Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 84: Chương 84

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 84: Chương 84


Thịnh Tường chớp chớp mắt, cố gắng nhấc mí mắt lên, hỏi khẽ: “Sao anh lại nói như vậy?”

Lần này do trời mưa âm u mà máy bay gần như đã không thể hạ cánh xuống sân bay đúng theo thời gian dự kiến.

“Được rồi, đến ngay đây.” Thẩm Ngôn Lễ ngước mắt lên, giọng đầy vui vẻ: “Em không nỡ xa anh đến vậy cơ à.”

Trình Dã Vọng dường như đã quá quen thuộc với cảnh này rồi, anh ấy đè vai Tiêu Tự ngồi xuống: “Đêm nay người ta xác định là có một cuộc sống về đêm phong phú rồi, cậu có thể bình tĩnh lại chút, đừng chua chát nữa được không?”

Ngoài việc ổn định thời gian này, về sau họ cũng sẽ tham gia vào đội ngũ, làm chỉ huy đưa ra ý kiến.

Đôi mắt của anh hiện lên vẻ thư thái chỉ có vào ban đêm, sau đó, anh khẽ mỉm cười nhẹ nhàng.

"C·h·ế·t tiệt, cậu nói đi là đi ngay à?!"

Chỗ đó của Thẩm Ngôn Lễ vẫn chưa mềm xuống, e là anh cũng đang cảm thấy vô cùng khó chịu.

Sau khi thu xếp xong mọi việc, cả nhóm họ đều không đi về phía sảnh sân bay nữa.

Thẩm Ngôn Lễ không trả lời, anh giơ tay lên vẫy một cái, coi như ra hiệu rằng đã nghe thấy.

Cô im lặng một hồi lâu, mãi lâu sau vẫn chưa thấy Thẩm Ngôn Lễ có ý định đi qua giường.

Sau khi Thịnh Tường nói xong, Thẩm Ngôn Lễ hơi nhướng mày lên rồi mỉm cười.

Nghe giọng điệu của Thẩm Ngôn Lễ, Thịnh Tường không thể nhịn được nữa, cô gần như lập tức bật cười lên.

Anh tựa cằm l*n đ*nh đầu cô: “Bởi vì lúc này em rất dính lấy anh.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô gái dừng lại một chút, cuối cùng thì cô cũng bị đánh bại bởi một khát vọng mãnh liệt… Cô vẫn muốn được trong vòng tay của anh người yêu mình.

Sau khi họ đã tiễn hết các hành khách xuống máy bay thì trong khoang máy bay chỉ còn lại các thành viên của phi hành đoàn. Thế là, Mạnh Vãn đề xuất rủ mọi người ra ngoài ăn tối: “Chúng ta đã làm việc với nhau được một khoảng thời gian rồi, suốt ngày bay tới bay lui mà vẫn chưa có dịp ăn uống với nhau, chi bằng tối nay đi?”

Trình Dã Vọng nhanh tay bắt lấy anh ta: "Cậu bị sao vậy? Gần đây sao cứ lơ là hoài vậy?"

Nhưng miệng của Tiêu Tự cực kì linh nghiệm, vừa dứt lời, không bao lâu sau thì điện thoại di động của Thẩm Ngôn Lễ đã reo lên không ngừng.

“Chúng tôi vẫn đang nói về chuyện đi ăn với nhau, anh và cơ trưởng đều đi đúng chứ?”

Thịnh Tường vừa gọi điện cho Thẩm Ngôn Lễ xong, nghe vậy cô lịch sự từ chối: "Thật tiếc quá, lần này em cũng không rảnh."

Vào buổi tối, mây đen tích tụ lại, mặt đất thì ẩm ướt.

Thịnh Tường vẫn đang liên tục xem điện thoại, lúc nãy khi máy bay vừa hạ cánh, cô đã gọi cho Thẩm Ngôn Lễ rồi.

"Chỉ có mình cậu ấy có sao? Tôi cũng đâu phải..." Tiêu Tự nói được một nửa, không biết chợt nhớ ra chuyện gì nên đành ngậm miệng lại, lời nói nghẹn lại trong cổ họng.

Cái nóng mùa hè đang tăng cao mà nhiệt độ vẫn chưa có dấu hiệu giảm xuống.

Nhưng anh không nói gì thêm nữa mà chỉ trưng ra một khuôn mặt không buồn trả lời.

