Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 6: Dã Ngoại Bất Ngờ.

Chương 6: Dã Ngoại Bất Ngờ.


Tháng Mười. Cái thứ thời tiết nửa nạc nửa mỡ này lúc nào cũng khiến người ta khó chịu. Nắng thì vẫn còn gay gắt vào buổi trưa, nhưng đến sáng sớm và chiều tối thì cái lạnh đã bắt đầu len lỏi, nhắc nhở cái đám nhóc năm nhất tội nghiệp rằng mùa đông đang đến gần, và cái địa ngục mà tôi tạo ra cho chúng nó thì vẫn chưa kết thúc. Tôi ngồi trên cái ghế đá quen thuộc, nhấm nháp ly cà phê đắng nghét, quan sát cái đám nhóc kia cố gắng nhét nhạnh mấy miếng bánh mì khô khốc vào bụng trước khi buổi huấn luyện bắt đầu. Nhìn cái vẻ mặt phờ phạc của chúng nó, tôi cũng hơi thấy… áy náy một chút. Nhưng chỉ một chút thôi. Cái thế giới này nó không có chỗ cho sự yếu đuối, và nếu tôi không rèn cho chúng nó cứng rắn lên thì đến lúc gặp chuyện thật, đứa nào đứa nấy cũng chỉ có nước mà khóc thôi.

Hôm nay, tôi quyết định sẽ đổi gió một chút. Chán cái cảnh cứ quanh đi quẩn lại ở cái bãi tập quen thuộc rồi. Tôi muốn xem cái đám nhóc này nó sẽ xoay sở ra sao khi bị quăng vào một môi trường hoàn toàn mới, một nơi mà chúng nó không còn cảm thấy an toàn và có thể đoán trước được nữa. Tôi đã chọn một khu rừng nhỏ nằm ở phía sau học viện. Nghe nói trước đây khu rừng này cũng có vài chuyện kỳ lạ xảy ra, thỉnh thoảng vẫn có vài con thú hoang dại lạc vào kiếm ăn. ‘Hy vọng là lũ nhóc này sẽ không chạm mặt con gì quá nguy hiểm,’ tôi thầm nghĩ, nhưng trong lòng thì lại mong chờ một chút thử thách để xem chúng nó phản ứng thế nào.

“Hôm nay,” tôi tuyên bố, giọng vẫn cái tông chẳng ai muốn nghe, “chúng ta sẽ có một buổi dã ngoại… theo phong cách của tôi.” Đám sinh viên nhìn nhau với vẻ mặt đầy ngờ vực, y như rằng chúng nó vừa nghe thấy tôi bảo hôm nay sẽ cho chúng nó ăn sâu rán vậy. Tôi có thể thấy rõ ràng cái sự lo lắng và hoang mang hiện lên trên khuôn mặt của từng đứa một. Con bé Phương Anh thì khẽ cắn môi, thằng Gia Huy thì đẩy gọng kính lên vẻ lo lắng, còn thằng Minh Quân thì lại nhếch mép tỏ vẻ chẳng quan tâm, nhưng tôi thừa biết thằng nhóc đó đang lo lắng đến mức nào. Chỉ có thằng Bảo là vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt lầm lì như mọi khi, chẳng ai đoán được nó đang nghĩ gì.

Tôi dẫn cả đám đi sâu vào trong khu rừng. Cây cối rậm rạp che khuất gần hết ánh nắng mặt trời, tạo ra một không gian âm u và có phần lạnh lẽo. Những tiếng chim hót líu lo đâu đó vọng lại càng làm tăng thêm cái vẻ hoang sơ của khu rừng. Tôi dừng lại ở một bãi đất trống tương đối rộng và chỉ tay về phía trước. “Nhiệm vụ của các em hôm nay rất đơn giản. Các em sẽ chia thành từng nhóm ba người và tự tìm đường trở lại học viện. Các em sẽ không được mang theo bất kỳ thiết bị liên lạc nào, và tôi cũng sẽ không cho các em bất kỳ sự trợ giúp nào. Đường đi thì tự tìm, thức ăn thì tự kiếm, và nếu chẳng may gặp phải bất kỳ ‘người bạn’ nào trong khu rừng này… thì tự giải quyết.”

