Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em
Chấp Thông Nhất Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 83: Chương 83
Không nói đến những khía cạnh khác, chỉ tính riêng khuôn mặt thôi mà Thẩm Ngôn Lễ cũng đã thắng đậm. Anh có diện mạo đẹp trai ngời ngời, phải công nhận rằng đây là gương mặt được ông trời ưu ái.
Lê Nghệ chê cười cô: “Còn không phải là vì quan tâm con à.”
Tóc trên trán anh vẫn ướt, vẫn còn đang nhỏ nước.
Lê Nghệ là người lớn, cũng sẽ quan tâm đến dự định và bước phát triển của hai đứa nhỏ sau này như bao người khác.
“Tới Nam Hòe với anh là chuyện mà em đã quyết định từ sớm.”
Bụng dưới của cô đau nhức, từng cơn đau cứ liên tục không ngừng nhói lên, làm ngực cô cũng căng và tê theo.
Lê Nghệ đã tới Nam Hòe nên cô muốn đưa bà ấy đi dạo.
Bây giờ Thẩm Ngôn Lễ đang ở công ty, không thể ở nhà được.
Anh lật tay nắm lấy tay Thịnh Tường, ngón tay của hai người đan chặt vào nhau.
Cơn buồn ngủ của Thịnh Tường vẫn chưa tan hết, vậy nên phản ứng của cô rất chậm chạp, cứ để cho anh véo như vậy.
“Mẹ, không nhắc tới chuyện này nữa.” Thịnh Tường muốn vòng qua chủ đề này: “Mẹ không biết đâu, có đôi khi ở trước mặt con, anh ấy… nói chung là rất hư.”
Cô thật sự không ngờ tới việc này.
Chẳng mấy khi họ có thời gian ở cạnh nhau trong không gian riêng như vậy.
Trong lúc ăn cơm, đề tài rất nhanh đã chuyển sang mấy chuyện bình thường trong cuộc sống.
Phải công nhận là anh chọn địa điểm rất tốt.
Lê Nghệ chống tay trên bàn: “Ừ, cháu cứ chọn đi, trừ việc không ăn cay ra thì bác không ăn kiêng thứ gì nữa.”
Lại qua một lúc lâu, tiếng bước chân của Thẩm Ngôn Lễ mới vang lên bên ngoài phòng ngủ.
Mi mắt phiếm hồng của cô hơi hé, Thịnh Tường vẫn còn buồn ngủ, thứ đập vào mắt cô đầu tiên chính là khuôn mắt mờ ảo trong bóng tối của Thẩm Ngôn Lễ.
Có lẽ do Thịnh Tường sắp đến chu kỳ hàng tháng nên không thèm ăn cho lắm.
Đều do cô sơ suất.
“Này… Anh ôm làm em đau đấy.”
“Bác, chắc là khẩu vị của bác cũng không khác A Tường mấy ạ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thịnh Tường nghiêng đầu muốn tránh thoát, nhưng người đó lại bám sát không tha.
Nghĩ tới việc Thẩm Ngôn Lễ vừa nghe điện thoại đã đi ra ngoài ban nãy, đúng là phù hợp với ý nghĩa ẩn trong cái tên vừa rồi.
Dường như cô đã mong chờ giấc ngủ sâu này từ lâu, vừa ngả đầu xuống gối đã ngủ ngon lành.
Tiêu Tự vừa dứt lời thì điện thoại của anh ta cũng vang lên, có tin nhắn gửi đến: “Hôm đấy anh không đeo bao, bây giờ em cũng không kịp uống thuốc, nếu có thì anh đi c·h·ế·t đi Tiêu Tự!”
Thẩm Ngôn Lễ đẩy chăn ra, bàn tay anh lướt qua từng tấc da thịt.
Trên đường về, Thịnh Tường ngồi ở ghế sau cùng với Lê Nghệ.
Anh nghe xong thì quay sang nhìn theo bản năng, thấy được ánh mắt trêu chọc của Lê Nghệ.
Cô nắm lấy cổ tay gân guốc rõ ràng của anh, sau đó vòng qua, gãi nhè nhẹ vào lòng bàn tay anh.
“…”
“Em phải nói cho anh biết rằng em không hề thấy tủi thân.”
