Gửi Thiên Thần Nhỏ - Bạch Nhật Mộng Dương
Bạch Nhật Mộng Dương
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 70: Ngoại Truyện 5
Yến Đường giờ giọng đã khàn đặc.
Tuyết đậu trên mái tóc đen của Yến Đường, trên vai Tống Úc và cả đầu mũi bé mèo.
Chưa kịp bước ra thì Kaka đã lao vào như tên bắn, dùng chân leo lên ống quần anh như trèo cây.
Nó chỉ đơn giản là một chú mèo công lý, luôn nỗ lực bảo vệ hòa khí gia đình.
Yến Đường cảm nhận bàn tay ấm áp của Tống Úc siết nhẹ, vừa đủ để truyền sức mạnh.
Khi mọi chuyện kết thúc, Tống Úc mở cửa định đi lấy nước thì phát hiện Kaka – chú mèo lông beo đang ngồi chờ trước cửa.
Đây là lần đầu tiên Kaka đi xa nhưng vốn đã quen với việc ra ngoài, từ lúc lên máy bay đến khi tới biệt thự, nó luôn bám sát bố mẹ nên chẳng hề lo lắng.
Xác nhận ngoại hình: ✔
Màn hình hiện lên hình ảnh Kaka đang ngủ trên ghế sofa.
Cận Tết, cả hai đều bận rộn với các cuộc họp triền miên nên chỉ còn bảo mẫu ở nhà với mèo.
Anh chưa từng nuôi mèo, ngay cả với chú mèo to lớn của ông bà ngoại cũng ít tương tác nên hoàn toàn không hiểu ý nghĩa ánh nhìn chằm chằm này.
Nhưng nỗi buồn ấy chẳng kéo dài bao lâu. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Nếu không được đáp ứng ngay thì nó sẽ trốn vào góc nhà giận dỗi. Nhưng chỉ cần được ôm vào lòng, Kaka lại vui vẻ ngay.
Giờ được ở bên nhau, chẳng những “hơn cả ngày cưới” mà còn như lần đầu chạm vào nhau vậy.
Giọng gọi ngọt ngào như lời tỏ tình khiến tim Tống Úc bừng cháy.
Bố mẹ Tống Úc đã sắp xếp cho cả nhà đi trượt tuyết ở Sochi dịp năm mới. Trước khi lên đường, hai người về Nam Thị ăn Tết cùng bố mẹ Yến Đường, sau đó đưa Kaka bay đến Moscow rồi cả đại gia đình cùng lên chuyên cơ riêng tới khu nghỉ dưỡng gần sườn núi.
Dù cả ngày bận rộn đã khiến Yến Đường mệt nhoài, nhưng trước nhan sắc này mà bảo cô không xao động thì đúng là dối lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi ăn ít pate trong phòng, nó men theo hành lang vào phòng khách – nơi yên tĩnh chỉ có một người đàn ông đang ngồi đọc sách ở góc sofa dài.
Thanh âm trong trẻo rất giống Tống Úc nhưng ngữ điệu trầm ổn lại khác hẳn với tiếng cười rộn rã trong ký ức nó.
“Nó tuy thân thiện nhưng không dễ tiếp cận người lạ, anh cứ để nó tự chơi một mình là được.”
Chiều nay, Yến Đường kết thúc cuộc họp lúc 4h. Cô nhìn ra cửa sổ – tuyết đang rơi.
Vì thế dù hiểu nguyên nhân nhưng anh vẫn cảm thấy hơi tổn thương.
Kaka ngước nhìn bố với vẻ mặt vô tội, đúng lúc một bông tuyết to đậu xuống chóp mũi hồng.
Vừa tắm xong, Tống Úc đã bế bổng Yến Đường áp sát vào cửa.
Xác nhận giọng nói: Tạm chấp nhận ✔
Tống Úc gọi đích danh và gỡ chú mèo ra khỏi người với vẻ mặt đầy bối rối.