Đội ngũ đã chuẩn bị và vận hành dự án ngay từ khi còn học đại học, cho đến bây giờ mọi thứ đều đã được chuẩn bị qua nhiều năm nên chỉ còn chờ đến lúc sẵn sàng.

...

Một lúc sau, giọng nói của cô phát ra từ trong chăn, cô nói đầy nũng nịu: “Anh xong chưa vậy?”

Nói về việc làm sao tiếp xúc được với những người này thì ngoài tầm ảnh hưởng của tập đoàn Thẩm thị và Duy Thịnh Airlines ra thì vị bí thư lớn tuổi của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài cũng đã đóng vai trò quan trọng là người trung gian kết nối họ lại với nhau.

Một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi nói thêm: “Rốt cuộc thì anh có đến hay không?…”

Khi Thịnh Tường vừa định từ chối thì có một chiếc ô tô đậu cách đó không xa đã bật đèn pha sáng rực lên.

Các thành viên trong phi hành đoàn cũng bị cảnh tượng này làm cho kích động, các hành khách trông như những kẻ lang thang ở nước ngoài lâu ngày chưa trở về nhà vậy.

Mạnh Vãn có ô tô, cô ấy sẽ chở mấy cô tiếp viên hàng không đó theo, thế là đủ chỗ rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chiếc xe chạy đến gần, ánh đèn làm bóng của hai người bị kéo dài ra trên mặt đất, đồng thời cũng tách hai người đang đứng đối diện nhau ra xa.

Thẩm Ngôn Lễ không nói gì thêm nữa, anh vòng tay qua, ôm cô thật chặt rồi đặt túi nước nóng đang cầm trong lòng bàn tay lên bụng của cô gái.

Vì không cùng bãi đậu xe nên lúc sắp xuống đến hầm để xe thì cả nhóm họ đã nhanh chóng tách ra đi về các hướng khác nhau.

Thực ra, nói chung là vì cuối cùng những chuyến bay liên tục của đợt này cũng đã kết thúc rồi.

Sau khi đưa cả nhóm chuyên gia đi tham quan xong nhà máy, Thẩm Ngôn Lễ lại dẫn theo trợ lý đi đến phòng máy tính chuyên dụng để kiểm tra bản vẽ 3D.cyw

Đây là cơ sở thiết bị bay hàng không thuộc tập đoàn Thẩm thị nằm ở ngoại ô Nam Hòe.

Thịnh Tường đi đến phía khu B thì phát hiện Lâm Khai Dương cũng đang đi theo cô đến đây.

Mà đều đi xuống hầm để xe.

Cô gái nói xong thì bước nhanh đến bên chiếc xe.

Thịnh Tường không thể ngủ được, cô cứ nằm lăn qua lại khiến chăn cũng bị cô làm cho nhăn nhúm.

Có lẽ Thịnh Tường đang ở trong thời kỳ đặc biệt của tháng nên tâm trạng cô lúc này cũng khó kiểm soát, cô nhận ra mình đang cực kỳ khó chịu.

Trong lúc Thịnh Tường hét lên, tỏ vẻ bất mãn thì anh đã tắt hết đèn trong phòng ngủ chính rồi ôm cô vào lòng.

Mặc dù có hơi chậm trễ nhưng rất may mắn máy bay đã đến nơi an toàn.

Thịnh Tường bám lấy anh như sợi dây leo vậy.

Theo sự sắp xếp của Phòng thí nghiệm thiết kế tổng thể máy bay S&S, có rất nhiều loại linh kiện sau khi được mài dũa xong cùng với các mô hình được chế tạo xong đã lần lượt được chuyển đến nhà máy.

Cả một dãy đèn pha được lắp trên trần cao chiếu sáng rực rỡ xuống dưới, ánh đèn soi chiếu lên từng cái bóng của những con người bận rộn bên dưới. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trên khuôn mặt tuấn tú của Lâm Khai Dương nở ra một nụ cười, anh ấy nghe thấy vậy thì nói: "Xe của tôi đậu ở chỗ này."

Thịnh Tường nghe anh nói vậy xong thì ngay lập tức rúc vào trong chăn, dụi mũi một cái.

Cô lịch sự hỏi: “Xe của anh đậu ở đây à?”