Anh thong thả nói tiếp: “Đợi lạnh rồi anh thay cái mới cho em.”
Cảm giác khó chịu kỳ lạ hôm nay và trạng thái ngủ mãi không tỉnh bỗng được xâu chuỗi lại bên nhau, hình như tất cả đều đã có đáp án.
Thịnh Tường đang định ngồi thẳng dậy, nhưng mới hoàn thành một nửa động tác đã bị anh ấn về chỗ cũ.
Thịnh Tường gật đầu nhưng rồi lại nói: “Nhưng con cũng chưa từng có mâu thuẫn gì với anh ấy mà…”
Nghĩ đến đây, quản lý cấp cao vừa hỏi chuyện kia không khỏi thấy hơi xấu hổ, cười gượng vài tiếng: “Thì ra là thế, thường ngày tổng giám đốc Thẩm… thật đúng là không ngờ tới được mà.”
---
Anh buông cánh tay đang chống bên cạnh người cô xuống, cứ vậy mà nằm đè lên người cô, vùi đầu vào hõm vai cô.
Suốt ba năm nay, không ai nghe nói rằng Thẩm Ngôn Lễ có phụ nữ bầu bạn bên người. Trong mấy bữa tiệc rượu mà thường ngày không thể thiếu, xung quanh anh cũng chỉ toàn là trợ lý nam.
Thẩm Ngôn Lễ vốn đang nói chuyện với Lê Nghệ, bỗng cảm nhận được động tác nhỏ của cô nên nghiêng đầu sang nhìn.
Nhưng lúc đó Thẩm Ngôn Lễ đang chơi game ở phòng khách, Thịnh Tường còn tưởng là anh không nghe thấy.
Thịnh Tường không biết bản thân bị làm sao, chỉ nghĩ là do mình không nghỉ ngơi đủ.
Theo tính của Thịnh Tường, nếu là không có anh, có lẽ cô sẽ làm việc ở Kinh Hoài, bầu bạn với người thân của mình.
Trong lúc im lặng nhìn nhau này, Thẩm Ngôn Lễ nhanh chóng hành động.
Thịnh Tường vẫn hơi ngơ ngác, nghe xong lời Thẩm Ngôn Lễ nói, tay chân cô khẽ hoạt động trong chăn.
Ba người lại trò chuyện vài câu, rất nhanh đã nói sang chủ đề khác.
Anh mặc áo ngủ rất tùy tiện, nửa người anh đều hở ra ngoài, cũng đúng như lời anh nói.
Tính ngày thì giờ nó cũng nên đến rồi.
Thịnh Tường vào phòng tắm khác, nhân tiện tắm lại trước khi đi ngủ.
Thịnh Tường dứt khoát đẩy anh ra. Thẩm Ngôn Lễ không đề phòng, anh thở hổn hển, ánh mắt thì mơ màng khó hiểu.
Lúc trước, trải qua vô số lần huấn luyện mô phỏng, Thịnh Tường đã miễn dịch với phản ứng không khỏe khi hoạt động trên cao từ lâu.
Anh chạm vào nơi trắng trẻo mịn màng, đem theo cả cảm giác khó nói nổi thành lời.
…
Chỉ thi thoảng có lời đồn rằng Thẩm Ngôn Lễ đã có chủ từ lâu.
Năm đầu tiên Thẩm Ngôn Lễ nhận chức trong Thẩm thị, không ít người trong hội đồng quản trị đều nghĩ rằng anh rất biết cách chơi đùa phụ nữ. Trong vòng tròn của họ, mọi người ít nhiều gì đều sẽ dùng việc này để tăng hứng thú, mấy chuyện chơi bời phong lưu này cũng chỉ được coi là một vết nhơ nhỏ khi công thành danh toại mà thôi.
Thịnh Tường cười, đầu óc cô dần dần tỉnh táo. Cùng lúc đó, cô nâng đôi tay mảnh khảnh lên trên cổ Thẩm Ngôn Lễ rồi từ từ khoanh tay lại.
Rừng cây núi giả, nước chảy rì rào, có mấy chiếc đèn lồng được treo trên hành lang điêu khắc hoa văn làm bằng gỗ, phát ra ánh sáng nhè nhẹ.
Anh nắm rất mạnh và chặt, giống như thắt một nút không thể cởi trên sợi dây thừng.