Tối nay Nastia và Tống Dụ Xuyên đi gặp bạn cũ, Tống Úc liền dẫn Yến Đường đi dạo quanh khu nghỉ. Tống Cảnh – người vừa mới được nghỉ phép – chẳng muốn tham gia hoạt động của cả hai cặp vợ chồng nên chỉ ở nhà đọc sách và nhờ bảo mẫu nấu ăn.
—— Y hệt Tống Úc.
Dù bảo vệ cẩn thận là thế nhưng lực tay anh chẳng hề nương nhẹ.
“Dù mới nuôi Kaka được ít lâu nhưng nghĩ đến chuyện nó chỉ có thể thấy tuyết rơi khoảng mười lăm lần thôi… em thấy buồn quá.” Giọng cô nhẹ như hơi thở.
Tay anh nắm sợi dây xích còn đầu kia buộc vào Kaka – chú mèo đang háo hức kéo căng sợi dây chạy về phía trước.
Tống Úc cúi đầu, trán chạm trán, mũi nhẹ cọ vào mũi cô rồi lại lùi ra, cứ thế chơi trò đuổi bắt, rõ ràng đang trêu ghẹo cô.
“Hắt xì!”
Sau sự việc này, cả hai chợt nhận ra Kaka không hề thiên vị ai.
Giờ nhà lắp tới ba camera để họ có thể ngắm Kaka mọi lúc.
Khoảnh khắc ngọt ngào chỉ kéo dài đúng mười phút.
Dưới ánh đèn đường, hai bóng người sánh vai kéo dài trên mặt đất.
Gấu Ngọt: “Chán làm việc quá, muốn về nhà.”
Ánh đèn đường trắng mờ in bóng lên đường nét góc cạnh của khuôn mặt điển trai trước mắt.
Họ tới nơi vào lúc hoàng hôn. Ánh chiều tà mùa đông phủ lên những ngọn núi tuyết trắng xóa, biến những ngôi nhà và đèn đường trong khu nghỉ thành những đốm vàng lấp lánh.
“Là nó tưởng anh đang bắt nạt em.” Yến Đường nói một cách tế nhị.
Đôi chân mèo lạnh cóng từ tuyết thản nhiên giẫm lên cổ áo, để lại vài vết chân bùn hoàn hảo trên bộ đồ trắng tinh của bố chỉ trong ba giây ngắn ngủi.
Tống Cảnh nhận thấy động tĩnh của chú mèo, ánh mắt rời khỏi trang sách giao chiến với Kaka vài giây.
Biệt thự nghỉ dưỡng nằm giữa rừng núi, có lối đi thẳng ra đường trượt tuyết, trông xa như một trang viên sang trọng ẩn mình trong thung lũng.
Tống Úc cười nói.
Thấy anh trai ở nhà, Tống Úc giao Kaka tạm thời cho anh trông rồi dẫn vợ ra ngoài hưởng tuần trăng mật nho nhỏ.
Lời nói của anh khiến nỗi bùi ngùi đột ngột của Yến Đường dịu đi đôi phần.
Dù vậy, Kaka vẫn dành tình cảm cho Tống Úc nên vừa rồi nó không giơ móng vuốt ra mà chỉ dùng đệm chân tát vào mặt anh.
Dù vậy, Kaka vẫn nhảy lên sofa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giờ đã hơn một tuổi, nó lớn hơn hẳn ngày mới về, nằm sải bụng ngủ say sưa.
“Kirill…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Kaka bước lên ngực Tống Cảnh, bắt đầu thói quen “nhào bột” quen thuộc.
Cả hai người còn ướt đẫm hơi nước, tóc rỏ từng giọt, da thịt dính chặt lấy nhau.
Tối nay anh có mục đích riêng nên khi Yến Đường chủ động hôn lên, anh chỉ cười đáp lại rồi lại tách ra, đến khi cô vòng tay ôm lấy cổ anh, dùng giọng điệu thường dành cho mèo mà gọi tên anh.
Chương 70: Ngoại Truyện 5
Thấy Tống Úc vẫn đang ánh mắt giằng co với Kaka, cô ngập ngừng: “Có lẽ là…”
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có Tống Úc bên cạnh trải qua mọi khoảnh khắc sinh lão bệnh ấy, tim cô lại tràn đầy dũng khí.
