Đại Lực lại một lần nữa mở mắt, nhưng lần này mọi thứ xung quanh cậu đã khác. Không còn là ngôi nhà cũ nát, không còn là màn trời chiếu đất, nơi cậu ở bây giờ không sợ gió luồng vào, mưa rơi cũng không sợ bị dột.
Nghe tưởng chừng cuộc sống của Đại Lực đã trở nên tốt hơn, nhưng không đây chỉ là giả tượng để làm người an tâm mà thôi. Thực tế tình huống của cậu bây giờ không được tốt lắm, nói đúng hơn là trạng thái tinh thần của cậu.
‘’Cộc! Cộc! Thiếu gia bây giờ đã là buổi trưa rồi. Phu nhân cho gọi ngài tới để dùng bữa chung!’’ Bên ngoài có tiếng nô tì nhỏ nhẹ vang lên, Đại Lực nghe thế cũng liền ngồi dậy, cậu thay lấy quần áo suy nghĩ một tí rồi đi tới bên giường cầm lấy thanh mã tấu đeo vào hông.
‘’Tới ngay! Tới ngay!’’ Cậu hô lấy một tiếng rồi mở cửa ra, người đứng bên ngoài là một cô bé tuổi chưa tới 12, khuôn mặt trắng nõn tràn đầy ngây thơ như chưa trải qua khói lửa, nhìn thấy Đại Lực đi ra liền vội vàng cuối xuống.
Đại Lực thấy thế liền lắc đầu cười nói: ‘’Đã nói chỉ gặp mình ta thì không cần làm lễ, ngươi tại sao còn cứng đầu như vậy!’’
‘’Thiếu gia xin đừng làm khó nô tì! Nếu phu nhân biết được việc này…’’ Còn không đợi cô bé nói xong Đại Lực liền lấy tay ra hiệu cô nàng không cần nói tiếp rồi tự đi ra ngoài.
Bầu trời bây giờ đã tràn đầy mây đen nhìn như sắp mưa, Đại Lực nhìn thấy trong lòng liên trở nên nặng nề.
‘’Đây là lần thứ mấy trong tháng rồi?’’
Nô tì phía sau nghe thế liền vội trả lời, mặt cô bé không khỏi hiện lên vẻ đắng chát:
‘’Đã là lần thứ 10 rồi thiếu gia, tháng này vẫn chưa thể bắt đầu gieo lúa được. Lão gia đã cho người đi mời thuật sĩ về lập đàn cầu phúc rồi..’’
Đại Lực nghe thế liền lắc đầu nói: ‘’Đã mời mấy lần rồi, không phải đều là hạng giá áo túi cơm sao….’’
‘’Không có cách a thiếu gia! Nếu tiếp tục mưa như vậy thì kỳ nộp thuế tiếp theo nông dân sẽ không có tiền để nộp mất. Lão gia cũng là vì nghĩ cho bọn họ.’’
Nghe được nô tì nói như thế, Đại Lực cũng liền thôi cũng không phải cậu phản đối cha của mình mà chỉ là cảm thấy cách tìm người của ông ấy không đáng tin. Nhưng mà nghĩ lại cũng buồn cười, kiếp trước làm cô nhi nhưng tự do tự tại dù đầu luôn treo ở thắt lưng nhưng, kiếp này lại làm con trai địa chủ đời sống sung túc nhưng lại có kiếp nạn quấn thân.
Không sai Đại Lực lại một lần nữa đầu thai, cậu vốn dĩ ban đầu là một đứa nhóc chưa tới 20 ở thế kỷ XX, còn đang tuổi ăn tuổi học nhưng gần hơn nữa đời cậu lại gắn liền với bệnh viện, không vì gì khác bởi cậu bị chẩn đoán mắc phải u·ng t·hư. Dù đã cố gắng chiến đấu nhưng cậu cuối cùng cũng chịu thua trước căn bệnh thế kỷ này.
Sau đó…không có sau đó.
Cậu cũng không biết tại sao, nhưng ngay khi mở mắt liền đã thấy bản thân ở một thế giới khác, cậu đã đầu thai nhưng còn giữ lại ký ức lúc trước. Nơi cậu ở khi đó là thế giới có tiên, thần, phật, ma thay nhau xuất hiện khuấy động cả dân gian. Cũng may lúc đó cậu có trên người 2 món pháp bảo mà kiếp trước gọi là ngón tay vàng. Với sự trợ giúp của nó, đời này cậu lên nhanh như diều gặp gió, nhưng không có con đường nào là thoải mái lâu dài.
Cậu sau đó đánh bậy đánh bạ liền gia nhập vào tổ chức [Tử Thần] do địa phủ thành lập đảm nhiệm người trung gian móc nối khắp nơi. Tưởng chừng đây là cơ duyên của cậu khi lưng tựa núi cao, nhưng ngờ đâu đây chính là mở màng cho kiếp nạn của cậu.
