Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 7: Bóng ma khóa khứ

Chương 7: Bóng ma khóa khứ


Tháng Mười Một. Cái lạnh cắt da cắt thịt đã trở thành một phần không thể thiếu của cuộc sống ở Học viện Ánh Sao vào thời điểm này trong năm. Những cơn gió mùa đông rít từng hồi qua những khung cửa sổ cao v·út của giảng đường, mang theo hơi ẩm và cái cảm giác tê buốt đến tận xương tủy.

Cái đám nhóc năm nhất tội nghiệp, sau bao nhiêu tuần lễ bị tôi h·ành h·ạ không thương tiếc, giờ đây trông chẳng khác nào một lũ chim sẻ ướt mưa, co ro trong những bộ đồng phục mỏng manh. Nhưng thú thật là tôi chẳng còn mấy cảm xúc thương hại dành cho chúng nữa. Cái thế giới này nó vốn dĩ đã lạnh lẽo và khắc nghiệt rồi, vài cơn gió mùa đông có là gì so với những gì mà chúng sẽ phải đối mặt trong tương lai? Quan trọng là cái ngọn lửa ý chí bên trong chúng đã đủ lớn để sưởi ấm tâm hồn và tôi luyện chúng thành thép hay chưa.

Tôi đứng trước bục giảng, nhấp một ngụm cà phê đen đặc, cái vị đắng quen thuộc lan tỏa khắp khoang miệng, như một lời nhắc nhở về cái vòng lặp thời gian c·hết tiệt mà tôi đang mắc kẹt. Đã gần ba tháng kể từ khi tôi bắt đầu cái “khóa huấn luyện đặc biệt” này.

Đám nhóc kia đã quen dần với những bài tập thể lực đến kiệt sức, với những màn đấu tay đôi bầm dập, và cả những lời lẽ са ка và thẳng thừng đến tàn nhẫn mà tôi vẫn thường xuyên “ban tặng” cho chúng nó. Chúng không còn cái vẻ ngơ ngác, tự tin thái quá của những ngày đầu nữa. Thay vào đó là một sự tập trung cao độ, một ánh mắt kiên định và một ngọn lửa ý chí âm ỉ cháy bên trong.

‘Xem ra tôi cũng đã gieo được vài hạt giống tốt,’ tôi thầm nghĩ, một chút hài lòng hiếm hoi thoáng qua trong lòng. ‘Hy vọng là chúng sẽ nảy mầm kịp thời.’ Sáu năm… cái mốc thời gian c·hết tiệt đó nó cứ như một lưỡi hái tử thần lơ lửng ngay trên đầu tôi, không ngừng nhắc nhở tôi rằng thời gian không còn nhiều.

Hôm nay, tôi quyết định sẽ cho bọn nhóc này một bài học khác, một bài học quan trọng hơn nhiều so với việc chỉ biết vung vẩy phép thuật. Tôi muốn chúng nó hiểu rõ về cái thế giới mà chúng đang sống, về những t·hảm h·ọa khủng kh·iếp đã từng xảy ra trong quá khứ, và những mối nguy hiểm ghê gớm đang rình rập ở phía trước, chỉ chờ đợi một khoảnh khắc sơ hở để nuốt chửng tất cả.

Tôi đã chuẩn bị sẵn một vài cuốn sách cổ, những bản ghi chép mà tôi đã thu thập được qua vô số lần sống lại. Những tài liệu này chứa đựng những bí mật mà ngay cả những pháp sư cao cấp nhất của cái thế giới này cũng không hề hay biết. Những kiến thức này không được truyền lại trong những cuốn sách giáo khoa nhàm chán mà chúng nó vẫn học, mà được lưu giữ một cách cẩn thận qua hàng ngàn năm, chỉ dành cho những người thực sự có đủ tư cách để tiếp cận.

“Hôm nay,” tôi tuyên bố, giọng không mấy hào hứng, “chúng ta sẽ nói về lịch sử.” Đám sinh viên nhìn nhau với vẻ mặt tò mò và có chút lo lắng. Chắc chúng nó cũng đoán được là cái “lịch sử” mà tôi sắp kể nó sẽ chẳng có gì vui vẻ hay hào hùng như những câu chuyện mà chúng từng được nghe.

