Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Giáo Sư Vĩnh Hằng
Unknown
Chương 5: Mê Cung và Những Con Rối.
Tuần thứ ba của cái mà tôi hay gọi đùa là “Trại huấn luyện địa ngục” đã bắt đầu. Cái nắng vẫn gay gắt như thường, và cái đám nhóc năm nhất tội nghiệp vẫn đang cố gắng hết sức để không gục ngã dưới cái lịch trình mà ngay cả một con la cũng phải lắc đầu lè lưỡi. Tôi thì cứ ngồi trên cái ghế đá quen thuộc, nhấm nháp ly cà phê đắng nghét và quan sát. Bạn hỏi tôi có thấy thương cảm cho chúng không á? Để tôi nói cho bạn nghe một bí mật nhé: cái thế giới này nó không thương xót bất kỳ ai cả, thế nên tốt nhất là bọn nhóc này nên học cách tự thương xót lấy mình đi.
Hôm nay, tôi quyết định chuyển sang một bài tập mới. Chán cái cảnh đấm đá nhau bùm bụp rồi. Giờ tôi muốn xem cái đám này nó vận dụng cái bộ não bé tí của nó đến đâu. Tôi đã vẽ sẵn một cái sơ đồ phức tạp trên bãi tập, với đủ loại chướng ngại vật, bẫy ma pháp và những thứ linh tinh khác. Nhiệm vụ của bọn nhóc rất đơn giản: vượt qua cái mê cung này trong thời gian nhanh nhất có thể, và tất nhiên là không được sử dụng bất kỳ loại phép thuật t·ấn c·ông trực diện nào.
“Đây là bài tập Rèn Luyện Tư Duy Chiến Thuật,” tôi tuyên bố, giọng vẫn cái kiểu lạnh lùng muốn đấm vào mặt thiên hạ. “Các em sẽ phải sử dụng trí thông minh, khả năng quan sát và sự phối hợp để vượt qua mê cung này. Bất kỳ ai cố gắng g·ian l·ận hoặc sử dụng phép thuật t·ấn c·ông sẽ bị phạt chạy mười vòng quanh trường trong tình trạng… k·hỏa t·hân. Nghe rõ chưa?”
Đám sinh viên nhìn nhau với vẻ mặt tái mét. Chạy k·hỏa t·hân quanh trường á? Nghe thôi đã thấy lạnh sống lưng rồi. ‘Tốt,’ tôi thầm nghĩ. ‘Ít nhất thì cái h·ình p·hạt này cũng đủ để bọn nhóc nghiêm túc hơn một chút.’
Tôi bấm đồng hồ và ra hiệu bắt đầu. Trần Gia Huy, như thường lệ, là người tỏ ra cẩn trọng nhất. Thằng nhóc này cứ đi từng bước một, mắt không ngừng quan sát xung quanh, cố gắng tìm ra quy luật của cái mê cung c·hết tiệt này. ‘Cậu nhóc này đúng là kiểu người thích dùng não,’ tôi nhếch mép. ‘Nhưng đôi khi nghĩ nhiều quá lại thành ra chậm chân.’
Lê Thị Phương Anh thì lại tiếp cận vấn đề một cách trực quan hơn. Con bé này cứ lao thẳng về phía trước, dựa vào sự nhanh nhẹn và linh hoạt của mình để né tránh chướng ngại vật. Thỉnh thoảng tôi lại thấy nó dừng lại một chút, nhắm mắt như đang cảm nhận thứ gì đó. ‘Trực giác của con bé này khá là nhạy bén,’ tôi thầm đánh giá. ‘Nếu mà nó chịu khó rèn luyện thêm chút nữa thì có khi lại thành một nhà chiến thuật tài ba.’
Ngô Quốc Bảo thì lại khiến tôi hơi bất ngờ. Thằng nhóc này bình thường có vẻ hơi chậm chạp, nhưng trong cái bài tập này nó lại tỏ ra khá là quyết đoán. Nó cứ lặng lẽ đi theo Phương Anh, có vẻ như đang cố gắng học hỏi kinh nghiệm từ con bé. ‘Thằng nhóc này không thông minh, nhưng nó lại rất biết mình biết ta,’ tôi khẽ gật đầu. ‘Đây là một phẩm chất quan trọng trong chiến đấu.’
Còn Hoàng Minh Quân… haiz, thằng nhóc này thì đúng là không thể nào trị được cái bệnh tự cao tự đại của nó. Nó cứ nghĩ mình mạnh mẽ là có thể giải quyết được mọi vấn đề, thế nên nó cứ hùng hục lao thẳng về phía trước mà chẳng thèm quan sát gì cả. Kết quả là nó dính ngay phải một cái bẫy ma pháp và bị bật ngược trở lại, khuôn mặt thì nhọ nhem như vừa chui ra từ ống khói. ‘Thằng nhóc này còn phải học nhiều,’ tôi thầm lắc đầu. ‘Sức mạnh mà không có cái đầu thì cũng chỉ là thứ đồ bỏ đi.’
Thời gian cứ thế trôi đi. Vài sinh viên đã tìm được đường ra khỏi mê cung, dù thời gian có hơi chậm. Vài người thì vẫn đang loay hoay tìm đường, thỉnh thoảng lại bị dính bẫy và phải chịu những h·ình p·hạt dở khóc dở cười. Thằng Minh Quân sau khi bị dính bẫy thì đã khôn ra một chút, nó bắt đầu đi chậm lại và quan sát cẩn thận hơn. Nhưng mà cái bản tính nóng nảy của nó thì chắc là không bao giờ thay đổi được.
