Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 71: Ngoại Truyện 6

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Ngoại Truyện 6


Yến Đường ngồi phía sau lưng Tống Úc, kiểm tra lại mũ bảo hiểm và kính lần nữa.

“Chắc chắn nó nhầm người thôi.” Tống Úc theo sau vào phòng đưa ra kết luận.

Tống Úc thầm nghĩ.

Anh đã nghe thấy lời cổ vũ thì thầm của cô.

Phong cảnh xung quanh vụt qua nhanh như chớp, chỉ còn lại ánh nắng xuyên qua tầng mây chiếu rọi rực rỡ.

“Bố anh đấy.” Tống Úc nói.

Phần thưởng: Nếu Tống Cảnh thắng, Kaka sẽ ngủ với anh một đêm. Còn Tống Úc thắng thì phải bao trọn gói thức ăn và đồ ăn vặt cho mèo trong một năm.

Tống Úc không thể nhịn được nữa, bước đến ngồi sát bên anh trai rồi nghiêm túc hỏi chú mèo nhỏ:

Đúng lúc Nastia và Tống Dụ Xuyên trở về ngồi xuống bàn. Nghe Yến Đường hỏi về “cuộc thi”, họ bật cười.

Trang phục trượt tuyết nam giới đều tương tự nhau, tuyết trắng xóa lại chói mắt, đeo kính bảo hộ vào càng khó phân biệt. Để không nhận nhầm chồng rồi lên nhầm xe, cô quyết định đánh dấu Tống Úc bằng chiếc vòng tay.

Căn phòng yên ắng đến mức cả ba người đều nghe rõ tiếng động ấy.

Không lâu sau, một bóng đen khác phóng tới.

Không gian phòng khách tông màu trầm ấm dưới ánh đèn đồng vàng dịu. Lò sưởi cạnh sofa tỏa hơi ấm. Tống Cảnh đang ngồi đọc sách bên sofa, mặc áo len mỏng và quần thường, mái tóc đen không vuốt gọn ra sau như thường lệ mà để mấy lọn rủ trước trán, trông bớt phần lạnh lùng nghiêm nghị mà thư thái hơn hẳn.

Nhắc đến cuộc thi, Tống Úc hào hứng rủ Yến Đường ngồi sau xe cùng. Thấy thú vị nên cô gật đầu đồng ý ngay.

“Anh biết mà.”

Khi anh cất sách đi, Yến Đường mới thấy rõ tình cảnh trong lòng anh. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Yến Đường đứng im lặng.

Gần trưa hôm sau, cả đoàn lên đường.

Âm thanh này cũng trong trẻo dễ nghe nhưng ngữ điệu quen thuộc hơn nhiều so với ký ức của nó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vừa nhào bột, Kaka vừa gừ gừ hạnh phúc.

Chẳng bao lâu sau, cánh cửa kính quán cà phê mở ra, Tống Cảnh trong bộ đồ trượt tuyết đen bước vào.

Chiếc xe trượt tuyết đỗ ở điểm xuất phát trông cực ngầu – toàn thân đen bóng, đường nét sắc sảo. Yến Đường vừa đội mũ bảo hiểm xong, quay lại đã thấy hai chiếc xe, mỗi chiếc có một người đàn ông mặc đồ chống lạnh tối màu.

Kaka dừng nhào bột thêm một giây nữa, ngoái đầu nhìn về hướng tiếng gọi với vẻ mặt đầy bối rối – không hiểu sao âm thanh quen thuộc lại phát ra từ đó.

Trên đường đua, hai người vốn ngang tài ngang sức nhưng ở khúc cua cuối cùng, Tống Úc lo Yến Đường sợ nên giảm tốc độ nên để Tống Cảnh vượt lên dễ dàng.

Cô càng không ngờ Tống Cảnh – người đàn ông điềm tĩnh ít nói hàng ngày – lại là kiểu “nói ít làm nhiều”, lái xe trượt tuyết nhanh kinh người, vào cua xuống dốc dứt khoát chẳng thua kém gì người em trai thường xuyên vận động.