Khuôn mặt của con bé Phương Anh có vẻ hơi căng thẳng, thằng Gia Huy thì đẩy nhẹ gọng kính lên vẻ chăm chú, còn thằng Bảo thì vẫn giữ cái vẻ mặt lầm lì khó đoán. Thằng Minh Quân thì lại tỏ ra khá thờ ơ, có vẻ như nó nghĩ rằng mấy cái chuyện lịch sử này chẳng có gì liên quan đến việc trở thành một pháp sư chiến đấu mạnh mẽ. ‘Thằng nhóc này lúc nào cũng chỉ nghĩ đến sức mạnh,’ tôi thầm nhủ, lắc đầu ngán ngẩm. ‘Rồi nó sẽ phải trả giá vì cái sự nông cạn đó.’

Tôi bắt đầu kể cho chúng nghe về những kỷ nguyên đã qua, về sự trỗi dậy và suy tàn của những nền văn minh rực rỡ. Tôi kể về những cuộc c·hiến t·ranh ma pháp tàn khốc đến mức gần như xóa sổ cả một chủng tộc, về những con quái vật khổng lồ trồi lên từ những vực sâu tăm tối, với sức mạnh hủy diệt khủng kh·iếp, và cả những t·hảm h·ọa t·hiên n·hiên kinh hoàng đã từng nuốt chửng cả một lục địa rộng lớn. Tôi không hề tô vẽ hay che giấu bất kỳ điều gì. Tôi muốn bọn nhóc này nhìn thấy cái thế giới mà chúng đang sống nó tàn khốc và nguy hiểm đến mức nào. Tôi muốn chúng hiểu rằng, cái sự bình yên mà chúng đang tận hưởng nó chỉ là tạm thời, và bóng tối luôn rình rập ở ngay bên cạnh.

Đám sinh viên nghe tôi kể mà không ai dám hé răng. Khuôn mặt của chúng tái mét, ánh mắt thì đầy kinh hãi và khó tin. Chắc chúng nó cũng bắt đầu nhận ra rằng cái thế giới mà chúng đang sống nó không hề tươi đẹp và an toàn như những gì mà chúng từng nghĩ. Cái sự thật trần trụi về quá khứ đã giáng một đòn mạnh mẽ vào cái sự ngây thơ và lạc quan của tuổi trẻ.

“Tại sao thầy lại kể những chuyện này cho chúng em nghe?” Lê Thị Phương Anh, với sự tò mò và dũng cảm đáng khen ngợi của mình, không nhịn được lên tiếng hỏi. Giọng cô bé hơi run, nhưng ánh mắt thì vẫn kiên định nhìn thẳng vào tôi.

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô bé, cố gắng truyền tải sự nghiêm trọng của vấn đề. “Bởi vì tôi muốn các em hiểu rõ về cái thế giới mà các em đang cố gắng bảo vệ. Bởi vì tôi muốn các em biết được những gì đang chờ đợi các em ở phía trước. Và bởi vì tôi muốn các em chuẩn bị sẵn sàng cho mọi thứ, dù cho đó có là điều tồi tệ nhất.”

Tôi tiếp tục giảng giải về những mối nguy hiểm tiềm ẩn đang rình rập trong bóng tối, về những thế lực hắc ám đang âm thầm thao túng vận mệnh của thế giới, về những t·hảm h·ọa kinh hoàng có thể ập đến bất cứ lúc nào, không hề báo trước. Tôi không cố ý dọa nạt chúng, nhưng tôi muốn chúng nhận thức được sự nghiêm trọng của tình hình, để chúng không còn ảo tưởng về một tương lai tươi đẹp và dễ dàng.

“Ma pháp,” tôi nói, giọng trầm xuống, mang theo một sự nặng nề khó tả, “không phải là một trò chơi, không phải là một thứ để các em biểu diễn hay khoe khoang. Nó là một công cụ, một v·ũ k·hí. Và giống như bất kỳ công cụ hay v·ũ k·hí nào khác, nó có thể được sử dụng cho cả mục đích tốt và mục đích xấu. Các em phải học cách kiểm soát sức mạnh của mình, phải học cách sử dụng nó một cách khôn ngoan, thận trọng và có trách nhiệm. Nếu không, nó sẽ quay lại cắn xé các em.”