Cuối cùng thì cũng có khoảng mười sinh viên vượt qua được cái mê cung c·hết tiệt này trong thời gian quy định. Gia Huy là người nhanh nhất, tiếp theo là Phương Anh và thằng Bảo. Thằng Minh Quân thì về đích gần cuối, vẻ mặt vẫn còn hơi ấm ức vì cái bẫy ma pháp lúc nãy.
“Không tệ,” tôi nói, giọng vẫn cái kiểu không khen cũng chẳng chê. “Ít nhất thì cũng có vài người trong số các em biết cách sử dụng cái thứ ở trên vai mình để suy nghĩ.” ‘Nói thật thì tôi cũng hơi bất ngờ đấy,’ tôi thầm nhủ. ‘Bọn nhóc này xem ra cũng không đến nỗi quá tệ.’
Tôi nhìn thẳng vào mắt từng đứa. “Bài tập hôm nay cho thấy rằng các em đã có một chút tiến bộ trong việc tư duy chiến thuật và phối hợp với nhau. Nhưng đừng có vội mà tự mãn. Các em vẫn còn một chặng đường rất dài phía trước. Thế giới này nó không phải là một cái sân chơi, và những kẻ yếu đuối sẽ không có chỗ đứng ở đây.”
Tôi đặc biệt nhìn về phía Phương Anh. “Lê Thị Phương Anh, em có tố chất của một nhà lãnh đạo. Hãy tiếp tục phát huy nó.” Rồi tôi chuyển sang Gia Huy. “Trần Gia Huy, cậu cần phải tự tin hơn vào khả năng của mình. Đừng lúc nào cũng chỉ biết phòng thủ.” Và cuối cùng là thằng Bảo. “Ngô Quốc Bảo, sự kiên trì của em sẽ đưa em đi rất xa. Hãy nhớ điều đó.”
Sau khi cho bọn nhóc nghỉ ngơi một lát, tôi lại tiếp tục với bài tập thứ hai. Lần này, tôi muốn kiểm tra khả năng ứng biến của chúng trong những tình huống bất ngờ. Tôi đã chuẩn bị sẵn một vài con rối ma pháp có hình dạng quái vật, và tôi sẽ thả chúng ra t·ấn c·ông đám sinh viên. Nhiệm vụ của bọn nhóc là phải tự mình tìm cách đối phó với những con rối này, sử dụng bất kỳ loại phép thuật nào mà chúng đã học được.
“Bài tập tiếp theo là Đối Phó Với Tình Huống Bất Ngờ,” tôi tuyên bố. “Tôi sẽ thả ra một vài ‘khách không mời’ và nhiệm vụ của các em là phải tự mình xử lý chúng. Tôi sẽ không can thiệp, trừ khi có ai đó sắp… t·hiệt m·ạng thật sự. Rõ chưa?”
Nghe thấy chữ “khách không mời” vài sinh viên lại bắt đầu run rẩy. Bọn nhóc này đúng là nhát gan thật. ‘Rồi các em sẽ quen thôi,’ tôi thầm nghĩ. ‘Sau vài lần suýt c·hết thì các em sẽ chai mặt ra ngay ấy mà.’
Tôi phẩy tay, và ngay lập tức, từ trong bóng tối, những con rối ma pháp bắt đầu xuất hiện. Chúng không lớn lắm, chỉ cỡ một con c·h·ó trưởng thành, nhưng lại di chuyển rất nhanh và t·ấn c·ông rất hung hãn. Đám sinh viên ban đầu còn hơi bất ngờ, nhưng rồi chúng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và bắt đầu phản công.
Thằng Minh Quân lại là người xông lên đầu tiên, nó vung tay tạo ra một ngọn lửa lớn và ném về phía một con rối. Con rối bị ngọn lửa thiêu đốt kêu lên một tiếng the thé rồi tan biến thành tro bụi. ‘Ít ra thằng nhóc này cũng biết cách dùng sức mạnh của mình,’ tôi gật đầu.
Phương Anh thì lại tỏ ra khôn ngoan hơn. Nó không đối đầu trực diện mà lại di chuyển linh hoạt xung quanh những con rối, sử dụng những cơn gió mạnh để làm chậm chúng lại và tạo cơ hội cho đồng đội t·ấn c·ông.
Gia Huy vẫn giữ vai trò phòng thủ, cậu ta liên tục dựng lên những tấm khiên ma pháp để bảo vệ những người khác khỏi những đòn t·ấn c·ông bất ngờ của lũ rối.
Còn thằng Bảo… thằng nhóc này lại khiến tôi phải nhìn nhận nó khác đi. Nó không hề tỏ ra sợ hãi mà lại xông lên phía trước, sử dụng một cái búa gỗ mà nó luôn mang theo bên mình để đập tan những con rối. Tuy không có phép thuật gì đặc biệt, nhưng cái cách mà nó vung búa lại rất mạnh mẽ và hiệu quả.
Tôi quan sát đám học trò của mình chiến đấu, và một tia hy vọng nhỏ nhoi lại lóe lên trong lòng tôi. Có lẽ lần này, tôi đã không chọn nhầm người. Có lẽ cái đám nhóc này thật sự có tiềm năng để trở thành những chiến binh mạnh mẽ. Và có lẽ… chỉ có lẽ thôi… tôi sẽ không phải đơn độc đối mặt với cái ngày định mệnh đó. Sáu năm. Thời gian vẫn còn. Tôi phải tiếp tục, phải thúc ép chúng đến giới hạn cuối cùng. Vì tôi biết, cái thế giới này nó sẽ không cho chúng tôi bất kỳ cơ hội thứ hai nào đâu