Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 9: Tiếng gầm trong rùng sâu

Chương 9: Tiếng gầm trong rùng sâu


Tháng Giêng. Mùa đông ở cái xứ sở ma pháp này xem ra cũng không khác mấy những nơi khác, vẫn là cái kiểu lạnh lẽo đến thấu xương, vẫn là những cơn gió rít gào như muốn thổi bay cả mái nhà. Nhưng ít ra thì lũ nhóc năm nhất của tôi cũng đã quen với cái thời tiết c·hết tiệt này rồi. Chúng không còn co ro run rẩy như những chú chim sẻ ướt mưa nữa. Thay vào đó, chúng đã học được cách sử dụng ma pháp để giữ ấm cơ thể, thậm chí còn biến băng tuyết thành lợi thế trong chiến đấu. ‘Đúng là có chút tiến bộ,’ tôi thầm nghĩ, nhếch mép một cách miễn cưỡng. ‘Nhưng vẫn còn một chặng đường dài phía trước.’ Cái mốc ba mươi sáu tuổi c·hết tiệt kia nó cứ như một cái lời nguyền lơ lửng trên đầu tôi vậy, và tôi biết mình không còn nhiều thời gian.

Trong suốt tháng vừa qua, tôi đã chuyển sang huấn luyện bọn nhóc về nguyên tố Phong. Sau Hỏa và Thủy, Phong là một nguyên tố đòi hỏi sự linh hoạt và khả năng kiểm soát cao. Tôi muốn bọn nhóc này học được cách tận dụng tốc độ và sự khó đoán của gió, biến nó thành một v·ũ k·hí lợi hại trong tay mình.

Chúng nó đã phải dành hàng giờ liền đứng trên những đỉnh núi lộng gió, học cách cảm nhận những luồng khí nhỏ nhất, tạo ra những cơn gió nhẹ, những bức tường chắn gió, và thậm chí là thử tạo ra những c·ơn l·ốc x·oáy nhỏ. Vài đứa đã bị gió thổi bay xuống núi không ít lần, nhưng chúng vẫn kiên trì tập luyện. ‘Cái ý chí của bọn nhóc này đôi khi cũng khiến tôi ngạc nhiên,’ tôi thầm nhủ. ‘Có lẽ tôi đã đánh giá thấp chúng quá rồi.’

Con bé Phương Anh vẫn là người nổi bật nhất. Nó có một sự kết nối tự nhiên với nguyên tố Phong, như thể nó có thể hiểu được từng hơi thở của gió vậy. Nó có thể điều khiển những luồng khí một cách dễ dàng và chính xác, tạo ra những cơn gió mạnh mẽ và những bức tường chắn gió vững chắc. Tôi đã bắt đầu nghĩ rằng con bé này có thể trở thành một trong những pháp sư Phong hệ mạnh nhất của thế hệ này.

Trần Gia Huy thì lại tiếp cận nguyên tố Phong một cách thận trọng và logic. Thằng nhóc này không cố gắng bắt chước sự linh hoạt của Phương Anh, mà tập trung vào việc tìm hiểu quy luật của gió, cách nó tương tác với các yếu tố khác, và cách tạo ra những bùa chú Phong hệ phức tạp. Nó dành hàng giờ liền để nghiên cứu những tài liệu mà tôi đưa cho, và nó luôn đặt ra những câu hỏi thông minh và sâu sắc. ‘Thằng nhóc này có thể không phải là người nhanh nhất, nhưng nó chắc chắn là người có tư duy tốt nhất,’ tôi thầm đánh giá.

Ngô Quốc Bảo thì lại gặp khá nhiều khó khăn với nguyên tố Phong. Thằng nhóc này vốn dĩ không được nhanh nhẹn cho lắm, và việc điều khiển một nguyên tố đòi hỏi sự linh hoạt như Phong quả thực là một thử thách lớn đối với nó. Nhưng nó không hề nản lòng. Nó vẫn kiên trì tập luyện, cố gắng từng chút một để làm quen với những luồng khí. Tôi đã thấy nó ngã xuống không biết bao nhiêu lần khi cố gắng tạo ra một cơn gió lốc, nhưng nó vẫn luôn đứng dậy và tiếp tục tập luyện. ‘Thằng nhóc này đúng là một con trâu lì lợm,’ tôi nhếch mép. ‘Có lẽ sự kiên trì của nó sẽ giúp nó vượt qua được mọi khó khăn.’

Còn Hoàng Minh Quân… haiz, tôi vẫn chưa thể nào trị được cái bệnh thích thể hiện của thằng nhóc này. Nó vẫn cứ cố gắng tạo ra những bùa chú Phong hệ thật hoành tráng, mà chẳng thèm quan tâm đến hiệu quả thực tế. Nó có thể tạo ra những cơn gió mạnh đến mức thổi bay cả người, nhưng lại hoàn toàn không kiểm soát được chúng. ‘Thằng nhóc này cần phải học cách tập trung và kiểm soát sức mạnh của mình thì hơn,’ tôi thầm nghĩ.

