Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 317:
Trên đường trở lại phòng sinh hoạt chung, cuộc thi Tam Pháp thuật vẫn là chủ đề chính của toàn bộ học sinh trường Hogwarts. Đám Harry cũng thời bị chủ đề này hấp dẫn mà tạm thời quên đi sự vắng mặt của Thomas.
Đám con trai bỏ mặc sự nhắc nhở của Hermione về danh sách t·ử v·ong vài năm trước. Sự chú ý của chúng dồn về việc làm thế nào có thể thông qua hạn chế của các giáo sư.
Hermione quạt lại:
“Mọi người mơ mộng gì vậy chứ? Mấy người nghĩ mình định qua mặt ai? Ba hiệu trưởng của ba trường pháp thuật lớn nhất châu Âu, một trong số đó còn là Phù thủy vĩ đại nhất mọi thời đại. Chưa kể tới gần như chắc chắn là sẽ có sự tham gia của thành viên Bộ Pháp Thuật nữa. Về ngủ đi, trong mơ mơ thấy mình vô địch còn dễ hơn là thông qua mấy cái hạn chế đó!”
Đám người đột nhiên tẻ ngắt. Hiển nhiên là không ai nghĩ ra cách gì để phản bác lại những gì Hermione vừa nói. Dù rằng cả đám đều vô cùng tự tin về trình độ của bản thân sau khi trải qua kỳ huấn luyện địa ngục của Thomas nhưng họ không cuồng vọng tới mức cho rằng bản thân có thể vượt qua những phù thủy tài giỏi như các hiệu trưởng.
Ron nói với giọng buồn bã:
“Nếu Thomas ở đây thì tốt, nhất định cậu ấy có thể…”
Không đợi Ron nói hết, bầu trời đêm đang vần vũ đột nhiên sáng rực.
ẦM… ẦM… ẦM…!!!
Một loạt tiếng t·iếng n·ổ vang chặn ngang lời của Ron. Những tia sét khổng lồ liên tiếp xuất hiện mang theo ánh sáng chiếu rọi cả tòa lâu đài.
Đám học sinh ào lên những khung cửa sổ để quan sát kỳ quan của thiên nhiên. Sấm sét nổ tung liên miên, cả tầng mây đang vần vũ, quặn lại. Bầu trời như đang run rẩy, gào thét.
Gs Dumbledore cau chặt hai hàng lông mày bạc trắng của mình nhìn về phía bầu trời. Cơn bão này có gì đó bất thường. Không biết tại sao ông có cảm giác như bầu trời đang run rẩy, sợ hãi.
Đúng vậy, bầu trời đang sợ hãi. Nghe thật ngớ ngẩn làm sao. Nhưng đó lại chính là những gì mà vị phù thủy vĩ đại nhất đang cảm thấy. Và rồi chẳng hiểu tại sao ông lại nghĩ tới Thomas – đứa học trò đang m·ất t·ích.
Nhưng trước khi Gs Dumbledore kịp nghĩ thêm điều gì, bầu trời lại đột ngột biến đổi.
Gió bão đột nhiên im bặt. Cả bầu trời đột nhiêm im ắng một cách đột ngột và… c·hết chóc.
Rồi đột nhiên, không một dấu hiệu. Từ trong hư không bắt đầu trải dài những tấm lụa ánh sáng đầy màu sắc.
Không ai biết chúng đến từ đâu, hay làm thế nào. Chúng đột ngột xuất hiện như vậy, vô thanh vô tức trải dài dường như đến vô tận.
“Oa! Đây là… đây là…” – Ron lắp bắp sợ hãi xen lẫn thán phục khi nhìn thấy khung cảnh kỳ vĩ trước mặt.
“Là cực quang.” – Hermione lập tức phổ cập giáo d·ụ·c cho đám bạn xung quanh, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy vô cùng nghi hoặc – “Nhưng cực quang trước giờ thường chỉ xuất hiện ở những nơi gần Bắc và Nam Cực thôi. Làm thế nào mà nó lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa lại đột ngột giữa cơn bão thế này.”
Không trách được Hermione cảm thấy nghi hoặc trong lòng. Hiện tượng cực quang lần này xuất hiện quá đột ngột, quá bất thường. Nhưng không ai ở đây có thể giải thích được cho Hermione điều gì đã xảy ra bởi chính họ cũng không rõ ràng điều đang xảy ra mà chỉ có thể cảm thán sự kỳ vĩ của tự nhiên.
Phía đằng xa, tại một ngọn tháp hẻo lánh của Hogwarts, Draco đang quỳ một chân trên đất và ngước nhìn lên bầu trời với ánh mắt nóng rực. “Thánh ấn” trên người của Draco đang nóng bỏng hơn bao giờ hết.
Từng dòng năng lượng màu vàng mỏng manh dần lan tỏa toàn thân của Draco. Đắm chìm trong đó, linh hồn cậu ta lấy được thăng hoa, chậm rãi nhưng chắc chắn.
Tầng hầm trống trải bên dưới trang viên Walker sau lâu ngày yên tĩnh đã sống lại. Đầu tiên là những tiếng răng rắc nho nhỏ, sau đó, cả không gian bắt đầu trải dài những vết rạn giống như 1 tấm gương sắp bị nổ tan tành. Và rồi không phụ cái áp lực mà nó đang phải chịu, không gian tầng hầm nổ tung, bể tan tành như 1 cái gương đặt bên cạnh 1 quả lựu đ·ạ·n đang nổ. Phạm vi của v·ụ n·ổ không lớn, chỉ hơn chục mét vuông nhưng lại xoắn nát mọi thứ trong phạm vi bán kính của nó thành hư vô.
Từ trung tâm v·ụ n·ổ, một q·uả c·ầu l·ửa màu vàng kim xuất hiện, bên trong thấp thoáng 1 hình dạng con người.
