cái thế giới c·hết tiệt này nó không bao giờ cho ai được yên.’ Cái ý định ban đầu của tôi chỉ là muốn cho bọn nhóc này một bài học về sự nguy hiểm của thế giới bên ngoài, nhưng xem ra nó lại biến thành một bài kiểm tra sinh tồn mà giá phải trả cho sự thất bại có thể là mạng sống của chúng nó.

Nhưng rồi, một điều khiến tôi phải ngạc nhiên đã xảy ra. Thay vì la hét hoảng loạn hay bỏ chạy tán loạn, cái đám nhóc mà tôi vẫn ngầm coi là một lũ sâu mọt vô dụng kia lại bắt đầu hành động, một cách phối hợp mà ngay cả tôi cũng không ngờ tới. Trần Gia Huy là người đầu tiên phản ứng. Thằng nhóc mọt sách này không hề nao núng trước con quái vật khổng lồ, nó nhanh chóng niệm chú, dựng lên một tấm khiên ma pháp dày đặc màu xanh lục, cố gắng bảo vệ những người khác. Lê Thị Phương Anh cũng không hề kém cạnh. Con bé tập trung cao độ, sử dụng toàn bộ sức mạnh Phong hệ mà nó đã học được, tạo ra những cơn gió xoáy mạnh mẽ, không chỉ làm chậm con Huyết Lang lại mà còn khiến bộ lông đỏ rực của nó bay tán loạn. Còn Ngô Quốc Bảo, cái thằng nhóc lầm lì ít nói đó, lại bất ngờ xông lên phía trước, vung cái búa gỗ quen thuộc của nó với một lực mạnh kinh người, nhắm thẳng vào cặp chân to lớn của con quái vật.

Tôi đứng lặng quan sát từ phía sau, một cảm giác vừa kinh ngạc vừa có chút… khó tin dâng lên trong lòng. ‘Xem ra tôi đã đánh giá thấp bọn nhóc này rồi,’ tôi thầm nhủ, ánh mắt không rời khỏi những hành động dũng cảm của chúng nó. ‘Có lẽ cái khóa huấn luyện địa ngục của tôi cũng không đến nỗi vô ích.’

Con Huyết Lang gầm lên một tiếng giận dữ, hàm răng sắc nhọn nhe ra đầy đe dọa khi bị t·ấn c·ông bất ngờ từ nhiều phía. Nó vung móng vuốt sắc nhọn như dao cạo về phía Bảo, nhưng thằng nhóc này đã nhanh chóng nghiêng người né tránh, rồi lại tiếp tục vung búa t·ấn c·ông. Những cơn gió mạnh mẽ của Phương Anh liên tục quất vào mặt con quái vật, khiến nó khó khăn trong việc xác định mục tiêu. Gia Huy vẫn giữ vững tấm khiên ma pháp, dù nó đang rung lên bần bật dưới những đòn t·ấn c·ông mạnh mẽ của con Huyết Lang.

Hoàng Minh Quân, sau một thoáng kinh ngạc ban đầu, cũng đã lấy lại được bình tĩnh. Thằng nhóc kênh kiệu này bắt đầu niệm chú, tạo ra những ngọn lửa rực rỡ màu đỏ tươi và ném về phía con quái vật. Những ngọn lửa này chạm vào bộ lông dày của con Huyết Lang, gây ra những tiếng rít chói tai và một mùi khét lẹt, nhưng dường như không gây ra nhiều tổn thương nghiêm trọng. ‘Thằng nhóc này vẫn còn thiếu kinh nghiệm,’ tôi thầm nghĩ. ‘Sức mạnh thôi là chưa đủ, cần phải biết cách sử dụng nó một cách hiệu quả.’

Trận chiến diễn ra vô cùng khốc liệt. Bọn nhóc của tôi, dù còn non kinh nghiệm và kỹ năng, nhưng lại phối hợp với nhau một cách đáng ngạc nhiên. Gia Huy phòng thủ chắc chắn, tạo cơ hội cho những người khác t·ấn c·ông. Phương Anh tận dụng tốc độ và sự linh hoạt của mình để di chuyển liên tục, q·uấy r·ối con quái vật bằng những cơn gió mạnh. Bảo thì không hề nao núng, cứ xông lên t·ấn c·ông cận chiến bằng cái búa gỗ thô sơ của mình. Còn Minh Quân thì cố gắng sử dụng những bùa chú Hỏa hệ mạnh nhất mà nó có thể thi triển.

Tôi vẫn đứng yên quan sát từ phía sau, không hề có ý định can thiệp vào lúc này. Đây là cơ hội để bọn nhóc tự mình đối mặt với nguy hiểm thực sự, để chúng nó học được cách dựa vào nhau và tìm ra cách để sống sót. Nếu tôi ra tay giúp đỡ quá sớm, chúng nó sẽ không bao giờ thực sự trưởng thành được.

Con Huyết Lang tỏ ra ngày càng hung dữ và mất kiên nhẫn. Nó gầm rú liên tục, những tiếng gầm rợn người vang vọng khắp khu rừng. Nó vung móng vuốt và răng nanh về phía bọn nhóc, mỗi đòn t·ấn c·ông đều mang theo một sức mạnh khủng kh·iếp. Một vài lần, bọn nhóc đã suýt bị nó t·ấn c·ông trúng, nhưng chúng đã kịp thời né tránh hoặc được Gia Huy bảo vệ bằng tấm khiên ma pháp.