Lần này Yến Đường đã nhận ra, cô hỏi: “Nhà anh chơi vui vẻ như thế, ngồi đây uống cà phê với em có chán không?”

Dù vậy, Kaka vẫn rất quý Tống Cảnh. Mỗi khi nghe anh gọi tên lúc ăn sáng, nó liền bước những bước ngắn chạy đến chào hỏi.

Yến Đường thét lên kinh hãi.

Giờ phút này, Yến Đường mới hiểu Nastia chưa từng nói lời thừa – mỗi câu đều là lời cảnh báo đáng sợ.

“Kaka?”

Nastia và Tống Dụ Xuyên tuy đã ngoài 50 nhưng vẫn khỏe mạnh hăng hái, hai người thẳng tiến đến đường trượt dốc nhất. Tống Cảnh thì khỏi phải bàn, từ nhỏ đã được bố mẹ dẫn đi khắp các sân tuyết, kỹ năng thuần thục.

Kaka ngẩng đầu, liếc trái nhìn phải, rơi vào trạng thái bối rối tột độ.

Trận đua này phần thắng thuộc về Tống Cảnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô sợ Tống Úc buồn nên hào hứng khen anh trông rất ngầu lúc đua.

Yến Đường không đành lòng nhìn cảnh này nữa, cất tiếng gọi: “Kaka.”

Đây đích thị là đua xe trên tuyết rồi!

“Chúng ta không nên về quá muộn, Kaka sẽ nhớ đấy.” Tống Úc nói.

Quán cà phê được thiết kế như lều gỗ nhỏ. Yến Đường ngồi bên cửa kính uống cà phê, qua khung cửa thấy rõ một bóng người lao vút qua đỉnh đồi tuyết.

Nhờ món quà của anh trai dành cho “con cháu”, Tống Úc chủ động đề nghị để bố mẹ và anh trai đi trượt tuyết trước, còn anh cùng Yến Đường ngồi đợi ở quán cà phê gần sân trượt.

Giờ thì cả hai người đàn ông đều ngồi sát bên Kaka.

Đang lưỡng lự không biết có nên bế Kaka lên trước để tránh cảnh người sau lưng tủi thân thì tiếng Tống Úc đã vang lên:

Nó chỉ là một bé mèo con thôi mà, làm sao phân biệt nổi hai người quá đỗi giống nhau?

Anh tháo kính bảo hộ ngồi đối diện Tống Úc. Làn da vốn đã trắng nay càng thêm lạnh giá sau khi tiếp xúc với không khí băng giá.

Dãy núi Caucasus địa hình khá dốc, hầu hết không thích hợp cho xe trượt tuyết. Nhưng phía sau khu nghỉ có khu rừng được cải tạo thành địa điểm tham quan, với con dốc thoải rộng lớn dành cho người đam mê môn này.

Yến Đường bước vào trước, nghe tiếng Tống Úc phía sau đang treo áo khoác hỏi: “Kaka đâu rồi?”

Yến Đường ôm chặt lấy Tống Úc, qua lớp vải vẫn cảm nhận được cơ bắp săn chắc trên lưng anh đang căng cứng.

Không chỉ vậy, Kaka vừa nhào vừa dụi đầu vào cổ và cằm Tống Cảnh, thi thoảng còn li3m nhẹ một cái như kiểm tra mùi vị.

Buổi tối, cả gia đình quây quần bên bàn tiệc ấm cúng.

Tống Cảnh nhìn biểu cảm ngơ ngác của nó bật cười: “Chechmeka, bố con về rồi kìa.”

Chú mèo đã đi đến kết luận: Đây chắc chắn là bố ruột của mình.

Thế là suốt đêm đó, Kaka bị Tống Úc ôm chặt không rời. Đến sáng hôm sau, nó đã có thể phân biệt rõ ràng giữa hai người.

Nghe tiếng động nơi hành lang, anh ngẩng đầu lên nhìn qua, giọng điềm đạm: “Về rồi à.”