Đúng lúc này, tin nhắn WeChat hiện lên.
Chú mèo thông minh đã nhận ra ai mới là người có tiếng nói thực sự trong nhà. Nó dùng hai chân sau đạp vào ngực Tống Úc như thỏ đá, chờ anh buông tay liền nhanh chóng lật người lại chạy lên giường, nép vào bên Yến Đường.
Chú mèo hiểu đây là lời gọi nhưng không vội di chuyển.
Tống Cảnh đặt sách xuống, chợt nhận thấy chiếc áo khoác chưa cất ngay bên cạnh. Anh vỗ nhẹ lên áo rồi gọi tên Kaka, ra hiệu mời nó đến ngửi mùi quen thuộc.
Cô gọi thêm vài tiếng nữa thì nghe thấy tiếng “ư ử” đáp trả đầy mong nhớ.
Càng xa nhau càng thêm nhớ.
Một hành động mang tính giáo d·ụ·c nhiều hơn là gây sát thương.
Đây là lần đầu Kaka thấy tuyết. Vừa ra khỏi nhà, nó tròn xoe mắt ngước nhìn trời, hít hà rồi thè lưỡi li3m thử hạt tuyết trên mũi.
Tống Úc siết chặt tay cô, im lặng hồi lâu rồi mới trầm giọng: “Nhưng ít nhất đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng chăm sóc nó đến phút cuối. Nó sẽ có một cuộc đời hạnh phúc.”
Rồi bụp bụp hai cái tát trời giáng thẳng vào đầu Tống Úc.
Giờ đây gia đình đã có năm thành viên (tính cả Yến Đường), cùng tài xế và bảo mẫu đi theo.
Trong mắt chú mèo, đó rõ ràng là một vụ bạo hành gia đình tàn khốc.
Nhưng giờ Kaka đã chẳng sợ anh nữa.
Nghe cô nói vậy, Tống Úc khẽ giật mình, quay sang nhìn vợ mà lặng thinh.
Không ai biết Kaka đã lén mở cửa và quan sát trong góc bao lâu nhưng lần này “phiên tòa” mèo lại phán quyết Yến Đường đang bắt nạt Tống Úc.
—— Có lẽ là do mới đến môi trường lạ nên căng thẳng chăng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lần này Yến Đường ở trên. Tống Úc cực thích tư thế này nên liên tục r3n rỉ, giọng anh trầm ấm quyến rũ khiến tim cô đập loạn xạ.
Tuyết rơi dày hơn, Kaka cũng đã chán chơi.
Khuôn viên có một vườn cây xanh với những lối đi quanh co, đèn đường tỏa ánh sáng xua tan bóng đêm, hạt tuyết lãng đ·ạ·n rơi nhè nhẹ.
Chú mèo đã đi đến kết luận: Đây chắc chắn là bố ruột của mình.
Yến Đường nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của Kaka đang tung tăng, chợt thì thầm: “Nghe nói mèo Bengal thường chỉ sống được 12 đến 15 năm…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Một tuần sau, khi hai người lại quấn quýt trên giường mà quên khóa cửa…
Cô chụp ảnh gửi Tống Úc rồi mở app camera giám sát.
Kaka nhanh nhẹn nhảy lên bàn ăn, rồi tiếp tục nhảy sang ghế sofa đơn, quan sát người đàn ông lạ mặt với vẻ tò mò.
Tống Úc chậm rãi quay mặt lại, đôi mắt trong veo giao chiến với đôi ngọc mèo xanh lục vàng óng.
“CHECHMEKA!”
Ánh đèn phòng tắm sáng rực, chiếu rõ hình ảnh chàng trai lai điển trai trong gương.
Suốt tháng qua cô bận công việc, đến kỳ kinh nguyệt rồi lại đi công tác Moscow, tính kỹ ra hai người đã lâu lắm không có dịp gần gũi.