Trong nhiệm vụ đầu tiên, Đại Lực liền đảm nhiệm móc nói [Tử Thần] với làng Phong Môn một ngôi làng có Yêu Quốc chống lưng, tưởng chừng việc này sẽ rất dễ dàng nhưng ngờ đâu cậu bị người khác đâm lưng, thỏa thuận không hiểu tại sao bị đổ vỡ, 2 bên không những không đi tới thỏa thuận mà còn trở mặt thành thù, là người làm cầu nối Đại Lực hiển nhiên là thay [Tử Thần] tiếp nhận lửa giận của đám người kia.
Nghĩ lại cậu không khỏi cảm thấy hoảng sợ, đám người kia căn bản là súc sinh, không chỉ muốn cậu c·hết mà còn đem cậu t·ra t·ấn đến điên điên khùng khùng mới buôn tha. Nếu không phải trong đầu có hệ thống giữ lại một tia lý trí, Đại Lực chắc có lẽ đã hồn phi phách tán.
Nhưng đây chỉ là sự khởi đầu cho kiếp nạn của cậu, một lần nữa đi vào âm phủ, Đại Lực liền được Đầu Trâu Mặt Ngựa áp giải tới chỗ Diêm Vương, do c·hết khi đang làm nhiệm vụ của địa phủ cậu được đưa thẳng tới chỗ Chuyển Luân Vương để phán xét.
Ban đầu cậu nghĩ cuộc đời bản thân tới đây là chấm dứt nhưng nào ngờ rằng, ngay khi tới nơi cậu liền nghe tiếng Chuyển Luân Vương liền đập bàn tức giận mắng:
‘’CMN! Ai đem tên này xuống dưới đây!’’ Tiếp theo sau Đại Lực liền không còn nhớ chuyện gì xảy ra, chỉ biết hệ thống luôn xuất hiện trong đầu cậu cùng cái thư viện khổng lồ kia đều đã biến mất.
Ngay cả mấy cái tự xưng là nhân cách khác của cậu cũng không còn hiện lên, cũng may ký ức kiếp trước vẫn còn cho nên cậu còn biết bản thân không phải là mơ. Đứng trước Thù Vong Đài trong khi bản thân vừa mất hết tất cả, tâm trí của Đại Lực lúc này đây đã vỡ nát không còn một mảnh kém một bước nữa liền hóa điên. Cũng may trời không tuyệt đường người, trước khi Mạnh Bà cho cậu ăn cháo lú, thì tiếng Chuyển Luân Vương liền đã vang lên, theo sau đó là một đoạn tin tức xâm nhập vào đầu cậu:
‘’Tiểu tử đây xem như là bồi thường cho ngươi! Đi được tới đây vậy xem chính người rồi!’’
Lời này vừa xong bản thân cậu liền bị ném tới Thù Vong Đài trực tiếp đầu thai. Ngay khi mở mắt thì bản thân cậu đã xuất hiện ở nơi này.
Nơi cậu đang ở, không phải gọi là thế giới cậu đang ở nằm ở ngoài vùng rìa nơi quảng hạt của âm phủ. Cũng bởi vì lực ảnh hưởng của âm phủ rất yếu cho nên nơi đây tà ma, quỷ thần xuất hiện rất nhiều. Thậm chí có đạo hạnh cao thâm có tác oai tác quái giữa ban ngày.
Thiên tai cũng vì thế mà thường xuyên ập tới khiến người dân nơi đây cực khổ trăm bề. Chưa kể đến triều đình lục đục ốc không giữ nổi mình, nội loạn diễn ra khắp nơi khiến cho tính mạng người dân như cỏ rác.
Cũng may Diêm Vương ra tay có phân tấc cho cậu đầu thai vào gia đình địa chủ có tiếng tốt trong làng, hơn nữa còn là con nối dõi nên được cưng chiều rất nhiều. Tuy nhiên đánh đổi cho điều này chính là hệ thống và thư viện trong người cậu, hoặc ít nhất là Đại Lực tự thêm vào.
Bởi 2 thứ kia có lai lịch kinh người ngay cả địa phủ cũng phải coi trọng nó, bởi nhìn cách nó phản ứng ngay khi 2 thứ kia liền xuất hiện trước mặt nên Đại Lực mới suy đoán một phen. Hơn nữa từ thông tin cậu được tiết lộ, những nhân cách khác mà mình từng thấy không phải đến từ bản thân mà là do thư viện ảnh hưởng mà thành.
Giờ đây thứ kia đã bị lấy đi cho nên tinh thần của cậu cũng trở nên bình thường trở lại, hơn nữa cậu cũng không phải là mất đi hết hoàn toàn, hệ thống cùng thư viện mặc dù đã bị lấy đi những có một vài thứ của nó đã du nhập vào linh hồn của cậu không thể xóa đi được. Thứ này mặc dù không có uy lực gì kinh người, nhưng nó lại mang tới cho cậu vài lợi ích khác.