Thịnh Tường cúi đầu nhìn, thấy là túi chườm nóng mà lúc trước Lê Nghệ mang đến đây.
“Ừ.” Anh đáp lời.
Cô ngừng một lát rồi nghiêng người sang, sống lưng cô tạo thành một đường cong duyên dáng, khuôn mặt cô trắng như sứ, vài sợi tóc được uốn xoăn rơi trên cổ cô.
Một chiêu mất mạng.
May mà cô phát hiện kịp thời, ga giường và chăn không bị dính chút gì.
Cảm giác chóng mặt lúc trước đã biến mất, giờ cô đang thấy vô cùng thoải mái.
Ánh mắt Thẩm Ngôn Lễ chỉ dính chặt vào cô.
Thẩm Ngôn Lễ liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ thạch anh: “Gần 12 giờ rồi.”
Cảnh thành phố về đêm giống như một bức tranh vải không ngừng chuyển động, lập lòe ánh đèn, ánh lửa và ánh sao.
Hóa ra người “chủ” kia thật sự tồn tại.
Hơi thở của Thẩm Ngôn Lễ phả vào cô từ phía sau lưng, làm vành tai cô đỏ rực. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vẻ mặt anh trông vừa nghiêm túc vừa nhàn tản:“Xem ra đêm nay bạn Thịnh rất nhớ anh, em nhiệt tình đến vậy cơ mà.”
Thịnh Tường giãy giụa một lát, rốt cuộc vẫn không thể thoát khỏi vòng tay anh.
Thẩm Ngôn Lễ tính qua tiến trình tiếp theo của cuộc họp, đúng là anh có thể dành ra đôi chút thời gian.
Lần này Thịnh Tường gọi điện thoại cho Thẩm Ngôn Lễ để hỏi xem chiều tối hôm nay anh có thời gian hay không.
Thịnh Tường vừa nói vừa ngước mắt nhìn anh, trong mắt là vẻ chắc chắn và kiên định.
Thẩm Ngôn Lễ cúi người theo động tác của cô: “Anh mới vừa về chưa bao lâu đã thấy có người ngủ say như lợn rồi.”
Một buổi tối bình thường như vậy nhưng lại là thời gian sinh hoạt của hàng ngàn, hàng vạn gia đình.
“…”
Nếu nói rằng đã có điềm báo trước chuyến bay, vậy thì lúc này nó đã hoàn toàn trở thành sự thật.
Xương sườn Thịnh Tường dán sát khuỷu tay Lê Nghệ, cô dựa vào vai mẹ mình, dùng mái tóc để cọ cọ bà ấy: “Con chỉ đang nghĩ là mấy ngày hai mẹ con mình ở cạnh nhau như vậy thật sự quá hiếm hoi, không phải mấy ngày nữa mẹ lại đi rồi à?”
Thịnh Tường không nhịn được nữa, không biết tại sao mà giờ cơn giận dỗi của cô lại bốc lên. Khi cơn giận dỗi tới đỉnh điểm, cô lập tức xù lông.
“Được, vậy anh sẽ cho là em cố tình nhé?” Thẩm Ngôn Lễ nói, sau đó in đôi môi mềm ẩm của mình lên môi cô.
Cô thật sự rất muốn nói với anh.
Dường như trong đôi mắt của Thịnh Tường có một lớp sương mù nhẹ nhàng dâng lên, phủ kín tầm mắt cô.
Nhưng anh phản ứng lại rất nhanh, lập tức rút tay về.
Đến Lê Nghệ cũng không khỏi thấy lạ: “Con làm sao thế?”
Trong hội đồng quản trị có người tương đối trẻ tuổi, bình thường cũng hay nói chuyện với Tiêu Tự, lúc này, người đó xen lời: “Không cần phải nói, nếu hôm nay không thấy thì chúng tôi hoàn toàn chẳng hay biết gì. Tổng giám đốc Thẩm đang chơi trò kim ốc tàng kiều à?”
“Thế sao em ăn ít vậy?”
Trái tim cô rung động, cô yên lặng nhìn Thẩm Ngôn Lễ.
Ban đầu Thịnh Tường còn tưởng bản thân nghe nhầm, nhưng khi ánh mắt cô thật sự lướt qua chỗ anh nói tới, cô như vừa chạm phải củ khoai nóng bỏng, vừa nhìn đã dời mắt đi.