Trong một buổi tập luyện, khi bọn nhóc đang cố gắng tạo ra những cơn gió lốc nhỏ, đột nhiên từ trong khu rừng phía xa vang lên một tiếng gầm rú đầy kinh hãi. Cả đám sinh viên giật mình dừng lại, vẻ mặt đầy lo lắng.

“Đó là tiếng gì vậy, thưa giáo sư?” Phương Anh hỏi, giọng hơi run.

Tôi nhíu mày nhìn về phía khu rừng. Tôi đã từng nghe thấy tiếng gầm này trước đây, trong một trong những kiếp sống trước của mình. Đó là tiếng của một con Huyết Lang, một loài quái vật hung dữ và khát máu. Chúng thường sống đơn độc và rất hiếm khi t·ấn c·ông con người, nhưng khi chúng đói, chúng có thể trở nên vô cùng nguy hiểm.

“Đó không phải là chuyện của các em,” tôi nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Chúng ta sẽ tiếp tục buổi tập.”

Nhưng bọn nhóc rõ ràng là đã mất tập trung. Ai nấy đều nhìn về phía khu rừng với ánh mắt đầy tò mò và lo lắng.

“Thưa giáo sư,” Gia Huy lên tiếng, “chúng ta có nên đi xem thử không ạ? Có lẽ có ai đó đang g·ặp n·ạn.”

Tôi nhìn thằng nhóc với ánh mắt khinh miệt. “Các em nghĩ mình có đủ sức để đối phó với một con quái vật như vậy sao? Các em thậm chí còn chưa điều khiển được một cơn gió lốc ra hồn nữa là.”

“Nhưng mà…” Phương Anh cố gắng nói.

“Không nhưng nhị gì cả,” tôi cắt ngang lời cô bé. “Bài tập của các em vẫn chưa kết thúc. Tập trung vào việc tạo ra c·ơn l·ốc x·oáy của mình đi. Đó là cách duy nhất để các em có thể sống sót trong cái thế giới c·hết tiệt này.”

Bọn nhóc im lặng cúi đầu, nhưng tôi vẫn thấy được sự lo lắng trong ánh mắt của chúng. Tôi biết chúng đang nghĩ gì. Chúng muốn giúp đỡ người khác, muốn trở thành những anh hùng. Nhưng tôi biết rõ hơn ai hết rằng sự dũng cảm mù quáng đôi khi còn nguy hiểm hơn cả sự hèn nhát.

Tuy nhiên, tiếng gầm rú lại vang lên lần nữa, lần này nghe gần hơn và dữ tợn hơn. Tôi không khỏi nhíu mày. Có lẽ con Huyết Lang đó không chỉ đơn thuần đi lạc vào khu vực này. Có lẽ có chuyện gì đó đã xảy ra.

“Tất cả dừng lại,” tôi ra lệnh. “Chúng ta sẽ đi xem thử chuyện gì đang xảy ra.”

Đám sinh viên nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên. Chắc chúng nó không ngờ rằng tôi lại thay đổi quyết định nhanh như vậy. ‘Tôi cũng không muốn đâu,’ tôi thầm nghĩ. ‘Nhưng nếu có chuyện gì đó nghiêm trọng xảy ra thì tôi cũng không thể làm ngơ được.’

Tôi dẫn đầu, cả đám sinh viên theo sau, thận trọng tiến về phía khu rừng. Càng đi sâu vào bên trong, không khí càng trở nên lạnh lẽo và tĩnh mịch. Những tiếng gầm rú không còn nghe thấy nữa, thay vào đó là một sự im lặng đáng sợ.

Đột nhiên, từ phía trước vang lên một tiếng thét thất thanh. Cả đám sinh viên giật mình dừng lại. Tôi vội vàng lao về phía tiếng thét, và những gì tôi nhìn thấy khiến tôi không khỏi sững sờ.

Một con Huyết Lang khổng lồ, với bộ lông đỏ rực như lửa và đôi mắt xanh lè đáng sợ, đang đứng trên một xác người. Máu chảy lênh láng trên mặt đất. Và cách đó không xa, một vài sinh viên khác đang nằm bất động, có lẽ đã b·ị t·hương hoặc đ·ã c·hết.

‘Khỉ thật,’ tôi thầm rủa. ‘Tôi đã nghi rồi mà.’ Cái thế giới này nó chẳng bao giờ để yên cho ai cả.

“Các em,” tôi nói, giọng trầm xuống, “đây là cơ hội để các em chứng tỏ những gì mình đã học được. Hãy nhớ những gì tôi đã dạy. Và hãy chiến đấu vì mạng sống của chính mình.”

Đám sinh viên nhìn nhau, trong ánh mắt không còn chút sợ hãi nào nữa. Thay vào đó là sự kiên quyết và một ngọn lửa chiến đấu đang bùng cháy. ‘Xem ra cuối cùng thì tôi cũng đã có được thứ mình cần,’ tôi thầm nghĩ. ‘Đã đến lúc lũ nhóc này phải lớn lên rồi.’

Chương 9: Tiếng gầm trong rùng sâu