“Đồng chí Chechmeka, giải thích chuyện này thế nào đây?”

Sau cơn hoảng loạn ban đầu, Yến Đường bắt đầu cảm thấy một sự phấn khích khác lạ, thậm chí còn chú ý theo dõi lộ trình của hai anh em. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ mới ra ngoài ba tiếng đồng hồ, Tống Úc không ngờ tiểu quỷ này lại “phản bội” nhanh đến thế – lúc trước phải mất cả ngày nó mới chịu làm quen với anh.

Hôm nay lần đầu chứng kiến hai anh em thi đấu, Yến Đường không kìm được tò mò, thành thật hỏi: “Hồi xưa ai có nhiều người theo đuổi hơn vậy?”

Đây dù sao cũng là địa hình núi, dù dốc không lớn nhưng đôi chỗ hẹp và gập ghềnh.

Chú mèo nhận ra ngay đây không phải giọng người đàn ông trước mặt.

Chiều hôm đó, Yến Đường vẫn còn đắm chìm trong cảm giác phấn khích.

Khu nghỉ dưỡng có đủ loại quán bar, cà phê, cửa hàng lưu niệm và nhiều shop bán đồ trượt tuyết. Những hàng rào gỗ ngăn cách các con phố nhỏ, ở giữa là dòng sông chảy ra từ sâu trong núi, hai bên bờ phủ đầy tuyết trắng dày. Khi đêm xuống, ánh đền lung linh tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp và yên bình.

Tối nay giao Kaka cho ông anh độc thân cũng chẳng sao.

Động cơ gầm lên, xe trượt tuyết tăng tốc, bụi tuyết bắn tung phía sau.

Trượt tuyết vốn là hoạt động có rủi ro nhưng cả nhà đều đam mê nên phải phân tán rủi ro – đảm bảo không bao giờ cả gia đình lên sân cùng lúc.

Chiếc vòng tay xanh là do Yến Đường đeo cho Tống Úc trước khi ra khỏi nhà, với lý do: “Em sợ để trong túi sẽ rơi mất.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Em nghĩ sao?” Tống Cảnh tháo găng tay, bình thản nhấp ngụm cà phê.

Nghe tiếng gọi, nhịp “nhào bột” của Kaka chùng xuống một nhịp.

Tống Úc gọi cho anh ly cà phê nóng, hỏi: “Hôm nay chơi dữ thế, ngày mai còn sức đua không đấy?”

Rừng thông bao quanh khu vực, những tán cây xanh đậm phủ đầy tuyết trắng.

Chiếc bàn dài được bày biện tinh tế, nến lung linh tỏa sáng, hương rượu nồng nàn quyện trong không khí.

Đây là quy tắc Yến Đường mới được biết.

Dù thỉnh thoảng vẫn ghen tỵ với tình cảm Yến Đường dành cho Kaka nhưng mỗi lần ra ngoài thì chính anh lại là người đầu tiên nhớ “đứa con ở nhà” nhất.

Yến Đường đương nhiên không phản đối. Hai người ghé vào tiệm bánh mua vài chiếc bánh phô mai ít ngọt rồi quay về.

Yến Đường chỉ biết lịch trình mấy ngày tới, chưa từng nghe nói đến cuộc thi nào.

Dù thua cuộc đua hơi tiếc nuối nhưng cách xưng hô ấy đủ khiến lòng anh ấm áp.

Đây được xem là trọng tội trong gia đình.

Hôm nay nó ngủ cực kỳ thoải mái.

Chương 71: Ngoại Truyện 6

Tóm lại, ai ngủ chung với Yến Đường thì người đó chính là bố ruột của nó.

Nghe giọng mẹ, chú mèo lập tức vểnh đuôi cao, bỏ lại hai người đàn ông chạy thẳng đến bên cô.

Tống Cảnh còn tặng nó chiếc vòng trường thọ đã chuẩn bị từ trước làm quà Tết.

Tống Úc tháo mũ bảo hiểm, mỉm cười nhìn cô.

Giọng anh đầy hoài nghi.