Nói xong, tôi quay lưng bước đi mà không thèm nhìn lại cái đám sinh viên đang đứng ngơ ngác như một lũ gà con bị lạc mẹ. Tôi biết đây là một thử thách không hề nhỏ đối với chúng nó. Bọn nhóc này quen với việc có người dẫn đường, có người che chở. Giờ chúng nó phải tự mình xoay sở trong một môi trường hoàn toàn xa lạ và đầy rẫy những bất trắc. ‘Đây mới chỉ là bước khởi đầu thôi,’ tôi thầm nghĩ. ‘Nếu muốn sống sót ở cái thế giới c·hết tiệt này, bọn nhóc này còn phải học cách tự lực cánh sinh nhiều hơn nữa.’

Tôi tìm một gốc cây cổ thụ khá lớn, ngồi xuống dựa lưng vào thân cây xù xì và bắt đầu quan sát. Tôi không đi theo bọn nhóc, nhưng tôi đã bí mật gieo vào người mỗi đứa một bùa chú theo dõi đơn giản. Tôi muốn xem cái đám nhóc này nó sẽ phản ứng thế nào khi không có tôi ở bên cạnh chỉ đạo và quát mắng.

Trần Gia Huy, như thường lệ, là người tỏ ra bình tĩnh và có tổ chức nhất. Thằng nhóc này nhanh chóng tập hợp nhóm của mình lại, bao gồm con bé Phương Anh và thằng Mạnh Hùng đô con, rồi bắt đầu thảo luận về kế hoạch. Con bé Phương Anh cũng tỏ ra khá chủ động, nó đưa ra nhiều ý kiến và chỉ dẫn cho đồng đội, có vẻ như con bé này có một cái đầu khá là nhạy bén trong việc tìm đường. Thằng Mạnh Hùng thì cứ gật gù nghe theo, có vẻ như nó hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của hai đứa kia. ‘Xem ra cái nhóm này cũng có chút hy vọng,’ tôi thầm nghĩ.

Nhưng không phải nhóm nào cũng suôn sẻ như vậy. Nhóm của Hoàng Minh Quân thì lại bắt đầu lục đục ngay từ khi còn chưa bước chân sâu vào rừng. Thằng nhóc kênh kiệu kia vẫn cứ khăng khăng đòi đi theo hướng mà nó cho là đúng, chẳng thèm nghe ý kiến của hai đứa còn lại, là con bé Thu Thủy và thằng Việt Anh nhanh nhẹn. Kết quả là bọn nó đi lạc ngay sau khi vừa mới bước vào rừng được một đoạn, và tôi đã nghe thấy tiếng cãi nhau nho nhỏ vọng lại. ‘Thằng nhóc này đúng là không thể nào trị được cái bệnh tự cao tự đại của nó,’ tôi lắc đầu ngán ngẩm. ‘Cái tôi của nó lớn hơn cả cái đầu của nó nữa.’

Những nhóm khác cũng gặp phải không ít khó khăn. Có nhóm thì đi lạc vì không xác định được phương hướng, có nhóm thì cãi nhau chí chóe về việc nên đi theo con đường nào, và có nhóm thì loay hoay mãi mà vẫn không biết cách tìm kiếm thức ăn trong rừng. Tôi quan sát tất cả, ghi nhớ những sai lầm và những điểm yếu của từng đứa một. ‘Đây mới chỉ là một khu rừng nhỏ thôi mà bọn nhóc này đã chật vật đến như vậy. Tôi không biết chúng nó sẽ sống sót thế nào khi phải đối mặt với những thử thách thực sự trong tương lai.’ Tôi thậm chí còn thấy một con sóc nhỏ chạy ngang qua trước mặt một nhóm, nhưng chẳng có đứa nào nhận ra đó là một nguồn thức ăn tiềm năng cả. Đúng là một lũ ngốc.