Đột nhiên, con Huyết Lang vung cái đuôi dài đầy lông của nó một cách bất ngờ, hất văng Mạnh Hùng và Thu Thủy sang một bên. Hai đứa nhóc này ngã xuống đất, có vẻ như đã b·ị t·hương khá nặng. Tình hình trở nên nguy cấp hơn bao giờ hết. Con Huyết Lang dường như đã nhận ra những kẻ yếu nhất và đang tập trung t·ấn c·ông vào chúng.

‘Đến lúc rồi,’ tôi thầm nghĩ, siết chặt nắm tay. Tôi không thể để bọn nhóc này phải c·hết ở đây. Tôi đã hứa với chính mình, trong vô số lần lặp lại trước đây, rằng tôi sẽ bảo vệ những người mà tôi dẫn dắt. Lần này cũng không ngoại lệ.

Tôi vừa định bước lên phía trước, chuẩn bị tung ra một заклинание (bùa chú) đủ mạnh để hạ gục con Huyết Lang, thì một cảnh tượng bất ngờ đã xảy ra. Con bé Phương Anh, với một ánh mắt kiên quyết và một sự tập trung cao độ chưa từng thấy, đã hít một hơi thật sâu, rồi sử dụng toàn bộ sức mạnh Phong hệ mà nó có thể huy động được, tạo ra một c·ơn l·ốc x·oáy cực lớn, bao trùm lấy con Huyết Lang. Cơn lốc xoáy mạnh đến nỗi nhấc bổng cả con quái vật khổng lồ lên không trung, xoay tròn nó một cách điên cuồng rồi quăng nó đập mạnh vào những gốc cây to lớn xung quanh. Tiếng “rắc rắc” vang lên khi xương cốt của con quái vật bị gãy vụn.

Con Huyết Lang gầm lên một tiếng đau đớn đến xé lòng, rồi nằm bất động trên mặt đất, bộ lông đỏ rực nhuốm đầy máu. Phương Anh thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt tái mét, nhưng ánh mắt của cô bé vẫn sáng ngời một ngọn lửa kiên định.

Tôi đứng lặng nhìn cô bé, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm xúc lẫn lộn. Kinh ngạc, thán phục, và cả một chút… tự hào. ‘Xem ra con bé này còn mạnh hơn cả những gì tôi nghĩ,’ tôi thầm nhủ, một nụ cười hiếm hoi nở trên môi.

Những sinh viên còn lại cũng không kém phần kinh ngạc. Họ nhìn Phương Anh như thể cô bé vừa thực hiện một phép màu vậy. Cái sự yếu đuối và rụt rè ban đầu của cô bé dường như đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một vẻ kiên cường và mạnh mẽ đến lạ thường.

Sau khi xác định con Huyết Lang đ·ã c·hết hẳn, tôi mới tiến lại gần đám học trò của mình. Mạnh Hùng và Thu Thủy b·ị t·hương không nặng lắm, nhưng vẻ mặt vẫn còn hoảng sợ. Những người khác thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt họ đã có một sự thay đổi rõ rệt. Họ đã trải qua một trận chiến sinh tử thực sự, và họ đã sống sót.

“Các em đã làm rất tốt,” tôi nói, giọng không còn cái vẻ lạnh lùng và са ка như trước nữa. “Các em đã chiến đấu dũng cảm, phối hợp với nhau một cách hiệu quả, và quan trọng nhất là các em đã không bỏ cuộc.” Tôi đặc biệt nhìn về phía Phương Anh. “Lê Thị Phương Anh, em đã cho tôi thấy được sức mạnh thực sự của em.”

Con bé khẽ mỉm cười, có vẻ hơi ngượng ngùng nhưng trong ánh mắt lại ánh lên một niềm tự hào khó tả.

Tôi biết rằng trận chiến này đã thay đổi bọn nhóc. Chúng đã không còn là những sinh viên non nớt và yếu đuối như trước nữa. Chúng đã nếm trải mùi vị của sự nguy hiểm, đã học được cách dựa vào nhau để tồn tại, và đã khám phá ra sức mạnh tiềm ẩn bên trong mình.

Khi chúng tôi trở lại học viện, đêm đã khuya. Cả đám sinh viên đều im lặng, mỗi người chìm đắm trong những suy nghĩ riêng. Tôi biết rằng những gì đã xảy ra hôm nay sẽ còn ám ảnh chúng trong một thời gian dài. Nhưng tôi cũng biết rằng, chúng đã trở nên mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn. Và có lẽ… chỉ có lẽ thôi… chúng sẽ có đủ sức mạnh để đối mặt với những thử thách còn lớn hơn đang chờ đợi ở phía trước.

Tôi nhìn lên bầu trời đêm, những ngôi sao vẫn lấp lánh như thường. Sáu năm… thời gian vẫn cứ trôi. Nhưng giờ đây, tôi không còn cảm thấy cái nỗi sợ hãi thường trực như trước nữa. Bởi vì tôi biết, tôi không còn đơn độc. Tôi có cái đám nhóc này bên cạnh. Và có lẽ, chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua được mọi thứ.

Chương 10: Bài kiểm tra sinh tử