Dù gì thì ở Kinh Hoài không chỉ có mình Lê Nghệ mà còn có Ninh Viễn Tuyết.
Nói xong, Thẩm Ngôn Lễ đưa một đồ vật cho cô: “Em cầm cái này đi cho ấm.”
Muôn vàn suy nghĩ gộp lại vào nhau, dường như chỉ có thể đọng lại thành một câu.
Thẩm Ngôn Lễ rất ít khi ngơ ngác như vậy.
Cô gọi tên anh: “Thẩm Ngôn Lễ.”
Thẩm Ngôn Lễ nhướng mày, nhân lúc Lê Nghệ không có ở đây, anh nhìn bóng dáng mảnh mai của Thịnh Tường rồi bước nhanh đến chỗ cô.
Nhưng dù gì cũng chẳng ai thấy được, hội đồng quản trị chỉ nghĩ là Thẩm Ngôn Lễ kế thừa tính cách của ba Thẩm, không chơi mấy trò này.
Vô cùng chắc chắn, vô cùng chặt chẽ.
Anh lập tức đồng ý, quay lại dặn dò một lát rồi lái xe đến địa điểm đã hẹn.
Trước có Lê Nghệ, sau có công việc.
Tiêu Tự vừa nói xong mà phòng họp đã chìm vào yên lặng.
Lúc Thịnh Tường kết thúc một vòng bay mới, trở lại chung cư cũng mới là buổi chiều, cô là người về đến nhà trước.
Anh ngồi ở mép giường, tay anh vẫn đang véo má cô: “Em ngủ từ lúc nào thế?”
“Anh còn nhớ cái này à?”
Một lúc sau, bàn tay đang đặt dưới bàn của Thịnh Tường vươn sang phía anh.
Thẩm Ngôn Lễ đi vào phòng tắm.
Đúng là trước khi đi, Lê Nghệ dặn cô là nó có thể ủ ấm khi trời lạnh, kiểu gì cũng sẽ có tác dụng.
Xem ra giấc ngủ bù của cô chẳng khác gì trong cái rủi có cái may.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Lê Nghệ đã ở đây mấy ngày, chẳng mấy đã đến lúc quay về.
Thẩm Ngôn Lễ trả lời: “Mẹ em còn chưa đi được mấy ngày mà.”
“Lúc trước em thấy hơi khó chịu, nhưng ngủ một giấc là hết rồi.”
Ngay lúc cảm nhận được, động tác của cô lập tức ngừng lại giữa chừng.
“Thẩm Ngôn Lễ.” Thịnh Tường thở một hơi thật dài, cuối cùng cũng không kiềm nén được mong muốn bày tỏ của mình: “Anh thật sự là đủ rồi đấy.”
Lửa tình âm thầm cháy lên từ ban nãy vẫn chưa biến mất.
“Đây là do con bé tự quyết định, bác không có ý kiến gì.” Giọng Lê Nghệ dịu dàng: “Bác cũng chỉ hỏi một chút mà thôi. Bác nghĩ sự nghiệp của hai đứa vừa mới bắt đầu, tương lai cũng còn rất dài, nếu sau này thấy mệt mỏi thì cứ quay về Kinh Hoài để nghỉ ngơi, thả lỏng.”
Nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược. (đọc tại Qidian-VP.com)
“…”
Thịnh Tường nửa nằm trên giường, lẳng lặng chờ đợi Thẩm Ngôn Lễ một hồi lâu mà anh vẫn chưa đi ra.
…
“Em…” Cô cản bàn tay đang muốn tiến thêm một bước của anh lại, nói: “Cái kia của em đến.”
Thẩm Ngôn Lễ còn chưa nói xong đã bị Thịnh Tường véo tay: “Anh đừng chỉ mải gọi đồ cho em.”
“Em nói xem.” Thẩm Ngôn Lễ ngồi d*ng ch*n, ngón tay xương khớp rõ ràng của anh khẽ gõ lên đùi: “Không phải vẫn đang dựng lên đây à.”
Mong muốn và khát khao thân thiết ập tới, nảy mầm rồi lớn lên như thổi.
