Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 316:
Cả cuộc hành trình của 3 người Harry trôi đi trong lo lắng. Dù cho sự ghé qua của đám bạn cùng nhà cũng chẳng khiến tâm trạng của đám khá khẩm hơn.
Tâm trạng đó vẫn kéo dài cho tới khi chuyến tàu dừng lại nhà ga Hogwarts. Khi xe mở cửa, năm học mới chào mừng cả đám bằng một loạt sấm sét đầy vang dội trên đầu. Ngay trước khi ra khỏi tàu, cả ba cho mình một cái khiên chắn bảo hộ, và rồi thản nhiên bước ngang qua làn mưa với không một giọt nước dính vào người trong ánh mắt ngạc nhiên hoặc hâm mộ của đám học sinh khác. Và rồi đám học sinh lớp cao cũng nhanh chóng rút ra đũa phép của mình rồi lao vào màn mưa để lại lũ dê con bất lực năm dưới.
Bình thường thì cả ba sẽ vô cùng hưởng thụ những ánh mắt này nhưng hiện tại thì chúng chỉ khiến họ khó chịu hơn. Linh hoạt sử dụng phép thuật trong mọi tình huống được học từ Thomas và giờ đây việc sử dụng nó chỉ đang nhắc cho cả ba rằng bạn của họ đang m·ất t·ích.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, cứ như là cả bầu trời đang rớt xuống. Nước lạnh như băng đổ rầm rập xuống đầu cả bọn. Cũng may chiếc khiên đã che chắn toàn bộ.
Harry gào lớn khi nhìn thấy hình bóng khổng lồ xuất hiện ở bên kia sân ga:
“Chào bác Hagrid!”
Lão Hagrid giơ tay vẫy chào, gào lớn:
“Vẫn khỏe chứ Harry? Ráng đừng c·hết đ·uối để còn gặp lại trong bữa tiệc nha!”
Nói rồi lão dẫn đám học sinh năm nhất rời đi. Theo truyền thống thì chúng sẽ phải băng qua mặt hồ. Ron thầm nghĩ câu lão Hagrid vừa nói phải dùng cho lão mới đúng.
Hermione rùng mình, nói:
“Mình không thể hình dung được cái cảnh đi thuyền qua mặt hồ trong thời tiết thế này. Thật may vì chúng ta không phải năm nhất.”
Hai đứa bạn gật gù tán đồng trong khi chậm chạp dọc theo sân ga. Ở đó, hàng trăm cỗ xe ngựa không có ngựa kéo đang đợi sẵn ngoài sân. Harry, Ron, Hermione cùng Neville cùng trèo lên một cỗ xe với lòng biết ơn sâu sắc. Cánh cửa đóng lại, và rồi bánh xe lăn đùng đung, nước bùn bắn lên tung tóe, cả đoàn xe lắc lư tiến về lâu đài Hogwarts.
Sau khi vượt qua trò nghịch ngợm của con yêu tinh Peeves, cả bọn yên cuối cùng cũng yên vị tại dãy bàn của nhà Gryffindor. Không khí trong này ấm hẳn so với bên ngoài. Điều duy nhất khiến cả bọn thất vọng ở không khí ấm cúng này là người bạn thân của chúng – Thomas – không có mặt. Cả bọn đã tuyệt vọng đến mức đưa mắt tìm kiếm trên bàn giáo viên nhưng hiển nhiên Thomas cũng không ở đó. Vị trí dành cho giáo viên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám hoàn toàn trống trải.
Cơn đau đầu của Harry còn tiếp tục gia tăng. Thằng nhóc Colin kết nạp em trai năm nhất của nó vào hội fan cuồng. Harry phải chật vật hết mức đợi đến bữa ăn.
Ngay khi mấy cái đĩa thức ăn tràn ngập đồ ăn, Harry cùng Ron điên cuồng tỗng chúng vào bụng.
Con ma nhà Gryffindor nói:
“Các cô cậu may mắn lắm mới có được bữa tiệc như vậy đó. Trước đó thằng quỷ Peeves đã quậy tung trong nhà bếp. Nó muốn dự tiệc… mà chuyện đó là không thể được. Nó quậy quá mà! Thế là nó cứ vớ được đĩa đồ ăn nào là quăng tùm lum, rồi thì c·ướp phá quăng cả nồi niêu xoong chảo. Quá đáng nhất còn bơi cả trong canh. Chúng tôi mới họp Hội đồng Ma – THầy tu Mập những muốn tạo cho nó một cơ hội – nhưng mà theo ý tôi, không ngoan nhất là để Nam tước Đẫm máu ra tay. Lũ gia tinh phát điên với nó mà không làm được gì…”
Hermione siết chặt cái ly vàng trong tay. Đôi môi mím chặt lại. Cô đã biết tới việc Hogwarts có gia tinh và muốn giải phóng cho chúng. Lần đó Hermione và Thomas đã có 1 cuộc tranh cãi vô cùng gay gắt. Sau cuộc tranh luận đó, Hermione đã từ bỏ việc đấu tranh 1 cách tiêu cực mà âm thầm chuyển sang tìm những người có cùng chí hướng. Giờ đây, cô tin rằng đã đến lúc để đưa hoạt động của mình ra công khai. Và nhờ thái độ của Hermione mà không khí bữa ăn lại nặng nề hơn chút nữa.