Một cái đến từ hệ thống chính là thần thông [Thông Hiểu Vạn Vật] với thứ này Đại Lực liền biết mọi loại ngôn ngữ tồn tại trên thế gian, ngay cả thú ngữ hay thần ngữ đều hiểu.
Một cái khác thì đến từ thư viện nó không phải thần thông cũng không phải tri thức gì to lớn, mà chỉ là tặng cho cậu một loại thiên phú nhỏ gọi là [Cần Cù Bù Thông Minh]. Đúng như tên gọi, thứ này có thể giúp Đại Lực tăng nhanh quá trình học hỏi bất kỳ kỹ năng nào.
Đạt được 2 thứ này Đại Lực tất nhiên là hài lòng cực kỳ, cậu còn cảm thấy Diêm Vương đối với mình còn là thật sự quá tốt. Đem 2 cái hung vật lấy đi còn chưa thể cảm tạ còn đưa tặng cho cậu 2 môn thần thông.
Nhưng tất cả những thứ trên chỉ là suy diễn đến từ bản thân Đại Lực, còn trên thực tế cái giá mà Địa Phủ đưa ra cho cậu để có thể đầu thai như này chính là tiếp tục làm việc cho nó. Không như kiếp trước chỉ là người trung gian, mà là làm việc trực tiếp dưới lệnh của nó.
Hay theo dân gian nơi đây gọi là Sống Âm Sai, chuyên đi bắt yêu ma từ địa phủ trốn lên gây hại dân gian. Đây đã là một lời chúc phúc nhưng đồng thời cũng là một loại quyền rủa, bởi vì trường hợp của cậu quá đặc biệt. Những âm sai không phải là do Hắc Bạch Vô Thường thì là do Đầu Trâu Mặt Ngựa điểm mặt gọi tên. Những người này đa phần là người từng lâm vào trạng thái c·hết giả được nhìn thấy âm ty hoặc là người có mệnh âm nên được gọi vào.
Đại Lực thì khác cậu được chính lãnh đạo điểm mặt gọi tên vào làm, hơn nữa còn tặng cho một bộ truyền thừa đến từ [Thập Điện Diêm Vương] ở trong ghi chép đầy đủ các loại thần thông, tâm pháp, bùa chú chuyên dùng để trừ tà.
Nhưng những thứ này đi kèm với một điều kiện, đó chính là cậu phải trở thành âm sai trước 18 tuổi, nếu không sẽ lại một lần nữa kéo về địa phủ trở thành quỷ sai không được phép đầu thai.
Tưởng chừng đây là một điều kiện đơn giản, Đại Lực dù sao cũng còn giữ ký ức kiếp trước võ học thần thông cũng biết không ít chỉ cần tu luyện lại một chút liền sẽ đạt thành.
Nhưng đường làm gì dễ đi như vậy, ngay khi bắt đầu tu luyện Đại Lực liền cảm thấy điều bất thường càng đi sâu vào tu luyện cổ cảm giác này càng trở nên lớn mạnh.
Cuối cùng khi đến được cửa ải quan trọng, cậu liền biết cảm giác này đến từ đâu. Đó chính là đến từ sở học của cậu, không nghĩ ra con người ở thế giới này lại có cấu tạo khác biệt so với kiếp trước.
Ở thế giới này con người không phải cần đã thông 2 mạch nhâm đốc để trở thành cao thủ, mà là cần đã thông 365 đầu kinh mạch để có thể trở thành võ sư, đây mới chỉ là bước đầu về sau còn tu luyện ngũ tạng lục phủ, trong ngoài nội hợp thậm chí trong vài cuốn sách có niên đại xa xưa còn nói về việc nuốt đan, tu kim thân…Không khác gì truyện thần tiên.
Xem ra cơ sở sức mạnh nơi này không hề kém cạnh gì thậm chí có phần nhỉnh hơn so với kiếp trước của cậu.
Nhưng nó cũng mang tới tệ nạn chính là muốn học võ nơi này không phải chuyện dễ, chứ chưa nói đến việc tu pháp. Dù trên người mang sở học, nhưng bước cơ bản còn chưa làm được thì những thứ kia căn bản chỉ là đống giấy vụn.
Cũng may cậu bây giờ chỉ mới 10 tuổi, còn cách thời hạn 8 năm. Nếu tới đó còn không làm được vậy thì Đại Lực liền 2 tay đầu hàng tình nguyện phục vụ địa phủ suốt đời.
Suy nghĩ lung tung một hồi, bản thân cậu liền đã xuất hiện trước cửa phòng mẹ mình. Nhìn thấy thiếu gia đã tới đám người hầu liền vội vàng đi tới đem cậu dẫn vào.
‘’Lực nhi tới rồi đó sao! Mau vào ăn cơm..’’