Có thể đừng lẳng lơ nữa hay không? (đọc tại Qidian-VP.com)
Lần này bay xong, cô thấy không thoải mái lắm.
Thịnh Tường dặn dò bà ấy một lúc, nói đợi cô có kỳ nghỉ dài thì sẽ đến Kinh Hoài thăm bà ấy.
Thẩm Ngôn Lễ thấy vậy thì nhìn Thịnh Tường: “Ban nãy bác nói gì với em thế?”
Cô đi lướt qua Thẩm Ngôn Lễ: “Dù gì cũng không phải là nhắc đến anh.”
Thẩm Ngôn Lễ hơi gật đầu: “Bác, đúng là A Tường phải chịu thiệt, có lẽ là sau này cô ấy đều sẽ ở Nam Hòe cùng cháu.”
Chỉ có kim đồng hồ đang nhẹ nhàng chuyển động.
Sau khi tắm xong, cô đi vào phòng ngủ, ôm lấy búp bê quả đào rồi nằm nghiêng, gối đầu lên trên nó.
Sao lực tay của Thẩm Ngôn Lễ lại khỏe đến vậy không biết.
“Ai trả lời thì là người đấy.”
Anh nhanh nhẹn giữ cô lại, ấn cô vào trong lòng mình: “Vậy nên ban nãy hai người nói về anh đúng không?”
Anh không đi về phía này, nghe tiếng bước chân thì có vẻ như anh đang đi đến phòng bếp.
“Cả cuộc đời dài như vậy cơ mà, con cũng không thể dính lấy mẹ mãi được, phải học được cách làm quen với việc này.”
Thẩm Ngôn Lễ vừa đến đã gọi mấy món Thịnh Tường thích ăn nhất, nhân tiện dặn dò quản lý đã đợi ở đây từ trước: “Đúng rồi, canh măng mùa đông đừng nấu quá mặn, ngoài ra thì nhớ đem cho cô ấy một cốc trà lúa mạch đường đỏ, trà nóng đấy nhé.”
Trong lúc Thịnh Tường lại bắt đầu chặng bay, Thẩm Ngôn Lễ tự lái xe đưa Lê Nghệ về Kinh Hoài, còn nhân tiện ăn một bữa cơm với Ninh Viễn Tuyết.
Sau chuyện đó, Thẩm Ngôn Lễ cũng không nằm xuống, anh ngồi dựa vào cái đệm đối diện đuôi giường, thi thoảng lại nhìn cô chăm chú.
Khi về phòng, Thẩm Ngôn Lễ vẫn chưa ra.
Hiếm khi biểu cảm trên mặt Tiêu Tự trở nên nghiêm túc, anh ta gõ gõ lên màn hình điện thoại.
Thịnh Tường cầm túi ủ ấm tay, im lặng một hồi lâu, cuối cùng vẫn hỏi câu hỏi cô băn khoăn nãy giờ: “Anh… có khỏe không thế?”
Nhưng có lẽ lần này triệu chứng rất rõ ràng, cảm giác mệt mỏi và chóng mặt ập tới cùng một lúc, làm cô không thể chống đỡ được sau khi cố gắng hoàn thành chuyến bay.
Thẩm Ngôn Lễ thấy vậy thì hơi nhíu mày, thì thầm bên tai cô: “Em không thích nhà hàng này à?”
Thịnh Tường không ngờ trí nhớ của Lê Nghệ lại tốt đến vậy, đó đã là chuyện từ năm nào rồi.
Món đồ bị nhét vào trong tay cô, cô còn chưa phản ứng kịp thì bàn tay đã ấm áp hẳn lên.
Tình trạng chia cách hai nơi với người thân bây giờ chính là tình trạng sau khi Thịnh Tường lựa chọn.
Chuyện hôm nay chẳng khác gì một câu trả lời rõ rành rành.
Cô nhẹ nhàng, chậm rãi bổ sung: “Như vậy không hề làm em thấy tủi thân, anh có hiểu không?”
“Em nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
…
Đợi đến khi thân hình cao gầy kia xuất hiện, Thịnh Tường còn chưa nói gì mà đã thấy Thẩm Ngôn Lễ đóng cửa lại, bước nhanh về phía cô.
“Tại vì em không thấy đói lắm, không sao đâu.” Thịnh Tường lắc tay, từ chối ý muốn gắp đồ ăn cho cô của Thẩm Ngôn Lễ.