Sau buổi học lịch sử “đầy cảm hứng” đó, tôi nhận thấy một sự thay đổi rõ rệt trong thái độ của đám sinh viên. Chúng trở nên trầm lặng hơn hẳn, ít nói cười hơn, và thường xuyên chìm đắm trong những suy nghĩ riêng. Cái ánh mắt ngây thơ, trong sáng ban đầu đã nhường chỗ cho sự lo lắng, nghi ngờ và một chút gì đó gọi là trưởng thành. Chúng bắt đầu nhận ra rằng thế giới này không phải là một cái sân chơi, và cái con đường mà chúng đã chọn đi nó không hề bằng phẳng và dễ dàng như chúng từng nghĩ.

Tôi biết rằng những gì tôi vừa kể có thể đã gây ra một cú sốc lớn cho chúng. Nhưng tôi tin rằng đó là điều cần thiết. Bọn nhóc này cần phải lớn lên nhanh chóng, phải trưởng thành trước tuổi. Thời gian không còn nhiều, và tôi không muốn chúng phải trả giá bằng chính mạng sống của mình chỉ vì sự ngây thơ, thiếu hiểu biết và sự chủ quan.

Trong những ngày tiếp theo, tôi tiếp tục truyền đạt cho chúng những kiến thức mà tôi đã tích lũy được qua vô số kiếp sống. Tôi dạy chúng về những loại quái vật nguy hiểm mà thế giới này vẫn còn ẩn giấu, về những loại bẫy ma pháp cổ xưa có thể g·iết c·hết bất kỳ ai sơ sẩy, và về những kỹ thuật chiến đấu bí truyền mà ngay cả những pháp sư lão luyện nhất cũng chưa chắc đã biết đến. Tôi không hề giấu giếm bất kỳ điều gì. Tôi muốn chúng có được sự chuẩn bị tốt nhất có thể, để chúng có cơ hội sống sót cao nhất khi đối mặt với những thử thách thực sự.

Tôi nhớ lại một trong những kiếp sống trước đây của mình, cách đây cũng không lâu. Khi đó, tôi cũng là một giáo sư, cũng cố gắng đào tạo những học trò của mình để đối phó với một t·hảm h·ọa khủng kh·iếp sắp xảy ra. Nhưng tôi đã quá tự tin vào khả năng của mình, tôi đã không lường trước được sức mạnh thực sự của kẻ thù. Kết quả là tất cả bọn họ đều đ·ã c·hết, ngay trước mắt tôi, và tôi cũng không phải là một ngoại lệ. Cái ký ức đau đớn và day dứt đó nó vẫn còn ám ảnh tôi đến tận bây giờ, như một vết sẹo không bao giờ lành. Tôi không muốn lặp lại sai lầm ngu ngốc đó một lần nào nữa. Lần này, tôi sẽ làm mọi thứ có thể, dù cho phải trả bất kỳ giá nào, để bảo vệ những học trò mà tôi đã chọn.

Khi mùa đông chính thức gõ cửa, mang theo những đợt rét buốt thấu xương và những trận bão tuyết dữ dội, tôi biết rằng thời gian của mình không còn nhiều. Cái mốc ba mươi sáu tuổi c·hết tiệt nó cứ như một bóng ma lởn vởn ngay trước mắt tôi, không ngừng nhắc nhở tôi về cái sự hữu hạn của kiếp người. Nhưng tôi không sợ. Tôi đã sống quá nhiều rồi, tôi đã thấy quá nhiều thứ rồi. Điều duy nhất mà tôi thực sự lo lắng là liệu cái đám nhóc kia đã đủ mạnh mẽ, đủ kiên cường để có thể tự mình đối mặt với cái thế giới tàn khốc này hay chưa.

Tôi nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn những bông tuyết đầu mùa đang rơi nhẹ nhàng xuống khuôn viên trường, phủ lên mọi thứ một màu trắng xóa tinh khôi. Khung cảnh yên bình và tĩnh lặng này nó chẳng khác nào một sự chế giễu cay đắng đối với những gì mà tôi biết chắc chắn sẽ xảy ra trong tương lai không xa. Nhưng tôi không nản lòng. Tôi sẽ tiếp tục chiến đấu, sẽ tiếp tục rèn luyện cái đám nhóc này. Cho đến hơi thở cuối cùng. Vì tôi biết, dù kết quả có ra sao đi nữa, tôi cũng đã làm tất cả những gì có thể trong khả năng của mình.

Chương 7: Bóng ma khóa khứ