Khi món bánh cũng đã vơi đi và những mẩu vụn cuối cùng cũng biến mất trên những cái đĩa giờ đã trở nên sạch bóng, Giáo sư Dumbledore lại đứng dậy. Tiếng ồn ào đang vang đầy Đại sảnh đường bỗng đột ngột lắng đi hầu như ngay tức thì, chỉ còn có thể nghe tiếng gió hú và tiếng mưa đang gào thét.
Giáo sư Dumbledore mỉm cười, nói:
“Thế nhé! Giờ ai cũng no nê rồi, tôi phải lưu ý các trò tập trung chú ý để tôi thông báo đôi điều. Ông Filch, giám thị của trường, đã yêu cầu tôi báo cho các trò biết rằng danh sách các vật phẩm cấm bên trong tòa lâu đài trong niên học này đã được bổ sung, bao gồm thêm Yo-yo Kêu gào, Dĩa có răng nanh, và Gậy nện đau hoài. Danh sách đồ cấm đầy đủ có bốn trăm ba mươi bảy món, tôi nhớ vậy, và có thể tham khảo trong văn phòng thầy giám thị Filch, nếu như có trò nào muốn coi thử.”
Khóe miệng của Giáo sư hơi nhếch lên như muốn bật cười, thầy nói tiếp:
“Như tôi vẫn luôn nhắc nhở là tất cả các khu rừng trong khu đất quanh trường đều cấm học sinh lai vãng, và tất cả học sinh dưới năm thứ ba cũng không được phép đi đến làng Hogsmeade. Tôi cũng lãnh cái nhiệm vụ đau đớn là thông báo cho các trò biết là năm nay không tổ chức cuộc thi đấu Cúp Quidditch Liên-nhà.”
“Cái gì?” – Tất cả các thành viên trong đội Quidditch của tất cả các nhà đều thốt lên. Họ nhóp nhép miệng muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng thốt lên được lời nào.
Giáo sư Dumbledore tiếp tục:
“Sở dĩ không tổ chức Cúp Quidditch vì sẽ có một sự kiện bắt đầu diễn ra vào tháng mười và kéo dài cho đến hết niên học, sự kiện này sẽ chiếm mất nhiều thời gian và sức lực của các giáo viên… Nhưng mà tôi chắc chắn là tất cả các trò sẽ vô cùng thích thú tham gia. Tôi rất vui mừng thông báo rằng năm nay tại trường Hogwarts …”
Một tràng sấm đinh tai nhức óc vang lên, cắt đứt lời nói của giáo sư, và cánh cửa Đại sảnh đường bật tung.
Một người đàn ông đứng ở ngay ngưỡng cửa, tì người vào một cây gậy dài, toàn thân được phủ kín trong áo trùm lữ hành màu đen. Mọi cái đầu trong Đại sảnh đường đều quay về phía kẻ xa lạ đó. Thình lình ánh chớp ngoằn ngoèo nháng lên trên trần Đại sảnh đường soi rọi người khách lạ. Ông ta kéo nón trùm kín mặt xuống, rùng mình lắc đầu để rũ nước mưa bám trên bờm tóc xám, rồi bắt đầu bước tới bàn dành cho các giáo sư.
Mỗi bước đi của người lạ mặt dội một âm thanh đùng đục suốt dọc sảnh đường. Đến cuối dãy bàn dài, quẹo phải, rồi nặng nề lê bước về phía Giáo sư Dumbledore.
Người lạ mặt bước về phía Giáo sư Dumbledore. Y giơ ra một bàn tay cũng đầy sẹo. Giáo sư Dumbledore bắt lấy bàn tay đó, miệng lẩm bẩm điều gì đó. Giáo sư có vẻ đang dò hỏi cái nhân vật lạ lùng này, cái kẻ cứ gật đầu mà không mỉm cười, chỉ trả lời bằng giọng rất khẽ.
Giáo sư ra hiệu cho người đàn ông ngồi vào một chỗ trống bên cạnh. Ông ta nhanh chóng ổn định và lấy cho mình 1 đĩa xúc xích.
Giọng giáo sư Dumbledore vang vọng cả sảnh đường:
“Cho phép tôi được giới thiệu, giáo viên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới. Giáo sư Moody.”