Sau khi bị nói như vậy, Thẩm Ngôn Lễ không có phản ứng gì mấy, anh chỉ nằm nửa người lên chiếc ghế mềm mại.

"..."

Trong bóng tối mờ mịt, hai người họ cứ liên tục nói chuyện với nhau.

Vào lúc máy bay hạ cánh, lướt bánh trên đường băng thì trong khoang máy bay, các hành khách ai nấy cũng đều tỏ ra đầy vui vẻ.

Chương 84: Chương 84

Thẩm Ngôn Lễ nhìn cô đang nằm cuộn mình trên giường: "Em vẫn thấy khó chịu à?"

“Không có.” Thịnh Tường nhanh chóng trả lời.

Những người được mời đến đây đều là những ông trùm đã làm việc trong lĩnh vực hàng không, thiết kế máy bay mấy chục năm và còn trực thuộc cục Hàng không dân dụng.

"Thịnh Tường, có phải là em nên phân chia thứ tự ưu tiên cho rõ ràng không? Anh mới là người nên được em đặt lên vị trí hàng đầu. Nếu nó ở trên giường thì anh ngủ ở đâu?"

Lâm Khai Dương vừa nói ánh mắt lại vừa nhìn thoáng qua Thịnh Tường một giây, sau đó đã nhanh chóng nhìn đi hướng khác.

Trong nhà máy được lát loại sàn đặc biệt nên bề mặt sàn rất trơn trượt. Từ khi đến đây từ buổi chiều, Tiêu Tự đã bị vấp ngã ít nhất cả chục lần.


Khi cả hai đang xông pha trong lĩnh vực của mình thì Nam Hòe đã đón lấy một trận mưa lớn.

“Tại sao trước đây anh không hề nhận ra em lại giỏi gợi ý như vậy nhỉ?” Anh chậm rãi nói: “Muốn anh qua đó thì nói thẳng đi.”

"Nó chỉ được ở dưới mặt đất thôi."

Tiếp viên trưởng vẫy vẫy tay nói: "Các em thanh niên trẻ tuổi đi đi, chị thì thôi không đi đâu, tối nay chị còn phải về nhà chăm sóc bọn trẻ."

Lâm Khai Dương bị bỏ lại một mình ở đó.

...

Tiêu Tự nhìn theo bóng lưng của Thẩm Ngôn Lễ, không ngừng hét lên: "Không phải chứ, tôi chỉ nói vậy thôi mà em Tường về thật à?!"

“Anh không đi đâu cả.” Thẩm Ngôn Lễ dừng lại rồi quay đầu lại giải thích với cô: “Anh vào phòng tắm sấy tóc cho khô, sợ làm em lạnh.”

“Cậu như vậy mà cũng gọi là bận à?” Trình Dã Vọng tháo găng tay ra, ánh mắt nhìn qua chiếc máy bên cạnh, đi qua đó vỗ lên máy hai cái, anh ấy cũng không thèm nhìn Tiêu Tự mà nói: “Dạo này cậu cứ khi không lại xin nghỉ phép, làm tôi không còn cách nào khác ngoài việc phải tăng ca.”

“Chí ít em cũng phải cho anh thời gian để bình tĩnh lại chứ.” Trong vô thức, Thẩm Ngôn Lễ định đi lấy rượu nhưng chợt nhớ tới lời dặn trước đây của Thịnh Tường nên anh không đứng dậy nữa: “Chẳng phải tối mai em phải bay rồi sao? Đắp chăn cho kỹ vào, đi ngủ trước đi.”

“Đôi khi nhận ra như vậy cũng tốt.”

"Các cô đi chơi đi, vừa hay là hôm nay tôi có việc bận rồi nên không đi được."

Tiếp theo đó là một tiếng còi đột ngột vang lên in ỏi.

“Dạo này ngoài việc ở đây ra thì cậu chỉ còn ở bên Thẩm thị.” Lúc này xung quanh không có ai khác, Tiêu Tự lại lảng vảng đi tới: “Sao rồi? Hôm nay cậu không ân ân ái ái với cục cưng của cậu nữa à?”

Trên suốt hành trình bay, cô chỉ ngủ nghỉ tại khách sạn do sân bay trợ cấp, hoàn toàn không có dịp quay về Nam Hòe.