Trước khi đi, Tống Úc dặn dò Tống Cảnh như vậy.
Chú mèo nhỏ không hiểu tại sao cái máy lại phát ra tiếng mẹ. Có lẽ nghĩ Yến Đường vẫn ở nhà, nó liền tha cây cần câu mèo ướt đi khắp nơi tìm kiếm vì tưởng rằng cô đang chơi trốn tìm với mình.
Tối hôm đó không ai tăng ca. Sau bữa tối, cả hai dắt Kaka đi dạo trong khu đô thị.
Có lẽ vì lạnh chân, nó đột nhiên quay đầu phóng về, thoăn thoắt leo lên ống quần Tống Úc như trèo cây, nhảy phốc lên vai bố.
Những hạt muối trắng xóa điểm tô lên cành cây khô, đồng nghiệp ngoài hành lang cũng đang xôn xao.
Yến Đường bật mic gọi “Kaka”. Lập tức tai mèo vểnh lên, nó nhảy xuống chạy đến trước camera, dụi mũi vào ống kính.
Càng lớn tuổi, cô lại càng trở nên nhạy cảm trước những điều giản dị – như bố mẹ già đi, như việc quan tâm sức khỏe hơn cả theo đuổi giàu sang.
Kaka năng động hoạt bát, sau một tháng đã được huấn luyện xã hội hóa và dần quen với việc đi dạo có dây xích.
—— Khi Kaka đã quen với hoạt động ngoài trời, họ quyết định đưa nó cùng đi nghỉ Tết.
Thế nên khi “trận chiến” kết thúc, Yến Đường cũng vinh dự nhận hai cái vả mèo.
“Có lẽ là gì?”
Yến Đường còn hai cuộc họp nữa nhưng nhìn cảnh Kaka lục tìm khắp nhà, trái tim cô như đã bay về nhà từ lúc nào.
Chứng kiến toàn bộ sự việc, Yến Đường chợt hiểu ra điều gì đó rồi im lặng.
“Bé Chechmeka lần đầu thấy Chechmeka thật này.”
Tống Úc luôn nghĩ mình hết lòng yêu chiều Kaka, ngày nào cũng ôm ấp hôn hít, còn Yến Đường bận làm nên phần lớn thời gian là anh chơi với nó.
Anh đặt tay lên lưng Yến Đường đệm giữa cô và cánh cửa để bảo vệ làn da mỏng manh khỏi bị đau.
Nghĩ lại thì lúc nãy cánh cửa cứ rung lên bần bật, còn Tống Úc thì cứ ép cô phải lên tiếng, thêm nữa lại chênh lệch thể hình…
Yến Đường ngẩng đầu lên.
Khi áp mũi vào áo khoác, nó ngửi thấy mùi hương đặc trưng của “bố”.
Cô lưu luyến thoát khỏi màn hình thì phát hiện Tống Úc – người dùng chung tài khoản camera – đã xem cách đó mười phút.
Tống Úc một tay ôm Kaka vào lòng sưởi ấm, bỗng khẽ cười nói với Yến Đường: “Nó chơi mệt rồi, tối nay chắc chắn không quấy rầy chúng ta nữa.”
Loài mèo có thể nhớ sơ qua khuôn mặt người, nên Kaka nhận ra bố mẹ dễ dàng. Nhưng do thị lực kém, mãi đến giây phút này nó mới thực sự nhìn rõ gương mặt người đàn ông trước mắt.
—— Cảm giác dưới chân cũng chẳng khác là bao.
Một tiếng hắt hơi tí xíu vang lên.
Kaka là một bé mèo cá tính. Nó thích ăn đồ hộp nhưng phải đổi vị liên tục, ngủ nhất định phải nằm giữa Yến Đường và Tống Úc, đúng 3 giờ chiều là đòi bố mẹ chơi ném bóng.
—— Giọng nói người đàn ông này sao quá đỗi quen thuộc.
Nuôi mèo cũng giống như nuôi con vậy. Chúng biết nhận diện tên gọi, có tính cách riêng, biết vui buồn, biết mong chờ và thất vọng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.