Toàn bộ không gian vỡ vụn bắt đầu khép lại. Rất nhanh, mọi dấu tích của v·ụ n·ổ chỉ còn là 1 cái hố sâu hoắm với bề mặt lồi lõm hỗn loạn chẳng có bất kỳ quy tắc.
Quả cầu lửa chậm rãi hạ xuống, ngọn lửa cũng dần tản đi để lại một thân hình trần trụi. Một thân hình cao lớn, với tỉ lệ và vóc dáng hoàn mỹ mà nhân loại mơ ước, Thomas Walker đã trở lại. Cậu ta lẳng lặng đứng đó cứ như là 1 bức tượng điêu khắc chứ không phải 1 con người, khác biệt chăng là lồng ngực đang phập phù nhè nhẹ do hô hấp. Mái tóc, con mắt và cơ thể của Thomas đã trở lại như trước khi cậu ta bắt đầu những thí nghiệm lên chính cơ thể mình. Từ mặt ngoài nhìn qua Thomas triệt triệt để để là 1 con người bình thường nhưng điều kỳ lạ là bất kỳ kẻ nào nhìn vào thì ý nghĩ đầu tiên của họ sẽ hiện lên đó là “hoàn mỹ”; cứ như có thứ gì đó ép buộc, vặn vẹo suy nghĩ của họ khiến họ tuân theo và lấy Thomas là tiêu chuẩn cho định nghĩa “hoàn mỹ” của nhân loại.
Một hồi lâu, Thomas ngước nhìn lên, ánh mắt hờ hững, lạnh nhạt, xuyên thấu qua vô số tầng lớp vật lý và ma thuật của căn hầm, trực tiệp quan sát bầu trời. Trong đáy mắt, 1 tia sáng vàng lóe qua.
Theo ánh nhìn của Thomas, cực quang dần tan biến, gió lại bắt đầu thổi rồi bắt đầu gào thét cuộn lên những khối mây lớn trên bầu trời, sấm sét lại rền vang. Nhưng cái cảm giác áp bách, run rẩy và sợ hãi đã tan biến, chỉ để lại 1 cơn bão bình thường.
Trong khi đó, 1 bộ quần áo đầy đủ không biết từ đâu đã đươc Thomas mặc lên, và 1 con người văn minh trở về.
“Jack!” – Qua 1 hồi, Thomas lên tiếng gọi. Giọng nói nhè nhẹ, khàn khàn. Dường như chủ nhân của giọng nói đó đã quá lâu không mở miệng.
Một t·iếng n·ổ nhỏ vang lên, con gia tinh trung thành xuất hiện. Nó ngây ra một hồi khi nhìn thấy nhân dạng hiện tại của chủ nhân mình. Nhưng rất nhanh đã quỳ mọp xuống, vừa kêu khóc, vừa hân hoan cầu khẩn về sự trở lại của chủ nhân nó.
“Đủ!” – Thomas nói, vẫn bằng cái giọng khàn khàn, nhè nhẹ - “Ta cần 1 bữa ăn và… chuẩn bị đồ đạc để… đến trường.”
“Vâng, có ngay thưa cậu.” – Con gia tinh trả lời 1 cách đầy hưng phấn xen lẫn nghẹn ngào rồi tan biến vào không khí.
Một hồi lâu, Thomas ngồi vào chiếc bàn tràn ngập thức ăn. Con gia tinh trung thành đã chuẩn bị những món mà cậu chủ nó yêu thích nhất, chỉ có điều nó quá hưng phấn nên dường như đã quên béng mất là chủ nhân nó sẽ dùng bữa 1 mình. Thomas ngồi xuống, nhìn đám thìa, dĩa và đôi đũa để trước mặt một hồi, dường như đang nhớ lại điều gì đó. Và rồi, cậu ta cầm lấy đôi đũa, đánh rơi nó, rồi nhặt lên… để rồi đánh rơi một lần nữa khi đang cầm nó để gắp thức ăn. Hành động của Thomas vụng về, trắc trở như đứa trẻ lần đầu tập cầm đũa. Nhưng rất nhanh, cậu ta đã sử dụng nó thành thạo, xét cho cùng, chỉ là làm lại 1 công việc cực kỳ quen thuộc nhưng đã lạnh nhạt quá lâu mà thôi, cũng phải cậu ta chưa bao giờ làm nó.
Thomas gắp 1 miếng thịt gà nướng lên, ăn chậm rãi và ngon lành. Cậu ta tự hỏi đã bao lâu rồi kể từ bữa ăn gần nhất? Bao lâu nhỉ? Thomas cũng chả còn nhớ nữa. Với Thomas, ký ức về những bữa ăn xa xôi tới mức mà chính bản thân cậu ta cũng chả còn nhớ rõ bất cứ hương vị của món ăn nào nữa, chỉ còn lại 1 chút ký ức rất, rất mơ hồ về vài món ăn mà mẹ cậu hay nấu và cả bố nữa, đôi khi ông cũng trổ tài nấu nướng món Việt của mình. Nhưng chúng đều quá xa xôi, xa xôi tới mức hình dáng hay tên gọi của chúng Thomas đều không nhớ được.
Vừa ăn, Thomas vừa sắp xếp lại mọi thứ trong đầu khi mà những ký ức dần dần thức tỉnh và rõ ràng hơn. Cậu ta đã kiểm tra tin nhắn dự phòng của mình dành cho Giáo sư Dumbledore, nó vẫn chưa được gửi đi, dù đã quá thời hạn 1 tháng kể từ khi Thomas biến mất. Không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy có kẻ khác đã tiếp xúc hay là bùa chú trên đó đã mất đi hiệu lực. Nhưng tin nhắn đó đã không được gửi đi.