"Bộ cậu không cho tôi có việc gấp à? Nhắc đến Thẩm c·h·ó, mỗi khi em Tường trở về là cứ vừa đến giờ thì cậu ấy vọt về nhanh như chớp đó, sao cậu không nói đi?" Tiêu Tự vòng tay ra kẹp lại Trình Dã Vọng, giơ chân lên đá anh ấy: "Tiêu chuẩn kép, cậu tiêu chuẩn kép phải không?"

Tiêu Tự cũng không nói đùa nữa, quay lại công việc chính: “Nói chứ, cậu có nhìn thấy cậu ấy không? Lại biến mất nữa hả?”

Bầu trời dần dần tối sầm lại.

"Lần này thật sự không đi được, để lần sau có thời gian rồi hẹn sau."

Cô đang đi dẫn đầu thì nhìn thấy Lâm Khai Dương cũng đi về phía cô ấy: "Sao anh cũng đi về hướng này vậy?"

Cô muốn anh mau đến... ở bên cô.

So với bóng tối bên ngoài thì trong sảnh lại sáng đèn rực rỡ.

Trong khi Thẩm Ngôn Lễ bận rộn trong công việc, Thịnh Tường lại bắt đầu hành trình của các chuyến bay.

Không nhận được phản hồi từ anh, Tiêu Tự cũng không quan tâm lắm, anh ta chỉ tới để mỉa Thẩm Ngôn Lễ vài câu thôi: “Ồ, để tôi đoán xem, có phải là do dạo này người ta còn đang bay nên cậu chỉ có thể ở nhà một mình không nào?”

"Tiếp sau đây có lẽ cũng không còn việc gì quan trọng cần phải làm nữa, cậu và Trình Dã Vọng bàn giao đi, tôi đi đây." (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong nhiều năm nay, bí thư và Thẩm Ngôn Lễ vẫn luôn giữ liên lạc với nhau.

Vài giây sau, giọng nói của cô gái lại vang lên: "Thẩm Ngôn Lễ, anh thật đáng ghét."

“Cậu xin nghỉ phép nhiều đến mức mất trí nhớ rồi sao?” Trình Dã Vọng chỉ tay về phía mấy căn phòng nghỉ ngơi trong góc nhà máy: “Có khách tới nên cậu ấy đang bàn chuyện với khách.”

Và sau đó Thịnh Tường sẽ có đến hai, ba ngày để nghỉ ngơi, như thế cũng coi như không tệ rồi.

Ba năm trước, khi Duy Thịnh Airlines đang lựa chọn địa điểm để xây dựng thì ở đây cũng khua chiêng gõ trống tiến hành xây dựng.

Trình Dã Vọng nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ lạ: "Cậu cái gì? Nhanh tính toán số liệu đi."

Nhưng cô lại ngại nói ra.

Cô vừa nói xong thì cánh cửa của khoang cơ trưởng ở phía trước bỗng được mở ra.

“Ai lơ là hả?” Tiêu Tự đẩy anh ấy ra: “Chắc là do bận quá thôi.”

"Xong rồi thì tắt đèn đi... Em cảm thấy đèn trong phòng hơi sáng."

Cơn buồn ngủ dần dần xâm chiếm lấy cô, đến lúc này thì cô không thể cưỡng lại được cơn buồn ngủ mãnh liệt đó nữa.

Cô cuộn người trong chăn không nhúc nhích gì nữa.

Cảnh đêm bên ngoài bị nước mưa làm cho mờ mịt, phần lớn hành khách trên chuyến bay đến từ Pháp này đều là người Trung Quốc, cái lạnh kéo dài này cũng không thể cưỡng lại được sự nhiệt tình của mọi người khi trở về quê hương.

Thế nhưng nói thì nói vậy, mặc dù cô nghe thấy tiếng anh đứng dậy nhưng anh lại bước ra ngoài.

Thẩm Ngôn Lễ không thèm để ý tới anh ta, thậm chí không thèm liếc nhìn qua lấy một cái.

Lần này cô đã bay liên tiếp hai chuyến khứ hồi rồi, sau đó lại đột xuất bổ sung thêm một chuyến bay vào nửa đêm nữa.

Mạnh Vãn gật đầu rồi quay đầu nhìn đi chỗ khác thì lại nhìn thấy Thịnh Tường, cô ấy khẽ vẫy tay: "Ấy, sao em cũng vậy thế, hôm nay không đi taxi à?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Một người quen sống kiểu thoải mái rồi thì không thể mong đợi anh có thể thay đổi chỉ sau một đêm được.