Đáp lại lời giới thiệu của Gs Dumbledore là một tràng diện tẻ ngắt. Hiển nhiên là tất cả mọi người còn chưa kịp thích nghi với vẻ ngoài đầy “cá tính” của vị giáo sư mới này.
Moody hiển nhiên là chẳng hề quan tâm trước sự đón tiếp kém nồng nhiệt này. Ông ta lôi một cái chai rượu bỏ túi ra từ trong áo chùng của mình và làm một ngụm dài.
Gs Dumbledore họ nhẹ, thầy vừa cười vừa nói trước đám học trò:
“Như tôi đã nói trước đó, chúng ta chuẩn bị được đón một sự kiện rất quan trọng trong vài tháng tới đây, một sự kiện đã không diễn ra trong hàng thế kỷ. Tôi rất vui mừng được báo cho các trò rằng Cuộc thi Tam Pháp thuật sẽ được diễn ra tại Hogwarts trong năm nay.”
“THẦY GIỠN, THẦY!” – Fred Weasley nói to.
Mọi người phá lên cười, Gs Dumbledore cũng hùa theo:
“Tôi không nói giỡn, trò Weasley. Tuy nhiên, nhờ trò nhắc, tôi nhờ hồi hè có nghe một câu chuyện về một con quỷ, một…”
“Ừ…ừm…!” – Gs McGonagall tằng hắng giọng rõ to.
Gs Dumbledore liền nói:
“Ờ… có lẽ giờ không phải là lúc… tôi đang nói đến đâu nhỉ? À, tới Cuộc thi Tam Pháp thuật… một vài trò chưa biết thì đây là một cuộc thi được lập ra từ khoảng bảy trăm năm trước như một cuộc so tài giao hữu giữa ba trường pháp thuật ở châu Âu: Hogwarts, Beauxbaton và Durmstrang. Mỗi trường sẽ chọn ra một quán quân, và ba quán quân sẽ so tài trong ba bài thi pháp thuật. Các trường thay phiên đăng cai tổ chức mỗi năm năm, và khi đó ai cũng nhất trí đây là các tốt nhất để thiết lập mối quan hệ cho các phù thủy trẻ của các quốc gia – cho đến khi danh sách người bị g·iết quá cao đến nỗi phải chấm dứt cuộc so tài.”
Trong khi đám học sinh trong sảnh đường đang ồn ào, Gs Dumbledore tiếp tục:
“Qua nhiều nỗ lực xuyên suốt nhiều thế kỷ, chúng tôi đã thành công đưa cuộc thi này trở lại cũng như làm việc cật lực để đảm bảo lần này, không nữ hay nam quán quân nào phải chịu nguy hiểm c·hết người. Một trọng tài công minh sẽ chọn ra những học sinh xứng đáng nhất để dự thi giành vinh quang cho trường, đồng thời bỏ túi một ngàn galleons tiền thưởng.”
“Cho con đi!” – Fred rít lên.
Và hiển nhiên cậu ta không phải kẻ duy nhất mong chờ vinh quang đó. Ở mỗi bàn của các nhà, các học sinh đều hoặc chăm chú nhìn Gs Dumbledore hoặc không thì hăng hái xì xào với những người bên cạnh.
Nhưng Gs Dumbledore rất nhanh dội cho cả bọn một chậu nước lạnh. Thầy nói:
“Mặc dù tôi biết là các trò đều có thể là người đem lại cúp cho trường Hogwarts, nhưng hiệt trưởng các trường tham dự, cùng với Bộ Pháp Thuật đã nhất trí đặt ra giới hạn cho các tuyển thủ. Năm nay, chỉ có những học sinh đủ mười bảy tuổi trở lên mới được phép tham gia.”
Gs cao giọng, át đi những tiếng ồn ào giận dỗi của đám trẻ bên dưới.
“Đây là biện pháp mà chúng tôi thấy là cần thiết, căn cứ vào độ khó khăn và nguy hiểm của cuộc thi. Dù cho cẩn trọng đến mấy, những học sinh dưới năm thứ sau hay thứ bảy là gần như không đủ đương đầu với những bài thi này. Cả ba hiệu trưởng sẽ đảm bảo để không có trò nào có thể giở trò bịp bợm.”
Nói đến đây, Gs Dumbledore liếc qua tất cả học sinh trong trường. Thầy nhẹ giọng:
“Tuy nhiên không có gì là tuyệt đối. Nếu các trò có thể vượt qua những hạn chế của cả ba hiệu trưởng từ ba trường Pháp thuật lớn nhất châu Âu để trở thành thí sinh thì… chúng tôi sẽ công nhận các trò như là một vị quán quân hợp cách.”
Cả sảnh đường nổ tung trước tuyên bố của Gs Dumbledore. Hiển nhiên là những gì thầy vừa nói đã đưa cho tất cả một tia hi vọng. Vô số học sinh trong mắt đã bắt đầu mơ màng tới vinh quang và tài phú khổng lồ trước mắt.