Khi màn đêm bắt đầu buông xuống, phủ lên khu rừng một màu đen huyền bí, tôi quyết định sẽ không để bọn nhóc này ngủ lại qua đêm trong rừng. Dù sao thì đây cũng chỉ là một bài tập, tôi không muốn có ai đó gặp phải nguy hiểm thật sự. Tôi sử dụng một bùa chú triệu hồi đơn giản và ra hiệu cho tất cả tập trung tại một địa điểm đã được định trước, một bãi đất trống gần bìa rừng.

Đám sinh viên lần lượt xuất hiện, ai nấy đều trông mệt mỏi và bơ phờ như vừa trải qua một cuộc chạy marathon. Quần áo chúng lấm lem bùn đất và lá cây, và vài đứa còn bị trầy xước nhẹ ở tay và chân. Nhưng điều khiến tôi chú ý là trong ánh mắt của chúng lại ánh lên một tia gì đó khác lạ. Đó không còn là sự ngây thơ và lo lắng như ban đầu nữa, mà thay vào đó là một sự kiên cường và một chút gì đó gọi là trưởng thành.

“Ngày hôm nay, các em đã trải qua một bài học quan trọng,” tôi nói, giọng không còn cái vẻ lạnh lùng và са ка như trước nữa. “Các em đã học được cách tự lực cánh sinh khi không có sự giúp đỡ của người khác, cách phối hợp với đồng đội để vượt qua khó khăn, và cách đối mặt với những tình huống bất ngờ mà các em không thể lường trước được.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt từng đứa một, cố gắng đọc được những suy nghĩ ẩn sâu bên trong chúng. “Thế giới này nó không phải là một nơi an toàn và dễ đoán. Sẽ có những lúc các em phải tự mình đưa ra những quyết định quan trọng, phải tự mình đối mặt với những nguy hiểm rình rập. Và chỉ những người mạnh mẽ, thông minh và có khả năng thích ứng tốt nhất mới có thể sống sót.”

Tôi dừng lại một chút, quan sát phản ứng của đám sinh viên. Lần này, không còn những ánh mắt ngơ ngác hay sợ hãi nữa. Thay vào đó, tôi thấy được sự quyết tâm và một ý chí mạnh mẽ đang trỗi dậy trong lòng mỗi đứa một.

“Hãy nhớ những bài học mà các em đã học được ngày hôm nay,” tôi nói tiếp. “Và hãy chuẩn bị tinh thần cho những thử thách còn khó khăn hơn nữa đang chờ đợi các em ở phía trước.”

Sau cái buổi “dã ngoại” nhớ đời đó, tôi nhận thấy một sự thay đổi rõ rệt trong thái độ của đám sinh viên. Chúng trở nên nghiêm túc và tập trung hơn trong các buổi huấn luyện, chú ý lắng nghe những lời chỉ dẫn của tôi hơn, và bắt đầu có sự phối hợp tốt hơn trong các bài tập nhóm. Thậm chí cả thằng Minh Quân kênh kiệu cũng đã bớt đi cái vẻ tự cao tự đại và bắt đầu học cách lắng nghe ý kiến của những người khác. ‘Xem ra tôi đã đúng,’ tôi thầm nghĩ, nhếch mép cười. ‘Đôi khi, một chút sợ hãi và khó khăn lại là liều thuốc tốt nhất để bọn nhóc này trưởng thành.’ Sáu năm… thời gian vẫn cứ trôi. Tôi phải tiếp tục thúc ép chúng nó, phải rèn luyện chúng nó đến giới hạn cuối cùng. Vì tôi biết, cái ngày mà tôi không còn ở bên cạnh để bảo vệ chúng nó đang đến gần. Và tôi muốn đảm bảo rằng khi đó, chúng nó sẽ đủ mạnh mẽ để tự mình đối mặt với mọi thứ.

Chương 6: Dã Ngoại Bất Ngờ.