“Bắt đầu chứ?” Tống Cảnh hỏi.

Sau một thời gian tiếp xúc, nó nhận ra mùi hương người đàn ông này hơi khác trước – không có hương thơm của mẹ nhưng chiếc áo khoác bên cạnh lại chính là “chăn ủ ấm” quen thuộc nên nó chẳng nghi ngờ gì.

Nội dung thi là đua xe trượt tuyết.

Bước qua cửa kính, cô nhìn vào phòng khách —

Kaka nghiêng đầu, ánh mắt vượt qua vai Tống Cảnh nhìn về phía hành lang – nhưng thị lực kém khiến nó không thể nhìn rõ người đứng đó.

Nhanh quá!!

Anh dùng ngón tay cù nhẹ vào mũi mèo, lập tức bị Kaka dụi đầu vào tay đáp trả tình cảm, còn li3m nhẹ lên mũi anh như lời cảm ơn.

Một bé mèo lông vằn beo đang cuộn tròn ngủ say, giờ bị đánh thức bởi tiếng động, chậm rãi đứng dậy từ ngực Tống Cảnh, đặt mấy cái chân nhỏ xíu lên ngực anh rồi bắt đầu thói quen “nhào bột” chậm rãi.

Cô áp sát vào lưng Tống Úc, giọng nói tan biến trong gió.

Yến Đường bế Kaka lên lầu, vừa vào phòng ngủ liền nghiêm khắc dạy dỗ: “Con không thể thấy ai cũng nhận là bố được đâu.”

“Mẹ anh.” Anh lại chỉ.

Thế là Kaka quyết định phớt lờ, quay lại tập trung “nhào bột”.

Nastia đặt dao xuống, lau khẽ mép rồi cười đáp: “Con vừa chạm đúng chủ đề thú vị rồi đấy.”

Đương nhiên đó chỉ là cái cớ.

“Đây là truyền thống gia đình, hai anh em tự nghĩ ra hồi nhỏ.” Nastia cười hiền hậu giải thích.

Nhưng người mới tới lại có mùi hương của mẹ.

“Không đâu.” Tống Úc ngả lưng ra ghế, tay vắt qua thành ghế cô, thong thả đáp: “Còn nhiều trò chơi khác, phải giữ sức mới được.”

Trước khi đi, Nastia đã dặn đi dặn lại cô phải kiểm tra kỹ mũ bảo hiểm và đồ bảo hộ, còn nhắc Tống Úc phải chăm sóc cô thật tốt.

Tống Úc vỗ nhẹ tay Yến Đường ra hiệu ôm chặt eo mình, đợi khi cảm nhận được vòng tay cô siết chặt mới quay sang nói với anh trai: “Đi thôi!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Kaka thích hơi ấm từ lò sưởi, cũng mê sự điềm tĩnh của người đàn ông này. Dù rất thích được Tống Úc âu yếm nhưng đôi khi bị anh xoa bụng liên tục khiến nó ngủ không ngon.

Một trong hai người đeo vòng tay màu xanh nổi bật – chính là Tống Úc.

Nghe câu hỏi, Tống Úc giật mình dừng đũa, ngay cả Tống Cảnh cũng không nhịn được liếc nhìn cô.

Họ về đến biệt thự lúc 9 giờ tối. Cửa ra vào cách phòng khách là một hành lang ngắn, cánh cửa kính hoa văn hé mở, bên trong yên ắng không một tiếng động – có lẽ Nastia và Tống Dụ Xuyên vẫn chưa về.

“Chechmeka.” Tống Úc gọi tên đầy đủ của tiểu quỷ.

“Anh yêu, cố lên nào.”

Yến Đường hiếm khi gọi anh như vậy, thường ngày cô chỉ gọi thẳng tên.

—— Y hệt thói quen khi nằm trong lòng Tống Úc.

Do khả năng nhận biết màu sắc của mèo khác con người nên trong mắt Kaka, hai gương mặt này chẳng có điểm khác biệt nào.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Ngoại Truyện 6