Trong phòng chỉ có hai người nên có thể nghe rất rõ tiếng thở và cảm nhận được từng hành động của đối phương.

Sau khi nhấc máy, Thẩm Ngôn Lễ nghiêng đầu kẹp lấy điện thoại rồi trả lời một cách ngắn gọn.

Khi nói đến phương diện này, thay vì nói là họ đi theo Thẩm Ngôn Lễ thì thực ra phần lớn là vì họ muốn chung tay ghép lại bức tranh hoàn mỹ mà họ đã vạch ra.

Chiếc giường của hai người họ đủ chỗ cho cả bốn người ngủ, để thêm một con búp bê vào thì vẫn dư sức.

Thẩm Ngôn Lễ bước vào phòng tắm rồi chẳng bao lâu sau đã quay trở lại. Trước khi đi ngủ, anh vén chăn bên phía mình ra, ném búp bê đào xuống tấm thảm cạnh giường.

Nhưng vì nay trời mưa âm u nên những việc sau đó đã làm cô mất rất nhiều thời gian để xử lý, lu bu đến bây giờ thì đã qua thời gian dự kiến lâu lắm rồi.

Lâm Khai Dương bước ra ngoài: "Sao náo nhiệt vậy?"

Có lẽ là để làm món quà dâng hiến cho mùa hè nên cơn mưa đổ tầm tã.

Đương nhiên, tiếng cười của anh cũng đã lọt vào tai Thịnh Tường.

Nghe Mạnh Vãn hỏi vậy, cô trả lời lại: "Ừm, tối nay mọi người đi chơi vui vẻ nhé."

"Bây giờ anh có ý kiến ​​với nó như vậy thì sao lúc trước lại cho em mang về vậy?"

Tiêu Tự: ?!

Thịnh Tường nhìn về phía anh: "Em nói chuyện nghiêm túc với anh đó, anh cười cái gì?"

Mặc dù đôi khi nhiệt độ cao tăng vọt như thế thì cuối cùng cũng sắp kết thúc.

Sau khi cúp điện thoại, anh vội vàng đứng thẳng lên, một tay cầm lấy áo khoác rồi bước ra ngoài.

Lúc Thẩm Ngôn Lễ mở cửa, Thịnh Tường vén chăn ra, hơi nhướng người lên, chỉ thò ra đôi mắt hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

"Nhưng mà trên giường vẫn còn chỗ cho nó mà."

Và khi mùa hè sắp kết thúc, lượng khách ở sân bay tăng vọt lên, tấp nập người đến người đi, khoảng thời gian nghỉ ngơi giữa các chuyến bay của cô cũng bị cắt hết.

Ngoài đội ngũ của mình, Thẩm Ngôn Lễ còn đặc biệt mời thêm một số kỹ sư chuyên gia nghiên cứu ngành hàng không đến.

"Chị Như, chị không đi thật à?"

Cô áp mặt vào ngực Thẩm Ngôn Lễ, cảm nhận nhịp tim đều đặn của anh.

"Được thôi." Mạnh Vãn đã lôi kéo được vài cô tiếp viên hàng không, sau đó lại nhìn sang Thịnh Tường: "Em Tường, em đi chứ?"

"Đúng vậy, cô về một mình à?" Lâm Khai Dương nhìn về phía cô rồi lắc chiếc chìa khóa trong tay: "Tôi nhớ hình như cô không có xe, nếu tiện đường thì tôi tiễn cô về nhé?"

Tiêu Tự và Trình Dã Vọng đến Nam Hòe đều làm việc hết sức chăm chỉ, có thể xem như đã đóng quân ở đó rồi.

Trên giường thoang thoảng mùi hương thường ngày của Thẩm Ngôn Lễ, đó là mùi bạc hà xen lẫn với mùi thảo dược, nồng nàn và sảng khoái.

Thịnh Tường nhận ra biển số xe của Thẩm Ngôn Lễ, ngay lập tức nói với Lâm Khai Dương: "Cảm ơn anh nhé nhưng mà tôi thực sự không cần đâu. Tôi đi trước nhé."

"Tôi đã nói rồi nhưng mà người ta cũng đâu vì tôi nói mà thay đổi đâu." Trình Dã Vọng vừa nói vừa gạt tay Tiêu Tự ra.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 84: Chương 84