Chương 83: Chương 83
“Anh thì sao? Sao hôm nay anh về muộn thế”
Thẩm Ngôn Lễ càng lúc càng tới gần sát cô. Anh không chỉ không dừng lại mà còn tiện thể cúi người xuống. Khoảng cách giữa hai người họ trở nên chật chội, làm cô không thể cựa quậy được.
Thịnh Tường cũng rất nhớ anh, trong khi cô đang nghênh đón anh, một cảm giác quen thuộc bỗng chậm rãi tiến đến.
“… Dạ?” Lông mi của Thịnh Tường khẽ rung lên dưới ánh đèn mờ: “Không phải là em không thích.”
Cô bắt đầu ngủ từ chiều, sau đó ngủ liền một giấc đến tận bây giờ.
Sắc trời càng tối hơn, vết mực ở phương xa dần dần buông xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tàng cái gì mà tàng, tổng giám đốc Thẩm của mấy người yêu đương từ khi còn đang học đại học, mãi cho đến bây giờ đấy.” Tiêu Tự không muốn nói nhiều nữa: “Không nói chuyện này nữa, chúng ta tiếp tục bàn về đề tài trước đấy đi.”
Thịnh Tường vén chăn, quan sát chăn đệm một hồi.
Cô nằm dựa vào người Lê Nghệ, người cô nhũn ra, nặng nề như đang ôm cục đá, dù bà ấy có đẩy thế nào cũng không thể đẩy ra được.
Anh tu luyện ở trong đó à… sao mà lâu thế không biết.
Tới chung cư, trông Lê Nghệ rất vui vẻ, bà ấy nói với hai người một câu rồi đi rửa mặt ngay.
“Em không khỏe à? Anh nhớ là em bay về đến nơi từ chiều.” Thẩm Ngôn Lễ dừng một lát rồi bổ sung thêm: “Lúc trước anh gọi điện thoại mà em cũng không nghe máy.”
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cảm giác đầu tiên của cô chính là có ai đang nhẹ nhàng véo má mình.
“Còn bảo chưa có à? Sao mẹ nhớ là trước lúc con ra nước ngoài, con còn ngồi xổm dưới tàng cây ở sân sau để khóc nhè cơ mà?”
Đã gần 12 giờ rồi ư?
Lúc này, vì Lê Nghệ vừa nói đỡ anh mà Thịnh Tường nhìn kiểu gì cũng thấy anh ngứa mắt: “Có nói gì đâu.”
“Em có nói không? Không nói thì anh không buông em ra đâu.”
Lê Nghệ xoa vai Thịnh Tường, không biết bà ấy nghĩ tới điều gì mà nhìn Thẩm Ngôn Lễ đang lái xe ở ghế trước, cố tình hạ giọng: “Đúng là A Lễ rất tốt với con, nhưng hai đứa ở hai phương trời khác nhau tận ba năm, bây giờ khó tránh được việc cảm thấy mới mẻ. Sau này ở với nhau lâu dài mới là chân lý, nếu có mâu thuẫn gì trong lúc quen nhau thì con nhớ đừng giấu trong lòng.”
Hơi thở của hai người đan chéo vào nhau, dường như thế giới đã bị tạm dừng.
Cô vừa trò chuyện vừa ăn, chưa bao lâu đã buông đũa xuống.
Thẩm Ngôn Lễ bận rộn như vậy mà còn đặt bàn trước, anh chọn một nhà hàng cổ kính nằm ở trung tâm thành phố Nam Hòe, đặt một phòng riêng có thể ngắm cảnh đêm.
“… Anh bảo ai là lợn?”
Cô giơ tay dụi mắt: “Anh về rồi à? Bây giờ là mấy giờ rồi thế?”
Thịnh Tường muốn véo anh, nhưng cô dồn sức vào tay làm anh cũng bị kéo xuống theo.
Cô tự mình thu dọn va li và quần áo, đồ đạc, mí mắt cô cứ như đang đánh nhau.
“Em đâu có cố ý…”
Cô nhấc một chân về phía sau, dứt khoát dẫm Thẩm Ngôn Lễ một phát: “Em không nói!”
Hai người họ đã lâu không thân thiết bên nhau rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.